Chương 4: Người bạn mới
Dạo gần đây Hoàng Vũ cảm thấy rất không vui. Lý do là vì cậu cảm thấy mình bị cho ra rìa rồi. Từ khi Tô An chuyển sang lớp cậu, dường như cô đã hoàn toàn quên mất ai mới là người anh em thân thiết của mình. Hoàng Vũ còn cho rằng cô nhóc sẽ lại như trước kia bị xa lánh và luôn dặn mình phải để ý, quan tâm đến Tô An một chút. Nhưng có vẻ như cậu đã lo xa quá rồi. Mọi người trong lớp đều rất nhiệt tình với Tô An. Đặc biệt là bạn cùng bàn của cô nàng, Nhật Minh.
Chưa nói đến vấn đề hai người họ thường xuyên bị bắt đứng lớp vì nói chuyện trong giờ mà ngay cả khi ra chơi cũng dính nhau như sam. Lúc nói chuyện thì vô cùng thân thiết như tri kỷ, hận tại sao gặp nhau quá muộn như vậy.
- Tô An ơi, đi xuống căn tin ăn quà đi.
- Ừ.
- Tô An ơi, bà đọc truyện này chưa?
- Đọc rồi, hay lắm. Ông đọc đi, hợp gu ông đó.
- Tô An ơi, bà làm được bài này không?
- Tôi chưa, ông làm được rồi à?
- Tô An ơi, đi vệ sinh không?
- Có.
"Một nam một nữ, đi vệ sinh cũng rủ nhau là sao?" Hoàng Vũ vừa nghĩ vừa trừng mắt nhìn chằm chằm theo bóng hai người đi ra khỏi lớp.
Thật ra điều khiến cậu cảm thấy tức nhất chính là cái đồ tảng đá Tô An bình thường cậy mồm cũng không nói được mấy câu, vậy mà lại mở miệng nói chuyện với Nhật Minh. Phải biết rằng kể cả khi học tiểu học, dù có chơi với mấy đứa con trai trong lớp thật nhưng ai cũng phải thừa nhận một điều, họ cảm thấy mỗi khi nói chuyện với Tô An thì chính là đang độc thoại nội tâm. Và chỉ khi cô nàng nói chuyện với Hoàng Vũ thì mới có phần tự nhiên và nhiều chữ hơn bình thường. Nhưng bây giờ đến lượt Hoàng Vũ có cảm giác giống như các bạn nam cùng lớp năm xưa.
Có một lần, vào giờ ra chơi Hoàng Vũ chủ động nói chuyện với Tô An về bài tập, nhưng ngay khi cái bóng đèn kia xuất hiện, ngồi phịch xuống bên cạnh liền thu hút toàn bộ sự chú ý của Tô An và bỏ mặc cậu một bên luôn. Hoặc có một lần khác, khi tan học, thông thường Hoàng Vũ vẫn luôn cùng Tô An đi về thế nhưng ngày hôm đó cô nàng chỉ bảo cậu về trước rồi chạy tót đi đâu đó với Nhật Minh.
Thật ra Hoàng Vũ cũng hiểu là cậu nên mừng cho Tô An mới phải. Lắm lúc cậu cũng cảm thấy cô bạn thân của mình quá cô độc. Chẳng chơi với ai ngoài cậu. Nhưng điều cậu muốn là Tô An thân thiết với các bạn nữ để trở nên nữ tính hơn chứ không phải là chơi với một thằng đực rựa nữa. Tô An còn chưa đủ nam tính sao? Có một người bạn đàn ông như cậu là đủ rồi. Hoàng Vũ càng nghĩ càng tức nên cậu chẳng thèm quan tâm nữa. Tan học cũng chẳng thèm đợi như mọi khi mà tự động đi về luôn.
Tô An không phải là đồ ngốc, hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên Hoàng Vũ giận dỗi nên nó cũng quen rồi. Đôi khi Tô An cảm thấy con người Hoàng Vũ thực sự rất mâu thuẫn. Rõ ràng luôn mồm khuyên nó nên kết bạn với mọi người. Nhưng đến khi nó có bạn mới thì lại quay ra giận dỗi. Nhất là cái lần có Nhật Minh ngồi nói chuyện cùng, cái thái độ phụng phịu đấy là sao chứ? Thật là xấu hổ. Tô An khẽ thở dài.
