Chương 1

Tháng 10 mùa Thu, trời đã chuyển lạnh. Đêm khuya, ven đường từng dãy phòng ốc chồng chất nhau, một tia ánh sáng nhạt lập loè, yếu đuối mong manh dường như phảng phất trong nháy mắt liền sẽ bị gió thu thổi tắt. Trong phòng chỉ có máy tính tản ra ánh sáng nhạt, hình ảnh là "Happy Camp", người chủ trì tích cực nói chuyện xây dựng bầu không khí, không ngừng kể chuyện cười, nhưng máy tính người đối diện mặt lại vô cảm, chỉ lắng nghe và suy nghĩ. Tôi bất giác nghĩ đến một tuần trước.

"Chúng ta chia tay đi"

"Được"

"Chị đã bao giờ nghiêm túc với em, dù chỉ một chút?"

"Đây chính là trò chơi, chơi đùa kết thúc tức là quan hệ kết thúc, tôi sẽ không nỗ lực thật sự cho tình cảm này, trò chơi của chúng ta đã kết thúc"

"Được, tạm biệt" một mặt cười lớn được gửi qua.

.........

Tắt đi video, nhìn đồng hồ, vẫn là 3 giờ sáng, đã một tuần trôi qua, mỗi ngày đều như thế buồn bực ngán ngẩm, mỗi ngày đều ăn ngủ xem chuyện phiếm giải trí. Từng hình ảnh không ngừng ở trong đầu thoáng hiện lên, từng đợt chua xót. Trò chơi, đúng vậy là chơi đùa. Thực sự muốn hét lên một cách cuồng loạn, nhưng đến cả nói chuyện cũng cảm thấy đau đớn. Tôi nhẹ nhàng cười, thở dài một tiếng, trò chơi đó là trò chơi, nếu không đặt tình cảm vào lần nữa thì sẽ không bao giờ trải qua lần thứ hai khó quên này, cầm ly cà phê trên bàn, dường như muốn đem tất cả những kỷ niệm của quá khứ uống hết sạch.

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào phòng, tôi lười biếng vươn vai, theo thói quen cầm điện thoại di động lên, ngắm nhìn bốn phía, gian phòng rất nhỏ, ước chừng ba mét vuông, một cái giường, một cái bàn đọc sách, một cái tủ treo quần áo. Vô cùng đơn giản, chỉ có trên bàn chất một đống sách manga, vài mẩu truyện và máy tính đắt tiền.

Quên giới thiệu bản thân. Tôi tên là Bộ Thất còn được gọi là "A Bộ". Tôi là một sinh viên đại học, tôi lạc quan hướng lên. Tôi ở chung trong một ngôi nhà nhỏ với hai phòng ngủ, một phòng khách. Tôi lạc vào vòng vây này, ngụp lặn nhiều năm cuối cùng quyết định ra tay, nhưng lại xảy ra sự cố "trò chơi" nói trên. Thật là không còn gì để nói.

"Đinh..." QQ lóe lên.

"A Bộ, muốn đi ăn cơm hay không?, tuần này đến trễ về sớm, đây không phải phong cách của chúng ta"

Người gửi tin nhắn này không ai khác chính là một trong những người bạn tốt của tôi, "Cơm Nắm", nghe nói rằng cậu ấy đã ăn 22 nắm cơm vào năm 10 tuổi, khiến cả gia đình bị sốc nên mới có biệt danh như vậy.

"Được, muốn ăn cái gì, nói đi"

"Để tớ nghĩ xem, món bò bít tết lần trước không tệ, chúng ta đi nhà ai ?"

Thấy vậy, tôi nhướng mày. "Cơm Nắm tiểu thư , bò bít tết ăn đúng là ăn rất ngon, cậu nửa tháng cũng phải nghĩ đến bữa ăn của tớ, ăn một bữa còn lại là phải ăn mì nửa tháng."

.....

