Chương 101: Bát a ca

"Lão Thập ngươi điên đủ chưa!"

 Dận Chân nổi giận lôi đình, dùng sức nắm cổ áo Dận Ngã, dằn từng câu từng chữ: "Ngươi không cần mặt mũi của mình cũng được,  ta không quan tâm. Nhưng thứ mà ngươi đang vứt đi chính là mặt mũi của triều đình, của Hoàng a mã. Nếu ngươi còn gọi ta một tiếng Tứ ca thì nhanh chóng thu dọn mấy thứ kia!"

"Nếu như huynh thật sự coi ta là huynh đệ thì sẽ không bức ta đến bước đường này." Dận Ngã nhướng mày, vùng khỏi tay Dận Chân, không có ý định hối lỗi. Đang lúc hai người giằng co thì Điền Văn Kính đến.  Lăng Nhược đã nghe cái tên này mấy lần từ trong miệng Dận Chân. Dận Chân nhiều lần khen ngợi đây là người không sợ cường quyền, lại có thể vì dân mà dốc sức. Người này tuy bộ dạng xấu xí, thân hình cũng không cao lớn, nhưng lại rất có khí chất, làm người ta không thể khinh thị.

Thập a ca bày sạp bán gia sản, đều cả đều là do bộ Hộ. Hắn thân là quan viên bộ Hộ, lại gánh vác chuyện đoạt lại tiền lần này nên phải đứng ra giải quyết. Điền Văn Kính đi đến trước mặt hai người hành lễ, trầm giọng nói: "Hạ quan Điền Văn Kính gặp qua Tứ a ca, Thập a ca."

"Đứng lên đi." Dận Chân khách khí nâng hắn dậy, còn Dận Ngã chỉ hừ lạnh, quay đầu không để ý tới.

Điền Văn Kính tạ ơn Dận Chân xong mới chắp tay bảo Dận Ngã: "Mời Thập gia hồi phủ."

Dận Ngã khinh thường liếc nhìn hắn ta, cười lạnh nói: "Nếu như ta không về thì ngươi định thế nào?" Ngoại trừ Tứ ca, người hắn hận nhất chính là Điền Văn Kính này, tính tình quật cường, cứng mềm không ăn. Có bậc cửa nào trong phủ đệ của các quan viên lớn nhỏ là hắn (Điền) chưa bước qua chứ, chỉ sợ trong bụng mọi người sớm đã chất chứa căm hận.

Điền Văn Kính không để ý tới thái độ khiêu khích của hắn, liếc tùy tùng theo sau: "Giúp Thập gia thu dọn đồ đạc đưa về phủ đi."

Không đợi mấy tùy tùng kia kịp phản ứng, Dận Ngã như bị dẫm vào đuôi, nhảy dựng lên quát: "Điền Văn Kính, ngươi dám! Đừng tưởng rằng có Tứ ca ở đây thì ta cũng không dám đụng vào ngươi. Dù sao ngươi cũng chỉ là con chó để sai bảo mà thôi."

"Lão Thập, Điền đại nhân là mệnh quan triều đình, làm việc cho triều đình. Đệ cũng nên chú ý lời nói." Dận Chân nhíu mày, hắn không muốn chuyện này làm ầm lên, nhưng  Dận Ngã lại không chịu để yên.

"Sao, ta nói sai rồi sao?" . Dận Ngã cứng đầu nói: "Hay là Tứ ca dạy dỗ con chó của mình thêm một chút, đừng để nó sủa loạn trên đường. "

Dận Ngã ương ngạnh làm cho mấy tùy tùng không dám động thủ. Điền Văn Kính nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, liền sải bước vòng qua người Dận Ngã, định rút lá cờ kia ra. Tay vừa đụng tới cán cờ, phía sau đã vang lên tiếng hét phẫn nộ: "Họ Điền kia, nếu ngươi dám động một tay vào lá cờ kia thì có tin ta lột da ngươi không!"

Điền Văn Kính không để ý đến tiếng kêu gào, dùng lực nhổ lá cờ ra. Nhưng khi hắn vừa quay đầu đã nhìn thấy bóng roi vun vút, còn chưa kịp tỉnh thần thì trên người đã bị quất mấy nhát, đánh đến mức ngã xuống đất, đánh đến mức da thịt chảy máu, đến cả quan phục màu xanh cũng bị rách vài chỗ.

"Giỏi cho tên Điền Văn Kính ngươi, dám mặc kệ lời nói của gia. Ngươi chán sống rồi! Hôm nay ta không giáo huấn ngươi thì tên ta không phải Dận Ngã!" Dận Ngã không để ý tới Dận Chân thượng, đoạt lấy roi ngựa trong tay hạ nhân quất vào người Điền Văn Kính. Hắn ta xưa nay ngang ngược, lại căm ghét họ Điền này đã lâu, cơn thịnh nộ vừa bùng lên liền không quan tâm điều gì khác nữa, đánh đã rồi nói sau.

