Chương 7: Chị Ly.


….. 

Chúng tôi cũng chẳng cần thiết chờ lâu lắm, chỉ tầm khoảng mười phút từ khi Thái Tử Phi cùng Cấm Vệ Quân bước vào thì bên trong Khách Điếm đã vang lên âm thanh ầm ĩ. Dường như là họ đã thành công bắt gian tại trận Hoàng Thượng đang dan díu cùng ả Phi Tần. 

Ba phút sau đó, Phong, đầu lĩnh Cấm Vệ Quân, cơ bắp cuồn cuộn lôi Hoàng Thượng xềnh xệch xuống cầu thang như một con cẩu, trên cơ thể Hoàng Thượng long bào biến mất, chỉ độc một chiếc sịp đỏ như Superman. 

Phong ném cậu út ra thẳng ngoài sân, chẳng nói hai lời dùng tay trần kẹp lấy cổ ổng, ghì chặt cơ thể đầy mỡ thừa của lão lên trên đất. Cậu út luôn mồm thanh minh, bảo tất cả chỉ là hiểu lầm. Cặp mông bự chảng của ổng nhổng lên như sợ thằng em mình va quệt với mặt đất cứng rắn. 

Chốc sau, Thái Tử Phi cùng các Cấm Vệ Quân khác cũng xuống tới, ả Phi Tần líu lo đang bị mợ Thi nắm tóc, kéo đi. May mắn cùng là phụ nữ nên trang phục vẫn tính là được che chắn cẩn thận, không phản cảm như cậu út vẫn nằm dưới đất. 

Chỉ thấy mợ Thi ném cô bồ nhí thẳng xuống đất, cô ả không dám phản kháng mà cạp đất bằng một tư thế hết sức khó coi. Sau đó mợ xắn tay áo lên, để lộ trên bắp tay thon gầy là một hình xăm bông hoa hồng khá ghê rợn. Sau đó mợ lấy đôi guốc ba phân dưới chân, cầm lên tay như muốn sống mái với Phi Tần. 

Chị Ly đứng cạnh thấy thế vội vàng kéo mợ lại, dùng guốc đập người chẳng khéo thì xảy ra án mạng mất. 

Mợ Thi ném guốc đi, sau đó không dùng vũ khí nữa mà hung hăng lao tới tặng con ả một cú đạp điếng người lên lưng, mợ hét: “Con đĩ khốn nạn! Dám giựt chồng bà này”. Vừa nói mợ vừa tặng cho ả liên tiếp mấy cú đạp. 

“Em xin! Em xin chị … Chị tha cho em! Tha cho em”. Cô ả lạy lục, dùng hai tay che kín đầu mình, đưa lưng chịu trận. 

Quần chúng xung quanh chẳng biết từ đâu nghe động mà rất nhiều người đổ ra đường, tạo thành một vòng tròn vây quanh hiện trường, nhiều người trong số đó đang dùng những con điện thoại xịn sò để quay clip. Nghe loáng thoáng còn có âm thanh: “Lột đồ nó đi!” vang lên bởi những kẻ hà tiện. 

Tôi cùng chú xích lô cũng trong băng đảng hóng hớt đấy, sau khi chen chúc được vào bên trong dòng người thì tình thế đã có chút thay đổi. Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào mà mợ Thi đang nắm tóc ả bồ nhí, bên cạnh là Ly với tay trần liên tiếp tặng cho con ả mấy cái bạt tai lên khuôn mặt trắng nõn. Bên cậu út cũng không khá hơn, mặc dù van xin mợ Thi dừng tay nhưng không tài nào thoát ra khỏi vòng tay lực lưỡng của Phong, tôi thấy mặt cậu tái xanh như sắp sửa sùi bọt mép. 

Tôi nuốt nước miếng bởi cảnh tượng đẫm máu này, mặc dù cũng có chút tội nghiệp cậu tôi nhưng đáng đời cho cái tính lăng nhăng của lão. 

Đánh trong chốc lát thì dường như Ly và mợ cũng mệt, họ bèn thả ả bồ nhí ra. Ả vốn dĩ cũng rất xinh đẹp và ăn mặc sang chảnh, nay không khác gì một con bé ăn mày với cơ thể là đủ chỗ bầm tím, nhất là mái tóc như sắp sửa rớt ra và khuôn mặt hai bên sưng húp. 

Đúng lúc này, có ai đó hô lên: “Công an tới!”. 

