43. Cậu vừa lòng rồi chứ?!
An Hạ thực chỉ muốn mặt đất này bỗng dưng nứt ra làm đôi, để cô có thể lập tức chui ngay xuống.
Cô vẫn biết học cùng một trường, sớm muộn gì cũng có lúc tình cờ phải chạm mặt hắn. Nhưng ngàn vạn lần, làm ơn đừng ở trong tình huống này đi!
Lúc này, cô không ngẩng đầu lên, chỉ tìm cách sắp xếp lại đống sách đang nằm la liệt dưới đất. Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của tên đó đang quét lên mình, và cái hành động đầy thân mật giữa hai người bọn họ.
Một tia đau nhói!
"Không nên nhìn!"
Một giọng nói nhè nhẹ, kèm theo là hai cánh tay rám nắng xuất hiện trước mắt An Hạ, thoăn thoắt cùng cô nhặt lại đống sách vở bừa bộn.
"Bạn vào trả sách đi!" Hoàng Hải cười khổ. "Có cần tôi đi cùng không?"
An Hạ vừa xấu hổ, lại cảm kích, nên mặt bắt đầu đỏ lên. Cô ôm chặt đống sách vào trong lòng, khẽ lắc đầu.
"Cảm ơn cậu. Nhưng tớ tự đi được."
An Hạ nói xong, liền cúi đầu đi một mạch. Cô cố gắng để giữ mắt mình không nhìn sang nơi không nên nhìn nọ, lại thấy mấy anh chàng cùng lớp chả biết từ đâu cũng chạy ra đây, thì càng vội vã đi nhanh sang. Khi An Hạ còn chưa bước qua mặt Trường Giang, thì cái giọng trầm trầm ấy đã cất lên, khiến nụ cười khó khăn lắm mới nở được trên môi cô lúc này bỗng tắt ngấm.
"Cậu thích con nhỏ này à?"
An Hạ lập tức đứng khựng lại. Dường như đến cả thở cũng không dám.
"Tôi hỏi cậu thực sự thích con nhóc đó?!"
Giọng nói đó lại vang lên, lần này rõ ràng hơn. Khiến cho An Hạ dù cố tình giả điếc đi chăng nữa cũng chẳng tài nào làm ngơ nổi. Cô đành khổ sở quay đầu sang, thấy Trường Giang đang đứng thẳng người, hướng cái nhìn kiêu ngạo sang phía Hoàng Hải.
"Ông... ông đang nói cái gì hả?!"
Cô nhỏ lắp bắp hỏi lại, như không tin vào những gì mình vừa nghe. Màu đỏ đã quay trở lại trên mặt cô, mỗi lúc một đậm nét. Nhưng An Hạ còn chưa nghĩ ra mình phải làm gì, thì lời nói tiếp theo được cất lên đã hoàn toàn đẩy cô vào tuyệt vọng.
"Phải!" Hoàng Hải nhìn thẳng vào mắt Trường Giang, không tỏ ý né tránh. "Tôi thích bạn ấy!"
"Thích?!" Trường Giang cười nhạt. "Cậu chắc là mình thích một đứa con gái có thể tha tất cả đồ ăn thức uống giấy lộn lên giường nằm chung, chải đầu là một mỹ từ đầy xa xỉ khi thức dậy, và luôn biến bồn cầu thành phòng đọc mỗi buổi sáng sớm?!"
Trường Giang nói ra tới đâu, mặt An Hạ cũng đổi màu đến đấy. Từ đỏ, chuyển sang xanh, rồi lúc này là xám xịt. Hoàng Hải đứng đó mặt cũng hơi đỏ lên, nhưng ánh mắt vẫn kiên quyết. Chỉ có Huyền Mi ở bên cạnh là không giấu được sự kinh ngạc của mình. Cô đã buông Trường Giang ra, chỉ còn khoác hờ lên cánh tay hắn mà cúi đầu xuống cười khúc khích. Một số bạn học tò mò đi ngang qua cũng đã hơi dừng lại mà bàn tán, chỉ trỏ.
Chẳng thèm để tâm đến thái độ khó coi có, thích thú có của những người xung quanh, Trường Giang vẫn thản nhiên nói tiếp. Lần này, mức độ trơ trẽn của hắn đã chẳng thể dùng những từ ngữ thông thường để miêu tả nữa.
