CHAPTER 3: CẢM NẮNG RỒI SAO?


Ngày thứ hai đi học, Ji Ah đến trường khá sớm, hôm nay cô không đi cùng Ara vì Ara hẹn cô đi học sớm rồi cùng ra căn tin ăn sáng chung cho vui. Ji Ah vào lớp đặt cặp sách rồi mới chạy ra căn tin, còn Ara thì đã đợi sẵn dưới căn tin rồi. Lớp học còn sớm nên chỉ mới có vài bạn đến, trong đó có cả lớp trưởng Park Jimin nữa.

"Đúng là lớp trưởng gương mẫu, đi học sớm thế cơ á." – Ji Ah nghĩ trong đầu.

Rồi cô cũng chạy vào đặt vội cặp sách rồi chạy nhanh xuống căn tin.

Jimin đang đọc sách giáo khoa xem trước bài cho môn học hôm nay, thấy có người vào cậu cũng ngước lên nhìn. Ánh nắng sớm chiếu vào mái tóc bồng bềnh xõa ngang lưng của Ji Ah, cô chào các bạn học khác với nụ cười tươi tắn làm Jimin khựng lại, đổ hết ánh nhìn về phía đó. Ji Ah bấy giờ như mặt trời nhỏ đem ánh sáng đến mà thắp sáng cả phòng học vậy.

Bất giác Jimin nở một nụ cười chào đón Ji Ah, vốn định chủ động mở lời chào cô nàng nhưng Ji Ah vội quá nên chẳng nhìn lấy Jimin một cái mà nhanh chân chạy đi mất. Như một cơn gió vậy, anh chàng Jimin chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra nên còn đang trơ cái mặt ngơ ngác của mình ra.

"Sao cậu ấy chào người khác mà đến mình lại chạy vội chẳng thèm nhìn mình một cái thế nhỉ? Không phải giận chuyện hôm qua mình nói chuyện cộc lốc chứ?" – một đống suy nghĩ hỗn độn hiện lên trong đầu.

Ji Ah chạy vù xuống căn tin, Ara nhìn cô với cái nhìn đầy "thân thiện":

"Nhà mình còn xa hơn cậu đấy nhé" – Ara nói bằng cái giọng đầy chất vấn.

"Mình chuẩn bị hơi trễ xíu, với mình còn chạy lên lớp để cặp sách trước nữa nên hơi chậm. Xin lỗi đã để Ara yêu dấu đợi lâu nhaaaa" – Ji Ah cố dỗ ngọt

"Thôi được rồi, tụi mình nhanh lấy đồ ăn đi rồi còn lên lớp nữa."

Ji Ah ăn xong còn mua thêm một hộp sữa dâu định giờ ra chơi sẽ uống. Xong xuôi cả hai dắt tay nhau lên lớp, chuông vào tiết cũng vừa reo vì hai cô gái ngồi vừa ăn vừa trò chuyện nên vào lớp cũng hơi sát giờ. Lớp học xì xầm tiếng các bạn đang trò chuyện và làm quen với nhau. Ara ngồi ở phía trên nên tách ra vào chỗ ngồi trước, Ji Ah ngồi phía cuối lớp nên phải đi thêm một đoạn nữa. Jimin thấy Ji Ah đến thì cũng ngồi ngay ngắn lại, có vẻ như định làm gì đó. Ji Ah vừa ngồi xuống ghế, đặt hộp sữa dâu lên bàn rồi quay ra lấy sách vở thì có tiếng nói nhỏ nhỏ cất lên bên tai:

"Chào buổi sáng nha Ji Ah."

Ji Ah do đang loay hoay nên chẳng biết ai chào mình, quay lại nhìn thử cậu bạn cùng bàn thì thấy cậu ấy cũng đang nhìn mình. Cô thử hỏi lại:

"Jimin vừa chào mình hả?"

"Ừm đúng rồi, chào cậu nha, buổi sáng tốt lành."

"Ồ, cảm ơn cậu nhé" – Ji Ah miệng cảm ơn nhưng cũng cảm thấy hơi là lạ vì rõ ràng hôm qua cậu ấy chào cô có 2 chữ, nhưng cô cũng không để ý lắm mà vội lật sách ra xem qua bài.

Môn đầu tiên là môn Văn học, Ji Ah khá thích môn học này vì ở nhà cô cũng hay viết nhật kí, cũng thích tự mình sáng tác ra một câu chuyện nào đó. Cô đã từng nghĩ đến việc mình sẽ là một nhà văn thế nên cô học môn này rất chăm chú. Trong khi các bạn khác trong lớp người thì ngủ gật, người thì làm việc riêng thì cô lại ghi ghi chép chép rất chăm chú. Jimin học đều các môn nhưng thế mạnh của cậu vẫn là khối tự nhiên nên cậu học môn Văn theo ý hiểu của riêng mình, văn phong của cậu khá súc tích nhưng lại đầy chất riêng nên cũng được giáo viên đánh giá cao. Chắc cũng vì cái văn phong súc tích đó mà cậu trả lời con gái người ta có 2 chữ.

