chap cuối


Hôm sau, hôm nay là chủ nhật nên anh và cô không cần phải đến trường. Anh đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị đến nhà cô, cùng cô đi chơi. Đến nhà cô anh nhấn chuông, cô từ trong nhà đã viết đó là anh vội chạy ra mở cửa.
_Cậu đến sớm vậy…!
- Hôm nay là ngày cuối cậu ở đây mà. Tớ phải tận dụng thời gian chứ.* câu nói của anh nhỏ dần, nhưng cô vẫn có thể nghe được.*
Cô mỉm cười đáp
_Thế hôm nay cậu dẫn tớ đi đâu.
-Đến nơi cậu sẽ biết.
_Chờ tớ chút nhé, tớ đi thay đồ đã.
Anh mỉm cười gật đầu. Đợi một lúc cô cũng đã xuống, cô bước ra, cô khoác trên mình chiếc váy trắng tinh khôi, tôn lên làn da của cô. Cô bây giờ như một thiên thần vậy. Anh đứng hình vì sự xinh đẹp này của cô.
_Này! Đi thôi, sao cậu đơ ra đó vậy.
- À à… Đi thôi.
Hôm nay anh chở cô đến rất nhiều nơi, cuối cùng anh đưa cô đến một cánh đồng rất đẹp. Gió nhè nhẹ thổi, nơi này thật sự rất yên bình. Một người dù mệt mỏi đến đâu thì chắc chắn nếu đến đây người đó sẽ cảm thấy thoải mái.
Đến nơi, anh chạy lại xe lấy thức ăn mà anh đã chuẩn bị từ trước bày ra trên cánh đồng, anh ngồi xuống, chờ mãi mà không thấy cô ngồi, anh khẽ nhìn cô, thì ra là cô mặc váy khá ngắn nên ngồi bất tiện. Anh cởi áo khoác của mình ra đưa cô, cô nhìn anh khó hiểu.
_Cậu đưa tớ làm gì?
-Không phải váy cậu ngắn sao?
_Có được không?
Được mà.
Nghe câu nói của anh, mặt cô bừng bừng đỏ lên, chỉ cuối mặc xuống.
-Sao không ngồi đi. Không sao đâu.
Cô lẵng lặng ngồi xuống đối diện anh, đặt áo anh lên đùi mình. Cả hai ăn rất vui vẻ, được một lúc cô hỏi anh
_Mai cậu tiễn tớ được chứ.* Khuôn mặt cô hiện rõ nổi buồn, ánh mắt chứa đầy sự hi vọng*
Đánh mặt sang hướng khác
- Ưm… Mai tới bận lắm, còn phải đi học nữa.
_Thật sự là không thể sao? * Cô cuối mặt xuống, giọng rung rung, dường như sắp khóc rồi*
- Này, đừng có khóc đấy, khuôn mặt cậu khóc chả hợp tí nào đâu. Được rồi, nếu có thể mai tớ sẽ đi* anh bối rối vừa nói, vừa dỗ dành cô*
Anh đưa cô về nhà cô, sau đó anh cũng về nhà. Về đến nhà anh liền lăng đùng ra sofa, suy nhĩ về những lời nói của cô. Được một lúc anh đi tắm rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, vì muốn nhìn cô lần cuối nên đã cố tình đến sân bay để tiễn cô. Trên đường đến sân bay anh vô tình thấy chiếc xe quen thuộc đó là xe của cô chạy, cô đang chạy phía trước anh bắt đầu tiến lại gần và kêu tên cô bỗng phía trước 1 chiếc xe lớn mất lái đang loạng choạng trước đầu xe của anh và cô....cô cố gắng điều khiển xe để lách anh sang 1 bên và rồi........RẦM anh vội thắng xe lại xông thẳng ra ngoài cố lôi thân ảnh bé nhỏ đó ra khỏi chiếc xe đang lật ngữa đó.....nước mắt anh dày dụa ....
-Này cậu có sao không? Làm ơn hãy nói với mình là cậu không sao đi. Làm ơn
_Là cậu thật sao. Cậu đến tiễn tớ đi đúng không. Này sao cậu khóc vậy. Cậu..Cậu khóc chả đ…đẹp tí nào đâu.
Tay cô đặt lên má anh, lao đi giọt lệ của anh, yếu ớt nói.