Mọi người trong nháy mắt giải tán cũng nhanh như cách họ xuất hiện, tan tác như chim muông tỏa về khắp nơi. Ngay cả tôi và chú xích lô cũng lủi mất trong đám người, quên mất cả vụ tính tiền nước. 

….. 

Tôi trở về nhà ông bà một cách an toàn và không có quá nhiều bất ngờ. Khoảng nửa tiếng sau đó, Chim, Bự nhận được một cuộc điện thoại thông báo về việc ba nó đã nằm viện. Tôi giả vờ không biết gì cũng đi theo. 

Cậu út không rõ vì sao bị gãy hai cái xương sườn, nằm viện hết một tuần và cuộc tình mới chớm nở của cậu đã mọc cánh bay mất với sự xuất hiện của kẻ thứ ba. Nghe nói ngay cả chiếc Vespa ông bà ngoại cũng đòi lại và thanh lý nó sau khi biết chuyện cậu út tôi làm. 

Nhiều khi tôi cứ có cảm giác mình đã mang lại cảm giác xui xẻo cho ông cậu, vì sao mỗi khi tôi về là cậu lại phải nằm viện nhỉ ? 

Sau đó hai tháng, mợ Thi cùng đám lâu la cũng biến mất không một lời chào. Tôi cùng Chim, Bự trải qua những tháng ngày bình an nhẹ nhõm và chỉ có những cuộc chơi không hồi kết. 

Lần thứ hai về thành phố biển không để lại cho tôi quá nhiều điều ngoài đả kích mà Crush mang lại. 

…..

Thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc mà tôi đã hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp nhưng không học lên Đại Học bởi hoàn cảnh gia đình không được tốt. Tôi tìm việc và được nhận vào làm tại một quán cà phê mới mở, nó nằm lẩn khuất trong con hẻm nhỏ cách trung tâm thành phố không bao xa. 

Đợt đó là lần đầu tiên tôi đi làm nên đã bắt đầu ở vị trí phục vụ. 

Quán cà phê đó thực sự rất đẹp, được lão chủ Ninja Rùa chăm chút từng li từng tí từ thiết kế đến không gian quán. Trước sân có một hồ cá Koi được đào sâu xuống, khách hàng có thể dẫm lên trên những viên đá nổi để bước vào khu vực quầy Order. Khuôn viên bên trong được tạo thành bởi một căn nhà hai tầng, xen kẽ với nó là đủ thứ loại hoa cỏ mà lão chủ không tiếc tiền để nhập về. 

Quán tuy đẹp nhưng thực sự chẳng có nổi mống khách bởi thời đó nó không hề phù hợp với thị hiếu của khách hàng, thêm nữa là những thứ nước được pha chế bởi mấy ông tay ngang quá khó để thưởng thức. Tôi làm ở đó đến tháng thứ ba mà việc chính vẫn là tỉa hoa, cắm hoa và tưới cây. 

Lúc đó nhớ mang máng lão chủ quyết tâm thay đổi, nên lão đã mời về một chị có kinh nghiệm trong lĩnh vực pha chế để setup lại Menu và đào tạo lại mấy gã tay ngang. 

Tôi thì cũng chỉ thây kệ không quá quan tâm nhiều lắm bởi việc chính của tôi là phục vụ, từng có kinh nghiệm từ việc làm Homestay nên lão chủ cũng chẳng hề đả động gì đến tôi. 

Hôm đó, đúng 2h30 chiều tôi tới quán và chấm công như mọi khi. Lúc này quán chẳng có lấy một mống khách. 

Vừa thấy tôi bước vào, anh quản lý, em trai của lão chủ đã nói: “Ê ku! Chấm công xong ra khu D họp, anh Phương đang chờ đó”. 

Tôi gật đầu, vội cất đồ vào tủ nhân viên rồi đeo tạp dề chạy ra phía sau. Trong lòng rủa thầm lão chủ họp lằm họp lốn, cứ ba bữa một buổi nhỏ, một tuần một buổi lớn, có khi riết tôi điên vì họp mất thôi. 

“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng”. Tôi đã nghe câu này rất nhiều lần từ những phim kiếm hiệp mà mình từng xem, đến hiện tại tôi mới cảm thấy nó đúng lắm. 

Ngay khi tôi chào mọi người và ngồi xuống ghế, lão Phương, Ninja Rùa đã chỉ tay vào một người con gái và giới thiệu: “Đây là Yến Ly! Chị ấy sẽ chỉ cho các em về quy trình pha chế cũng như phục vụ trong thời gian sắp tới! Mong mọi người sẽ phối hợp với chị ấy”. 

