61-64

Điều hướng bài viết

«

»

Thánh viện 61

737a0479jw1dm94j05lijj (1)

61. Xuất môn về thăm gia đình [ một ] . . .

Thành Bert.

Vẫn y nguyên ngã tư đường cũ kỹ, bánh xe ngựa nặng nề chậm chạp, còn có khí tức lười nhác xóa không nổi trong không khí. So với những tân thành mới kiến lập, thủ đô Shamanlier tựa như một ông lão lúc tuổi già, trong nhàn nhã, lại có khí tức mỏi mệt suy bại khó có thể che dấu.

Xe ngựa gia tộc Bassekou đã đợi ngoài ma pháp trận.

Tạm thời giữ chức xa phu là quản gia Bob. Trước khi xuất ngũ, hắn từng lập không ít công lớn trên chiến trường. Dilin nhớ rõ phụ thân từng nói, nếu không phải vì hắn mù một con mắt, hiện tại có lẽ đã trở thành thượng tướng quân. Đó là xác suất một trên mười vạn. Bất quá làm quản gia hắn cũng thực xứng chức. Bản thân chẳng qua chỉ mang lời nhắn đến theo ủy thác của nghiệp đoàn ma pháp, hắn đã an bài sự tình thỏa thỏa đáng đáng.

Bob nhìn thấy Dilin và Hydeine đi ra, trên khuôn mặt ngay ngắn nhất thời lộ ra ý cười ôn hòa.

"Thiếu gia. Hoan nghênh về nhà." Hắn đích thân nhảy xuống xe ngựa mở cửa.

Dilin tiến lên nhẹ nhàng ôm chầm hắn, cao hứng nói: "Chú Bob."

Bob vỗ vỗ vai cậu, lực chú ý chuyển sang Hydeine, "Vị này nhất định là Tajires đạo sư mà Dilin thiếu gia nhắc tới trong thư." Tuy rằng làm quản gia gần mười năm, hắn vẫn không nhiễm thượng thói quen a dua nịnh hót của quý tộc, nói chuyện vẫn ngắn gọn ngay thẳng như trước.

Hydeine gật gật đầu, "Xin chào."

Dilin hơi giật mình, khó thấy được vẻ mặt ôn hòa như vậy của hắn.

Bob đương nhiên không nghĩ nhiều, sau khi mời bọn họ lên xe, lập tức điều khiển xe ngựa hồi phủ Bassekou.

Là đệ nhất công tước của đế quốc, quy mô phủ Bassekou gần với hoàng cung, chiếm cứ trọn nửa con phố.

Xe ngựa xuyên qua bãi cỏ rộng lớn, lại qua một cây cầu gỗ, mới dừng lại.

Hydeine xuống xe, ngẩng đầu đánh giá kiến trúc khí thế bàng bạc không thua kém đồ thư quán của St Paders.

Bob vừa đem xe ngựa giao cho người hầu, Dilin liền hỏi: "Phụ thân đâu?"

Bob nói: "Công tước đang ở trong hoàng cung trao đổi chính vụ với hoàng đế bệ hạ, có lẽ buổi tối mới về."

Dilin đáp lại một tiếng, ánh mắt khó nén thất vọng.

Hydeine nhướng mày. Vô luận trưởng thành sớm thế nào, cũng chỉ là thiếu niên cần quan tâm săn sóc, khi về nhà luôn hy vọng có thể nhìn thấy thân nhân nghênh đón.

Bob nói: "Thiếu gia mời vào. Phòng cậu mỗi ngày đều có người quét tước, đồ vật bên trong chưa từng bị di dời. Khách phòng của Tajires đạo sư ở ngay dưới phòng của cậu."

Dilin nói: "Việc kia có manh mối gì không?"

Hydeine biết cậu hỏi chính là việc tìm kiếm Vincent, lập tức nghiêng đầu nhìn Bob chằm chằm.

Bob nói: "Cảnh nội Shamanlier tổng cộng có ba trăm sáu mươi Vincent Lin. Bỏ qua mười ba người đã tử vong, hai trăm ba mươi sáu người tuổi tác không thích hợp, còn lại mười một người. Công tước đã thỉnh quan viên các nơi lưu ý, rất nhanh sẽ có tin tức."

Hydeine nói: "Hắn rất giỏi ngụy trang."

Bob tràn đầy tự tin nói: "Xin Tajires đạo sư các hạ yên tâm, địch nhân trên chiến trường cũng giỏi ngụy trang, nhưng bọn hắn cuối cùng luôn bị bóc trần dưới lưỡi đao."

Dilin nhớ tới một việc, "Công chúa Joanne hồi cung chưa?"

"Đã hồi cung. Nghe công tước nói, có lẽ nàng sẽ gả cho gia tộc Carter." Bob nói.

"Carter?" Dilin thở dài. Không biết là vì công chúa, hay vì tâm ý vĩnh viễn không có khả năng phơi bày dưới ánh mặt trời của Justin.

Vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã tới trước khách phòng của Hydeine.

Bob mở cửa phòng. Dilin chú ý thấy kết cấu tuy rằng rất giống phòng mình, nhưng bố trí hoàn toàn không giống. Gian phòng mình tràn ngập khí tức dương quang thiếu niên, còn khách phòng này lại đơn giản mà trầm trọng.

"Gia cụ nơi này đều do công tước đích thân lựa chọn." Bob nói.

Dilin bất ngờ: "Phụ thân?" Cậu không biết phụ thân mình còn có thời giờ rảnh như vậy.

Bob nhìn Hydeine, thâm ý nói: "Công tước bảo, đây là một mảnh tâm ý của ông đối với đạo sư của đứa con cưng, cảm tạ ngài dốc lòng chỉ dạy."

Hydeine từ chối cho ý kiến, "Cảm tạ hảo ý của ông ấy."

Đưa Hydeine vào phòng, Bob cùng Dilin đi lên phòng của cậu.

Thái độ Bob mềm mỏng hơn, ôn hòa nói: "Mọi chuyện ở học việc có tốt không?"

Ánh mắt Dilin chăm chú, một quả bóng nước xuất hiện trước mặt hai người, "Tốt lắm."

Bob kinh ngạc: "Cậu không cần chú ngữ và động tác cũng có thể sử dụng ma pháp?"

Dilin bất đắc dĩ nói: "Đạo sư không cho cháu học tập bất kì chú ngữ và động tác nào."

Bob tuy rằng không biết ma pháp, nhưng cũng là người tinh tường, lập tức cảm khái: "Cậu có một vị đạo sư thực giỏi." Trong lòng hắn âm thầm hạ quyết tâm, trong mấy ngày Hydeine ở lại đây, nhất định phải chiêu đãi hắn thứ tốt nhất.

Dilin nói: "Hy vọng có thể sớm ngày tìm thấy Vincent." Cậu biết đây là việc Hydeine quan tâm nhất lúc này.

"Cậu yên tâm, chỉ cần trong Shamanlier có người như thế, nhất định có thể tìm ra." Bob kiên định nói.

Andre Bassekou nửa đêm mới gấp gáp trở về.

Dilin đang ngủ say trong thư phòng.

Andre mở cửa sửng sốt, quay đầu nhìn Bob.

Bob nói: "Thiếu gia kiên trì đợi ngài."

Andre gật đầu, "Đi lấy đồ ăn khuya đến đây."

Bob nhận lệnh đi.

Andre vào cửa, cởi áo khoác trùm lên người cậu.

Thân thể Dilin chợt động, mở to mắt, sau khi nhìn thấy rõ ràng người trước mặt, xoát cái đứng lên, lưng thẳng tắp. "Phụ thân!"