“_Tớ mệt rồi, tớ không thể mạnh mẽ tiếp được đâu. Cậu có biết không, thích cậu là việc từ trước đến giờ tớ không bao giờ hối hận. Tớ cứ nghĩ thời gian qua, chân thành sẽ khiến cậu có thể chấp nhận tớ nhưng thật sự không thể được. Nếu có kiếp sau, cậu nhất định phải thích tớ, nhưng tớ sẽ không thích lại cậu đâu, tớ sẽ khiến cậu chịu đau khổ mà cậu mang đến cho tớ. Tớ…tớ buồn ngủ quá, tớ ngủ nhé.”
Tay cô rơi khỏi khuôn mặt đầy nước mắt của anh, mắt nhấm nghiền lại, môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc. Anh bang hoàng gào thét, ôm chặt than thể đầy máu me của cô.
- Mọi người đúng đó làm gì? Mau gọi cứu thương đi, làm ơn.
- Này cậu mở mắt ra cho tớ, tớ không đừa với cậu đâu, cậu đừa chẳn vui tí nào cả…..
- Này! Làm ơn mở mắt ra đi mà.
Anh ôm cơ thể đầy máu ấy của cô vào lòng, gào thét trong sự hối hận:
“-Làm ơn, tỉnh dậy đi mà, tớ xin cậu đấy. Tớ xin lỗi, xin lỗi vì đã không tin tưởng vào tình cảm của cậu, xin lỗi vì đã khiến cậu tổn thương, xin lỗi cậu, xin lỗi về tất cả. Nên bây giờ, làm ơn mở mắt ra nhìn tớ được không, đừng làm như vậy với tớ mà."
Anh cứ ôm cô, gào thét, miệng luôn nói lời xin lổi cô. Nhưng bây giờ có lẽ đã quá muôn, xin lổi thì cô cũng không thể nào mở mắt nhìn anh được nữa. Mọi người xung quanh, có vài người đã khóc vì mối tình đầy ngang trái của hai người. GÀo thét đến kiệt sức, mọi thứ trước mắt anh tối sầm lại.
---------------------------
*Reng….Reng*
Tiếng đồng hồ báo thức khẽ đánh thức anh chàng trai với khuôn mặt toát đầy mồ hôi, vừa nhìn đã biết anh ta vừa trải qua cơn ác mộng mà. Anh khẽ cựa mình thức dậy, chợt nhớ ra thứ gì đó. Anh vội quay sang bên cạnh thì thấy cô vẫn ngũ ngon lành trong lòng của mình, môi nhỏ chu chu lên trong rất đáng yêu. Khẽ cuối xuống đặt nhẹ lên đôi môi ấy một nụ hôn, cô cựa mình mở mắt
_Ưm… Oppa à, anh là đang lợi dụng lúc em ngủ mà làm điều sằn bậy à?
-Anh không hề làm điều sằn bậy. ANH YÊU EM.
Anh bổng ôm chắt cô vào lòng như thể nếu như anh buông ra thì cô sẽ biến mất.
_ Anh bị sao vậy.? Mặt anh trong có vẻ lo lắng.
-Anh mơ thấy ác mộng! Anh thấy em bị tai nạn, anh sợ nếu
Anh đang nói bỗng ngón tay nhỏ nhắn của cô đặt lên môi anh, cô mỉm cười nói
_Đừng nói bậy, không phải em vẫn đang ở bên cạnh anh sao. Dậy VSCN còn ăn sáng nữa anh à.
- Ừm anh biết rồi, em đi trước đi.
Nhìn theo bóng lưng của cô, anh tự hứa với lòng mình sẽ không để cô phải khóc hay đau khổ vì anh nữa. Anh sợ nếu giấc mơ đó thành sự thật thì không biết anh phải sống như thế nào khi vắng cô.Anh sẽ luôn bên cạnh, bảo vệ cô. Cô như món quà vô giá mà ông trời ban tặng cho anh, anh khẽ nghỉ
-Yêu em là điều anh không bao giờ hối hận.
THANH XUÂN NĂM ẤY, TƯỞNG CHỪNG ĐÃ BỎ LỠ NHAU. NHƯNG QUÁ KHỨ ẤY KHÔNG QUAN TRỌNG. QUAN TRỌNG LÀ HIỆN TẠI VÀ TƯƠNG LAI TA VẪN LÀ THANH XUÂN CỦA NHAU.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #txnacvt