Chương 2: Biến Thái


Thế là xong một ngày căng thẳng, chúng tôi sẽ gặp lại " quỷ dạ xoa" vào mỗi thứ 2 hàng tuần và tất cả các tiết học Văn. Cũng may là đối với môn học này tôi cũng ko đến nổi nào.

- Mày chở tao về nhá! Hôm nay ba tao phải đi rước thằng em rồi! Tôi nài Ngự.

- Một ly kem! Không thì tự mà đi bộ về!

- Mày đi chết đi! Tôi gõ vào đầu nó!

- Ui da! Cái con la sát này! Mày định ám sát nghệ sĩ đó hả!Con gái con lứa gì mà hở ra là đánh hở ra là chửi. Cầu cho mày ế cả đời.

- Cái thằng trời đánh! Tao hiền quá mà! Hiền quá nên mới bị mày ăn hiếp riết, giờ thành thế này là nhờ vào tay mày đấy.

Nó phì cười, rồi ôm bụng cười to. Làm cho tôi cũng không thể nào kiềm được mà cười theo.

- Cái thằng, tao mà có người yêu thì mày phải làm sao. Tính tình xấu thế này, thậm chí còn không thèm kết bạn với ai. Muốn sống cô đơn tới già à.

- Kệ tao! Ít ra tới già tao còn có mày! Tao qua ăn nhờ ở đậu nhà mày!

- Biến! Nhà tao chỉ chứa trai đẹp thôi nhớ hớ hớ!

Tôi quay người lại vì có cảm giác nhồn nhột.... Biết ngay có người đang đứng sau lưng, là hắn – Ngô Bỉ thiếu gia, thiên thần không tỳ vết.

- Biến thái!

Cậu ta phán cho một câu rồi bỏ đi, biểu cảm của gương mặt vô cùng phức tạp.

Tôi ngồi phệt xuống xe của nó.

- Thôi rồi! Còn đâu hình tượng thục nữ của tao! Mày hại tao chết rồi!

- Ha ha, mày cũng có hình tượng nữa hả. Thôi dẹp, lên nhanh tao còn về!

Cả ngày tôi không thể yên với hai chữ " biến thái" đó. Cái tên khốn kiếp, cua mi không được, ta cũng quyết không để mi sống yên lành.

Điểm nhanh nhất của trường chúng tôi chính là sự đoàn kết. Nhất là trong nội bộ những đứa con gái. Chỉ cần một trong số chúng tôi biết được thông tin, thì cả lớp, à không cả trường sẽ biết được tất cả.

Tôi phóng lên chiếc máy tính, mở facebook lên cọc cạch nhắn tin cho một đứa bạn nick name " hủ nữ gì cũng biết"

- Tao muốn biết thông tin về Ngô Bỉ trường Quốc Nam !

- Chờ tao 3 phút!

Bài nhạc My Love của nhóm Westlife vang vang trong không trung chưa dứt thì "hủ nữ gì cũng biết" đã lọc cọc gõ trả lời


" Ngô Bỉ, 17 tuổi, chòm saoThiên Bình, cao 1mét 8, nặng 64 kg, con thứ trong gia đình ba anh em ( Ngô Thiên- Ngô Bỉ – Ngô Hàn). Là một học sinh tương đối xuất sắc vànổi bậc của trường Quốc Nam. Từng đạt huychương vàng Tekondo cấp thành phố, thích gym và các môn thể thaokhác...."

- Có người hoàn hảo thế hả mạy!

- Ha ha. Đó là mảng sáng thôi, còn mảngtối mới hấp dẫn.

- Nói nghe coi mạy!

" Nổi danh với biệt hiệu Đào hoa công tử,thay bồ như thay áo, nhưng tới nay Ngô Bỉ vẫn chưa chính thức có người yêu. Và đang có xu hướng Cônghoá."

- "Công hoá"?

- Đúng vậy! Trong nhóm của cậu ta có 1tiểu nhược thụ vô cùng khả ái, và dường như giữa họ đang có mộtmối quan hệ mập mờ không nói rõ được...