Dận Chân không nghĩ tới Dận Ngã sẽ động thủ, vội vàng đẩy Lăng Nhược ra sau lưng mình. Hắn vội chạy đến chỗ Dận Ngã, nắm chặt lấy đuôi roi, tức đến mức hít thở không thông: "Lão Thập ngươi nếu còn phát điên nữa thì đừng trách ta không khách khí."

"Khách khí? Có khi nào huynh khách khí với ta! Chuyện của chúng ta tính sau, bây giờ ta muốn giáo huấn tên Điền cẩu, còn huynh bớt quản chuyện người khác đi. Buông ra!"

(Cẩu: chó =)) không tiện dịch ra nên để Điền cẩu nhé)

Lúc này lại có người bước tới: Một nam tử ôn hòa nho nhã, mày kiếm mắt sáng. Hắn mặc một bộ trường bào làm từ tơ tằm màu xanh, bên hông là một chiếc ngọc lớn chừng bàn tay và một chiếc túi thơm. Chỉ thấy hắn vội vàng tiến lên, trước chắp tay Dận Chân gọi Tứ ca, sau tự mình nâng Điền Văn Kính dậy thân thiết hỏi han: "Điền đại nhân thế nào rồi? Có cần ta gọi thái y đến khám một chút?"

"Chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, không dám làm phiền tới Bát gia ." 

Điền Văn Kính chỉ bị đánh vài cái, lúc sau Dận Chân đã ngăn cản được Dận Ngã ngừng đánh, vả lại có lớp quần áo che chắn nên hắn chỉ bị thương nhẹ.

Thì ra hắn chính là Bát a ca Dận Tự. Lăng Nhược thầm nghĩ trong lòng. Quả nhiên tác phong nhanh nhẹn, cử chỉ lễ độ, lại không ra vẻ kiêu ngạo ta đây là một a ca, làm người ta vừa thấy đã nảy sinh hảo cảm. Hắn và Dận Chân là hai kiểu người hoàn  toàn khác nhau, lại thêm hiền danh lan xa, có thể nói là gần như hoàn mĩ, thả nào Nạp Lan Mi nhi lúc trước đã chọn Dận Tự.

Chỉ là... Mày nàng khẽ nhăn lại, thế gian quả thật sẽ có người hoàn mĩ không khuyết điểm sao?

Đằng kia, Dận Tự nhìn Dận Ngã nói: "Còn không mau buông roi."

Dận Ngã tính tình ngang ngược kiêu ngạo, cộng thêm việc hắn là hoàng tử nên lại càng bá đạo vô lý. Thiên hạ này ngoại trừ Khang Hi ra hắn cũng chỉ phục có mình Dận Tự. Tuy trong lòng không cam tâm nhưng cũng đành buông lỏng roi.  Dận Chân cũng buông tay ra, tiện tay ném cho người hầu đứng cạnh.

"Lão Thập, đệ ở đây làm loạn cái gì. Thiếu bạc thì nghĩ cách khác là được, đâu nhất thiết phải ở đây bày sạp bán đồ? ?" Dận Tự khẽ mắng một câu, thấy Dận Ngã chưa đáp lại bèn nói: "Còn không mau thu dọn đồ đi, chẳng lẽ phải chờ Thuận Thiên phủ doãn đến mới chịu sao?"

Dận Ngã không chịu được, vội  cất tiếng thanh minh: "Ai mà muốn bán gia sản lấy tiền chứ. Đệ thực sự là bị người khác ép mà. Bát ca, nếu đệ không bán mấy thứ này đi thì lấy đâu ra tiền để trả chứ."

Dận Tự vỗ vỗ vai hắn, trong mắt lạnh lẽo, nhưng thanh âm vẫn ôn hòa như cũ: "Có chuyện gì huynh đệ chúng ta từ từ bàn bạc sau. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện nan giải đến mấy rồi cũng sẽ qua. Tóm lại đệ bây giờ hãy nghe bát ca thu dọn đồ đạc đi về."

Thấy Dận Tự đã nói đến mức này rồi, Dận Ngã cũng không bướng bỉnh thêm nữa, gật đầu ý bảo hạ nhân chuyển đồ về phủ, trò khôi hài cuối cùng cũng kết thúc. Dận Ngã khi đi qua người Điền Văn Kính bèn oán hận phun nước bọt, mà Điền Văn Kính chỉ im lặng trí chi. Hắn biết Thập a ca hận chết hắn, mà bá quan văn võ cả triều cũng vậy, nhưng vậy đã làm sao? Hắn đã gian khổ đèn sách mười năm để đạt được công danh ngày hôm nay, không vì tiền, quyền, không vì chức vị, chỉ vì đền đáp triều đình, vì dân phục vụ. Hắn chỉ làm việc trong bổn phận của mình, về phần người bên ngoài đối xử thế nào đó là chuyện của bọn họ, không liên quan tới mình.

