[31] Chậu Sen Đá.
Trở về nhà sau chuỗi ngày đi xa, chậu sen đá đặt bên khung cửa đã chết vì lâu không có người chăm bón. Những nhành bông hồng vàng trên bàn ăn cũng đã héo tàn, một vài cánh hoa rụng quanh lọ hoa nằm ngất ngơ trên mặt bàn kính. Dọn dẹp lại những thứ bừa bộn kia, tôi lặng thinh gục mình trên nền nhà. Anh đã đi thật rồi ư?
Ngày trước chậu sen đá đẹp lắm, sáng nào tôi cũng mân mê cả hơn 20 phút mới chịu xách cặp đi học. Đêm về lại ngồi thủ thỉ với nó như hai người bạn. Anh đặt tên cho nó là "Kẻ thứ ba", bởi chậu sen đá này luôn cướp ánh mắt và sự quan tâm của tôi ra khỏi phạm trù cơ thể anh. Anh hù sẽ vứt nó đi nếu tôi cứ mãi ngắm nó mà quên anh. Lơ nó được vài hôm thì đâu cũng vào đấy, chậu sen này lại trở thành "Kẻ thứ ba". Dần rồi cũng quen, anh không còn nhìn nó với cặp mắt ghen ghét nữa. Thay vào đó anh cùng tôi tâm sự với nó, tâm sự chuyện của hai đứa, rồi tâm sự luôn cả vài chuyện vất vơ trong ngày. "Kẻ thứ ba" dần trở thành cây cầu nối mạch tình cảm cho chúng tôi.
Sau ngày làm mệt mỏi, tôi đãi anh bằng một mâm cơm đạm bạc trên bàn. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài món đó, rau luộc, trứng chiên, trứng luộc, thịt hộp, cá hộp. Tôi chẳng nấu được gì ngoài những món đơn giản ấy. Vậy nhưng anh không trách tôi một lời, anh ăn ngon những gì tôi nấu, anh hạnh phúc với những gì được ăn, không một giây nào anh phàn nàn vì sự vụng về, ngớ ngẩn của tôi. Dù chỉ bằng một ánh mắt cũng không.
Tuy mệt mỏi là vậy nhưng anh vẫn giúp tôi rửa bát sau bữa ăn. Anh bảo tôi cứ ôn bài đi, hôm nay chắc tôi đã rất mệt rồi. Tôi ngồi vào bàn học tầm hơn nửa tiếng thì đã đứng lên, đến bên cạnh cửa sổ, anh đã chờ sẵn. Một cóc cà phê nhỏ đặt bên cạnh chậu sen đá, một cóc đặt nhẹ trên bờ môi mộng nước của anh. Anh nhìn tôi bằng đôi mắt mong đợi. "Hôm nay lại học không vô nữa à?" giọng anh sao lại ấm thế, ấm nhất trong những giọng mà tôi từng nghe trên đời.
Thở dài chán nản, tôi đúng là một kẻ bất tài làm gì cũng không xong. Đã học ngu lại còn vụng về hậu đậu. Anh khoát tay qua vai tôi, nói với tôi một câu mà đêm nào anh cũng nói, nghe nhiều đến nỗi làm tôi phát ngán. "Nếu học không được thì đừng học. Em cứ yên tâm, quãng đời còn lại đã có anh lo rồi".
Sau câu nói cửa miệng ấy, tôi và anh bắt đầu kể cho "Kẻ thứ ba" nghe chuyện xảy ra trong một ngày, và những việc muốn làm vào ngày mai.
Những ngày êm đềm cứ thế trôi qua thật nhanh, cơn bão tố dần kéo đến mang theo mây đen bao phủ cả một căn chung cư nhỏ. Ngày tôi phát hiện anh bị ung thư gan giai đoạn cuối, lúc đó tim tôi đã như ngừng đập. Anh giấu tôi suốt mấy năm qua vì sợ tôi lo lắng. Khi ấy tôi hận anh lắm, nếu tôi không vô tình tìm được tập bệnh án của anh, thì có lẽ lúc anh chết khi ấy tôi mới biết được sự thật.
Anh ôm tôi vào lòng, anh lau khô giọt nước mắt trên má tôi bằng hơi ấm tỏa ra từ trái tim. Như thế càng làm tôi đau hơn gấp bội lần. Anh mà ra đi thì biết tìm đâu ra một người yêu tôi như anh.
Bệnh của anh dần trở nặng, cơ thể tiều tụy với gương mặt đã bội phần xanh xao. Đêm ấy anh ngồi cùng tôi bên "Kẻ thứ ba", vẫn câu cửa miệng kia nhưng lần này nó đã làm tôi khóc. Anh bảo ngày mai muốn cùng tôi dạo quanh thành phố này trong đêm, tôi chỉ biết đồng ý rồi ôm anh vào lòng.
Và rồi anh lại bảo, anh muốn ngày mai cũng được dựa vào lòng tôi như thế này. Tôi ôm anh chặt hơn, hôn lên mái tóc của anh, tôi khóc. Những mong ước cuối đời đã không thực hiện được, khi đêm ấy anh đã rời bỏ cõi đời này ngay trong lòng tôi. Tôi nhớ khi ấy trên môi anh vẫn vương nụ cười.
Không tin vào những gì đã xảy ra, tôi không dự lễ tang của anh. Tôi trốn đến một nơi thật xa, để không phải nghe những lời xào xáo về sự ra đi của anh. Tôi không tin anh đã bỏ tôi mà đi khi quãng đời còn quá dài. Tôi trốn tránh sự thật suốt hơn 5 tháng dài.
Trở về lại căn phòng năm xưa, nơi đã từng có tiếng cười, tôi ôm chậu sen đá mà gục xuống nơi nền nhà. Tôi nhận ra anh đã thực sự bỏ tôi mà đi.
Chậu sen đá có lẽ vì nhớ anh nên cũng đi theo anh rồi. Nước mắt như thấm ướt cả bầu trời. Tôi gào lên trong nỗi nhớ. Căn phòng sao yên tĩnh quá, anh đâu rồi?
Tôi tiếc nuối với những giây phút năm ấy, tim tôi như tan nát khi cứ mãi nghĩ về anh. Tôi thực sự thèm khát được nghe giọng của anh một lần nữa. Muốn nghe anh nói câu cửa miệng của mình mà đã từng làm tôi ngán ngẩm. Nhưng rồi mất đi mới biết quí trọng, thực sự không thể!
"Nếu học không được thì đừng học. Em cứ yên tâm, quãng đời còn lại đã có anh lo rồi!"
Sao anh không thực hiện những gì mình đã nói?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top