Chương 1: Chúng ta là bạn tốt




Ngày bắt đầu tình bạn của Tô An và Hoàng Vũ là một ngày trời mưa, năm 1997. Hôm đó là ngày nhận lớp trường mầm non Hoa Hướng Dương. Mưa tầm tã từ đêm hôm trước, bầu trời âm u không có lấy một tia nắng, mây đen phủ đầy trời. Hoàng Vũ được mẹ mặc cho chiếc áo mưa hình con vịt. Cậu nhóc nắm tay mẹ lạch bạch đi vào sân trường, thi thoảng lại  quệt những giọt nước mưa vương trên mắt mình. Khi đến trước cửa lớp, Hoàng Vũ nhanh nhẹn tự kéo áo mưa lên nhưng cái cổ áo mưa quá bé, tay cậu lại ngắn thành ra giằng co chật vật mãi mà vẫn không sao kéo ra được. Cảnh tượng nom đến buồn cười. Cuối cùng mẹ cậu đành ra tay trợ giúp.

- Mẹ Liên đưa Vũ đi học đấy à? Lâu lâu không thấy càng ngày càng đẹp trai ra rồi.

Hoàng Vũ đưa mắt nhìn về phía người vừa nói. Đó là một dì rất xinh đẹp đang mỉm cười nhìn cậu. Bên tay phải dì cũng dẫn theo một đứa bé có mái tóc cụt lủn và đôi mắt rất to. Nó cũng đang nhìn chằm chằm Hoàng Vũ , trong miệng còn ngậm một cái kẹo mút.

- Mẹ Chi cũng cho Tô An học trường này à? Mà sao tóc lại ngắn tũn như thế này?- Mẹ Hoàng Vũ ngạc nhiên nhìn xuống đứa bé kia. Dì xinh đẹp cố nhịn cười, thở dài nói.

- Con bé bị chấy. Chắc là do lây từ bác giúp việc. Tháng trước bố nó đưa đi cắt tóc mới phát hiện ra. Thế là bảo nhân viên cạo trọc tóc con bé luôn để cho dễ bắt. Gội đầu, bắt chấy cho gần một tuần liền. Giờ thì hết rồi.

Mẹ Hoàng Vũ nghe thấy vậy thì bật cười.

- Thế này thì Tô An chắc là khóc nhiều lắm đây.

- Khóc gì chứ? Nó như con trai vậy, hỏi nó có buồn không thì nó còn bảo là mát.

Tố Liên và Mai Chi là bạn học cấp 3.Hiện tại hai người cũng đang làm cùng một công ty nhưng ở hai bộ phận khác nhau. Hai bà mẹ cứ mải mê đứng tán gẫu cười nói với nhau không ngừng hoàn toàn không để ý hai đứa bé đang trừng mắt nhìn nhau ở bên cạnh. Đến lúc tiếng trống trường vang thì lúc này hai bà mẹ mới chợt nhớ ra mình đang đưa con đi học, vội vàng dắt tay nhóc nhà mình đến nhận lớp. Trước khi bước vào lớp Tố Liên kéo con mình lại dặn dò.

- Con là đàn ông nên nhớ phải quan tâm chăm sóc cho Tô An nhé. Dẫn bạn vào lớp chơi đi. Không được bắt nạt bạn nhớ chưa?

Cậu nhóc chớp chớp mắt nhìn mẹ, trong lòng thắc mắc tại sao mẹ lại nói vậy. Đứa bé kia cũng là con trai mà. Và hơn nữa tại sao cậu lại bắt nạt bạn bè chứ? Mẹ cậu kỳ cục ghê. Nhưng Hoàng Vũ cũng không nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Cậu khẽ gật đầu, dạ một tiếng rồi quay sang nắm tay Tô An, ngọt ngào nói: "Chúng mình vào chơi xếp hình đi".

Tô An không đáp, cũng mặc kệ cho Hoàng Vũ kéo tay mình đi vào lớp. Cậu nhóc tỏ vẻ rất trưởng thành, quan tâm chăm sóc người bạn mới này như lời mẹ dặn. Lấy đồ chơi từ trên giá bày xuống đất để hai người cùng chơi. Ngày đầu tiên đến lớp nên đa phần trẻ con đều rất sợ hãi và luôn đưa mắt nhìn ra cửa để canh bố mẹ mình không được về. Phụ huynh vẫn đưa tay vẫy nhưng khi thấy con mình bắt đầu bị thu hút vào đồ chơi rồi thì len lén lẻn về. Lúc này ở ngoài cửa chỉ còn lại hai ba người, lũ trẻ con bắt đầu khóc nháo. Các cô giáo tất bật dỗ dành. Hoàng Vũ được mẹ cho đi học thêm từ sớm nên cậu cũng chẳng sợ hãi gì mà chỉ tập trung chơi xếp hình. Còn Tô An thì cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa, dù mẹ cô bé đã đi từ lâu. Thấy Tô An ngơ ngác nhìn như thế, Hoàng Vũ nghĩ nghĩ một lúc liền thò tay vào túi quần móc ra hai cái kẹo, tự bóc một cái cho vào miệng còn cái kia thì chìa ra trước mặt Tô An.

