Buổi học cuối cùng!🍀
Sau nhiều tháng lăn lộn với đống đề ôn tập, cuối cùng chúng tôi cũng bước đến bước cuối cùng. Cuối cùng cũng đến ngày thi lớn...
Thanh xuân chính là khoảng thời gian đáng nhớ nhất, vừa đẹp đẽ, vừa đơn thuần, bạn bè luôn ở bên cạnh và người thầm thương mến luôn ở ngay trước mắt.
Sau hôm nay sẽ không có buổi lên lớp nào nữa...
không còn hối hả, vội vàng đến lớp...
không còn thấy những gương mặt thân quen...
Sau này, tại nơi đây, vẫn được lấp đầy nhưng không phải chúng ta...
Chúng ta sẽ rời đi, mỗi người đều sẽ có 1 hướng đi khác nhau...
Ở chặng đường tương lai, ai cũng có những ước mơ riêng, những lựa chọn riêng
Chúng ta sẽ tự quyết định cho tương lai của chúng ta...
Mong cầu hạnh phúc,hy vọng chúng ta mãi mãi bình an, dễ dàng vượt qua sóng gió của những ngày tháng sau này...
Không còn ngày ngày gặp gỡ, những cuộc trò chuyện cũng theo đó ít dần đi...
Tuổi trẻ hết mình để rồi rất nhiều năm sau này gặp lại những người lạ thân thuộc nhất!
Cuộc đời con người là chuỗi hành trình dài. Không có thứ gì là mãi mãi, cũng chẳng có ai là không bao giờ thay đổi.
Người tuyệt vời nhất bây giờ là người có thể cùng tôi trêu đùa tấu hài thoải mái và sau đó có những cuộc tâm sự thật deep mà ko hề cảm thấy gượng gạo hay kì lạ gì cả... liệu sau này có còn như thế không?
"Thanh xuân giống như 1 chuyến tàu,
trạm tiếp sức chính là kì nghỉ hè
và đích đến chính là nơi mang tên Đại Học. "
Một khi đã lên tàu, chỉ có thể hướng đến đích mà mong chờ nhưng khi chuyến tàu đó dừng lại, chỉ có thể đứng 1 bên lặng lẽ nhìn nó đi trong niềm hối tiếc.
Đây là chuyến tàu thanh xuân, chuyến tàu chỉ có duy nhất 1 chuyến đi...
Trên Thế Giới này có nhiều cuộc tình xuất phát từ tình bạn. Hiển nhiên, 1 trong số chúng ta đã từng đơn phương 1 người bạn thân. Nhưng vì xấu hổ và ngại ngùng mà chúng ta bước qua nhau, bỏ lỡ những tình cảm ngốc nghếch mà chân thành nhất...
(#bắp: Hôm cuối cùng đi học, được về sớm nên tôi đã ra quán nước cạnh trường ngồi...
Nhóm con trai ngồi với nhau với cô Lam ( cô Tiếng Anh của tôi), nhìn bọn nó có thể thân thiết với cô nhưung tôi lại không làm được, tôi sợ cô kiểu gì ý🥹, sợ cô ác cảm với tôi cực luôn ý...
1 mình ngồi dưới với 1 đứa bạn khác lớp và 1 đứa em lớp dưới...Thật buồn cười..
3 đứa bọn tôi ngồi nói cho nhau nghe về mọi thứ, và tôi nghe được những thứ không hay từ những người tôi đã từng thân thiết nói về tôi mà đến bây giờ tôi mới biết, đau lòng thật, ai cũng có lòng riêng của mình, suy nghĩ của tôi thật đơn giản...
Đôi lúc tôi thấy mình lạc lõng trong tất cả các mối quan hệ. Trong 1 nhóm toàn con trai, đôi lúc vì giới tính mà có những bí mật tôi không thể biết, chỉ ngồi nghe những vấn đề mà mình không biết gì cả, trong 1 cuộc nói chuyện chỉ biết im lặng lắng nghe...
Tôi có thể là người trầm lặng, ít nói nhưng khi thân thiết, tôi vẫn có những cá tính của riêng mình...
Tôi đã nghe qua những lời đánh giá và họ đã khuyên tôi thay đổi. Họ nói tôi rất tốt nhưng lại không thể cân bằng các mối quan hệ. Tôi có thể vì người khác mà làm tổn thương 1 người khác nữa. Trong 1 mối quan hệ, chỉ cần ai đó bên cạnh tôi lúc tôi bế tắc nhất, lôi tôi ra khỏi những vùng bùn, tôi sẽ đặt họ lên đầu, vì họ mà vô tình làm ảnh hưởng đến những mối quan hệ đã có ( người đó nói tôi như kiểu sùng bái, tôn thờ luôn ấy, không suy nghĩ cho lợi ích của mình, trong mắt chỉ có nhiệm vụ phải làm điều tốt nhất cho những người đó rồi vô tình làm những người thân thiết với tôi tổn thương, tôi vì những người đó nên mới mất đi những mối quan hệ đang có).
Họ nói tôi luôn sợ người khác mất lòng, sợ người khác không vui, luôn để ý cách nhìn của người khác, tôi dễ dàng trở thành trò đùa của người khác...
Họ nói tôi sợ 1 mình cô độc, không có bạn bè, chính vì thế luôn tạo thật nhiều mối quan hệ xung quanh mình để rồi những mối quan hệ đó đấu đá lẫn nhau, cuối cùng tôi không giữ được mối quan hệ nào bên cạnh mình nữa...
Tôi hay bị đánh gục bởi chính cảm xúc của mình, áp lực không đến từ Thế Giới bên ngoài mà lại bắt nguồn từ chính bản thân tôi...thật buồn, ngay cả suy nghĩ của chính bản thân cũng muốn chống lại mình...
Họ luôn khuyên tôi phải thay đổi, điều đó thật khó...
Họ nói tôi phải trân trọng những người xứng đáng. Bạn thực sự ko tính bằng thời gian mà tính bằng sự chân thành. . Đôi khi người đến sau mới là người thực sự bên mình.
Khi tất cả đổ vỡ, tôi mới thấy họ không xứng đáng với những gì tôi bỏ ra...Trong lúc mối quan hệ đang tốt đẹp, với tôi họ xứng đáng... Tôi muốn đối xử chân thành với mọi người, nhưng lại bị chính sự chân thành tổn thương bản thân...
Thật thảm hại, họ thực sự cần tôi saoo?
Chuyện tình cảm vốn là thứ ko thể hiểu được. Hôm nay người ở bên cạnh tôi,yêu thương tôi, thế nhưng ngày mai họ cũng có thể rời bỏ tôi chẳng chút động lòng.Giữa cuộc đời rộng lớn và xô bồ, chỉ cần quay lưng bước đi là có thể lạc mất nhau mãi mãi. Người từng xem là tất cả nhưng sau 1 thoáng bỏ lỡ thì cũng chỉ còn lại khoảng trống thôi...
Vô tình đối tốt, tôi lại tưởng mình gặp tri kỷ...Sau bao nhiêu lần, vẫn chỉ có 1 kết cục không tốt đẹp gì...
Bạn sao? Định nghĩa của nó là thế nào vậy? Hạn sử dụng của nó là bao lâu?)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top