Nói đến Nhật Minh thì việc hai người kết bạn cũng rất tình cờ. Ban đầu nó cũng chẳng để ý cậu bạn này lắm mà chỉ chú tâm vào công việc của mình. Nhưng vào một hôm ra chơi, Nhật Minh không đi ra ngoài như mọi lần mà vẫn ngồi tại chỗ đọc một tập truyện tự in, cười khúc khích. Tiếng cười càng ngày càng to khiến Tô An tò mò liếc nhìn sang. Ban đầu cô cũng có ý định đọc trộm nhưng chẳng may lại nhìn thấy tên nhân vật. Hóa ra truyện này Tô An đã đọc rồi nhưng vấn đề nằm ở chỗ thể loại của nó là boy love*. Thật ra lúc đó Tô An chỉ cảm thấy khá bất ngờ vì bạn cùng bàn cũng có sở thích giống mình thế nên rất tự nhiên mở miệng nói.
- Truyện cậu đang đọc là của Nguyệt tỷ đúng không?
Chỉ là biểu cảm sau đó của Nhật Minh khiến Tô An cảm thấy rất buồn cười. Ngay lập tức cậu ta khựng người lại, từ từ quay đầu sang nhìn nó, mắt trợn trừng, miệng há to như muốn hét lên đến nơi rồi. Sau đó Nhật Minh vội vàng gập quyển truyện đấy lại cất vào ngăn bàn rồi mới lí nhí nói.
-Bạn tớ bảo truyện này hay nên cho tớ mượn thôi.
Tô An vẫn nhìn cậu bạn cùng bàn một cách chăm chú tỏ vẻ rất lắng nghe.
- Kỳ thật tớ cũng cảm thấy truyện này hơi biến thái. Hai người con trai lại yêu đương là sao chứ? Đúng là không ra thể thống gì.
- Nhưng mà vừa nãy cậu vừa đọc vừa cười mà- Tô An tỏ vẻ thắc mắc hỏi lại khiến Nhật Minh dường như càng bối rối hơn.
- Thì cũng có đoạn buồn cười nên tớ cười thôi.
- Đoạn đầu nói về thời niên thiếu nên vui thật, nhưng mà cậu đọc đến đoạn tai nạn chưa?
- Hả? À, mình chưa...
- Vậy sao? Tại vì hai nhân vật này là bạn thân từ nhỏ nên không hề hiểu rõ lòng mình, đến đoạn đó họ mới bắt đầu
nhận ra tình cảm của nhau mà.
- Ờ... thì... mình có đọc qua tóm tắt mà- Nhật Minh ấp úng cố gắng bào chữa, trong lòng cầu nguyện cô bạn mới này đừng hỏi nữa.
- Ồ- Tô An tỏ vẻ gật gù hiểu nhưng vẫn tiếp tục thắc mắc- Nhưng mà vừa rồi cậu bảo truyện hai thằng con trai thích nhau là biến thái cơ mà, sao cậu biết rồi mà vẫn đọc?
Nói đến đây, Nhật Minh há hốc mồm cứng đờ người toát mồ hôi hột. Cậu ta thực sự không biết phải nói gì để bào chữa cho vấn đề này. Tô An nhìn Nhật Minh hốt hoảng đến đáng thương liền buông tha không làm khó cậu bạn cùng bàn này nữa.
- Thật ra con trai thích con trai cũng có sao đâu. Cũng là tình yêu mà.
Câu nói của Tô An đúng là trấn an được Nhật Minh. Cậu ta vẫn ngồi im tại chỗ tỏ vẻ suy nghĩ một hồi lâu. Thật ra nó hiểu vì sao Nhật Minh lại hoảng lên như vậy. Dù sao trong xã hội hiện tại, chuyện tình yêu đồng giới vẫn không được chấp nhận. Những sự khác thường đều là bất bình thường. Tô An không nói thêm gì nữa mà quay trở lại làm việc của mình.
Nhật Minh cứ ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ. Mãi đến khi vào tiết được một lúc rồi mới dám quay sang thì thào, thân
thiết hỏi Tô An.