"Ta đánh thức con." Andre hơi tiếc nuối.

Dilin tự trách: "Là con không đủ đề phòng."

Andre cười: "Đó là tiêu chuẩn chiến sĩ ta yêu cầu ở con trước đây, bây giờ con là ma pháp sư, có thể hạ thấp yêu cầu đó."

Dilin cúi đầu nhìn bên ngoài, trầm mặc một lúc lâu nói: "Làm ma pháp sư, không thể tiếp tục làm chiến sĩ sao?"

Andre bị vấn đề cậu hỏi làm cho sửng sốt, "Sao lại hỏi vậy?"

Dilin nghĩ nghĩ, thành thành thật thật hồi đáp: "Đạo sư mất hứng chuyện con sử dụng kiếm thuật."

"A?"

"Anh ta cũng không cao hứng khi con chỉ huy quân đội."

"Chỉ huy quân đội?" Andre vẻ mặt nghi hoặc. Ông không biết St Paders khi nào có quân đội, hơn nữa cho dù St Paders có quân đội, cũng không đến lượt con trai mình đến chỉ huy a.

Dilin đem sự tình trận đấu giữa St Paders và St Sorvi giản lược kể lại.

Andre chợt nói: "Ta nghĩ anh ta hy vọng con có thể đem toàn bộ tinh lực tập trung vào ma pháp. Giống với qua sông có thể dùng hai phương thức bơi lội hoặc chèo thuyền, nhưng nếu con muốn học bơi lội thành thạo, trước hết nhất định phải từ bỏ phương thức chèo thuyền, nếu không rất khó chuyên chú."

Dilin cau mày.

Trên mặt Andre nóng lên, "Ví dụ của ta không tốt lắm. Khụ, nhưng con biết đấy, đại khái là ý này."

"Cũng như vậy để chiến thắng kẻ địch, có hai loại phương thức kiếm thuật và ma pháp. Nhưng đạo sư hy vọng con dùng ma pháp, là vì hy vọng ma pháp trở thành bản năng và lựa chọn trước nhất của con sao?" Dilin nói.

Andre gật đầu: "Chính là ý đó."

Dilin nói: "Nhưng con cảm thấy con làm cũng không sai."

"Ta nghĩ đạo sư của con hiểu rất rõ điểm này.

Dilin nửa tin nửa ngờ, "Thật không?"

"Cho nên anh ta cũng không chỉ trích con." Andre dừng một chút, "Dù từ khẩu khí của con, ta có thể nghe ra anh ra không cao hứng."

"Vì sao con lại cảm thấy phụ thân thực hiểu biết anh ấy?" Dilin rất kinh ngạc. Cậu tiếp xúc cùng Hydeine lâu như vậy, thường xuyên không thể lý giải hành vi của hắn, còn Andre lại có thể lĩnh ngộ ý đồ của hắn một cách thỏa đáng.

Andre cười ranh mãnh: "Có lẽ đây là điểm khác nhau giữa đàn ông và bé trai."

Bob mang lên hai đĩa thịt gà xé phay.

Andre và Dilin ngồi trên ghế salon vừa ăn vừa nói chuyện.

Dilin kể lại sinh động mà không lộn xộn những việc đã trải qua ở St Paders. Khi nói đến Ciro và công chúa Joanne, Andre hỏi thêm vài câu. Dillin nhất nhất giải thích. Bất quá cậu kết giao cùng bọn họ trong học viện không nhiều, cho nên cũng không cung cấp được gì mấy.

Cậu thấy Andre thở dài, không khỏi tò mò.

Andre nói: "Ciro kế nhiệm hoàng thái tử là kết cục đã định. Nghe nói thủ đoạn và quyết đoán của hắn đều cao hơn rất nhiều so với hoàng thái tử, lại giao hảo với Hayden Navister, về sau nhất định sẽ áp dụng tác phong trị quốc mạnh mẽ."

"Hayden Navister?"

"Đệ nhất nguyên soái mới của Kanding đế quốc." Andre nói, "Năm nay vừa tròn hai mươi tuổi."

Nguyên soái hai mươi tuổi?

Nhiệt huyết Dilin dâng lên.

Andre liếc mắt nhìn cậu một cái, "Nếu con đã quyết định ở lại St Paders, đừng để ý tới chuyện đó nữa."

Tâm tình của Dilin mãnh liệt chùng xuống.

Đúng vậy. Từ lúc cậu lựa chọn St Paders, buông trọng trách trên vai, cũng đã mất đi lập trường ban đầu.

"Không cần lo lắng cho ta." Andre nhìn ra đấu tranh trong mắt cậu, "Ta đã quyết định nhận nhi tử Kelly thúc thúc của con làm con thừa tự để bồi dưỡng thành người thừa kế."

Dilin gục đầu, "Phụ thân. Con..."

"Gia tộc không chỉ là trách nhiệm, còn là vinh quang." Andre thản nhiên, "Con không hiểu được điểm này, cho nên dù con không đề xuất đi St Paders với ta, ta cũng không chọn con làm người thừa kế gia tộc."

Dilin biết ông nói như vậy vì không muốn mình quá khổ sở. Trên thực tế, tâm tình của cậu đích xác dễ chịu đi rất nhiều.

Andre tựa hồ mỏi mệt, hé mắt nói: "Ngày mai ta sẽ tìm một cơ hội đi thăm đạo sư của con. Anh ta thích cái gì, ta sẽ tận lực chuẩn bị."

Dilin nghĩ ngợi: "Anh ấy thích cà phê."

Điều hướng bài viết

«

»

Thánh viện 62-63

249717_440412195997322_1910065210_n_zps428b951b

62. Xuất môn về thăm gia đình (hai)...

Trước mặt Hydeine để năm bao cà phê lớn đóng gói tỉ mỉ. Để biểu hiện long trọng, mặt trên còn thắt năm cái nơ con bướm màu hồng to thiệt to.

Dilin trộm ngắm sắc mặt hắn, giải thích: "Đây là cà phê quý tộc Shamanlier thường uống nhất, Vileyka. Phụ thân biết ngài thích uống cà phê, đặc biệt mang về từ nơi tiếp phẩm trong hoàng cung."

Hydeine muốn nói gì đó, bỗng thấy Andre đi xuống từ lầu thượng, vẻ mặt tươi cười: "Vị này nhất định là Tajires đạo sư."

Dilin bật người dậy nhỏ giọng giới thiệu với Hydeine: "Phụ thân của tôi."

Hydeine đứng lên, trang trọng hành lễ: "Bassekou công tước các hạ."

Dilin giật mình. Cậu biết Hydeine lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy hắn khách khí như thế. Không phải hắn không thèm khách sáo ngay cả với Ciro, Orosey sao? Chẳng lẽ do tác dụng của năm gói cà phê?

Andre không biết việc xấu của Hydeine, cho nên vẫn chưa cảm thấy thụ sủng nhược kinh, "Dilin nhất định đã mang đến cho thầy rất nhiều phiền toái."

Hydeine nói: "Còn trong phạm vi có thể thừa nhận."

Andre cười như không cười nhìn về phía Dilin.

Ánh mắt Dilin liếc sang nơi khác. Nói thật, cậu đem lại rất nhiều phiền toái cho Hydeine sao? Hình như không có. Ngoại trừ rừng Mộng Yểm... Nhưng đó không phải lỗi của cậu. Về phần trận đấu cùng St Sorvi... cũng không thể trách cậu.

... Được rồi, đích xác có vài phiền toái nhỏ.