Thấy cô bạn cùng bàn chăm chú thế cậu cũng bị thu hút mà len lén nhìn người xem người ta đang viết gì. Ji Ah quay sang lật sách, mặt có hơi nghiêng về hướng Jimin một chút làm anh chàng giật mình mà nhìn hướng khác. Nhưng nhìn dáng vẻ tập trung học của Ji Ah làm cậu cũng có chút thu hút, đó giờ cậu ít khi nhìn con gái, trong mắt chỉ có mấy thằng bạn đá bóng cùng. Đây là lần đầu cậu tự mình đi nhìn trộm con gái, có chút ngại ngùng nhưng cũng thấy có chút thú vị khi đặt mình vào vị trí của Ji Ah hôm qua nhìn lén cậu. 

"Mới tiết đầu mà đã xao nhãng rồi, Jimin à, tỉnh táo lại đi, mày còn là lớp trưởng nữa đó." – Jimin tự nhắc thầm trong đầu.

Chuông reo kết thúc giờ học, một tiếng thở phào của đám học sinh lười học cất lên.

"Ji Ah ơi, xuống sân hóng gió cho mát" – Ara la lớn.

"Ok, đợi một chút, mình ra ngay nè."

Jimin không động tĩnh gì, ngồi im đọc sách nhưng tai cũng vảnh lên nghe được Ji Ah sắp đi đâu. Thú thật cậu muốn đem bánh quy mua hôm qua tặng cho Ji Ah, nhưng chả biết mở lời thế nào, cũng không biết tặng sao cho hợp lí nên cứ ngồi im đó như cục bột.

Sau khi Ji Ah và Ara dắt tay nhau xuống sân, Jimin nghĩ thôi không tặng trực tiếp được thì tặng lén vậy. Cậu bèn lấy trong cặp sách ra một túi bánh quy nhỏ hình gấu, miệng túi còn cột một cái nơ hồng rất đáng yêu. Cậu viết gì đó lên một tờ giấy note rồi nhét vào bên hông cặp sách của Ji Ah. Tặng quà mà trông cũng cứ lén la lén lút như ăn trộm, còn cúi thấp đầu xuống mới dám nhét túi bánh vào cặp nữa. Nhưng chính vì cái cúi đầu này làm cậu thấy trong hộc bàn Ji Ah còn có một hộp sữa dâu. Cậu nhớ lại sáng Ji Ah đã đem hộp sữa này lên, chắc là cô quên uống, và vô tình cậu cũng biết một sở thích của cô bạn cùng bàn.

"Thì ra là Ji Ah thích sữa dâu"

Đang nghĩ giữa chừng cậu chợt hoàn tỉnh lại, sao hôm nay cậu cứ liên tục theo dõi, nhìn lén rồi còn ghi nhớ sở thích của người ta nữa. Sau giờ ra chơi, các học sinh cũng đang nhanh chân ùa vào lớp để chuẩn bị học môn tiếp theo. Ji Ah trở lại lớp với một nụ cười, cô rôm rả nói chuyện với các bạn khác, có vẻ cô vừa làm quen được bạn mới với tính cách thân thiện của mình.

Trở lại chỗ ngồi, ngó vào hộc bàn định lấy sách thì cô phát hiện mình quên bén đi hộp sữa dâu nhưng nghĩ lại thì không sao, tí ra về cô vừa đi vừa uống cũng được. Nhìn sang Jimin thấy cậu vẫn đang đọc sách nhưng không phải sách giáo khoa, cô cũng tò mò hỏi thử vì thấy cậu ấy đọc sách từ sáng đến giờ chẳng nhúc nhích:

"Cậu đọc gì mà chăm chú thế? Ban nãy cậu không ra chơi à?"

"Ừm, vì hôm nay không có trận bóng nên mình ở lại lớp đọc sách."

Thật ra như bình thường thì Jimin chỉ "ừm" một cái cho có cái gọi là trả lời, nhưng vì hôm qua vừa thất lễ với con gái người ta, còn chưa xin lỗi được nên thay vì vậy cậu lại trả lời một câu mở, để xem Ji Ah phản ứng như thế nào.

"Cậu thích đá bóng sao?"

"Đúng rồi, mình có một đội bóng với mấy thằng bạn khác lớp. Sao thế?"

"À không có gì đâu. Mình nghe mọi người khen cậu học rất giỏi nên tưởng cậu không chơi thể thao mà chỉ đọc sách chứ"

"Mình cũng không phải mọt sách đâu. Mình thích vận động lắm đó. Ji Ah thích xem đá bóng không?"

"Mình không xem nhiều nhưng cũng hay đi theo anh trai cổ vũ. Nếu có trận đấu, mình cũng sẽ đi cổ vũ cho lớp trưởng nhé."

Jimin còn định mở lời mời Ji Ah đến xem cậu đá bóng vì sắp tới cũng có một trận đấu, thế mà cô nàng lại chủ động lần nữa. Cô như đoán được ý nghĩ của cậu vậy, làm cậu bối rối hết lần này đến lần khác.

"Cuối tuần này" – Jimin đột nhiên trả lời

"Hả? Cậu nói sao?"

"À, ý mình là cuối tuần này bọn mình sẽ có một trận đấu ở sân bóng của trường. Cậu có thể đến đó nếu rảnh"

"À vậy hả, mình biết rồi, mình sẽ đến cổ vũ cho Jimin nhé."

"C-cảm ơn" – đột nhiên cậu ấp úng vì đó giờ cậu chưa từng rủ người con gái nào đi xem cậu đá bóng, huống hồ lại là người ta chủ động muốn đi cổ vũ cho cậu. Tim cậu bỗng đập nhanh hơn vài nhịp, chỉ là bạn bè mới quen thôi, sao lại có cảm giác lạ thế.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top