Vì sao ta lại sợ?

          Cạch. Tiếng cửa mở, không nghe thấy tiếng chân nhưng rõ ràng là Thái tử đã về. Thanh Diệc ngồi trên giường sắp ngủ gật vừa nghe động tĩnh đã tỉnh táo chạy ra ngay. Cô vừa nhìn thấy bóng lưng Thái tử đang buông bỏ vũ khí trên người xuống bàn thì lòng lại dấy lên oan ức, bước đến gần rồi mới gọi, “Điện hạ.”
          Giọng nói này không thể quên, sao lại nghe thấy ở đây. Tay Thái tử vẫn cầm con dao nhỏ liền nhanh như gió quay lại, kề sát cổ Thanh Diệc, mắt vừa nhìn đã thoáng ngạc nhiên, “Sao cô lại ở đây?”
          Thanh Diệc bị dao kề cổ sợ đến thót tim, nuốt nước bọt khó khăn lắm mới lên tiếng biện minh, “Còn không phải vì Ngài sao?”
          Thiên Nguyệt không thể hiểu, nhưng tay vẫn hạ dao xuống khi nhận ra sợ hãi trên gương mặt Thanh Diệc. Cô như vừa thoát chết, thở nặng nề, lùi một bước cẩn trọng, nhìn Thiên Nguyệt không chút thiện cảm.
          Thiên Nguyệt đi tới để ngồi xuống ghế, Thanh Diệc không ngồi, chỉ đứng ở gần và giải thích rõ lí do cô thay Vô Hà gả đến đây.
“Ta còn tưởng cô có chút hiểu chuyện không ngờ lại chỉ biết lo trước mắt. Vào đây rồi, cô không định ra khỏi sao?” Thiên Nguyệt vẫn lãnh đạm.
          Thanh Diệc nghe xong thì chợt nhớ ra, hốt hoảng đến gần Thiên Nguyệt hơn, “Ta quên mất. Ngài có thể giúp ta mà.”
          “Giúp thế nào?” Thiên Nguyệt hỏi mà không vì câu trả lời, Ngài chỉ thấy kho hiểu khi cô gái này từ lúc gặp ở đây đến giờ chỉ biết trách Ngài vô tâm để cô ấy chịu bị bắt nạt, không nhẽ lại muốn ở đây cả đời. Nhưng xem ra là không phải. Giúp người khác thì lo sâu xa, còn bản thân thì chẳng chịu tính thiệt hơn, đến đâu thì đến.
          “Ngài viết giấy từ hôn, à không được, nếu vậy thì rất thiệt thòi cho cha con Đại lý tự.” Thanh Diệc nghĩ không ra, chỉ biết lén nhìn sang Thiên Nguyệt thăm dò nhưng chỉ thấy Ngài bình thản đợi cô trả lời, “Ta mặc kệ. Không ra thì không ra. Ở lại đây, Ngài nuôi ta cả đời, không cần làm Mộng nữ gì đó nhìn sắc mặt người khác mà kiếm tiền để sống. Cứ coi như đây là giá mà Ngài trả lại cho việc được thay đổi tương lai. Đừng tính toán với ta nữa.”
          Thiên Nguyệt không đáp, đứng dậy cởi chiếc áo choàng ra quay người đi, Thanh Diệc lén nhìn theo chợt thấy ở vai Ngài một vết cắt không lớn nhưng có cả phía trước lẫn phía sau, máu thấm đẫm y phục vẫn còn rất đỏ. Cô ngay lập tức lại gần, hốt hoảng.
          “Ngài bị thứ gì đâm xuyên qua mà đáng sợ như vậy?” Thanh Diệc lo lắng, vết thương nặng như vậy, Thiên Nguyệt sao còn không lo chữa trị mà lại ngồi yên nghe cô giải thích, còn chẳng lộ vẻ đau đớn gì, “Để ta đi gọi người.”
          Thanh Diệc vôi vã chạy đi, nhưng Thiên Nguyệt lại kéo tay cô lại, giữ chặt, lạnh giọng “Việc ta bị thương hôm nay, tuyệt đối không được để ai biết, rõ chưa?”
          Thanh Diệc đanh giọng, kiên quyết, “Chưa rõ. Ngài là Thái tử, còn ta là Độc quỷ, đừng tưởng Ngài ra lệnh thì ta sẽ nghe. Sợ thì có sợ, nhưng nếu không hỏi cho rõ, làm sao ta biết được việc Ngài đang làm là có gây hại cho người khác hay không?”
          Thiên Nguyệt kéo Thanh Diệc lại gần hơn, mặt sát lại, uy nghiêm, “Nếu có thì cô sẽ làm gì?”
          Thiên Nguyệt buông tay Thanh Diệc ra, tự mình lấy băng trắng và thuốc, ngồi xuống giường cởi y phục để tự lo cho vết thương. Thanh Diệc vẫn đứng tại chỗ nhìn theo, ngây người vì cơ thể chằng chịt vết sẹo rất đáng sợ. Trong lòng thoáng đau xót vì nghĩ tới nỗi đau do các vết thương đó gây ra, nhẹ nhàng tiến tới, giật lấy lọ thuốc trên tay Thiên Nguyệt để giúp. Ngài không nói gì, cũng không ngăn cản, chỉ thoáng ngạc nhiên rồi ngồi yên để Thanh Diệc xức thuốc, mặt không chút biến sắc trong khi cô còn không ngừng nhăn mặt vì thấy đau thay.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #langman