Cuối cùng, dưới sự nũng nịu của Cơm Nắm, tôi buộc phải miễn cưỡng đồng ý. Đến bên ngoài quán, tôi phải thở dài cảm thán rằng điều này thực sự không phù hợp với tôi. Khác hẳn với sự sinh động của những quán ăn bình thường, nơi đây hơi vắng vẻ, trang trí từ ngoài vào trong cũng đơn giản. Cách đó không xa, tôi đã nhìn thấy Cơm Nắm từ từ đi tới, lông mày bất giác nhảy dựng lên, bởi vì tôi nhìn thấy người bạn thân nhất của mình, bạn học Cơm Nắm đang mặc một chiếc váy bó sát, đang từ từ đi về phía tôi với một chiếc túi nhỏ.

"Bạn học, cậu dự đám cưới à?" Khóe miệng tôi giật giật.

"Này, muốn ăn ngon thì phải ăn mặc chỉnh tề, nhất là khi đi ăn với A Bộ của tớ nhất định phải ăn mặc đẹp. Tớ chọn rất lâu đó, nhìn có đẹp không?"

Không thể không nói, du gọi là Cơm Nắm, nhưng dáng người của cậu ấy lại là vô cùng đẹp, cao gần 1m7, khuôn mặt lại có vẻ trẻ con ngây thơ đáng yêu.

"Trông đẹp đấy, nhưng có phải tớ quá bình thường không?" Tôi nhìn chiếc áo sơ mi kẻ sọc, quần jean và đôi giày Cavans hơi bẩn của mình nói.

"Không, đây là cách thể hiện sự quý phái và sang trọng của tớ, đi thôi, hôm nay cậu mời khách" Vừa nói cậu ấy vừa phớt lờ tôi, không để ý đến những vạch đen trên mặt liền nắm tay tôi bước vào nhà ăn. Tay của cậu thật mềm mại, đó là đôi bàn tay vỗ vai an ủi tôi dù tôi có tủi thân như thế nào. Cậu ấy là người đã cùng tôi đi vô số ngày lẫn đêm, ngay tại thời điểm này cũng là cậu ấy phát giác được sự mất mát của tôi, và hẹn tôi ra.

" Lần nào không phải tớ trả tiền" tôi nhỏ giọng lẩm bẩm......

"Cậu nói gì vậy?" Cơm Nắm trừng mắt liếc nhìn tôi.

" Không có, không có gì, tớ nói, mời cậu ăn cơm ngon miệng"

Lúc này cậu ấy mới vui vẻ cười một tiếng, đi về phía bàn ăn với những bước chân tao nhã.

Nhìn menu, mà lòng tôi không còn bình tĩnh trở lại, giá cả trên khiến tôi rùng mình vội đóng menu lại, sợ nhìn tiếp tôi sẽ phát bệnh tim mất.

"Sao cậu không nhìn, cậu ăn cái gì" Cơm Nắm hỏi.

"Không cần, salad là được rồi gần đây tớ giảm cân." Tôi bất đắc dĩ nói.

"A, được rồi."

Sau khi bấm chuông để gọi món, tôi nhấc điện thoại lên và chơi Metal Slug, tôi cảm thấy mình cũng coi như là cao thủ, thua trận còn có thể bắt đầu lại lần nữa, nhưng có những trò chơi không bao giờ có thể làm lại từ đầu.

"Xin chào, xin hỏi các bạn cần gì?"

Nghe thanh âm này, ngón tay đang chơi ngừng lại, ngẩng đầu, nhìn lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc. Là cô ấy, vốn nghĩ kết thúc, sẽ không lại gặp. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, không nói gì, tôi muốn hỏi rằng cô ấy có khỏe không? Đối với tôi có chút tưởng niệm không? Cô ấy có biết những ngày tháng không có cô ấy tôi sống thật khó khăn và cay đắng cỡ nào.

"Xin hỏi bạn cần gì" cô ấy mỉm cười lặp lại nói. Đem tôi kéo về hiện thực, giật giật miệng nhưng không nói gì.

"Cho tôi salad cá hồi, súp bơ nấm, bò-bít-tết, bánh brownie, mocha, cậu ấy lại muốn món salad rẻ nhất ở đây." Cơm Nắm chững chạc nói, cố nhịn cười.

"Được rồi, xin chờ một chút" Cô ấy lạnh nhạt nói.

"Chờ một chút" tôi không biết phải nói làm sao.

"Còn cần gì sao?"

