Manh mối

Sau một khoảng thời gian tìm kiếm, Lý Hàm đã tìm thấy được đoạn camera có dáng người khả nghi. Nhưng do đoạn đường quá tối và camera cũng đã quá cũ nên hình ảnh thu nhận được không được rõ nét. Thẩm Dực vừa nhìn qua đoạn video đó, liền nói với mọi người "Vậy là đủ rồi. Cho tôi thời gian nửa giờ đồng hồ, tôi sẽ vẽ ra được chân dung của kẻ đó."

Ai biết được rằng chỉ với 4 chữ "Vậy là đủ rồi" của cậu có bao nhiêu sức nặng. Cậu vừa dứt lời những người có mặt trong cuộc họp đều nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ, nhưng bên cạnh đó vẫn có một số ánh mắt đầy nghi ngờ, không hiểu Thẩm Dực sẽ làm gì trong thời gian ngắn ngủi như vậy. Đỗ Thành, người duy nhất hiểu rõ khả năng của Thẩm Dực, không tỏ ra quá ngạc nhiên. Hắn tin tưởng vào khả năng của cậu, nhưng cũng không thể không cảm thấy một chút căng thẳng từ cậu.

Thẩm Dực nói với Lý Hàm "Lý Hàm, phiền cô gửi đoạn video đó cho tôi."

Lý Hàm vội vàng gửi đoạn video cho Thẩm Dực. Cậu nhận được video chỉ trong tích tắc và không nói thêm gì, chỉ bước nhanh vào phòng 406. Thẩm Dực không cần thêm gì, cậu đứng bên bàn, lấy ra một tờ giấy trắng và bắt đầu tìm kiếm bút vẽ trong túi vẽ mà mình hay mang theo bên người.

Đỗ Thành đứng ở cửa, ánh mắt đầy sự lo lắng. Hắn biết rõ khả năng của Thẩm Dực trong việc phân tích và nhận diện, nhưng việc chỉ có một đoạn video mờ nhạt và phải vẽ ra chân dung của kẻ khả nghi trong vòng nửa giờ đồng hồ quả thực là một thử thách không hề đơn giản. Đỗ Thành ngồi xuống chiếc ghế đối diện, quan sát cậu, đôi tay cậu đã bắt đầu di chuyển trên tờ giấy.

Thẩm Dực không vội vã, cậu cẩn thận nhìn vào video, theo dõi từng khung hình, dù chúng không rõ nét nhưng đủ để nhận ra vài đặc điểm nổi bật. Cậu bắt đầu vẽ phác thảo, nét bút đầu tiên là đường viền khuôn mặt, rồi dần dần thêm vào chi tiết. Cậu không chỉ nhìn hình dáng mà còn cảm nhận được từng chuyển động của người trong video, như thể từng chi tiết về gương mặt và thần thái của kẻ khả nghi đã in sâu vào trí óc cậu.

Nửa giờ đồng hồ trôi qua, không gian trong phòng im ắng, chỉ có tiếng bút chì ma sát trên mặt giấy và cùng tiếng thở của Thẩm Dực. Cậu vẽ không ngừng nghỉ, đôi tay cẩn trọng nhưng lại nhanh nhẹn. Những nét vẽ dần dần thành hình, tạo nên một khuôn mặt rõ ràng, mặc dù không hoàn hảo nhưng đủ để nhận ra đặc điểm chính của người trong đoạn video.

Khi cậu đặt bút xuống, tờ giấy đã đầy ắp một hình ảnh của một người đàn ông. Thẩm Dực nhìn vào bức vẽ, rồi đưa nó cho Đỗ Thành.

"Đây là người xuất hiện trong đoạn video mà chúng ta vừa xem," cậu nói một cách đơn giản, nhưng trong giọng nói ấy chứa đựng sự tự tin.

Đỗ Thành nhìn vào bức vẽ, khuôn mặt mơ màng với những đường nét sắc sảo, mắt hắn dừng lại ở đôi mắt người đàn ông trong bức vẽ – đôi mắt ấy, dù không rõ nét nhưng lại có sự tinh quái, lạnh lùng. Hắn không thể không tin rằng, sự thật là Thẩm Dực đã vẽ ra được một bức chân dung cực kỳ ấn tượng chỉ từ một đoạn video mờ nhạt.

Lý Hàm đứng sau, mắt cô mở to, ngạc nhiên và ngưỡng mộ. "Thầy Thẩm ... anh thực sự  ... thực sự đã vẽ ra được sao?"

Thẩm Dực không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Cậu biết rằng đây là bước đầu tiên, và giờ là lúc để theo dấu vết của người này. Nhưng với bức vẽ trong tay, họ đã có một lợi thế rõ ràng.

"Giờ chúng ta chỉ cần tìm ra người này," Thẩm Dực nói, ánh mắt cậu lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán.

"Lý Hàm, nhanh chóng điều tra người này." - Hắn giao việc cho Lý Hàm xong, liền quay qua nhìn cậu "Đã trễ lắm rồi, cậu nằm nghỉ đi. Khi nào xong tôi đưa cậu về."

Cậu muốn từ chối hắn, cậu muốn đi điều tra cùng mọi người, nhưng gặp phải ánh mắt kiên định, và không có ý định thoả hiệp của Đỗ Thành nên đành phải đồng ý với hắn.

Lý Hàm vội vã lấy điện thoại, gọi ngay cho đội điều tra để bắt đầu tìm kiếm thông tin về người trong bức chân dung. Cô chỉ kịp nháy mắt ra hiệu với Thẩm Dực trước khi bước vội ra khỏi phòng. Còn lại trong phòng, chỉ có Thẩm Dực và Đỗ Thành.

Đỗ Thành nhìn cậu, ánh mắt không rời. Cậu cảm nhận được sự kiên định trong ánh mắt của Đỗ Thành, như thể hắn đang cố gắng bảo vệ cậu khỏi những áp lực bên ngoài, nhưng cũng không muốn cậu bỏ qua một cơ hội quan trọng nào. Cậu im lặng, đôi tay vô thức siết chặt thành nắm đấm, muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài.

"Được rồi," cậu nói nhỏ, đôi mắt nhìn xuống bàn tay mình, "Tôi sẽ nghỉ ngơi mà."

Đỗ Thành khẽ gật đầu, rồi đứng dậy, bước tới chiếc ghế gần cửa. "Cậu thật sự cần phải nghỉ ngơi. Khi nào có kết quả, tôi sẽ gọi cậu."

Thẩm Dực không phản đối nữa, mặc dù trong lòng cậu vẫn cảm thấy bất an. Dù sao thì, không có gì quan trọng hơn lúc này ngoài việc tìm ra kẻ khả nghi. Nhưng cậu biết, Đỗ Thành không muốn cậu mệt mỏi, và có lẽ hắn cũng không muốn cậu phải đối mặt với những tình huống căng thẳng lúc này.

Một lúc sau, phòng trở lại yên tĩnh. Thẩm Dực nằm trên sô pha, nhắm mắt lại, cố gắng tĩnh tâm. Những suy nghĩ vẫn không ngừng chạy quanh trong tiềm thức của cậu, về kẻ mà cậu vừa vẽ, về những manh mối, về hướng mà mọi thứ sẽ phát triển tiếp theo. Nhưng cậu cũng hiểu rằng đôi khi, nghỉ ngơi lại chính là điều cần thiết để có thể làm việc hiệu quả hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top