- Bà thực sự thấy hai đứa con trai thích nhau là bình thường sao?
- Ừ.
- Không cảm thấy kinh tởm à?
- Không.
- Bà cũng hay đọc truyện thể loại này à? Bà là fangirl đúng không?
- Không hẳn.
- Tạị sao lại không hẳn?
- Không cuồng như họ.
- Ừ đúng, tính bà lạnh nhạt như thế này có đánh chết tôi cũng không nghĩ bà là fangirl.
Dù Tô An cảm thấy logic này không đúng cho lắm nhưng cũng lười nói. Cứ nghĩ rằng câu chuyện sẽ dừng ở đây khi nó không đáp lại. Nhưng nó đã đánh giá quá thấp khả năng buôn dưa lê của Nhật Minh. Cuối cùng còn bị vạ lây đứng góc lớp cùng cậu ta. Sau lần đó, Nhật Minh cũng có nói về giới tính của mình cho Tô An và còn bám nó hơn cả Hoàng Vũ. Tô An không giỏi từ chối và thường chịu thua với sự nhiệt tình của người khác nên dần dần cũng bị Nhật Minh thu phục. Dù sao nó cũng cảm thấy cậu bạn cùng bàn này rất dễ thương và đôi khi còn hơi ngốc nghếch.
Nhưng vấn đề hiện tại là nó cũng không muốn mất lòng ai cả. Thế nên Tô An bắt đầu nghĩ cách làm sao để hài hòa mối quan hệ của cả ba người. Sau mùa hè, gia sư đã có thời gian để sắp xếp dạy riêng cho từng người nên Tô An và Hoàng Vũ không còn học chung với nhau nữa. Có mấy ngày cuối tuần Tô An chạy sang nhà tìm thì Hoàng Vũ cũng đi đá bóng hoặc đi chơi với bạn. Ở trên lớp thì còn tệ hơn, chỉ cần Tô An đứng dậy là thấy cậu chạy biến đi ra ngoài. Tình trạng cứ kéo dài như vậy mãi đến khi thi hết giữa kỳ, Tô An mới tìm được một cơ hội để làm lành với Hoàng Vũ. Cuối giờ tan học, như mọi khi Tô An định quay đầu lại gọi Hoàng Vũ cùng về thì lại chẳng thấy cậu ta đâu. Nhưng hôm nay nó đã quyết tâm phải giảng hòa bằng được nên quyết định tạt qua nhà Hoàng Vũ, để xem cậu ta còn chạy đâu được.
- Cậu đến đây làm gì?- Hoàng Vũ khoanh tay đứng trước cổng lừ lừ nói. Tô An cũng không giận, thò tay vào cặp lôi ra hai tấm vé.
- Chủ nhật này là lễ hội mùa đông.
- Thì sao?- Hoàng Vũ như mở cờ trong bụng rồi nhưng ngoài mặt vẫn tỏ thái độ lạnh lùng.
- Tớ xin mẹ mua vé cả vé cho cậu- Tô An nhét một vé vào tay Hoàng Vũ.
- Tớ đã đồng ý sẽ đi à?- Hoàng Vũ vẫn không chịu xuống nước. Trợn mắt nói nhưng tay vẫn cầm tấm vé kia. Tô An cũng lười đôi co, quay người vừa chạy đi vừa nói với lại.
- Hôm đó tớ sẽ qua nhà cậu rồi cả hai cùng đi, quyết định thế nhé. Bai.
- Ê, đứng lại, đã nói chuyện xong đâu- Hoàng Vũ ngoái đầu gọi theo nhưng Tô An vẫn cứ chạy mặc kệ cậu có gọi như thế nào.
- Đúng là cái đồ dở hơi, mình đã đồng ý đi đâu cơ chứ.
Hoàng Vũ vừa lầm bầm vừa đi vào nhà. Lên đến phòng cậu còn vuốt tấm vé cho phẳng rồi để ngay trên mặt bàn. Thật ra Hoàng Vũ cũng không còn giận Tô An nữa nhưng mà lại không biết mở lời ra sao. Cậu mở ngăn kéo, lấy ra hai tấm vé đi lễ hội mà mình cũng đã mua sẵn. Hoàng Vũ cầm lên rồi tự thấy buồn cười. Không ngờ Tô An lại mở lời trước mất rồi.