Nhìn ánh mắt của cô ấy, không có dao động, giữa chúng ta thật sự không có tình cảm sao, cho dù là gặp lại cũng không thể nói gì hơn. Quên đi, cứ như vậy đi.

"Không có gì, cảm ơn" Phần còn lại không gì khác ngoài sự mất mát không gì so sánh được.

Nhìn thấy Cơm Nắm đối diện ăn cơm thật tao nhã, không ngừng cùng tôi cười đừa. Tôi cũng mỉm cười ứng phó, tâm tư tất cả dồn vào cô ấy. Cô ấy là Văn Nhạc, chúng tôi gặp nhau cách đây 3 tháng, sau khi trò chuyện qua lại, cuối cùng chúng tôi cũng xác nhận được thân phận của nhau. Mọi thứ dường như rất tự nhiên, như thể nước chảy thành sông. Chúng tôi chỉ gặp qua một lần, không có trong truyền thuyết thực tiễn. Cũng là bởi vì cô ấy muốn làm việc không có thời gian. Cô ấy đã kết thúc chỉ trong năm phút ngắn ngủi. Cô ấy rất tốt, lãnh đạm nhiều khi không biết phải nói về điều gì, dường như mỗi lần đều là tôi hỏi cô đáp. Luôn cảm thấy giữa chúng tôi thiếu cảm giác không hiểu nhau, tôi bắt đầu chất vấn suy nghĩ nhiều, cuối cùng lấy dũng khí, hỏi thẳng vấn đề.

"Nhạc tỷ, em luôn coi trọng mối quan hệ này, nhưng em luôn cảm thấy giữa chúng ta có rất ít sự tương tác. Chúng ta có thể thay đổi cách giao tiếp được không?" không nghĩ đáp lại là một câu "Đây chính là trò chơi, chơi đùa kết thúc tức là quan hệ kết thúc, tôi sẽ không nỗ lực thật sự cho tình cảm này". Câu nói này trong nháy mắt đánh tan tất cả thành lũy, tôi nhu nhược sợ hãi, bất lực, thất vọng, không cam lòng, cuối cùng là xa nhau.Mọi thứ như một giấc mơ hư ảo, tôi muốn bắt lấy nhưng nó luôn trôi qua giữa tầm tay, có lẽ giấc mơ nên thức giấc nhưng tôi thà ngủ quên lúc nào không hay.

Lấy cớ đi vệ sinh, tránh khỏi tầm mắt Cơm Nắm, tôi đứng sau Văn Nhạc lặng lẽ nhìn dáng vẻ bận rộn của cô ấy. Dường như cô ấy đã cảm nhận được ánh mắt của tôi, quay lại nhìn tôi, một lúc lâu sau nói một câu: "Còn tốt chứ". Lúc đó tôi không còn kìm chế được nội tâm nữa, nước mắt chảy dài vô thức, "Không tốt, không tốt chút nào, không có chị là tốt rồi, nghĩ đến chị cũng không tốt, làm gì cũng không tốt, có phải em không tốt, chị mới không muốn". Cô ấy chạm vào vai tôi cười nhẹ " Không phải em không tốt, là em quá tốt với tôi, tôi trả không nổi phần này trách nhiệm, đảm đương không nổi phần tình cảm này, nếu như bây giờ không bóp chết, đến lúc đó tôi sẽ làm em tổn thương, hại em. A Bộ, tại cái vòng luẩn quẩn này, không có ai thật lòng đối với người khác, không có quan hệ máu mủ tình cảm không chịu nổi đả kích, em phải hiểu được, đừng nổ lực như vậy nữa, không đáng.

Giấc mơ của tôi thức tỉnh, hoàn toàn tan tành.

Đi rửa mặt, trở lại chỗ ngồi nhìn xem Cơm Nắm đang ăn bửa ăn thịnh soạn, có chút ghen tị với sự đơn thuần của cậu ấy, chỉ cần được ăn no mỗi ngày cậu ấy sẽ rất vui vẻ. Lúc nào cũng nghĩ, nếu tôi làm được như vậy thì không sao rồi, nhưng sẽ không bao giờ làm được. Đợi đến lúc thanh toán, mới phát hiện đã thanh toán rồi, tôi quay đầu nhìn thấy Cơm Nắm nở nụ cười thật to, không nhịn được cười một tiếng.

