Chương 13

Ngồi trong mã xa của Nghiêm Thự, đi xuyên qua những con phố nhộn nhịp của kinh thành, hắn trước sau vẫn thủy chung ôm chặt lấy ta.Ta muốn tránh thoát khỏi tay hắn, cho dù biết chắc rằng nếu ngồi một mình trên chiếc mã xa xóc nảy này thì quả thật không dễ chịu chút nào, nhưng cơ bản đó chỉ là ý muốn bởi hiện tại ta không còn một chút hơi sức nào để vùng ra. Nhìn Nghiêm Thự vẻ mặt không có một chút biểu cảm, ta cũng kiên quyết cắn răng không chịu mở miệng bảo hắn buông ra. Tình cảm đối với hắn đan xen giữa ái hận vô cùng rắc rối, mà ta thì đã nếm trải quá nhiều...

Xốc lên tấm màn vải, đập vào mắt là phủ đệ của Nghiêm Thự, nơi đã chôn cất rất nhiều ký ức... cùng rất nhiều nước mắt của ta. Một nỗi sợ hãi không biết từ đâu đột ngột dâng trào, khiến ta không khỏi lạnh toát toàn thân.

"Để ta xuống." – Ta lạnh lùng nói.

"Ngươi đã bị thương như vậy, làm sao có thể bước đi?" – Hắn nói.

"Ta bảo ngươi buông ta ra!"

Ta hung hăng trừng mắt nhìn Nghiêm Thự, hắn vẫn làm ra vẻ dửng dưng không thèm để ý đến lời ta nói. Ta tức giận cúi đầu cắn mạnh vào vai hắn, đem tất cả sức lực ra mà cắn cho đến khi hàm răng cắm sâu vào da thịt rắn chắc của hắn và trong miệng có vị ngọt ngọt của máu mới chịu nhả ra.

Nghiêm Thự từ đầu tới cuối chỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng, hai tay vẫn thủy chung ôm chặt lấy ta.

"Buông tay ra, ta bảo ngươi buông tay ra, ngươi đừng đụng vào ta như thế!" – Ta hét ầm lên, dùng sức trở tay giáng thẳng vào mặt hắn một cái tát.

Không được lại gần hắn, không được để sự ôn nhu của hắn mê hoặc, không được để một lần nữa lại rơi vào mối tình của hắn, những lời nói ôn nhu dịu dàng kia chẳng qua là hắn muốn một lần nữa nhìn thấy ta thống khổ mà thôi.

Trong đầu ta điên cuồng vang vọng những lời cảnh báo. Đúng vậy, hiện tại hắn lại muốn một lần nữa tổn thương đến ta. Ta không cho phép, ta không cho phép hắn một lần nữa lại tổn thương ta. Bởi vì ta biết, nếu thêm một lần như vậy nữa ta sẽ không chịu nổi, thật sự không chịu nổi...

"Không phải sợ, tất cả chỉ là quá khứ, là quá khứ thôi... sẽ không có ai tổn thương ngươi nữa!" – Nghiêm Thự ôm ta ngồi trên giường, ta giãy giụa, gào thét, nhưng hắn vẫn chăm chú ôm chặt lấy ta.

Ta cắn hắn đến nỗi máu chảy đầm đìa, hắn vẫn không hề để ý, chỉ đem mặt ta vùi vào ngực hắn. Ta ngước nhìn hắn bằng ánh mắt mờ mịt, ta hiện tại chỉ biết cố gắng kìm nén để không khóc thành tiếng.

Ta trời sinh vốn không kiên cường, ta khát vọng yêu, khát vọng được yêu. Chỉ là ta cứ mãi đuổi theo một điều vô vọng khiến ta bây giờ thật sự cảm thấy sợ hãi.

Hắn nói sẽ không có bất cứ ai tổn thương ta, nhưng lại không tính có hắn ở trong đó. Từ trước đến nay, người khiến ta đau khổ nhiều nhất không phải là hắn sao? Biết là không nên ái, nhưng vẫn cứ ái, biết là nên hận nhưng lại không thể hận.

Ta có bệnh trong người, vết thương bị nhiễm trùng, hơn nữa lại ở chốn lao ngục ẩm thấp nhiều ngày dẫn đến cơ thể càng lúc càng yếu. Ta không thể ăn cũng không thể ngủ. Nghiêm Thự tức giận đem thuốc từng muỗng đổ vào miệng, nhưng dược vừa vào đến miệng đã bị ta nôn thốc nôn tháo phun ra.

Trong lúc mê man ta nghe có người nói: "Hắn bệnh nặng, nếu tiếp tục duy trì tình trạng này e không chống đỡ được quá một tháng."

Ta không nói lời nào cũng không ngủ được, mỗi ngày đều mở mắt chăm chú nhìn lên trần nhà. Trên thực tế, ta không dám nhắm mắt lại, chỉ cần nhắm lại một chút ta liền vội vàng mở ra, ta không chịu được bóng tối cho dù chỉ là một cái chớp mắt.

Cứ đầu mỗi buổi tối, ta liền trốn vào một góc tối trên giường, ôm chặt chăn bông quanh người mà không ngừng run rẩy, cho dù bất cứ ai chạm vào ta, ta đều khống chế không được mà thét chói tai, ra sức vùng vẫy tránh xa bọn họ.

Ta không tin bất cứ kẻ nào nữa, cũng căm thù bất cứ ai đến bên cạnh ta, kể cả Nghiêm Thự. Ta phải tin rằng tất cả mọi người trên đời này đều muốn tổn thương ta, cười nhạo ta. Đây là bài học mà ta đã dùng cả máu và nước mắt để đổi lấy. Sỡ dĩ ta khước từ bất cứ người nào bởi vì ta đã lựa chọn, lựa chọn làm một kẻ cô độc.

