chương 125

Chờ đám lang thú đi rồi, Bạch Tinh Tinh liền kêu Parker đem Vinson từ trong đống củi đi ra.

 

“Vinson thật sự điên rồi sao?” Bạch Tinh Tinh nhìn nhìn bộ dáng Bạch Hổ hơi thở thoi thóp, lo lắng nói: “Cứ để hắn như vậy sẽ không bị chết đi? Nếu không liền đem hắn giao ra?”

 

“Giống đực không dễ dàng chết như vậy.” Parker thấy Vinson không có muốn tỉnh dấu hiệu, nói: “Bất quá ta đồng ý đem hắn đưa trở về, đây là nhà của chúng ta.”

 

Bạch Tinh Tinh nhẹ nhàng thở ra, nói: “Không chết thì tốt rồi, để hắn ở lại một đêm đi, ngày mai nếu hắn còn không tỉnh liền đi thông tri cho người nhà của hắn.”

 

“Cái gì! Còn để hắn qua đêm?” Parker tức khắc bạo phát, phát điên mà ở trên mặt đất cào ra mấy cái móng vuốt.

 

Curtis liếc mắt nhìn Bạch Tinh Tinh một cái, không nói lời nào, bước tới bế nàng lên, “Cứ để hắn ở nơi này, chúng ta đi ngủ.”

 

Curtis đồng ý làm Bạch Tinh Tinh thực kinh hỉ, nàng vội quay đầu nhìn về phía Parker, “Parker, ngươi trước thêm mấy cây củi lớn để Vinson sưởi ấm đi.”

 

Parker đứng lên liền chạy vào trong phòng, trong miệng thầm nói: “Lại không phải giống cái.”

 

Bạch Tinh Tinh thật bất đắc dĩ, chỉ hy vọng thân thể Vinson tốt một chút, đừng để một thân ướt sủng mà bị đông lạnh đến bệnh.

 

Đêm nay Bạch Tinh Tinh ngủ cùng Curtis, trên người đắp da thú, cũng không quá lạnh.

 

Mưa bên ngoài cứ ầm ầm đổ xuống suốt một đêm đên sáng vẫn còn chưa bớt đi. Bạch Tinh Tinh mới vừa tỉnh, liền nghe được tiếng Parker hô.

 

“Tỉnh rồi liền cút, đừng nhìn giống cái của ta ngủ.”

 

Vinson tỉnh?

 

Bạch Tinh Tinh lập tức liền tỉnh, từ trên đuôi rắn bò ra. Curtis cũng rất ít khi ngủ được, lúc này đang ngủ ngon lành, đôi mắt mơ màng nhìn Bạch Tinh Tinh một cái, động động thân thể, chờ nàng rời khỏi liền cuốn thành một đoàn tiếp tục ngủ.

 

“Ngươi rốt cuộc tỉnh.” Bạch Tinh Tinh một bên vừa xoa mắt vừa đi vào phòng chính.

 

Bạch Hổ đang cùng Parker đối diện, trên người lông tóc đều đã khô, nghe tiếng liền quay đầu nhìn Bạch Tinh Tinh.

 

Bạch Tinh Tinh nhớ tới Tu đã nói Vinson điên rồi, nhưng lúc này nhìn xem, ánh mắt Vinson thực thanh minh.

 

Vinson đứng lên, Bạch Tinh Tinh nhớ tới cái gì, trong lòng liền nói không ổn.

 

Quả nhiên, giây tiếp theo Vinson liền biến thành hình người.

 

Lúc này ở khoảng cách gần vật giữa hai chân đều nhìn thấy rõ ràng. Bạch Tinh Tinh gương mặt đỏ lên, ánh mắt né tránh.

 

“Ngươi đã cứu ta? Cảm ơn.” Vinson thành khẩn nói.

 

Parker bước nhanh tới bên người Bạch Tinh Tinh, dùng thân thể ngăn chặn tầm mắt Bạch Tinh Tinh.

 

Bạch Tinh Tinh vội ngượng ngùng nói: “Là Parker đem ngươi tiến vào, không cần cảm tạ ta.”

 

“Ngươi là giống cái, bọn họ nghe ngươi.” Vinson kiên trì nói, thanh âm trầm thấp không bằng lúc trước lộ ra cảm giác suy yếu.

 

“…… Hảo đi.” Bạch Tinh Tinh đành phải đồng ý, nhìn bóng dáng Vinson trên mặt đất, hỏi: “Ngươi ngày hôm qua như thế nào lại té xỉu ở bên ngoài? Ngày hôm qua có lang thú tới tìm ngươi, Tu còn nói…… Ngươi điên rồi.”

 

Vinson nghe vậy ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, con ngươi màu bạc phá lệ có vẻ lạnh băng.

 

“Viên Vương muốn giết ta.”

 

Bạch Tinh Tinh hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Parker, cũng từ trong mắt hắn đồng dạng thấy được thái độ không thể tin được.

 

“Chuyện này không có khả năng!” Parker cả kinh lập tức phản bác, “Viên Vương là người thông minh nhất vạn thú thành, đây là tự bẻ đi cánh tay của mình, hắn không lý do làm như vậy! Ngày hôm qua hắn còn tán dương ngươi.”

 

Parker lời nói tuy tự tin khẳng định nhưng trong lòng lại không nhịn được nghi ngờ.

 

Đúng là bởi vì vượn tộc rất thông minh, làm hắn đoán không ra họ suy nghĩ gì, cho nên hắn đối với chủng tộc này cũng không dám quá tin tưởng.

 

Bất quá cúi đầu nhìn về phía Bạch Tinh Tinh, tâm Parker liền một lần nữa kiên định lên.

 

Vinson tự giễu cười, ngữ khí trầm trọng, “Đây chính là chỗ lợi hại của hắn. Hắn muốn giết ta, lại còn tán dương ta, như vậy khi ta chết, sẽ không có người hoài nghi hắn.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top