Andre hỏi: "Tối qua ngủ có ngon không?" Vấn đề thường dùng khi không biết nói gì.

Hydeine nói: "Nếu giường mềm mại một chút nữa sẽ rất ngon."

Andre cũng không mất vui đối với thái độ thẳng thắn của hắn, cười cười: "Ta quen ở trong quân doanh, cho nên thích dùng ván giường cứng rắn, không nghĩ đến cảm thụ của khách nhân, là ta tiếp đãi không chu toàn."

Hydeine tựa hồ cũng nhận thấy yêu cầu của mình quá mức khắc nghiệt, bèn nói: "Không, đó cũng là thử nghiệm mới lạ."

Dilin nhịn không được muốn cười, vừa vặn ánh mắt Andre đảo qua, cậu lập tức đưa tay che miệng.

"Làm sao vậy?" Dư quang khóe mắt Hydeine luôn luôn chú ý nhất cử nhất động của cậu.

Dilin chớp chớp mắt, "Tối qua ngủ không ngon, có chút rã rời."

Andre giải thích giúp:" Tối qua chúng ta trò chuyện đến khuya."

Hydeine hơi nhíu mày.

Andre vội vàng hỏi: "Có gì không ổn sao?"

"Tinh thần khỏe mạnh rất quan trọng đối với ma pháp sư." Hydeine nói.

Andre nghiêm mặt: "Lần sau ta sẽ chú ý."

Nói chuyện chấm dứt trong cứng ngắc.

Sau khi Andre rời đi, Hydeine ngồi trên ghế sa lông vẫn không nhúc nhích.

Dilin lo lắng: "Đạo sư?"

"Vừa rồi thể hiện của ta có phải rất kém cỏi?" Hydeine đột nhiên tung ra một câu như thế, khiến cho Dilin suýt nữa ngã sấp!

"Không có. Ngài lo nghĩ nhiều." Trên thực tế, so với chiến tích dĩ vãng của hắn, thể hiện vừa rồi của hắn quả thực có thể xưng là nhã nhặn.

Hydeine quay đầu nhìn cậu, phát hiện cậu đang dùng loại ánh mắt ngạc nhiên nhìn mình.

Dilin thấy bốn mắt nhìn nhau, dứt khoát nói ra ý nghĩ trong đầu, "Đạo sư, anh sùng bái cha tôi sao?"

Hydeine: "..."

Dilin cho là hắn ngầm thừa nhận, "Hàng năm có rất nhiều người sùng bái chờ ở cửa nhà tôi, ngôn ngữ điên cuồng gì cũng có, cho nên, những lời đạo sư anh vừa mới nói thật sư không tính là gì."

Hydeine trừng cậu, đôi mắt trạm lam lóe ra quang mang nguy hiểm.

Dilin hậu tri hậu giác phát hiện không ổn, "Vừa rồi anh thể hiện tốt lắm."

Hydeine chậm rãi nói: "Pha giúp ta chén cà phê."

Dilin như trút được gánh nặng chạy vào nhà bếp.

Hydeine chậm rãi thả lỏng cơ thể, lưng tựa vào sô pha.

Mới rồi vừa nhìn thấy Andre Bassekou, tinh thần và thân thể liền đột nhiên căng thẳng, quả thực là bất khả tư nghị đối với một ma pháp sư sở trường tinh thần lực. Nhất là hắn và đối phương thực chất cũng không có quan hệ hoặc xung đột gì. Mà sau đó, hắn cư nhiên còn để ý đến thể hiện vừa rồi của mình.

Hai tay Dilin bưng cà phê, mang đến trước mặt hắn.

Ánh mắt Hydeine hướng lên, quỷ dị theo dõi cậu.

Dilin bị hắn nhìn chăm chú đến nổi da gà, "Đạo sư?"

Là bởi vì cậu ta sao?

Hydeine tự vấn lòng, liên hệ duy nhất giữa mình và Andre chính là thiếu niên trước mặt. Cho nên, tiềm thức hắn muốn thể hiện ra một đạo sư ưu tú, không hy vọng Andre có bất luận lý do gì mang cậu ấy đi khỏi bên người mình?

"Đạo sư?" Hai tay Dilin mỏi nhừ.

"Ta nhớ trước kia ngươi từng muốn đổi đạo sư." Hydeine trầm giọng.

"..." Chẳng lẽ hiện tại hắn chuẩn bị tính sổ? Ngay trong nhà cậu? Dilin buồn bực nghĩ. Xem như kẻ tài cao gan cũng lớn sao?

Hydeine thấy cậu thật lâu không đáp, tâm chậm rãi trầm xuống.

Dilin nghĩ đến một khả năng khác, "Đạo sư chuẩn bị bỏ tôi ở nhà?"

Hydeine cố gắng liên hệ ý nghĩ của mình với đối phương.

" Vincent đạo sư mà đạo sư muốn tìm, là người rất khó đối phó sao?" Dilin thử thăm dò.

"Làm sao ngươi biết ta muốn đối phó hắn?" Hydeine hỏi lại.

Dilin nói: "Tôi đoán." Một là khi Hydeine nhắc tới tên này biểu tình thật sự không thể coi là thân mật. Hai là bởi vì cậu cảm thấy so với nhớ thương, Hydeine ghi hận thì đúng hơn. Người biến mất nhiều năm như thế còn bị hắn nhớ mãi không quên, tuyệt đối không phải do đơn giản là đạo sư vỡ lòng.

Hydeine không phủ nhận.

Dilin nghĩ nghĩ: "Có lẽ tôi không thể giúp đỡ bao nhiêu, còn có khả năng sẽ cản trở..."

Trên mặt Hydeine viết đích xác như thế.

Dilin coi như không thấy, tiếp tục: "Nhưng tôi có thể thỉnh cầu phụ phân trợ giúp." Từ sau khi đề xuất với phụ thận buông tha quyền thừa kế gia tộc, cậu cũng rất ít dùng đến thế lực gia tộc. Nhưng vì Hydeine, cậu không ngại lại phiền toái phụ thân lần nữa.

Hydeine cau mày nói: "Ở trong lòng ngươi, ta là một ma đạo sư lúc nào cũng cần người khác trợ giúp?"

Dilin vội vàng nói: "Đương nhiên không phải." Cậu thiếu chút nữa quên, cường giả đều có chung một đặc điểm, đó là tự tin và kiêu ngạo.

Hydeine tiện tay ném năm gói cà phê vào túi không gian, sau đó đứng lên, thản nhiên nói: "Vẫn là cám ơn."

...

Hắn cám ơn vì cà phê hay vì đề nghị vừa rồi của mình?

Dilin suy nghĩ thật lâu mà không ra đáp án, nhịn không được chạy đến thỉnh giáo Andre sau khi ông về đến nhà.

Andre nói: "Tại sao không thể cảm ơn vì cả hai?"

Dilin sửng sốt.

"Con ta tựa hồ rất quan tâm đạo sư của mình." Andre thăm dò nhìn cậu.

Dilin nói: "Anh ta là một người thực cảm xúc hóa."

"Cảm xúc hóa đến mức ngay cả hai chữ cám ơn cũng cất giấu bẫy rập." Andre không tính toán buông tha cậu như vậy.

Dilin nghẹn lời.

"Hơn nữa quan tâm đến mức mất đi lực phán đoán vốn rất sáng suốt." Andre từ thăm dò biến thành nghiên cứu, "Mức độ quan tâm như vậy chỉ bởi vì đạo sư thực cảm xúc hóa?"

Dilin nói: "Phụ thân, người đến tột cùng muốn nói gì?"