Đợi Dận Ngã đi rồi, Dận Tự lấy chiếc khăn tay ra lau vết bẩn trên người Điền Văn Kính chậm rãi nói: "Lão Thập tính tình bộp chộp,  không hiểu chuyện, Điền đại nhân chớ so đo với nó. Để ta phái người đưa Điền đại nhân trở về."

"Không dám làm phiền Bát a ca, hạ quan chính mình trở về là được." Điền Văn Kính chắp tay với Dận Tự và Dận Chân, cáo từ rời đi.

Hắn đi rồi, Dận Tự mới quay sang hướng Dận Chân. Lúc này hắn mới nhìn thấy Lăng Nhược đứng cạnh Dận Chân: Cho dù quần áo đơn giản tầm thường cũng không che được dung mạo xuất chúng: "Tứ ca, không biết vị này là?"

Dận Chân nắm chặt tay Lăng Nhược, thản nhiên nói: "Là thứ phúc tấn của ta - Nữu Hỗ Lộc thị." Trong tay hắn ấm áp chính từng chút từng chút xói mòn.

Vừa nghe đến thấy cái họ này Dận Tự lập tức nhớ ra là ai. Nốt nhạc đệm trong buổi tuyển tú hai năm trước hắn cũng không quên, lúc này lại cười nói: "Đệ từng thấy qua Niên phúc tấn vào ngày Tứ ca nạp trắc phúc tấn, cứ tưởng rằng là một trong những mĩ nhân hiếm thấy trong thiên hạ rồi. Ai ngờ trong phủ Tứ ca vẫn còn một vị mĩ nhân tuyệt sắc nữa, thật là làm người ta hâm mộ. Đúng rồi, Tứ ca có hứng thú tới phủ đệ ngồi một chút không? Mi nhi thường nhắc đến huynh trước mặt đệ, nói rất nhớ vị Tứ ca huynh."

Dận Chân miễn cưỡng tươi cười: "Không được, ta còn có việc, để hôm khác đi." Hắn muốn gặp Mi Nhi nhưng lại sợ gặp rồi sẽ thấy bộ dáng tình cảm của nàng và Dận Tự. Hắn rất sợ khi đó cái vỏ bình tĩnh này sẽ không còn giữ được nữa.

Mi Nhi, đã trở thành khúc mắc trong lòng Dận Chân...

"Cũng tốt, để hôm khác vậy." Dận Tự nhìn ra sự khổ sở trong đáy lòng Dận Chân, cười mỉm đầy ý tứ. Khi xoay người chuẩn bị đi, hắn đột nhiên hỏi: "Nghe nói Thái Tử đã trả lại hết mấy vạn lượng bạc còn thiếu rồi ? Thần đệ rất tò mò không hiểu Thái Tử lấy từ đâu ra nhiều bạc để trả lại cho Quốc khố vậy, không biết Tứ ca có biết không?"

"Bát đệ nếu có nghi vấn thì nên đi hỏi thái tử mới đúng. Sao ta biết được." Mí mắt Dận Chân nhảy dựng, nhưng thần sắc trên mặt vẫn không thay đổi.

Dận Tự cười mỉm, chắp tay ngắm mây trên trời: "Đệ cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, Tứ ca không biết cũng không sao."

Vào lúc Dận Tự xoay người rời đi, Lăng Nhược nhìn thấy hắn vứt chiếc khăn tay lúc nãy lau quần áo cho Điền Văn Kính sang một bên, thì ra bộ dạng nho nhã chỉ là ngụy trang mà thôi...

Lăng Nhược thấy thoải mái hơn, nhưng lại cũng có nỗi lo lắng dần trỗi dậy. Nếu như một Liêm quận vương hiền danh vang xa mà tất cả mọi người đều thấy chỉ là lớp ngụy trang, vậy Dận Tự thật quá đáng sợ. Hắn làm mình nghĩ tới Thạch Thu Sứ, thâm trầm, tâm cơ. Nàng thậm chí còn hoài nghi trò cười hôm nay  là một tay hắn bày ra. Người như vậy tuyệt đối sẽ không bằng lòng với vị trí của mình bây giờ. Nếu như có một ngày phải đấu tranh để tới ngôi Hoàng đế, Dận Tự chắc chắn sẽ là một địch thủ đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #xifei