Thấy ta như vậy, Nghiêm Thự liền sai người cứ đến chập tối là thắp hết tất cả mọi đèn đuốc có trong Vương phủ, từ những chiếc đèn lồng to lớn treo dọc hành lang cho đến những đèn xếp nhỏ trong góc, làm cho cả phủ ban đêm đều sáng rực như ban ngày. Ta vốn sợ bóng tối, cuối cùng cũng có được chút an tâm, mệt mỏi mấy ngày qua dồn dập đổ xuống làm ta chợp mắt một lát. Vừa nhắm mắt thì hình ảnh Quỳnh Hoa cùng ca ca cả người đẫm máu xuất hiện khiến ta hốt hoảng giật mình tỉnh giấc, điên cuồng vùng dậy bỏ chạy.

Tự trách, sợ hãi, bất an... khiến ta rơi vào tình trạng hỗn loạn trước nay chưa từng có. Ta liên tục âm thầm nói câu xin lỗi...

Ta xin lỗi bọn họ.

Nhưng cho dù ta có nói cả trăm lần, nghìn lần cũng không thể bù đắp được những việc ta đã gây ra, ngay cả bây giờ bọn họ cũng không thể nghe được lời xin lỗi của ta nữa rồi.

"Tại sao lại cứu ta?" – Đây là câu đầu tiên ta hỏi hắn sau mấy ngày trầm mặc.

"Chẳng tại sao cả, tất cả mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi." – Nghiêm Thự ôm ta, nhẹ nhàng hôn lên gò má ta nói.

Tất cả chỉ là quá khứ.

Đó là hắn đang an ủi ta, nhưng ta biết mọi chuyện không phải như vậy. Không phải là quá khứ.

Những tổn thương mà Nghiêm Thự đã gây ra cho ta, những đau khổ mà ta đã chịu đựng, chúng sẽ vĩnh viễn theo ta cho đến lúc ta trút hơi thở cuối cùng, cho đến lúc ta nhắm mắt chìm vào một giấc ngủ thiên thu không bao giờ tỉnh dậy.

Nghiêm Thự ngồi bên giường nhìn ta bao lâu ta cũng không biết, từ đầu đến cuối ta chỉ thủy chung không nhìn tới hắn, ánh mắt cứ hướng thẳng về một nơi vô định.

"Còn đau không?" – Ngón tay hắn nhẹ nhàng sờ lên lớp băng quấn quanh cổ ta.

"Ngươi đi đi, ta không muốn thấy ngươi!"

Cuối cùng ta nhịn không được liền vùng vẫy đứng dậy, Nghiêm Thự vẫn nhất quyết không chịu buông tay ôm chặt lấy ta. Đang giữa lúc giằng co ta đột nhiên thấy trong miệng có mùi vị lạ lạ, tiếp đó là một dòng dịch thể nóng ấm, theo khóe miệng từ từ chảy xuống. Nhìn Nghiêm Thự đột nhiên sa sầm nét mặt, ta có thể đoán chừng đó có lẽ là máu.

"Ta sắp chết phải không?" – Ta nói, quay đầu nhìn Ngiêm Thự nhẹ nhàng nở nụ cười.

Lời vừa thốt ra đột nhiên ta phát giác, đó chẳng phải là nguyện vọng bấy lâu nay của ta hay sao. Cho dù trước đây là do giận dữ mà suýt chút nữa tự thiêu, hoặc do không còn đủ can đảm để sống mà chút nữa trầm mình xuống hồ, chẳng phải đều là muốn chấm dứt cuộc sống này sao. Nhưng trong đó vẫn hàm chứa một chút ý trả thù của ta.

Chết trước mắt Nghiêm Thự.

Nguyên lai ta cũng không phải thực sự không oán cũng không hối hận, ta không thể quên đi quá khứ, cũng không thể tha thứ cho những việc hắn đã làm với ta, cho dù ta vẫn rất mực thương hắn.

"Ngươi lẽ nào... vẫn không rõ, không hiểu sao?" – Đôi mắt đen thẳm của Nghiêm Thự hiếm khi xuất hiện một tia lúng túng như lúc này.

"Nghiêm Thự, giữa ta và ngươi không thể có bất cứ chuyện gì, bây giờ không, sau này cũng không."

"Đã quá muộn... đã quá muộn."

Ta cúi đầu vùi mặt vào giữa hai lòng bàn tay, nước mắt không ngừng theo khe hở giữa các ngón tay mà chậm rãi chảy ra.

Chúng ta dù có dùng trăm phương ngàn kế cũng không thể quay lại lúc ban đầu, ngày đó ngươi liên tục thương tổn ta, khiến ta không tìm được một con đường để thoát thân. Từ đầu là do ta yêu sai người nên mới phải nhận một kết cục như ngày hôm nay. Ta không thể, Nghiêm Thự càng không thể.

"Ngươi lần đầu tiên ở trước mặt ta khóc."

"Thanh Phong, ngươi vẫn còn yêu ta phải không?"

"Ta yêu ngươi, ta sẽ không để bất cứ ai tổn thương ngươi nữa, được không?"

Ta tựa đầu lên vai Nghiêm Thự, nhắm hai mắt lại, mặc cho nước mắt vẫn không ngừng chảy ra thấm ướt cả y phục của hắn. Ta đã từng cho rằng mình không còn nước mắt nữa, vậy mà giờ đây, trong ngực của người nam nhân này ta lại chảy không ít nước mắt, khiến cho chính ta còn phải coi thường bản thân mình.

"Đây là lần cuối cùng." – Ta nói.

Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng rơi lệ trước mặt ngươi.

"Ngươi hãy buông tha ta đi."

"Nói với ta, nói rằng ngươi sẽ buông tha ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top