- Oh..... máu hủ nữ của tôi nổi dậy, mấyhình ảnh mát mẻ cứ vờn qua vờn lại trong đầu. Cám ơn mày. Còn gìnữa không?

- Tao chỉ mới thu thập được nhiêu đó! Cógì sẽ nhắn cho mày sao.

- Oke cám ơn mày!

Vui thì có vui thật vì tôi đã nắm đượccái thóp của hắn, nhưng suy đi nghĩ lại, tại sao " trai đẹp giờ đãít, mà chúng lại còn yêu nhau" thở dài, tôi lao người lên chiếcgiường yêm ái. Phải ngủ thôi, mai còn phải đi mua đồ với thằng bạn ôndịch đó nữa.

Nhàcủa ác quỷ

Quăng cái cặp xuống sàn, tôi xà ngay vàomáy tính. Cả ngày không được game, cứ như là thiếu cơm, cồn cào khóchịu.
Mọi người biết tôi rồi đúng không? Tôi làbạn của con nhỏ người không ra người ma không ra ma phía trên đó. Tôilà Ngô Bỉ năm nay 17 tuổi, chòm sao song ngư, Nhóm máu A, cao khoảng mét tám , thân hình hơi gầy, và hình như không đượcphụ nữ thích cho lắm. Chỉ duy nhất con bạn trời đánh mới có thểchịu được tính cách của tôi, nên tôi coi nó như một người chị, cóbất kỳ điều gì tôi đều nói với nó. Kể cả những thứ bất thường màgần đây tôi gặp phải.

Tôi thích hoà mình vào thế giới game, ởnơi đó không có phân biệt, không có bắt nạt, không có khoảng cách, vàhơn cả ở nơi đó tôi được là chính mình " ác quỷ khát máu". Tôi chọnmôn Liên Minh Huyền Thoại và biệt danh Blood Demon, bất cứ ai tôi đềukhông ngán trong thế giới ảo ấy.

Đánh xong một trận, hai mắt cũng mỏi. Tôibuôn bàn phím, thả người xuống chiếc giường êm ái. Mẹ không có nhà,cũng chẳng có ai nấu cơm, thế nên tôi cũng chẳng màn, để cái bụngđói mà đi ngủ.

"Bing" - Thiên thần đỏ mời bạn vào trậnđấu.

Cái thằng ôn, thua hoài mà cứ thách đấumãi, thôi đẹp đi ngủ. Tôi dứt khoát.

Thiên thần à? Cái tên nghe quen quen. Đúngrồi! Con Phi Anh cứ gọi tên mặt trắng đó là thiên thần. Nhìn có gìđặc biệt đâu chứ. Tôi bắt đầu nhớ lại và máu nóng lại nổi lên khinghĩ tới thái độ chảnh choẹ của hắn.

Hãy đợi đấy! Tưởng tượng con gấu trong taylà hắn, tôi đấm đá túi bụi, ít nhất cũng giải được tí xì trét.
Ngôi nhà vắng lặng như tờ, chỉ còn lạitiếng thở của một mình tôi, chẳng biết đã từ lúc nào cảm giác côđơn này đã trở nên quen thuộc như thế. Chỉ mong mau tới ngày mai đểđược gặp lại Phi Anh.

Mỗi buổi sáng, công việc thường xuyên củatôi là thức dậy lúc 5 giờ, chạy một vài vòng quanh khu phố và đếnchỗ tập Vovinam.

- Em chào anh! Đúng như mỗi ngày, vào giờnày lớp võ chỉ có tôi và người ấy.

Anh ấy là Châu Huân,đàn anh của tôi, vào lớp trước tôi khoảng vài tháng, nhưng đã đượclên đai vàng – có thể đứng lớp. Đáng ra tôi phải gọi anh ấy bằngthầy, nhưng thôi, cứ thích gọi là anh.

- Tô Ngự đấy à! Sớm vậy em!

- Dạ hôm nay em tập sớm, tí còn đi với con bạn.

- Sướng nhỉ! Chú em đào hoa quá!

Anh Huân cười tít mắt. Đấy là khoảng thu hút người khác của anh ấy, lúc nào cũng lạc quan, lúc nào cũng cười " không thấy tổ quốc". Và chẳng biết tự bao giờ, nụ cười ấy làm tôi xao động.