Andre nói: "Không có gì. Cho dù là phụ thân con, ta thủy chung cũng chỉ là một trong những người đứng xem. Con đường nhân sinh không dung nạp được thao túng của kẻ khác, đáp án phải do chính con tìm ra."

Hốc mắt Dilin hơi ẩm ướt.

Đây chính là phụ thân cậu. Luôn đứng phía sau yên lặng bảo hộ cậu, ông sẽ nhắc nhở, hướng dẫn, nhưng chưa bao giờ cưỡng ép cậu lựa chọn. Bởi vì ông luôn nói, mỗi người đều chỉ có một con đường nhân sinh, nhân sinh đó chỉ có thể đi theo một phương hướng, mà phương hướng đó cũng chỉ có thể do chính bản thân chọn ra.

"Việc đạo sư con giao thác đã có tin tức." Andre cúi đầu, không chú ý biểu tình nhi tử, "Trong mười một người còn lại, có chín người xác định không có bất cứ ma pháp gì, cũng chưa từng có bất luận tiếp xúc nào với ma pháp."

Dilin trong lòng khẽ động, "Còn hai người."

"Một người đã xuất ngũ, trước khi xuất ngũ, hắn là thành viên quân đoàn ma pháp hoàng thất." Andre nói.

Nhãn tình Dilin sáng lên: "Có thể gia nhập quân đoàn ma pháp hoàng thất nhất định là đại ma pháp sư rất mạnh."

"Không đủ mạnh." Andre nói, "Ít nhất không đủ cường đại đến mức vào được học viện St Paders. Hắn từng thất bại ba lần liên tục cuộc thi vào St Paders trong chín năm, cuối cùng phải học ở học viện ma pháp đế đô Bert."

Khóe miệng Dilin xệ xuống.

Andre mỉm cười: "Không cần thất vọng nhanh vậy. Một Vincent Lin cuối cùng... Tuổi phù hợp."

Dilin nói: "Còn gì nữa?"

"Không có." Andre nói, "Tài liệu của hắn trống rỗng, ngoại trừ tuổi và tên."

Dilin cau mày: "Tại sao có thể như thế?" Chế độ điều tra dân cư Shamanlier vô cùng nghiêm cẩn, không có khả năng xuất hiện tình huống nhiều năm có tên tuổi nhưng không có bất cứ ghi chép gì.

Andre cười: "Có giống mồi nhử không?"

Dilin chợt nói: "Chẳng lẽ người kia luôn chờ đạo sư đến tìm hắn?"

Andre buông lỏng: "Chỉ sợ chỉ có đạo sư của con biết."

Dilin khẩn cấp đem tin tức nói cho Hydeine.

Hydeine đang mở đám lễ vật do thành viên phân hội Bert của ma pháp nghiệp đoàn đưa tới, "Đích xác có khả năng."

Dilin đang đầy ngập nhiệt tình nhất thời bị xối cho bát nước lạnh, "Chỉ là có khả năng sao?"

"Là thật là giả đi xem sẽ biết. Nếu hắn muốn dẫn ta đến, nhất định sẽ lưu lại tin tức."

"Chúng ta khi nào xuất phát?"

"Không vội." Hydeine mở một cái hòm vuông to cỡ bàn trà, sau đó lấy ra một viên ru bi nhỏ hơn cả trứng chim cút, ngắm nghía dưới ánh mặt trời, "Khối bảo thạch này gặp ánh sáng sẽ to ra sao?"

Dilin nói: "Không hề." Không chỉ khối bảo thạch này không thể, toàn bộ bảo thạch đều không thể.

"Vậy vì sao hắn lại dùng cái hòm lớn như vậy?"

Dilin nói: "Có lẽ để khiến cho anh dễ dàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy nó trong đống lễ vật."

Hydeine nói: "Sau đó?"

"Như vậy anh sẽ nhớ kỹ hắn là ai." Dilin vươn tay lấy thiệp chúc mừng trong hòm, nhưng Hydeine đi trước một bước giữ hòm lại.

"Ta không chuẩn bị lãng phí trí nhớ đi nhớ tin tức nhàm chán đó." Hydeine ném viên ru bi vào túi không gian.

Dilin âm thầm lo lắng mình nên nể mặt đồng bào ruột thịt, trộm nói cho bọn hắn biết không nên tiếp tục tiêu tiền hoang phí.

"Ngươi không ra ngoài?" Hydeine bắt đầu mở phân lễ vật tiếp theo.

Dilin sửng sốt: "Đi đâu?"

"Đây là gia hương của ngươi, ngươi có thể đi gặp bằng hữu." Trong hòm là một quyển sách ma pháp, nếu Hydeine không nhớ lầm, tác giả quyển sách là Chaifuang.

"Bằng hữu tốt nhất của tôi ở học viện St Paders. Anh đang làm gì vậy?" Cậu nhìn quyển sách trên tay Hydeine bị một ngọn lửa cắn nuốt, đốt cho đến thành tro.

"Tiêu diệt rác rưởi." Hydeine mở phân lễ vật thứ ba.

Dilin nói: "Anh chuẩn bị khi nào khởi hành? Để tôi nhờ chú Bob chuẩn bị chút."

"Nếu ngươi không có việc gì, ngày mai chúng ta có thể khởi hành." Hydeine nhíu mày nhìn tấm vải màu hồng phấn trong phân lễ vật thứ ba, nếu hắn nhớ không lầm, đây tựa hồ là đồ dùng của nữ giới.

Dilin liếc một cái, muốn cười mà không dám cười: "Tôi nghĩ, đây là nội y của phu nhân Neichel."

"Cho nên?" Hydeine ném bay.

"Nàng cũng là một vị ma pháp sư, tôi nghĩ cái này đại biểu cho, ách, mời."

Hydeine liếc cậu, "Làm sao ngươi biết đó là nội y của ai?"

Dilin chỉ chỉ hòm đựng nội y, mặt trên viết Neichel.

Ngón trỏ Hydeine gõ bàn, vẻ mặt suy xét.

Trong lòng Dilin căng thẳng, cười khan nói: "Đạo sư thật sự muốn đi?"

"Không, ta chỉ là nghĩ, có lẽ đây là một phân lễ vật không tồi." Dưới ánh mắt kinh ngạc của Dilin, hắn một lần nữa đem nội y bỏ vào hòm, sau đó ném vào túi không gian.

Hydeine cũng tuân thủ ước định, sáng sớm hôm sau cùng Dilin đi đến trấn nhỏ Hanguna nơi vị Vincent Lin cuối cùng kia ở.

Andre và Bob yên lặng tiễn đưa phía sau bọn họ.

Chờ thân hình bọn họ hoàn toàn biến mất trong ma pháp trận, Andre và Bob mới xuống khỏi xe ngựa.

Bob nói: "Công tước, tôi không rõ, vì sao ông không ngăn cản thiếu gia? Cậu ấy là người kế thừa gia tộc Bassekou tốt nhất, mà gia tộc Bassekou cũng là lựa chọn tốt nhất của cậu ấy."

"Bởi vì ta là phụ thân của nó."

Bob vẫn như cũ vẻ mặt mờ mịt.

Andre mỉm cười: "Kỳ vọng lớn nhất của phụ thân với nhi tử, chính là hy vọng chúng mỗi ngày đều khoái khoái lạc lạc."

Bob nói: "Có lẽ sau khi cậu ấy kế thừa gia tộc Bassekou cũng sẽ rất khoái nhạc."

"Đây là sự khác nhau giữa thúc thúc và phụ thân." Andre nói, "Thúc thúc nguyện ý mạo hiểm vì cái 'có lẽ' này, nhưng phụ thân thì không."