"Đến tiểu học, con nhóc này vẫn còn ôm gối sang giường tôi đòi ngủ chung, và tất nhiên sáng hôm sau tôi luôn là người bị nó đạp xuống đất. Ăn chung, bao giờ nó cũng cảm thấy đồ trong đĩa của tôi ngon hơn, lần nào cũng xin ăn ké, nếu không được thì giành thẳng. Thế nhưng khi nó bỏ thừa cái gì, lại năn nỉ thậm chí bắt ép tôi ăn giùm cho bằng sạch."
"Tóm lại..." Trường Giang khoanh hai tay lại trước ngực. "... Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc, cậu hiểu về nó được bao nhiêu mà bày đặt liều mạng tán tỉnh nó?! Cô bạn gái dễ thương trong mắt cậu kia, cái gì cũng thừa, chỉ mỗi nữ tính là thiếu trầm trọng. Tôi không rõ cậu thuộc dạng thích bị ngược, hay cái gọi là hấp dẫn giới tính ở cậu, thực sự có vấn đề?!"
Khi hắn dứt lời, tất cả những người có liên quan lẫn không liên quan đều nín lặng, đồng loạt nhìn sang nhân vật chính được ám chỉ trong lời "nói xấu trước mặt" vừa xong. Không ai dám lên tiếng trước, chỉ có nụ cười đắc thắng của anh chàng đeo kính cao ngạo nào đó vẫn cứ vậy mà lơ lửng mãi trên môi.
Hoàng Hải thì ngược lại, cậu đứng yên như phỗng, bàn tay đặt bên hông hết nắm, rồi lại mở. Những gì đang diễn ra thực nằm ngoài khả năng phản ứng của cậu. Với những lời lẽ đầy thô lỗ kia, Hoàng Hải cũng không để tâm mấy. Cậu chỉ lo lắng rằng nếu mình có nói gì hay làm gì bây giờ, liệu có khiến cô bạn cùng bàn phải xấu hổ hay không?!
Nhưng sự lo lắng của Hoàng Hải cũng bằng thừa, vì người đầu tiên lên tiếng phá tan sự căng thẳng nãy giờ lại là một người khác.
"Giang... Bạn nói hơi quá rồi!" Huyền Mi dường như đang hình dung lại những gì vừa nghe được lúc nãy, nên vừa nói mà tay vừa đưa nhẹ lên cằm che đi nụ cười đang chuẩn bị bật ra khỏi miệng. "Cho dù có đúng như vậy thật, thì cũng không nên nói thẳng ra ở đây chứ! Bạn Hạ sẽ rất là ngượng đấy!"
Quả nhiên, Huyền Mi vừa dứt lời, mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn về cô gái tội nghiệp nọ một lần nữa. Nãy đến giờ, An Hạ vẫn đứng nguyên một chỗ, đầu cúi gằm. Hoàng Hải thấy thế vội tiến lại gần cô.
"Không có gì đâu! Mấy thứ tầm phào đó, tôi thực sự không..."
"Cậu ấy nói không sai!"
An Hạ ngẩng mặt lên, bình thản xác nhận. Đến cả một cái nhăn mày hay nhíu mi cũng không có. Thay vào đó, miệng cô lại cong lên, thành một nụ cười lạ lùng.
"Hả...?" Hoàng Hải cứng đơ tại chỗ. Rốt cuộc, đây là cái tình huống gì vậy hả trời...?!
"Tớ còn tệ hơn cả như vậy. Thực sự không phải đối tượng phù hợp với cậu, hay bất cứ bạn trai nào."
Cô nhỏ tiếp tục nói, vừa xoay người nhìn về phía Trường Giang. Vẻ đắc chí trên mặt hắn đã biến mất từ lúc nào. Thay vào đó, nó khó coi đến cực điểm.
Ở bên nhau từng ấy năm, An Hạ rất thích chơi cùng cậu bạn cạnh nhà này. Thời gian gần đây, cô còn nhận ra mình đang phải lòng cậu ta nữa.
Bị người mình thích từ chối tình cảm đã là một trải nghiệm không vui vẻ gì. Bị họ chỉ trích, lại càng đau đớn.
Nhưng bị họ rêu rao nỗi lòng của mình với người thích mình, lẫn người họ thích, thì chỉ có thể là, tệ hại!
"Ông vừa lòng rồi chứ?!"
Cô nói rất nhẹ với hắn, rồi sau đó là quay lưng bước đi. Không một lần ngoảnh lại.
Tất cả mọi người đứng đó đều không ai đuổi theo. Chỉ một mình cô sánh đôi với chiếc bóng của mình trong một buổi chiều chớm xuân ấm áp...
***
"Này anh kia! Nghe đồn anh vừa đồng ý hẹn hò với bà chằn Miku hả?!"
"Ryou! Ông nói cái gì vậy?!"