Thay xong bộ quần áo. Tôi cùng anh xếp những tấp đệm ra sân, rồi nhanh chóng khởi động.

- Sắp tới kỳ thi lên đai rồi đó! Em tính sao?

- Dạ! Em chẳng biết nữa anh! Lúc nào cũng rơi vào đúng kỳ thi!!!! Chắc ông trời muốn em suốt đời ở đai xanh anh ơi.

Hai người lao vào nhau, đối luyện với những màn bay nhảy. Vovinam là một môn võ tận dụng cả sự linh hoạt của tay chân, sự nhanh nhẹn của cơ thể, và cả sức mạnh của cơ bắp. Tôi làm quen nó đã hơn một năm. Tuy không dám nhận là cao thủ, nhưng đánh nhau thì không phải là không thể.

Mồ hôi nhể nhại, tôi ngồi bệt xuống.

- Em nghĩ, anh tập tiếp đi! Không thể nào đấu lại con người đó, ăn gì mà khoẻ mà nhanh thế không biết.

- Oke!

Anh Huân tiếp tục với những màn nhào lộn bắt mắt, bài quyền được trình diễn vô cùng công phu. Tôi thích nhất là khoảng thời gian này, có thể được ngắm anh ấy với tư thế hùng dũng nhất, chỉ một mình tôi mà thôi.

- Anh Huân! Sao sớm vậy anh!

Đấy là Phối Vân, người mà anh Huân đang thích..............

Anh dừng bài quyền, lau mồ hôi rồi tiến về phía Vân. Hai người nói với nhau gì đó, tôi cũng không tiện ở lại nghe. Tôi chào anh và Vân, rồi lại thay đồ để chạy về nhà.

Họ là một cặp đẹp đôi, cả hai đều có ý với nhau thật sự làm người khác ngưỡng mộ. Vân vào sau tôi nữa tháng. Cô ấy quá xinh đẹp, đến mức làm toàn thể lớp võ không một anh chàng nào có thể kiềm lòng mà không mến mộ cả. Nhưng người cô ấy chọn, cũng là người mà tôi đang thầm thích. Số phận thường trớ trêu như thế.

- Mày đâu rồi hả thằng trời đánh! Phi Anh bấm chuông cửa, kêu ầm ỉ.

- Chờ chút!

Hình như là trễ hẹn gần 10 phút rồi. Tôi tắm vội rồi chạy ra ngoài cổng.

- Mày chết ở trỏng à, tao gọi muốn rát cổ họng mà không trả lời!

- Ờ thì tao đang tắm. Hehe

- Ăn mặc gì thế này! Mày nhớ là hôm nay phải đi chơi với tao đó, ăn mặc thế này cho người ta cười tao chết à!

- Kệ! Người ta cười mày chứ đâu phải cười tao đâu!

- Nín ngay! Đi vào đây!.

Nhà tôi mà nhỏ cứ làm như nhà nó, nó lao vào phòng tôi, lục tung mọi thứ, rồi lôi ra một bộ quần áo mà nhỏ cho là sẽ hợp với tôi.

- Thay đi!

Tôi lắc đầu chào thua cái tính bướng bĩnh của nó. Đành phải cầm bộ quần áo nó chọn, vào phòng thay.

- Mai mày đi cắt tóc luôn đi nha! Tao thấy chướng mắt quá!

- Mày là má tao hả!

- Ờ con ngoan, nhớ đi cắt tóc nha con!

- Má má cái Bíp! Coi chừng tao đấy!

Tôi chỉnh lại cái cổ áo, bước ra thì thấy nó đang cầm cuốn nhật ký của tôi đọc ngon lành.

- Con kia! Mày muốn chết thiệt à! Tôi giật trở lại.

- Trời! Giờ cái gì mà tao không biết! Mày còn giật lại làm gì!

Tâm trạng tôi đang không tốt, nên cũng chẳng thèm để ý tới. Cất cuốn nhật ký rồi tiến nhanh ra cửa. Chỉ để lại hai chữ

- Đi thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top