- Đến chiều mẹ cậu sẽ quay lại đón cậu thôi. Cậu thích ăn kẹo mà đúng không? Cho cậu nè.

Tô An nhìn vào chiếc kẹo, bàn tay bé bé đưa lên nhận lấy. Cô nhóc cho chiếc kẹo vào miệng vừa nhìn chằm chằm cậu nhóc trước mặt, lúng búng nói:

- Cảm ơn.

-  Cậu tên là gì?- Cậu nhóc cũng lúng búng đáp lại.

-  Tô An.

- Có hai chữ thôi á?

-  Ừ.

- Tên cậu thật là lạ.

- Ừ.

- Ý cậu xếp sai rồi, phải xếp như thế này mới đúng.

- Ừ.

- Cậu không hỏi mình tên là gì à?

- Vậy cậu tên là gì?

- Trần Hoàng Vũ. Cậu phải gọi mình là Hoàng Vũ nhớ chứ. Nghe thấy mới uy phong.

-  Ừ.

Hai đứa trẻ chụm đầu vào nhau vừa chơi xếp hình vừa thủ thỉ tâm sự. Ngày đầu tiên đi học cứ thế bình yêu trôi qua. Hoàng Vũ cứ quấn quít lấy Tô An tíu tít không ngừng. Mãi cho đến khi mẹ hai đứa trẻ đến đón thì cái miệng chim hót của Hoàng Vũ mới dừng lại. Trước khi ra về cậu nhóc còn không quên chào Mai Chi và vẫy tay lia lịa với Tô An.

- Bai bai Tô An, mai gặp lại.

Cô nhóc cũng khẽ gật gật đầu đáp lại rồi nắm tay mẹ mình tỏ ý muốn đi về. Mai Chi thấy hai đứa thân thiết như vậy liền quay xuống hỏi con gái.

- Hoàng Vũ hoạt bát quá nhỉ? Hôm nay đi học vui không con?

-  Đau đầu ạ- Tô An hơi nhíu mày đáp.

-  Sao thế? Lúc sáng bị dính nước mưa à? Sao lại đau đầu?- Mai Chi thấy cô nhóc nói vậy liền lo lắng hỏi nhưng Tô An lại lắc đầu.

- Cậu ấy nói nhiều quá.

Cơ mặt Mai Chi hơi giật một cái. Câu trả lời này ngoài dự đoán của cô. Mai Chi định lên tiếng bao ban cô nhóc thì lại nghe thấy Tô An nói tiếp.

-  Cơ mà con rất vui.

Tính nết Tô An rất trầm lặng, lúc đưa cô nhóc đến trường  cô cũng rất lo con mình không hòa nhập được với các bạn nhưng không ngờ lại học chung với Hoàng Vũ. Tính cách cậu nhóc kia rất hồn nhiên và năng động. Có lẽ hai đứa chơi chung với nhau sẽ khiến cho Tô An tươi sáng hơn. Cô thầm nghĩ, khẽ mỉm cười nhẹ.

-  Vui là tốt rồi. Đi về thôi, hôm nay mẹ có làm món con thích đấy.

- Vâng ạ.

-  Con không hỏi đó là món gì à?

-  Là món gì ạ?

-  Con thật biết cách làm người khác mất hứng.

Mai Chi cảm thấy Tô An nói nhiều hơn mọi ngày liền rất vui, hào phóng mua thêm bốn cái kẹo mút cho con gái. Tô An rất thích ăn kẹo nhưng Mai Chi không cho vì sợ con bé bị sâu răng. Tô An được mẹ mua kẹo cho liền vui lắm, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, mắt híp lại. Cô nhóc bóc ngay một cái cho vào miệng trong miệng, vừa đưa tay cất ba cái còn lại vào ba lô vừa nghĩ thầm  ngày mai sẽ cho cậu bạn kia một cái. Dù sao hôm nay cậu ấy cũng đã cho cô ăn kẹo.