Bob lăng lăng suy nghĩ nửa ngày, giận dữ nói: "Ngài rất cưng chiều cậu ấy."

Andre tự hào nói: "Nó cũng chưa từng cô phụ sủng ái của ta." Hắn rất cao hứng con hắn có lý tưởng của riêng mình, so với những con cháu quý tộc trong thành ngày ngày ngẩng đầu chờ tước vị rụng xuống, hắn phi thường vừa lòng với nhi tử nguyện ý tự bay lượn bằng đôi cánh bản thân của mình.

Trấn nhỏ Hanguna cách Sangtu rất gần, sát với biên giới giữa Shamanlier và Sangtu. Thành Bert không có ma pháp trận tốc hành tới đó, trước hết phải đến đại thành Joseph bên cạnh, tiếp đó ngồi xe ngựa qua trấn.

Đợi đến khi Hydeine và Dilin đến nơi, đã là buổi chiều ngày thứ tư.

Trưởng trấn sớm có được tin tức, đợi tại giao lộ hai ngày. Khoảnh khắc nhìn thấy bọn họ bước xuống từ trên xe, khuôn mặt ảm đạm nháy mắt tản ra ánh sáng chói lọi, "A, hai vị nhất định là Bassekou thiếu gia và ma đạo sư đại nhân."

Dilin mỉm cười, "Ngài khỏe. Vất vả ngài đợi lâu."

"Đâu có đâu có." Mỉm cười của Dilin khiến hắn nhất thời cảm thấy chờ đợi của mình đều đáng giá, bực tức đầy bụng cũng đã bay lên chín tầng mây, "Bữa tối và phòng nghỉ đã được chuẩn bị tốt, xin mời."

63. Xuất môn về thăm gia đình (ba)...

Nhanh đến thời điểm cơm chiều, mùi đồ ăn từ từng phòng bếp bay ra, tràn ngập trên đường.

Cơn thèm ăn của Dilin trỗi dậy.

Trưởng trấn đi bên đường giới thiệu: "Đặc sản của trấn nhỏ chúng tôi là cây nho, cho nên hàng năm đều sẽ ủ rất nhiều rượu nho, hương vị vô cùng thơm ngon. Hai người lát nữa nhất định phải nếm thử."

Dilin nói: "Đa tạ." Ở cùng Hydeine, cậu chỉ có thể chủ động đảm nhiệm vai trò ngoại giao.

Trưởng trấn liếc trộm Hydeine từ đầu đến đuôi không nói được một lời, muốn nói gì đó, lại sợ đắc tội hắn, đành phải tiếp tục tán chuyện tào lao cùng Dilin: "Phòng chuẩn bị cho hai người vốn là dùng cho nữ nhi của tôi xuất giá, nơi đó vừa mới trang hoàng qua, hết thảy đều mới, xin yên tâm vào ở."

Dilin vội vàng nói: "Không cần phiền toái. Chúng ta ở khách sạn cũng được."

"Không sao, không sao." Trưởng trấn khoát tay, "Con bé tháng sau mới xuất giá. Hiện tại cũng bỏ không."

Dilin vẫn chối từ. Ở trong tân phòng của người khác có vẻ không ổn lắm.

Trưởng trấn liên tục nói không sao.

Hai người vẫn đang giằng co, chợt nghe Hydeine mở miệng: "Chúng ta ở khách sạn."

Nửa câu nói của trưởng trấn nhất thời nghẹn trong cổ họng, cả buổi mới nói được một lời, "Được."

Vì thế, đoàn người vòng vèo nửa ngày, đi đến khách sạn duy nhất trong trấn.

Thời điểm vào khách sạn, trong lòng trưởng trấn không ngừng thầm mắng mình thất sách. Sớm biết vậy phải chuẩn bị kỹ lưỡng mới đúng, trấn nhỏ này bình thường có rất ít người ngoài lui tới, việc làm ăn của khách sạn chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, cho nên tiện nghi và trang hoàng đều không tốt lắm. Dùng tiêu chuẩn của hắn đến xem, tuyệt đối là không chu đáo với khách quý.

Bất quá Dilin thực vừa lòng với an bài như thế.

Cậu và Hydeine mỗi người trở về phòng mình, tắm rửa thay quần áo. Một lát sau, trưởng trấn đã đem bữa chiều thơm ngào ngạt đến.

Dilin, Hydeine và hắn cùng dùng cơm, đề tài sau đó rốt cục chuyển tới Vincent Lin.

Trưởng trấn nhắc tới tên này có chút thấp thỏm dè dặt, sợ chính mình không cẩn thận nói sai, "Kỳ thật tôi cũng là lần đầu biết tên này. Ghi chép dân cư Hanguna không có tên này, tôi không biết tại sao hắn lại được ghi trong hồ sơ dân chính. Hơn nữa chỗ ở của hắn trong hồ sơ dân chính, trong hồ sơ của trấn tôi là thuộc về lão Sago. Bất quá ba mươi năm trước lão ta đã qua đời. Bởi vì lão không có thân nhân gì, cho nên hiện tại chỗ này thuộc về sản nghiệp công cộng của trấn." Hắn nói xong, đem lời vừa nói kỹ càng điểm lại một lần, xác định không bại lộ gì, mới nhìn về phía Dilin.

Dilin nói: "Ông nói ông lão Sago qua đời như thế nào?"

"Lão cao tuổi, thân thể vẫn luôn không tốt. Cần nhìn bệnh trạng của lão sao? Mục sư trấn trên có." Tại rất nhiều thời điểm mục sư sẽ kiêm nhiệm luôn chức trách thầy thuốc.

Dilin nhìn về phía Hydeine.

Hydeine rốt cuộc mở miệng: "Tòa nhà kia có người ở không?"

Trưởng trấn nói: "Mỗi tháng tôi sẽ nhờ Donna đi quét tước. Trừ con bé ra, không có người khác ở qua. Dù sao, trấn nhỏ của chúng tôi tạm thời chưa cần bán hoặc cho thuê để đổi lại cái gì."

Hydeine nói: "Đưa chúng ta đi nhìn xem."

"Nhưng giờ đã tối." Trưởng trấn khó xử nhìn sắc trời.

Dilin nói: "Nơi đó rất xa?"

"Xa thì cũng không phải xa. Nhưng từ nơi này qua, cần phải men theo con đường nhỏ trong rừng." Trong lòng trưởng trấn cực không nguyện ý, nhưng không muốn trái ý bọn họ, bèn nói, "Tôi đi tìm một xe ngựa nhỏ."

Sự thật chứng minh xe ngựa hắn tìm còn chưa đủ nhỏ.

Nhìn xe ngựa mắc kẹt giữa hai cây, mặt trưởng trấn nhất thời hồng như đèn lồng.

Dilin và Hydeine nhảy xuống xe ngựa.

"Đi thẳng con đường này là đến." Trưởng trấn lúng túng, "Lâu rồi tôi không có tới, cho nên phỏng chừng có chút sai lầm."

"Tự chúng ta đi, ngươi ở chỗ này nhìn xe ngựa." Hydeine không đợi hắn trả lời, thong thả đi vào rừng cây.

Dilin nói với trưởng trấn đang do dự: "Ngài có thể đi về trước. Chúng ta tìm được đường, sẽ tự trở về."

"Vậy được rồi." Đối với ma đạo sư lạnh lùng kia, trưởng trấn cảm thấy kính sợ từ trong tâm nhãn.