"Ở đây làm gì, đi thôi, tớ mỗi ngày thấy cậu ăn mì liền không chịu được, có muốn đưa tớ về nhà ?"

"Được"

Nhà của Cơm Nắm gần khu thương mại sầm uất nhưng cộng đồng dân cư lại vô cùng yên tĩnh. Cả cộng đồng là một tòa nhà kiểu Nhật điển hình, nghe nói cha của Cơm Nắm rất thích hàng hiệu của Nhật, Cơm Nắm thường xuyên đả kích cha, nói nếu là tại Dân Quốc không chừng chính là Hán gian. Nhà cô là một cái biệt thự không lớn, trong viện trồng đủ các chủng loại hoa cỏ, rõ ràng nhất chính là một gốc hoa anh túc, cực kì xinh đẹp, nhìn qua đóa anh túc kia, cúi người vuốt ve nó không khỏi nghĩ đến, vòng tròn chính là đóa hoa này, làm cho người ta muốn rời đi, nhưng họ luôn nghiện nó, nó làm hỏng chúng ta và ngăn chúng ta khỏi nó. Bên canh có cái ao nước nhỏ, bất quá, bên trong một con cá cũng không có, Cơm Nắm nói đều bị cha cậu ấy hại chết, những ngày bé cá chết đi cha tự trách không thôi, cực kỳ đau khổ.

Nhìn khuôn mặt nhỏ ngơ ngác của Cơm Nắm, tôi nói: "Cơm Nắm tiểu thư, nhiệm vụ nhỏ đã hoàn thành, tớ về đây"

Cơm Nắm xoa xóa đầu nói: " Quỳ thỉnh an đi, tiểu Bộ"

Tôi cười bất lực, nắm tay nắm cửa mở cánh cửa, chỉ nghe thấy Cơm Nắm nhỏ giọng nói "A Bộ"

"A, tiểu thư còn có gì phân phó?"

"Nếu gần đây cậu buồn, hãy đến tìm tớ, tớ không có việc gì làm. Khi không vui, khi buồn, khi muốn khóc, tớ đều cho cậu mượn bờ vai để dựa. Dù không biết điều gì đã xảy ra, có rắc rối gì , thế nhưng là bất cứ khi nào, Cơm Nắm đều vĩnh viễn là của bạn của cậu, vĩnh viễn sẽ cho cậu một cái ôm ấp.

"Cảm ơn cậu" Lúc đó tôi không nói được gì, nước mắt lưng tròng, cho Cơm Nắm cái nhìn bóng lưng thoải mái nhất, quay người một khắc, nước mắt chảy ra, có người bạn thế này cầu gì hơn nữa.

Những ngày tiếp theo, tôi dường như đã quên đi chuyện không vui mấy ngày trước, không còn lo lắng bất an nữa, nhưng tôi biết trong tim có một vết sẹo không nông cũng không sâu. Cuộc sống đã trở lại quỹ đạo, tôi không còn tưởng niệm người khác, sau giờ học trên lớp dường như cuộc sống bận rộn có thể khỏa lấp nội tâm trống rỗng, nhưng tôi biết rằng tôi vẫn còn cô đơn. Kể từ sau sự việc đó, tôi bị mất ngủ, người ta nói uống sữa giúp ngủ, nhưng uống thế nào cũng không đỡ, đêm nào tôi cũng nằm trên giường, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Chỉ tại thời điểm đó, mọi nỗi đau ùa về chiếm trọn trái tim tôi, nhưng tôi tận hưởng nó và chỉ bằng cách này, tôi mới biết rằng mình cũng đã từng có một mối tình không dễ quên trước đây, vòng tròn này có dấu vết riêng của nó. Có đôi khi sẽ nghĩ, nếu như một mực lặn xuống nước, chỉ là giống những người đứng xem nhìn chăm chú , tôi liền sẽ không lại bị đau khổ chi phối, có lẽ vừa vào vòng tròn sâu như biển, câu nói này từng nghe một vị tiền bối nói qua, đến hôm nay mới cảm nhận được.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top