"Nó nổi tiếng hung dữ, ưa quát tháo. Đã vậy còn giả nai ve kêu! Từ hồi tiểu học đến giờ, trên người tôi có sẹo hay bầm tím chỗ nào đều là do nó gây ra đấy! Đừng nhìn cái vẻ hiền lành khi ở trước mặt anh mà lầm tưởng! Anh thì hiểu về nó được bao nhiêu?! Phải biết quý tính mạng của mình chứ!"
"Kìa Ryou, cậu nói hơi quá rồi..."
"À không... Tôi chỉ... Miku... Tôi không định gì hết. Xin lỗi...!"
"Không phải thế... Ozawa sempai! Em..."
"Xem chừng những anh chàng đẹp trai đều chỉ thích con gái hiền lành và xinh xắn thôi nhỉ?"
"Chát!"
"Miku...?!"
"Đồ tồi! Tôi ghét ông nhất! Ryou tồi tệ! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
"Bộp!"
An Hạ đóng mạnh cuốn truyện tranh lại, lập tức nhét xuống tận dưới cùng túi xách. Có vẻ như vẫn chưa yên tâm, cô còn lấy cả dây đeo chéo chằng qua hai vòng, rồi thắt chặt.
Cái khỉ gì vậy chứ?! Sao đến cả truyện tranh cô vừa mua để đọc giải khuây trên đường ra sân bay hồi nãy, cũng đè cô ra mà chọc ngoáy nữa?! Làm ơn đi! Đây là đời thực, đời thực, chứ không phải là truyện tranh thiếu nữ sến súa nào đó! - An Hạ vừa vò mạnh mớ tóc cụt lủn trong tay, vừa âm thầm nguyền rủa. Đã vậy, không cần đọc tiếp cũng biết, kết thúc, hai đứa bạn chơi từ nhỏ Ryou và Miku nào đó đấy, kiểu gì cũng quay sang yêu nhau thắm thiết. Mà thế thì, chẳng phải càng như đang cười vào câu chuyện cuộc đời đầy bi thảm của cô hay sao?! Khi mà mở đầu giống, diễn biến cũng giống, có mỗi kết thúc là trái ngược hoàn toàn...!
Thế là giữa sảnh chờ bay đông đúc, có một cô gái kỳ cục, chốc chốc lại ngó sang túi xách nay đã bị bó lại như khúc giò với ánh mắt vừa cảnh giác, vừa thù địch. Cứ như cất bên trong đó không phải chỉ là mấy cuốn truyện vô tri, mà là chiếc hộp Pandora đầy bất hạnh vậy. Hằn học với một mớ ấm ức trong đầu, tất nhiên cô không có tâm trạng đâu mà để ý tới cái "kẻ trồng khoai đất" vẫn ngồi cách mình hai hàng ghế. Đó là một cậu trai đeo kính, với mái tóc không rẽ ngôi đầy lộn xộn, đang lặng lẽ tập trung tâm trí vào quyển sách thiên văn nào đó. Nhưng nếu để ý kỹ ra, thì suốt cả chục phút rồi, cậu ta còn chưa lật được trang mới nào. Chốc chốc cậu ta lại đưa tay lên đẩy gọng kính, như cố che đi đôi mắt đen thẳm đầy tâm sự.
Trường Giang khẽ thở dài một tiếng, mệt mỏi gập sách lại. Chắc mình không có năng khiếu nghiên cứu về vũ trụ. - Hắn nghĩ. Mà cũng đúng thôi, chỉ riêng cái "vũ trụ nhỏ bé" đang ngồi ngay trước mắt kia hắn còn chả hiểu nổi, nói chi tới cả khoảng không bên ngoài rộng lớn?!
Suốt từ lúc cô bình thản bỏ đi ở thư viện ngày hôm đó, hai người thậm chí còn không gặp lại một lần nào. Đến tận hôm nay, khi buộc phải thấy mặt nhau trên xe bus, An Hạ đã cố tình chọn chỗ ngồi cách hắn thật xa. Điều này khiến hắn thực sự khó chịu. Còn khó chịu hơn gấp nhiều lần cái đêm giao thừa hắn bị cô bỏ rơi.
Vì ít ra khi đó, hắn vẫn còn cảm nhận được vị trí của mình trong lòng cô nhỏ ấy...!
Thằng Hải có thể thua anh chàng Giang ấy ở nhiều mặt. Nhưng nó sẽ thắng bởi duy nhất một điểm thôi. Chính là "biết tôn trọng đối phương".
Tất cả những gì gã si tình ấy làm đều xuất phát vì lợi ích của người mình thích. Cho dù có vì thế mà khiến mình tổn thương cũng cam tâm tình nguyện. Điều này khác hoàn toàn với anh bạn Giang kia. Cậu ta quá kiêu ngạo để nghĩ rằng, cô ấy, cũng có quyền được lựa chọn...
Shit! Trường Giang nện tay xuống thành ghế, cả người cũng run lên. Những lời nói của gã đeo kính lớp cô trước cổng thư viện ngày hôm đó vẫn cứ luôn thường trực bên tai hắn, mà moi móc, mà dằn vặt. Lúc nghe được đám con trai ấy thì thào bàn tán, có lẽ chưa bao giờ hắn cảm thấy giận dữ đến như thế. Giận, vì bị nói trúng. Giận, vì những lời đó đã chạm tới vết thương lòng mà nào giờ, hắn vẫn cố sức mà bọc lại. Giận, hắn vô cùng giận, vì tại sao đến một người chẳng liên quan gì cũng có thể dễ dàng nhận ra cái điều không đúng ấy. Còn hắn, lại không...?!
Tự ái, tổn thương, và hơn tất cả là ghen tị đã khiến hắn chẳng thể giữ được bình tĩnh mà tìm cách trút giận như một đứa trẻ. Lúc đó, hắn chỉ đơn thuần muốn chọc tức cô, muốn dằn mặt gã trai đang vênh váo vì thắng cuộc kia, rằng, dù thế nào, chỉ có mình hắn mới có thể ở bên cô lâu như vậy, hiểu cô rõ như vậy. Những kẻ không hiểu chuyện khác, lấy tư cách gì mà phán xét, đừng nói là chen vào mối quan hệ của hắn?!
Nhưng, có lẽ trên đời này đã chẳng còn gì diễn ra theo sự xếp sắp của hắn nữa!
Việt Nam Airline xin thông báo... Máy bay mang số hiệu #137 chiều Vạn Xuân đi Đông Quan đang tiến vào đường băng. Kính mời quý khách bước ra sảnh chờ theo hướng dẫn.
Trường Giang uể oải đứng dậy. Bên kia, An Hạ cũng đã cắp cái túi xách đầy khả nghi của mình lên, chẳng buồn nhìn sang phía hắn một lần nào. Hai người lặng lẽ lên máy bay, mang theo những tâm trạng riêng mà ngồi xuống ghế đã định sẵn. Lần này, An Hạ tự tay cất hành lý, cũng tự gồng mình nhắm mắt bịt tai lúc máy bay dần dần quăng mình lên cao. Mỗi hành động dù còn vụng về nhưng đầy quyết tâm của cô đều như một mũi dao sắc, chốc chốc lại cứa mạnh vào lòng của chàng trai đang ngồi sát cạnh.
Cách đây hơn nửa năm, cũng trên chuyến bay tới đây, hắn là người đã giúp cô cất hành lý, cũng là người đã nắm chặt tay cô khỏi cú sốc cất cánh đầu tiên. Cô đã ngủ ngon lành trên vai hắn suốt hai giờ bay liền với tất cả sự an tâm và tin cậy.
Lúc đó, chắc hắn chẳng thể nào ngờ được cả hai lại có một chiều về ảm đạm đến thế này...
Máy bay đã lên tới độ cao cần thiết. Khung cảnh xung quanh cũng đã chỉ còn những áng mây trắng xóa, bồng bềnh rẽ lối cho đôi cánh sắt vút đi. An Hạ ngồi bên đã thiu thiu ngủ. Cô nhỏ gục đầu về phía cửa sổ, hai tay ôm lấy mình, chân cũng co lại một cách khổ sở. Trường Giang thấy vậy thì vội vươn tay sang. Nhưng khi còn chưa chạm đến người cô, hắn lại ngập ngừng dừng lại.
"Đồ ngốc!"
Hắn rít khẽ trong cổ họng, rồi kéo cô tựa vào vai mình. Mái tóc cụt lủn của cô đâm vào cổ hắn như một con nhím, nhưng Trường Giang thậm chí còn chẳng cảm thấy gì. Hắn chống tay lên thành ghế, trầm mặc nhìn ra từng tia nắng đang dần hửng lên sau làn mây.
Giá như chuyến bay này có thể đưa người ta quay trở về điểm xuất phát.
Để cô nhóc này không lớn lên.
Để hắn có thể diễn vai một người bảo vệ âm thầm, có thể ôm mãi những tháng ngày thân thiết xưa kia cùng với cô vào trong ngực...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top