Dilin tới lui trong rừng cây chốc lát, mới phát hiện mình lạc đường. Nguyên bản đường mòn dưới chân không biết đã lệch đi nơi nào. Cậu có chút sốt ruột. Rõ ràng Hydeine đi không bao xa, cậu cũng bám theo bao lâu a.

Cậu dùng phong hệ ma pháp tìm kiếm chung quanh.

Đại khái qua gần nửa giờ, cậu có chút nhụt chí, bắt đầu tự hỏi mình có nên chờ tại chỗ hay không. Dù sao mục tiêu cố định cũng dễ tìm hơn mục tiêu di động nhiều lắm – nếu Hydeine phát hiện cậu mất tích.

Cậu đang do dự, cánh tay bị kéo mạnh một cái.

Dilin theo bản năng rút kiếm, lại nhìn thấy ánh lửa chợt lóe, một khuôn mặt anh tuấn ngạo mạn xuất hiện trước mắt.

"Đạo sư?" Cậu nhanh chóng thu hồi kiếm, cũng yên lặng cầu nguyện động tác của mình đủ nhanh, không bị phát hiện.

– Điều này hiển nhiên rất không thực tế.

"Ngươi ỷ lại kiếm giống như trẻ con ỷ lại bình sữa." Hydeine thu hồi ánh lửa, kéo tay cậu.

"Chúng ta đi đâu?" Dilin tìm đề tài.

Hydeine nói: "Nơi ngươi muốn đi."

Dilin: "..."

Đi ước chừng một khắc đồng hồ, đường mòn kia rốt cục xuất hiện dưới chân.

Dilin nhẹ nhàng thở ra, "Anh lúc nào phát hiện tôi lạc đường?"

"Sớm hơn ngươi tưởng tượng." Hydeine nói.

Dilin nghe ra khẩu khí của hắn không tốt, không dám nói tiếp đề tài này.

Nhưng Hydeine không định buông tha cho cậu đơn giản như vậy, "Người không có cảm giác phương hướng cũng có thể làm tướng quân?"

"Không biết, tôi chỉ là một ma pháp sư." Dilin thấy Hydeine quay đầu lại, vội vàng bổ sung, "Tương lai."

"Biết thế lúc trước thu đồ đệ ta phải tăng thêm một tiêu chuẩn nữa, mù đường không thu."

Dilin âm thầm thè lưỡi.

Cuối đường mòn chậm rãi triển lộ.

Đó là một tòa nhà gỗ ba tầng. Nhà gỗ lẻ loi trơ trọi dưới ánh trăng, bên cạnh là một dòng suối nhỏ liếc mắt liền thấy đáy.

"Nơi này thoạt nhìn thật cách biệt." Dilin nói.

Hydeine tùy tay ném xuống một chuỗi lửa nhỏ, giống như vòng trang sức, kéo thành thẳng tắp, dẫn đường phía trước Hydeine.

Cửa ngôi nhà tự động mở, ngọn lửa tiến nhập vào trong nhà.

Dilin nương theo ánh lửa đánh giá bên trong nhà gỗ.

Gỗ trong nhà ngoài nhà đều một dạng đơn sơ, bàn và ghế dựa đều làm từ gỗ, xem chế tác của chúng, chắc chắn là tự làm.

"Nơi này không có người." Dilin nói một câu vô nghĩa.

Hydeine nói: "Tìm manh mối." Nếu Vincent Lin để lại một tòa nhà như vậy, nhất định sẽ lưu lại manh mối.

Dilin cầm lấy ngọn đèn trên bàn, phóng tới sau chuỗi ngọn lửa, hai ba bước leo lên lầu.

Bình thường, chủ nhà đều thích đem bí mật đặt trên lầu. Vì dưới lầu người đến người đi rất dễ bị phát hiện. Tỷ như phụ thân cậu thích đem sách binh pháp giấu trong tủ quần áo ở phòng ngủ, cùng một chỗ với nơi đặt đồ trang sức của mẫu thân. Đây là những đồ quý giá nhất của ông.

Hydeine ở lại lầu một.

Ngọn lửa chậm rãi tản ra, trôi nổi bốn phía tòa nhà, thắp sáng mọi nơi mắt hắn có thể nhìn đến.

Hắn nhìn một vòng, xác định không thấy vật nào, quyết định lên lầu. Nhưng mới đi đến trước thang lầu, cước bộ liền dừng lại.

Phía trên thang lầu, Dilin mặt tái nhợt cúi đầu nhìn hắn, cả người cứng ngắc như tượng đá. Phía sau cậu là một thân ảnh cao gầy toàn thân quấn trong áo bào đen.

"Vincent." Hydeine trầm giọng, "Thả người."

Từ trong cổ họng Vincent phát ra tiếng cười trầm thấp, "Vẫn là ngươi khi còn bé đáng yêu hơn. Ít nhất lúc đó mặt ngươi vẫn tròn, lúc làm nũng càng khiến cho lòng người mềm nhũn."

Dilin liếc mắt sang bên cạnh, trong lòng thập phần buồn bực.

Tuy luận bối phận, Vincent cũng coi là sư phụ của thầy cậu, nhưng vừa thấy mặt ngay cả chào hỏi cũng chưa kịp đã bị chế trụ như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy uất ức.

"Đây là đệ tử của ngươi?" Vincent giơ tay ấn đầu Dilin, nhẹ nhàng sờ sờ, "Hô, thiên phú rất tốt."

Hydeine lãnh tĩnh: "Ông muốn thế nào?"

"Vấn đề này hẳn phải do ta hỏi ngươi, không phải sao?" Vincent cười tủm tỉm, "Rõ ràng ngươi đến tìm ta."

"Ông thiết hạ kết giới trong này, không phải vì chờ ta tới tìm." Hydeine rất nhanh nghĩ thông suốt nguyên nhân Vincent đột nhiên xuất hiện. Ngôi nhà gỗ này nhất định có kết giới ông ta thiết hạ, mình vừa tiến đến, ông ta liền cảm ứng được, cho nên mới có thể đúng lúc như vậy. "Ông thiết hạ ma pháp trận ở phụ cận?" Nếu không phải ma pháp trận, ông ta tuyệt đối không có khả năng đến nhanh như thế.

"Cái này là trọng điểm sao?" Vincent đang vuốt tay Dilin chậm rãi chuyển sang cổ của cậu, "Hiện tại trọng điểm chẳng lẽ không phải học sinh đáng yêu của ngươi sao?"

Hydeine cau mày: "Ông đến tột cùng muốn thế nào?"

"Chậc. Ngươi thật sự già rồi, vấn đề này ta đã trả lời qua. Là ngươi đến tột cùng muốn thế nào?" Vincent mỉm cười, "Không phải ngươi nhiều năm mới nhớ ra có lão sư ta, cho nên đặc biệt chạy tới hiếu thuận ta đấy chứ?"

"Sư phụ của ta là Bason!"

"Cái tên kia? Không có mắt." Vincent bất mãn, "Hắn ngoại trừ dùng nước tưới hoa nấu cơm, còn biết cái gì?"

Thanh âm Hydeine lạnh lùng: "Ông ấy không biết nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không trộm cướp nguyên tố tinh trong rừng Mộng Yểm."

"Nguyên tố tinh. Nha, quả nhiên bị phát hiện." Vincent cười, không hề áy náy, "Bất quá, nếu ta không nhớ lầm, ta có thể lấy được nguyên tố tinh, ngươi là đại công thần a."

Hydeine nói: "Ít nhiều do ngươi dụ dỗ nhi đồng."

Vincent cười to, "Hay cho một nhi đồng."

