Chương 38: Ngốc tử nhà Hình bộ Thượng thư

Hiện tại mới giờ thân một khắc, mùa xuân tháng tư, ban ngày thời gian trôi qua thật chậm, mặt trời vẫn còn treo cao trên trời.

Trong Ngự hoa viên một mảnh vui mừng náo nhiệt, vương công quý tử, thiên kim ái nữ tụ ba tụ năm thành từng nhóm, đi dạo ngắm hoa, ngâm thơ đối chữ, công tử bằng hữu ngồi cùng nhau con mắt loạn chuyển, bình luận rôm rả thiên kim nhà ai dung mạo tinh xảo, tiểu thư nhà nào dáng vẻ yêu kiều, cũng có nhóm thiên kim tiểu thư vẻ mặt thẹn thùng trộm ngắm công tử phong độ tuấn dật, nhỏ nhẹ đánh giá, thỉnh thoảng lại thốt lên vài tiếng e lệ hờn dỗi.

Diệp Thanh Dao cùng Phượng Uyên Dung dắt tay nhau rời khỏi Ngự thư phòng, tại góc của núi giả khuất trong Ngự hoa viên, xung quanh chỗ khuất ngăn lại hết thảy ồn ào, ngồi sát cạnh nhau, tận hưởng thời gian yên tĩnh của hai người.

Chỉ cần hai người ở cùng nhau, cho dù không nói câu nào cũng đều không cảm thấy nhàm chán. Rất nhiều thời điểm, chỉ cần một ánh mắt người còn lại đều rõ ràng đối phương đang

suy nghĩ gì. Trong mắt người ngoài thì hai người ở chung rất trầm lắng, nhưng chỉ hai người họ mới hiểu và cũng rất hưởng thụ cảm giác này.

Phượng Uyên Dung ngồi dưới núi giả, trong ngực ôm tiểu tâm can, cúi đầu nhìn bộ dạng nàng đang hưng trí bừng bừng thưởng thức ngón tay hắn, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má nàng, làm cho Diệp Thanh Dao không khỏi rụt cổ lại, dùng sức nắm lấy bàn tay hắn, nói: "Đăng đồ tử to gan, dám chiếm tiện nghi của bản tiểu thư."

Nghe vậy Phượng Uyên Dung nhẹ cười một tiếng, không biết thu liễm lại hôn môi nàng, nghĩ đến một việc, cảm thấy tựa hồ nên cùng nàng nói trước thì tốt hơn.

"Dao nhi, nàng hẳn là biết ngoại trừ ta phụ hoàng còn có sáu hoàng tử nữa. Trong đó Nhị hoàng tử cùng Lục hoàng tử là Hoàng hậu sở sinh, Đại hoàng tử có thân mẫu là Thục phi nương nương, nếu lập Thái tử, thì chính là lập trưởng tử, Thục phi tại hậu cung có địa vị chỉ đứng sau Hoàng hậu, cho nên thế lực của Hoàng hậu và Thục phi đối chọi gay gắt như nước với lửa. Bất quá bởi vì ta đột nhiên trở về, làm cho sự tình càng thêm phức tạp, ta mặc dù không phải con chính thất cũng chả phải trưởng tử, nhưng lại là đệ tử thân truyền của Quốc sư, hơn nữa ai ai cũng đều biết ta là nhi tử Phụ hoàng coi trọng nhất. Thế cho nên hiện tại trong triều phần thành ba phe phái."

Diệp Thanh Dao yên tĩnh lắng nghe, sự tình đó nàng cũng biết một chút, mặc dù không rõ chi tiết cụ thể, nhưng sự tình trong hoàng thất chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy. Trong đó lại liên quan đến Phượng Uyên Dung nên nàng tự nhiên quan tâm hơn mấy phần.

" Huynh muốn làm Hoàng đế sao?"

Phượng Uyên Dung ôm chặt nàng hơn, cười nói: "Chưa từng nghĩ tới. Nhưng nàng cũng nhìn thấy Phụ hoàng đối với ta ôm kỳ vọng lớn tới chừng nào. Nhiều năm rồi chưa từng lập Thái tử đều là vì ta, nếu ta nói với Người ta không muốn làm Hoàng đế, Người nhất định sẽ rất thất vọng."

Nàng cọ cọ trong ngực hắn vài cái, nói: "Nếu huynh không muốn thì cũng không cần miễn cưỡng chính mình, ta tin tưởng Hoàng thượng nhất định sẽ hiểu, ông ấy thương huynh như vậy, nhất định hy vọng huynh sẽ sống thật hạnh phúc. Hơn nữa, làm Hoàng đế có gì tốt? Đến lúc đó chẳng phải sẽ có tam cung lục viện hay sao?"

Câu nói cuối cùng kia rõ ràng mang them đầy vị dấm chua, Phượng Uyên Dung không khỏi mỉm cười, cười đến sảng khoái, nói: "Có Dao nhi ở đây, làm sao còn có nữ nhân nào lọt vào mắt bản vương nữa?"

Diệp Thanh Dao chỉ hừ nhẹ một tiếng, không nói gì thêm nhưng nội tâm lại kích động không thôi.

Phượng Uyên Dung sủng nịnh nhìn nàng, nắm hai tay nhỏ bé của nàng đưa đến trước mặt, xúc cảm mềm mại truyền đến làm hắn yêu thích không thôi, nói: "Ta nói cho nàng biết cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là hy vọng nàng lưu ý một chút, không chọc phải phiền toái không muốn có, nhưng hôm nay chỉ sợ Thái hậu làm khó dễ, nàng cẩn thận một chút."