Ngẩng mặt lên, tôi nhìn về đối diện. Một cô gái với làn da nâu khỏe khoắn đang mỉm cười nhìn tôi, mái tóc chị nhuộm nâu, bên tai có đeo một đôi bông tai hình giọt nước lấp lánh, trên mặt là một cặp kính cận tri thức, chị dường như đã nhận ra tôi. 

“Chào Cu! Lâu lắm không gặp em!”. Chị vừa nói vừa nhoẻn miệng cười rất xinh, nhưng cái tên chị gọi làm tôi như muốn độn thổ chui xuống đất.

Tôi cúi đầu, mặt đỏ lên vì ngại: “Xin chị! Em tên Phong, chị làm ơn đừng gọi cái tên cúng cơm của em nữa!!!!”. 

Chị Ly nghe vậy, ngẩn ra, sau đó e hèm áy náy nhìn tôi: “À Phong! Chị xin lỗi”.

Ly nói nhưng đôi môi cố gắng kìm nén như để không bật ra tiếng. 

Xung quanh mấy gã đồng nghiệp cười ngặt nghẽo đến mức ôm bụng. Nhất là lão chủ có biệt danh Ninja Rùa. 

Lão tà tà nói: “Tên hay đấy! Vậy là Ly đã quen với Cu. Cu nhớ phối hợp với chị Ly nhé!”. 

Đậu phộng, tôi chính thức sửa biệt danh của lão chủ, thành Ninja Rùa đê tiện. 

…..

Bẵng đi một thời gian, tôi được làm việc chung với Ly. Chị là người nghiêm khắc và cực kỳ nghiêm túc trong công việc, từ chị tôi học được nhiều kinh nghiệm sống nhưng cũng không ít lần bị chị chửi thẳng mặt vì những lý do ngu ngốc. Nhẽ ra nếu là người khác thì tôi đã xuống xác khô máu, nhưng đó là Ly nên tôi nhịn. 

Đôi khi, à, rất nhiều lần tôi ở cạnh chị, ngửi hương thơm từ tóc chị, tôi đã không kìm lòng được mà nhớ lại những ký ức buồn bã, nhất là cái vụ ở cạnh bãi biển. 

Hôm đó, trước khi tan ca Ly đột nhiên mời tôi chủ nhật sang phòng trọ của Ly nhậu. Đúng ra là chị ấy có nhà ở Đà Lạt, nhưng tôi nghĩ lý do chính là chị ở với Yến, cũng đã có mấy lần Yến đến thăm Ly chờ chị ấy tan ca. Tôi cũng không nghĩ gì nhiều mà liền đồng ý luôn. 

Đến hôm hẹn, trời đột nhiên mưa to như trút nước, từng giọt mưa nặng hạt rơi xuống che kín cả không gian bên ngoài cửa sổ. 

Mưa từ hai giờ chiều đến tận sáu giờ tối cũng không thấy ngớt. Đáng nhẽ ra tôi đã dự tính không đi bởi vì lười, nhưng nghĩ sao đó tôi lại chịu khó lết ra đường, mặc một bộ áo mưa liền quần rồi đến phòng trọ của bọn họ. 

Nơi Ly ở trọ cũng khá gần nhà tôi và rất dễ kiếm. Khi đến nơi, vừa đậu xe trước sân thì Ly đã che một cái ô ra và đón tôi vào. 

“Có ai tới chưa chị ?”. Tôi cất áo mưa rồi hỏi Ly, dù sao đã ướt kha khá rồi nên cũng không cần che nữa. 

Ly vừa dẫn tôi lên cầu thang, vừa cười khổ: “Có em đó! Mấy người kia chị gọi nhưng không ai nghe máy”. 

Tôi cũng đã nghĩ ra điều đó, theo đánh giá của tôi với đám đồng nghiệp thì ai nấy cũng đều có căn bệnh lười biếng trong máu. Cái thôi thúc tôi lết xác tới đây cũng bởi sợ rằng Ly đã mất công chuẩn bị đồ ăn và bia nhưng không có một ai tới thì quả là kỳ cục. 

Ly dắt tôi vào phòng, bên trong là một cái bàn kính đã bày đầy đủ đồ ăn thức uống, Yến đang ngồi bên trong, một tay chống cằm một tay cầm điện thoại, ngáp ngắn ngáp dài vì nhàm chán. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top