Đùi phải Dilin có chút run lên, trong lòng sốt ruột nghĩ, hai người muốn ôn chuyện tới khi nào?

"Đệ tử của ngươi hình như hết kiên nhẫn." Ngón tay Vincent ấn động mạch cậu, "Tim đập rất nhanh."

Hydeine nói: "Bởi vì đến thời gian ngủ của hắn."

"..." Lấy cớ này thật sự không hay lắm. Dilin không thể mở miệng, nhưng việc này chẳng cản trở cậu oán thầm.

Vincent đột nhiên buông tay, thuận tiện cởi bỏ cấm chế trên người cậu, vỗ vỗ bờ vai cậu nói: "Ân, đứa trẻ ngoan hẳn phải ngủ sớm dậy sớm."

"..." Mãi đến khi Dilin vọt tới phía sau Hydeine, đầu óc vẫn có chút hoảng hốt nghĩ, như vậy là sao? Vậy có phải hay không biểu thị, kỳ thật cậu chẳng có chút giá trị làm con tin?

***

Điều hướng bài viết

«

»

Thánh viện 64

11425036641fed58b9o

64. Xuất môn về thăm gia đình (bốn)...

Dù Dilin đã đứng phía sau hắn, thân thể và tinh thần Hydeine vẫn vô cùng căng thẳng.

"Được rồi, như vậy để chúng ta đi tự ôn chuyện đi." Vincent từng bước một từ trên lầu đi xuống.

Hydeine đứng tại chỗ bất động, khoảng cách hai người không ngừng giảm dần.

Thời điểm còn cách có ba bậc cầu thang, Vincent đột nhiên dừng bước, "Ta nghe nói, ngươi cũng đang nghiên cứu phong hệ ma pháp."

Hydeine thản nhiên: "Đây là yêu cầu của học viện."

"Yêu cầu?" Vincent nói, "Ta còn tưởng chỉ có ngươi và Chaifuang cảm thấy hứng thú. Bất quá, so với tên Chaifuang đầu heo kia, ta thích ngươi hơn. Ít nhất ngươi còn muốn liệt phong hệ ma pháp vào một thể hệ độc lập."

Hydeine nói: "Nhưng ta cũng không đồng ý thuyết pháp về phong nguyên tố."

"Ta biết." Vincent từ trên cao nhìn xuống hắn, khoan thai nói, "Ngươi là loại người cho rằng trăm nghe không bằng một thấy."

Trong lòng Hydeine khẽ động, "Ông cảm ứng được phong nguyên tố?"

Vincent thở dài, "Nguyên tố tinh không đủ dùng."

"Ông không trả lời vấn đề của ta."

Vincent cười nhạo, "Tuổi tăng lên chỉ giúp ngươi học được cách gây sự?"

Hydeine nói: "Chí ít không học được mạnh miệng."

"Được rồi, ta không phát hiện phong nguyên tố." Vincent bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Trong lòng Hydeine hơi cảm thấy thất vọng. Tuy rằng ngoài miệng hắn nói không tin, nhưng trong đầu vẫn có vài phần hướng tới phong nguyên tố. Khác với bốn hệ ma pháp khác, phong hệ ma pháp thành lập trên cơ sở hỏa hệ và thủy hệ, nếu thật sự có phong nguyên tố, như vậy phong nguyên tố cũng không xung đột với thủy nguyên tố hoặc hỏa nguyên tố, ý nghĩa này tương lai sẽ cổ vũ cho xự xuất hiện của song hệ ma pháp sư chân chính.

"Ngươi sao? Ngươi có giải thích gì đối với phong hệ ma pháp?" Hai mắt Vincent sáng ngời hữu thần nhìn hắn chằm chằm.

"Đây là mục đích tìm ông của ta." Hắn sớm nên nghĩ đến, có thể để Vincent lưu tâm, cho tới bây giờ chỉ có ma pháp.

Vincent không để ý tới hắn, vẫn còn băn khoăn vấn đề của mình, "Vẫn đang nghiên cứu và mở rộng phong hệ ma pháp? Tuy rằng ta không thể nói đó là vô dụng, nhưng nghiên cứu này hiển nhiên có thể để kẻ khác đến làm, không phải không có ngươi là không được."

"Ý tứ của ông?" Hydeine hơi ngẩng đầu, con mắt nhìn từ dưới lên, khinh thường liếc ông ta.

"Ngươi tìm đến ta, đã nói lên ngươi cũng không buông tha việc theo đuổi phong hệ ma pháp." Vincent vươn tay, tự tin chậm rãi nói, "Đến bên cạnh ta đi. Tựa như lúc trước giúp ta phá vỡ ma pháp trận rừng Mộng Yểm. Ta tin tưởng nếu chúng ta liên thủ, nhất định sẽ tìm được phong nguyên tố."

"Ta không muốn phát điên cùng ông." Hydeine hừ lạnh, "Ta tìm ông chỉ có một mục đích." Hắn vươn tay giống như Vincent, lạnh lùng nói, "Giao ra nguyên tố tinh."

Hai tay duỗi giữa không trung, bàn tay hướng về phía trước, giống như mời chào tựa như đòi hỏi. Nhưng ánh mắt hai người nhìn mặt đối phương, vừa khiêu khích vừa bức bách.

Dilin từng gặp qua cao thủ kiếm thuật tỷ thí, khi cậu còn nhỏ, phụ thân thường xuyên mang cậu đi nhìn kỵ sĩ tỷ thí. Khi đó có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, hận không thể gia nhập vào, chưa từng giống như bây giờ, bị ép tới không thở nổi.

Hydeine không quay đầu lại, nhưng vẫn chú ý tới sắc mặt của cậu, nói: "Ngươi đi về trước."

Ma pháp sư khác với kỵ sĩ. Kỵ sĩ dựa vào sức mạnh thân thể để thắng trận, còn ma pháp sư dựa vào tinh thần lực. So đấu kiểu này còn hung hiểm hơn so đấu thân thể.

Vincent đột nhiên nở nụ cười, "Hydeine, ngươi thật sự khiêu chiến với ta?"

Hydeine nói: "Ta không cảm thấy cần phải đùa giỡn với ông."

"Vậy được rồi." Vincent nói xong, thân ảnh biến mất tại chỗ, lại rất nhanh xuất hiện tại cửa nhà, "Chúng ta so một trận đi. Để đệ tử của ngươi làm trọng tài."

Hydeine nhíu mày, "Ta nói rồi, đến giờ đi ngủ của hắn."

"Ngày mai ta cho hắn cả ngày ngủ bù, nếu còn chưa đủ, ta có thể cho hắn cả một năm." Thanh âm Vincent vang lên ngoài cửa.

Hydeine nói: "Chuyện này không thuộc ông quản."

"Đánh thắng ta hẵng nói." Vincent kiêu ngạo nói.

Dilin một phen hoảng hốt. Người miệng mồm không ai bì nổi cậu từng gặp chỉ có Hydeine, không nghĩ tới nhanh như vậy nhân vật chính đã đổi người. Thấy Hydeine chuẩn bị ra ngoài, cậu vươn tay muốn giữ hắn, nhưng khoảnh khắc ngón tay chạm vào mu bàn tay hắn, lại rụt trở về, "Anh có nắm chắc không?"

Hydeine nghiêng đầu liếc cậu một cái, "Nếu ta thua, ngươi làm học sinh của ông ta được không?"

Dilin ngẩn người, kiên định nói: "Anh sẽ không thua."

Khóe miệng Hydeine khẽ cong lên, hòa tan khóe mắt cao ngạo.