Hoàng Vũ được mẹ đèo về đến nhà liền nhanh nhẹn ngồi vào bàn ăn chờ mẹ cho uống nước cam. Tố Liên nhìn theo chỉ biết cười thua ông cụ non nhà mình.

- Hôm nay đi học có vui không con?

- Vui ạ - Hoàng Vũ vừa ngồi nghịch rubik vừa trả lời- Nhưng mà con nghĩ rằng Tô An bị tự kỷ mẹ ạ.

Tố Liên đang chăm chú vắt cam liền bị trượt tay một cái. Cô quay sang trừng mắt với cậu nhóc.

- Con thì biết cái gì là tự kỷ mà nói linh tinh hả?

-  Sao con lại không biết, con xem ti vi mà- Hoàng Vũ không chịu thua dẩu mỏ lên cãi- Tô An quá ít nói lại lầm lì, nếu con không chơi với bạn ấy thì chắc chẳng có ai dám lại gần.

- Linh tinh quá. Bạn ấy chỉ rụt rè thôi. Con không được nói như vậy trước mặt bạn ý biết chưa? Toàn xem mấy cái chương trình đâu đâu. Không cho con xem ti vi nữa.

Tố Liên vừa lườm Hoàng Vũ vừa mắng. Cậu nhóc bị mẹ lườm cũng không dám mạnh mồm nữa, chỉ dám lẩm bẩm trong bụng đầy oan ức. Rõ ràng đấy là chương trình mẹ cậu xem mà, bây giờ lại mắng cậu. Nhưng Hoàng Vũ là một cậu bé thông minh, thấy mẹ giận nên cũng hiểu là mình nói sai rồi và không nghĩ nhiều nữa. Dù sao thì kể cả Tô An có bị tự kỷ thật thì cậu cũng sẽ không bỏ rơi bạn ấy. Đàn ông là phải nghĩa khí, không thể phản bội lại anh em.

Hoàng Vũ thầm quyết định trong lòng và coi Tô An như đàn em của mình. Hai đứa nhóc đi học cùng dần dần hòa nhập với các bạn khác hơn nhưng dù vậy cậu nhóc vẫn đặc biệt quan tâm đến người anh em đầu tiên của mình. Hôm nào có quà vặt đều hào phóng chia cho Tô An một ít. Cho đến một ngày sau khi nhập học khoảng 1 tuần, hôm đó vẫn như mọi khi, lũ trẻ được ăn cơm trưa ngon lành và bắt đầu lăn quay ra ngủ. Hoàng Vũ và Tô An vẫn luôn nằm cạnh nhau thế nên khi Tô An bật dậy, cậu nhóc cũng tỉnh. Tô An chạy ra cửa lớp, ngó đầu tìm cô giáo nhưng lại không thấy ai. Cô nhóc mím môi một cái rồi quyết định chạy ra phía tủ đựng đồ ở ngay trước cửa lớp, tự lấy ba lô của mình ra. Lúc buổi trưa uống quá nhiều nước khiến Tô An ngủ mơ là mình đi vệ sinh. Đến lúc giật mình tỉnh dậy thì đã bị rỉn ra quần rồi. Tô An cảm thấy hơi xấu hổ, lén lút đi ra ngoài. Cứ nghĩ sẽ không bị phát hiện, ai ngờ đâu ngay khi cô nhóc vừa tụt quần xuống để thay thì một tiếng nói vang lên đằng sau lưng.

- Cậu đang làm gì thế?- Hoàng Vũ nhìn hai trái đào trăng trắng, híp mắt lên tiếng.

Tô An bị giật mình quay người lại, vội vàng kéo quần lên, sợ cậu bạn phát hiện ra mình bị rỉ ra quần. Nhưng câu nói tiếp theo không phải là lêu lêu đồ tè dầm như cô nhóc nghĩ.

- Vì sao cậu không có chim nhỏ?- Hoàng Vũ tròn mắt nhìn chằm chằm vào cái nơi mà cậu đang thắc mắc.

Lúc này Tô An cũng ngớ người, cô nhóc nhìn theo ánh mắt của cậu bạn mình và nhìn xuống dưới đũng quần của mình. Hồi lâu mới chậm chạp nói.

- Vì tớ là con gái mà.

Nhiều năm sau, khi nhắc lại về chuyện này, Tô An đã miêu tả hình ảnh Hoàng Vũ ngày ấy như là Từ Hải, sét đánh ngang tai, chết đứng tại chỗ.

Hết chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top