Sáng chủ nhật, Tô An xuất hiện rất sớm ở nhà Hoàng Vũ khi cậu còn mới vừa ngủ dậy. Phải mất một tiếng đồng hồ sau mới rời khỏi nhà. Cả hai đi xe buýt đến nơi tổ chức lễ hội. Trên đường đi, chưa một giây phút nào Hoàng Vũ ngừng nói. Hết bàn về lễ hội hôm nay có cái gì thì lại nói về chuyện dự định mua những món đồ gì. Tô An chỉ biết đứng bên cạnh hết "ừ" rồi lại "ờ".
Ở Hà Nội những năm gần đây mới bắt đầu tổ chức những sự kiện lễ hội cosplay* và truyện tranh quy mô lớn và thường là hai lần. Một là vào mùa hè, một vào mùa đông. Người tham gia đông khủng khiếp. Các quầy hàng đều đông nghịt khách đứng trước xem đồ. Các cosplayer* thì nhiều vô kể đang tạo dáng chụp ảnh với mọi người. Hoàng Vũ vui muốn chết kéo Tô An đi hết quầy này đến quầy khác. Cả hai đang vô cùng vui vẻ thì bỗng nhiên có một bóng người nhào đến phía Tô An, ôm chầm lấy cô nhóc.
- Tô An, bà đến rồi mà không đi tìm tôi nhé.
Hoàng Vũ trợn mắt nhìn chằm chằm vào cái người hóa trang đang ôm chầm Tô An kia. Cậu cũng không biết đó là ai nhưng giọng nói thì có phần hơi quen tai.
Tô An gỡ cái cánh tay đang dính chặt trên người mình ra, vỗ vỗ vai người đó chỉ về phía Hoàng Vũ. Đến khi người kia quay đầu lại thì cả hai đều hét lên một tiếng.
- SAO CẬU TA LẠI Ở ĐÂY?- Hoàng Vũ và Nhật Minh chỉ tay vào nhau rồi quay ngoắt đầu sang đồng thanh chất vấn Tô An.
- Ờ thì đây là lễ hội mà- Tô An vừa bóc kẹo mút vừa thản nhiên nói.
Hoàng Vũ muốn bùng nổ lắm nhưng nghĩ bây giờ mà giận dỗi thì lại trẻ con quá. Cậu quay sang gườm gườm Nhật Minh nhưng rồi như là bất chợt nhận ra một điều gì đó cứ đảo mắt lên xuống nhìn đi nhìn lại cậu ta. Nhật Minh thấy Hoàng Vũ nhìn chằm chằm mình một lượt từ đầu đến chân với con mắt đầy suy tư liền bắt đầu chột dạ, hung hăng hỏi:
-Cậu nhìn gì vậy?
- Đang nhìn bộ đồ của cậu. Cậu hóa trang thành Paine* trong Final Fantasy X-2 đúng không?
Và sau đó không có câu trả lời mà chỉ có một tiếng hét đáp lại. Nhật Minh cũng biến mất hút không thấy bóng dáng đâu. Hoàng Vũ đơ người không hiểu chuyện gì, hoang mang quay sang hỏi Tô An.
-Cậu ta làm sao vậy?
Tô An dĩ nhiên biết lý do. Nhân vật Nhật Minh hóa trang là nhân vật nữ. Cậu ta chỉ không ngờ rằng sẽ gặp Hoàng Vũ và cậu ấy còn nhận ra nhân vật. Nhật Minh lại đang lo sợ về chuyện giới tính rồi.
Tô An không nói ra điều đó mà chỉ nhún vai tỏ vẻ mình cũng không biết.
Hết Chương 4.
*Paine: Nhân vật nữ trong game PS- Final Fantasy X-2.
*Cosplayer: Người hóa trang thành các
nhân vật hư cấu.
*Fan-girl: Cách gọi này ra đời trước khi từ hủ nữ xuất hiện ở Việt Nam. Hiện nay thì được dùng nhiều để ám chỉ các fan nữ thần tượng một nhóm nhạc Kpop nào đó.
*Boylove: Thể loại truyện nam x nam.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top