Tim Dilin hung hăng nện một nhịp, mãi đến khi hắn rời đi vẫn không lấy lại tinh thần. Nếu cậu đoán không sai, cảm giác sát na vừa rồi tựa hồ hẳn phải xưng là – rung động.

Ma pháp sư đến trình độ như Hydeine và Vincent, rất khó để người thường có thể phân cao thấp. Không chỉ Dilin, cho dù ngay cả Chaifuang cũng vậy.

Cho nên cậu vừa tới cửa, liền phát hiện mình căn bản không có cách nào thấy rõ chiến trường.

Phong, hỏa, thủy...

Ba loại ma pháp giống như phát điên tàn sát bừa bãi.

Bất quá bọn họ vẫn khống chế được đúng mực, không quấy nhiễu đến trấn nhỏ.

Dilin chỉ đứng tại cửa vài giây đồng hồ, đã bị gió xô mạnh vào tay vịn cầu thang.

Cửa rầm một tiếng đột nhiên đóng lại.

Cửa sổ đung đưa dữ dội.

Cậu chống tay đứng lên, đi đến giữ cửa sổ.

Ánh lửa tựa xà, tiếng nước như sấm.

Thân ảnh Hydeine và Vincent đã hoàn toàn biến mất trong nước lửa.

Dilin nắm chặt tay, trong lòng bàn tay dần dần có mồ hôi toát ra. Trên lưng cũng có, nhớp nháp đến khó chịu. Nhưng hiện tại cậu hoàn toàn không có cảm giác, tất cả tinh lực và sức chú ý của cậu đều tập trung bên ngoài.

Không biết qua bao lâu, gió thổi dần dần yếu đi.

Vincent cười to: "Đây là ma pháp ta mới phát minh, tên phong quyển thủy long. Ngươi thử xem!"

Dilin nhìn giữa không trung, một vòng tròn nước thật lớn xoay tròn bay lên, ngay sau đó, bên ngoài vòng tròn nước lại xuất hiện thêm một vòng tròn nước nữa, càng lúc càng nhiều, cuối cùng, toàn bộ cửa sổ đều bị các loại vòng nước xoay tròn che kín mít.

Thân ảnh Hydeine chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trong nước.

Vincent nói: "Ngươi vẫn không thừa nhận có phong nguyên tố tồn tại? Ngươi thật sự cho rằng tràng ma pháp này từ đầu đến cuối chỉ có thủy nguyên tố?"

Thanh âm Hydeine mang theo giọng mũi nồng đậm từ trong xoáy nước lộ ra, chê cười nói: "Ông đã cảm giác được chưa? Hay chỉ nghĩ rằng có?"

Vincent không đáp, nhưng Dilin cảm thấy gió bên ngoài rõ ràng càng thêm mãnh liệt.

Cửa sổ khẽ phát ra âm thanh vỡ nát giòn tan.

Dilin nhìn phiến cửa sổ thủy tinh từ từ nứt gãy, sau đó vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Gió như phát điên vọt vào phòng ở.

Dilin bị bức đến góc tường, mắt bị gió thổi hoàn toàn không mở ra được. Thủy nguyên tố trong đầu bay loạn xạ, nhưng lại tựa hồ không chỉ có thủy nguyên tố. Một nguyên tố mới nhỏ vụn như bột phấn từng xuất hiện trong trận đấu với St Sorvi, bay quanh một vòng tâm. Tuy rằng rất nhỏ, rất nhạt, rất nhanh, bất quá lần này Dilin chân chân thiết thiết cảm nhận được. Cậu thậm chí có thể cảm thấy loại nguyên tố này từng bước từng bước đến gần mình.

Theo bản năng, cậu dùng tinh thần lực bức chúng giải khai.

"A?"

Thanh âm Vincent xuất hiện bên tai.

Rất nhanh lưng cậu bị xiết chặt, ngẩng đầu lên, đã ở bên người Hydeine.

Ngọn lửa đỏ kết thành kết giới hình trụ, cố gắng chống cự xoáy nước xâm nhập, nhưng Dilin nhìn ra, tình hình của Hydeine cũng không tốt.

"Hai người cùng lên? Thú vị." Thanh âm Vincent ở mặt đối diện, Dilin tuy nhìn không tới, nhưng kết giới lửa đã từ từ đảo lại về phía cậu.

Dilin nhớ ra vừa rồi mình bức lui nguyên tố mới, tựa hồ sức gió cũng giảm đi, vội vàng nhắm mắt lại, muốn thực hiện lại lần nữa. Thế nhưng hỏa nguyên tố của Hydeine quá cường đại, hoàn toàn ngăn cách cảm ứng của cậu với thủy nguyên tố và nguyên tố mới. Cậu nghĩ nghĩ, cắn răng nói: "Đạo sư, để tôi đi ra ngoài."

Hydeine không nói chuyện, chỉ dùng khóe mắt trừng cậu một cái.

Dilin nói: "Tôi vừa cảm giác thấy nguyên tố mới, tuy còn không biết là cái gì..." Cậu nhìn Hydeine đột nhiên trừng to mắt, câu kế tiếp bắt đầu đắn đo thốt ra, "Tôi nghĩ có thể có ích cho chiến đấu."

"Nguyên tố mới?" Vincent vừa rồi không nói chuyện, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng dài ngoằng, "Vừa rồi ngươi thật sự cảm ứng được nguyên tố mới?!"

Xoáy nước áp bức chợt triệt hồi.

Một tay Hydeine ôm Dilin, cũng triệt hồi kết giới lửa.

Vincent đứng đối diện, vẻ mặt không thể tin nhìn Dilin, "Lặp lại lần nữa lời ngươi vừa nói!"

Dilin nhìn về phía Hydeine ướm hỏi.

Hydeine cau mày, chậm rãi gật đầu.

"Đây là lần thứ hai tôi cảm ứng được loại nguyên tố này, lần đầu tiên là trong trận đấu với St Sorvi." Dilin nói ra sự thật. Như thế có thể tăng độ tin cậy của mình.

"Trận đấu? Trận đấu gì?" Vincent không chịu bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

"Công thành chiến với St Sorvi." Dilin giới thiệu tóm tắt bối cảnh trận đấu.

Vincent nói: "Dưới tình huống nào ngươi cảm nhận được?"

"Thời điểm sử dụng thủy hệ ma pháp. Khi đó tinh thần lực của tôi cơ hồ không còn cảm thấy thủy nguyên tố, loại nguyên tố mới này đột nhiên xuất hiện. Đáng tiếc tôi rất nhanh đã ngất đi, cho nên tưởng chỉ là ảo giác."

"Còn lần này?"

"Lần này rõ ràng hơn nhiều." Dilin nghiêng đầu, tựa hồ suy nghĩ từ ngữ để miêu tả, "Nhưng cũng không phải đặc biệt rõ ràng, tóm lại, tôi có thể cảm ứng được nó."

Vincent nhìn Hydeine, chậm rãi nói: "Ta tin tưởng hắn."

Bởi vì ông ta vừa mới nhìn thấy rõ ràng, gió của mình bị một lực lượng vô hình đẩy ra, nhưng thủy nguyên tố vẫn dừng tại chỗ, không có di động. Chuyện này chứng tỏ, dưới tình huống thủy nguyên tố chuyển động, Dilin đích thật đã khống chế gió.

Hydeine phát hiện ánh mắt tham lam của ông ta nhìn Dilin, cảnh cáo nói: "Hắn là đệ tử của ta."

"Ta biết." Vincent dừng một chút, mỉm cười, "Ngươi bán không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: