Chapter 2: Lâm.
Khi Đăng đem kể chuyện mình đang bị nụ cười của Hiền quanh quẩn trong tâm trí cho Lâm –thằng bạn thân của cậu- nghe, nó chỉ nói lại một câu thế này:
"Thích thì nhích thôi."
Đăng cứ tưởng là Lâm sẽ làm ầm lên bởi đối tượng Đăng nói đến là một thằng con trai. Tuy có chút ngạc nhiên, nhưng cậu vẫn hỏi Lâm điều mình đang rối bời:
"Nhích kiểu gì mới được?"
"Trước giờ mày tán gái kiểu gì thì tán trai kiểu đó. Tao nghĩ giữa trai và gái cũng không có khác biệt mấy trong chuyện tình cảm."
Im lặng chừng 1 giây dài đằng đẵng. Bị ánh mắt của Đăng ghim vào đầu, Lâm mới sực nhớ ra một điều.
"À mà tao quên, mày có tán gái bao giờ đâu."
Lâm vừa dứt lời, Đăng đưa tay vuốt mặt, ra vẻ tuyệt vọng lắm. Trong lúc cơn say nắng không chịu nằm yên trong lòng, Đăng đã chẳng suy nghĩ gì mà đem kể hết cho thằng bạn thân vốn đơn thuần đến độ hơi khờ khạo của mình. Cậu thậm chí còn mong ở Lâm một lời khuyên đúng đắn nào đó. Mà dù sao thì Lâm cũng ủng hộ chứ không tỏ ra thái độ nào khác, Đăng không nên đòi hỏi hơn nữa.
"Nhìn cái bản mặt của mày là tao biết mày lại thầm chửi tao trong lòng rồi. Để tao nói lại, thằng cờ hó. Mày nên thử tiếp cận Hiền, làm thân với nó. Nếu thấy nó không thích mày được thì chí ít mày cũng có thêm một người bạn, có mất mát cái gì đâu mà sợ."
Như thường lệ, Lâm nói ra tất cả những gì nó nghĩ mà không kịp đắn đo cái khả năng là thằng cờ hó của nó sẽ bị Hiền cự tuyệt ngay từ ban đầu, bị Hiền ghét bỏ, bị thất tình...
Cái viễn cảnh đó thật đáng sợ mà.
"Không lẽ mày định để tình đầu của mày chết yểu sao Đăng?"
Tất nhiên là không rồi.
***
Đăng và Lâm vừa là anh em họ, vừa là bạn thân và cũng là hàng xóm của nhau. Trong những mẩu kí ức ấu thơ còn sót lại, không có mẩu nào là Đăng không tìm thấy hình ảnh của Lâm. Có thể nói là hai đứa đã lớn lên và trải qua hết ¼ cuộc đời cùng nhau.Thỉnh thoảng nhàn rỗi, Đăng mới hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra và giật mình bởi cái điều không mấy mởi mẻ ấy. Đăng nghĩ rằng thật kì quặc làm sao khi cậu và Lâm đã gắn bó với nhau lâu như vậy. Phải, hai đứa có quan hệ máu mủ nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Đăng đâu có thân thiết với 4 đứa em họ còn lại. Có thể là sự tương đồng về tính cách đã liên kết cả hai lại với nhau chăng? Ở Lâm, người ta tìm thấy nguồn năng lượng vô hạn, sự hứng khởi dồi dào bất kể cậu ta làm việc gì và luôn đơn thuần trước mọi thứ- Đăng cho rằng chính vì điều này nên khó có ai ghét được Lâm. Còn Đăng, tuy đã ra sức quan tâm nhưng nếu tinh tế một chút thì sẽ nhận thấy cậu chàng chỉ đang giả vờ thôi; dửng dưng và bất cần có lẽ chính là hai từ thích hợp nhất để nói về cậu. Không đối lập đến gay gắt, cũng chẳng hòa hợp được với nhau, lẽ ra cả hai phải tách ra khi nhận thức được điều đó mới phải. Nhưng chính sự tôn trọng, chấp nhẫn lẫn nhau đã giúp họ tiếp tục duy trì tình bạn-tình anh em đáng quý này. Đăng không đòi hỏi điều gì hơn thế nữa, Lâm cũng vậy. Tình bạn của họ có thể không hoàn hảo thật, ấy vậy mà đó là tất cả những gì người ta ao ước có được trong đời.
Đăng cũng sợ khi kể cho Lâm nghe chuyện mình thích Hiền lắm chứ. Khoảnh khắc cậu nói ra cũng chính là lúc cậu đặt cược tình bạn 16 năm mà cậu đã hết sức trân quý. Và Lâm như mọi khi đã không làm cậu thất vọng.
Đăng không chỉ lấy lại được thứ mình đã cược, mà còn nhận thêm sự bao dung từ Lâm.
Dẫu sau này có chuyện gì xảy ra, Đăng tin chắc Lâm vẫn sẽ luôn bên cạnh cậu.
***
Tiếng chuông điện thoại inh ỏi đã đánh thức Đăng khỏi cõi mộng. Đăng lười nhác vùi đầu vào gối, mong sao cái âm thanh đinh tai ấy sớm dừng lại nhưng không thể, chủ nhân của cuộc gọi này quá lì lợm. Đến tận lúc bài nhạc đến hồi cuối cùng, cậu mới với tay lấy điện thoại, nhấn nghe và không khỏi sửng sốt lẫn bực dọc bởi những gì đang hiển thị trên màn hình.
Bây giờ là 5 giờ 38 phút sáng. Và người lì lợm ấy không ai khác ngoài Lâm.
"Chào buổi sáng."
Đăng nghe được sự hả hê trong giọng nói của nó. Điều này làm Đăng càng thêm tức. Chẳng phải Lâm biết thừa cậu ghét nhất là bị người khác quấy rầy giấc ngủ sao?
"Dạo này không bị tao đánh nên ngứa đòn phải không mạy?"
Dù Lâm đang cố gắng trong tuyệt vọng để không cười phá lên bởi cái giọng ngái ngủ của Đăng, cậu vẫn phải dè chừng cái khả năng bị anh họ đánh thật.
Chính vì vậy, cậu quyết định tỏ ra nhún nhường.
"Khoan đã anh hai, anh phải nghe em nói."
"...Nói nhanh để tao còn ngủ."
Từ 1 giây ngập ngừng của Đăng, Lâm lập tức nhận ra Đăng đã nguôi nguôi được một chút rồi. Cậu hít một hơi sâu để lấy dũng khĩ, nói ra mục đích chính của cuộc gọi này.
"Hôm nay anh có thể đến lớp sớm được không? Câu lạc bộ bóng đá..."
"Đéo!"
"Đi mà anh. Trường bọn họ đột ngột dời lịch đấu tập với chúng ta, em không thể sắp xếp lại được."
"Đéo!"
"Chỉ một lần này thôi."
"Đéo!"
Nhún nhường không được, nài nỉ cũng chẳng xong, Lâm buộc phải sử dụng kế sách cuối cùng.
"Em sẽ mua cho anh một, à không, hai thanh Meiji mà."
"Đé-"
Im lặng.
"Ba. Không trả giá và không có lần sau."
"Dạ."
Đến lúc này Lâm mới cười đắc thắng. Ông anh họ đáng thương ơi, sao lại dễ dụ như thế cơ chứ.
***
Chapter 3: Moon River.
"Moon river, wider than a mile
I'm crossing you in style some day.
You dream maker. You heart breaker.
Wherever you're going, I'm going your way."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top