"Vì sao?" Hỏi xong nàng chợt nghĩ ra nguyên nhân, gật đầu nói: "Ta đã biết, Thái hậu nương nương là cô cô của Hoàng hậu, hôm nay ta lấy thân phận đệ tử Quốc sư, là sư muội của huynh xuất hiện, đã không có thân phận tiểu thư của Tĩnh An hầu phủ, trực tiếp tuyên cáo cùng Thái hậu nương nương bất đồng phe phái."

"Đúng vậy, sư phụ tuy là Quốc sư, địa vị tôn quý, nhưng ông không can thiệp chuyện chính sự trên triều, cho nên chỉ cần Thái hậu không quá phận làm người mất mặt, chỉ sợ muội bị làm khó dễ ông ấy cũng sẽ không quản."

Chuyện này Diệp Thanh Dao đương nhiên hiểu rõ, đi theo sư phụ lâu như vậy, làm sao có thể không biết cái tính tình bất hảo đó của sư phụ? Nói không chừng ông ấy còn mừng rỡ xem nàng bị người ta làm khó dễ, chỉ cần không chạm vào ranh giới bao che khuyết điểm của ông ấy, ông ấy liền thực sự mặc kệ.

Chấm dứt đề tài này, hai người lại tiếp tục tận hưởng thời gian yên tĩnh của hai người, ngẫu nhiên mới nói câu được câu không mấy câu, đều là chuyện lông gà vỏ tỏi, không khí chung quanh hai người cũng vô cùng thân thiết ấm áp, phiêu đãng một đám bong bóng hồng phấn.

Xa xa như cũ truyền đến đủ loại âm thanh, nhưng đều không ảnh hưởng đến hai người thân mật, giờ này khắc này, hai người ở cùng một chỗ, ở trong thế giới của bọn họ.

Nhưng thời gian hưởng thụ tốt đẹp như vậy lại bị một trận tiếng bước chân quấy rầy, lúc hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới, vừa lúc một viên cầu trắng như tuyết, cái đầu phấn nộn non mềm ngó ra khỏi núi giả dò xét về phía hai người. Nhìn thấy hai người nhìn lại thì vội vàng rụt đầu trở về. Qua chốc lát, lại cẩn thận đưa đầu ra thăm dò, tò mò đánh giá hai người Diệp Thanh Dao cùng Phượng Uyên Dung.

Đây là một thiếu niên bộ dạng tuấn tú, khuôn mặt trắng nõn phấn nộn, đôi mắt tròn như hắc diệu thạch lóe lên ánh sáng mê người, ánh mắt sạch sẽ trong sáng, không có chút tạp chất, cái mũi tròn tròn đáng yêu, môi hồng mỏng cong cong nhẹ, thật sự là một thiếu niên khả ái đáng yêu, làm cho ngay cả người nghiêm túc nhất cũng không nhịn được muốn đem hắn chà đạp một phen.

"Ngươi là ai?" Cõ lẽ vì hắn có bộ dạng đáng yêu tương tự Vân Thanh Hiên, Diệp Thanh Dao không khỏi đối với hắn sinh ra một ít tò mò cùng hứng thú.

Nghe được lời này, hắn lại rụt cổ lại, chỉ lộ ra một cặp mắt tiếp tục nhìn hai người Phượng Uyên Dung, cảm thấy bọn họ không có ác ý mới làm cho hắn lớn mặt hơn chút, nhỏ giọng nói: "Lãnh Thu Diệc."

Thanh âm của hắn vô cùng dễ nghe, cùng với bộ dáng của hắn đều giống nhau, vừa ngọt ngào lại vừa đáng yêu.

Nhưng nghe được cái tên này lại làm cho Diệp Thanh Dao ngẩn người, cùng với Phượng Uyên Dung liếc nhau, không khỏi hỏi: "Lệnh tôn là..."

"Lệnh tôn?" Hắn nghiêng đầu, vẻ mặt không hiểu.

Diệp Thanh Dao dừng một chút, dùng từ dễ hiểu hơn nói: "Phụ thân ngươi là ai?"

Hắn chớp nhẹ đôi mắt, đầu sau núi giả lại rụt lại một chút, mới nhu nhược nói: "Phụ thân ta là Hình bộ Thượng thư, nhưng là Lãnh Phái Sơn không phải lệnh tôn."

"..."

Đối với câu cuối cùng của hắn, Diệp Thanh Dao không còn gì để nói, thế nhưng hắn chính là ngốc nhi tử của Hình bộ Thượng thư thật là làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn.

Nàng từng cố ý điều tra qua người này, nghe nói trước đây hắn phi thường thông minh, cũng là một thần đồng nổi danh, chỉ là sau đó đột nhiên sinh bệnh nặng, khi tỉnh lại liền trở thành kẻ ngốc. Năm nay đã sắp hai mươi tuổi, lại vẫn như cũ là một bộ dạng hài tử sáu, bảy tuổi.

Diệp Thanh Dao nhìn hắn thấy thế nào cũng chỉ là một bộ dáng thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi. Lần này ngẫu nhiên gặp mặt, hảo cảm của Diệp Thanh Dao đối với kinh thành đại danh đỉnh đỉnh "ngốc tử" nhà Hình bộ Thượng thư thật sự tăng lên, có lẽ là vì bộ dạng hắn đáng yêu có chút tương đồng với Vân Thanh Hiên, cũng có lẽ vì đôi mắt sạch sẽ, ôn hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top