Những khoảnh khắc bình yên

Với mỗi ngày trôi qua, Thẩm Dực dần dần cảm thấy những nỗi lo âu, sự căng thẳng trong lòng mình đang dần tan biến. Những lần thức dậy không còn là những cơn ác mộng mà là những buổi sáng bình yên, khi cậu bắt đầu cảm nhận được niềm vui trong những khoảnh khắc nhỏ bé. Những buổi sáng lang thang dạo quanh công viên, những cuộc hẹn cà phê cùng Đỗ Thành, những buổi chiều ngồi yên tĩnh bên cửa sổ nhìn dòng người qua lại – tất cả những điều đó giúp Thẩm Dực tìm lại cảm giác an yên trong cuộc sống.

Cậu đã không còn là người Thẩm Dực của trước kia – với ánh mắt tối tăm, đôi vai gánh nặng những âu lo, và những câu hỏi bất tận trong tâm trí. Giờ đây, khi nhìn vào gương, Thẩm Dực nhận thấy một con người khác: một người không hoàn hảo, nhưng biết chấp nhận và yêu thương chính mình. Mặc dù công việc vẫn còn là phần quan trọng trong cuộc sống của cậu, nhưng Thẩm Dực đã học cách cân bằng. Công lý không còn là gánh nặng, mà là mục tiêu cậu theo đuổi với một trái tim nhẹ nhàng hơn.

Một buổi tối cuối tuần, Thẩm Dực và Đỗ Thành ngồi tại quán cà phê cũ, nơi mà trước đây họ hay tới để trao đổi công việc. Lúc này, không khí đã không còn căng thẳng, mà trở nên nhẹ nhàng, thư thái. Đỗ Thành quan sát Thẩm Dực trong giây lát, nở một nụ cười thật tươi. "Cậu biết không, Thẩm Dực, nhìn cậu bây giờ tôi thấy như mình đang nhìn một người hoàn toàn khác."

Thẩm Dực ngẩng lên, ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên nhưng cũng ẩn chứa niềm vui. "Sao anh lại nói như vậy?"

"Trước đây, cậu luôn đắm chìm trong những suy nghĩ u ám. Còn bây giờ, dù vẫn là người nghiêm túc, cậu có vẻ như đã tìm lại được niềm vui sống," Đỗ Thành nói, giọng trầm ấm, nhưng ánh mắt chứa đựng điều gì đó sâu xa hơn. "Cậu đã thay đổi, Thẩm Dực. Và tôi rất mừng vì điều đó."

Thẩm Dực mỉm cười, cúi đầu, cảm giác một niềm hạnh phúc ấm áp dâng lên trong lòng. Cậu biết Đỗ Thành là người luôn ở bên cạnh cậu, luôn thấu hiểu và không bao giờ bỏ rơi. Cảm giác an toàn trong tình bạn của họ, một tình bạn không có điều kiện, đã giúp cậu vượt qua được những khoảnh khắc đen tối nhất. Nhưng lần này, cậu cảm thấy có điều gì đó trong lòng mình đang thay đổi.

Đỗ Thành khẽ thở dài, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc. Cậu không vội vã, mà để từng lời nói trôi qua trong không khí yên lặng của quán cà phê. Cuối cùng, sau một hồi im lặng, Đỗ Thành thẳng thắn nhìn Thẩm Dực. "Thẩm Dực, tôi có điều này muốn nói với cậu... điều này đã nặng trĩu trong lòng tôi một thời gian rồi."

Thẩm Dực ngẩng lên, nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của Đỗ Thành. Một chút lo lắng xuất hiện trong lòng, nhưng cậu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. "Có chuyện gì vậy, Đỗ Thành?"

Đỗ Thành mím môi, cố gắng kiềm chế sự hồi hộp đang tràn ngập trong tim. Cậu hít một hơi thật sâu rồi nói, mỗi từ ngữ đều chậm rãi và chắc chắn: "Thẩm Dực, tôi không đơn thuần coi cậu là bạn đồng hành, là người bạn thân thiết... mà tôi yêu cậu. Tôi đã yêu cậu từ lâu rồi."

Lời thổ lộ của Đỗ Thành khiến không gian như lắng lại, mỗi nhịp thở của Thẩm Dực như ngừng lại trong giây lát. Cậu không thể tin vào tai mình, nhưng rồi từ từ, những cảm xúc không thể nói thành lời bắt đầu tràn ngập trong lòng. Thẩm Dực không trả lời ngay lập tức, mà chỉ nhìn vào Đỗ Thành với đôi mắt sáng lên một cách kỳ lạ. Từng cảm xúc, những mảnh ghép của tình cảm âm thầm từ lâu, bỗng nhiên trở nên rõ ràng trong khoảnh khắc này.

Đỗ Thành im lặng, lo lắng chờ đợi phản ứng của Thẩm Dực. Một phần của cậu sợ rằng sẽ không bao giờ được đáp lại, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng mình đã dám nói ra. Đúng lúc đó, Thẩm Dực lên tiếng, giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng cũng rất chân thành: "Đỗ Thành... tôi cũng vậy. Nhưng tôi không biết liệu mình có thể mở lòng và chấp nhận tình cảm này ngay lập tức không, vì quá khứ của tôi vẫn còn những vết thương chưa lành."

Đỗ Thành nghe xong, không chút vội vã, chỉ lặng lẽ gật đầu, ánh mắt đầy sự hiểu biết. "Tôi hiểu. Chúng ta có thể từ từ, không cần phải vội. Điều quan trọng là chúng ta ở bên nhau, và có thể chia sẻ mọi thứ với nhau."

Thẩm Dực mỉm cười, ánh mắt sáng lên. Cảm giác nhẹ nhõm, như một gánh nặng được đặt xuống, bao trùm lấy cậu. Cậu biết rằng, dù con đường phía trước có thế nào, ít nhất giờ đây, cậu không còn một mình nữa. Cậu đã có Đỗ Thành bên cạnh, không chỉ là người bạn, mà còn là người có thể cùng cậu bước qua những thử thách mới trong cuộc sống này.

Cả hai im lặng nhìn nhau, nhưng trong đôi mắt họ, có một sự kết nối sâu sắc hơn bao giờ hết. Và trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Dực cảm thấy lòng mình thực sự bình yên, như thể đã tìm thấy một phần hạnh phúc lâu dài mà cậu từng nghĩ là không thể có.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top