Chương 74

Hắn khẽ gật đầu với Lăng Nhược, cố nén lại tâm tình kích động nói với Dận Chân và Na Lạp thị: "Khí huyết của Diệp phúc tấn đều bị tổn hại, đúng là dấu hiệu sẩy thai. Nhưng nếu muốn giữ lại cái thai cũng không phải không thể. Vi thần từng tìm thấy một phương thuốc bí truyền trong sách cổ có thể giữ thai, có thể hiệu quả cũng không tồi, chỉ là phúc tấn phải chịu đau rồi."

Diệp Tú không chần chừ liền nói:"Chỉ cần có thể giữ lấy đứa nhỏ, ta chịu đau khổ thế nào cũng được."

"Không sai, chỉ cần có một tia hi vọng thì cũng mong Từ thái y nắm lấy." Dận Chân nói, Na Lạp thị cũng đứng bên cạnh gật đầu: "Đúng vậy, đứa nhỏ này đã hơn 6 tháng, còn giữ được một ngày là tăng thêm cơ hội sống một phần. Mong Từ thái y nỗ lực."

"Vi thần đã hiểu, vi thần sẽ cố gắng hết sưc." Nói xong câu này Dung Viễn không trì hoãn nữa. Hắn cúi xuống viết phương thuốc rồi đưa cho Cẩu nhi: "Đi bốc thuốc theo đơn này, ba chén nước trong tiên thành một chén sau tức khắc bưng tới dùng, một ngày 3 lần. Ngoài ra đi tìm cho ta chút lá ngải, càng nhanh càng tốt." Hắn vừa nói vừa lấy bao ngân châm từ trong hộp thuốc mang theo bên mình ra.

Lá ngải nhanh chóng được đưa đến. Trên sách viết, lá ngải có công dụng giảm đau, cầm máu, sau khi đốt lá ngải liền châm cứu vào ngón tay, ngón chân, có thể giữ thai, nhưng không nên dùng quá nhiều, nhất là người thân thể hư nhược. Dung Viễn tìm được một phương pháp kết hợp giữa đốt ngải và châm cứu, tốt hơn đốt ngải không rất nhiều.

Vì sợ quấy rầy Dung Viễn trị liệu, mọi người đều lui tới dưới lầu chờ. Lúc này đã vào giờ Hợi (9-11h), khí lạnh thấu xương, cho dù có quần áo che chắn cũng không ngăn nổi gió lạnh ùa vào. Diệp Tú tự gặp chuyện không may lại liên lụy đến bọn họ phải cùng chịu khổ. Những cách cách khác đều ngầm oán hận trong lòng, nhưng thấy Na Lạp thị và hai trắc phúc tấn không lên tiếng cũng đành phải chịu đựng, không ai dám rời đi.

Sau nửa canh giờ, Dung Viễn đi ra, Dận Chân lập tức đi tới hỏi:"Thế nào rồi?"

"Máu đã ngừng chảy, thai tượng cũng ổn định lại phần nào, nhưng có thể giữ được thai nhi lại hay không là tự do phúc tấn rồi. Đợi sau khi thuốc sắc xong liền cho phúc tấn uống thuốc, trước khi đứa nhỏ ra đời mỗi ngày phải uống thuốc đúng giờ, cũng không được xuống giường hay ngồi dậy."

Nghĩ tới nữ tử mình yêu sâu đậm nay đã trở thành thiếp thất của người đang đứng trước mặt, trong lòng Dung Viễn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa đắng vừa chát.

"Làm phiền Từ thái y phải vất vả đêm khuya. Dận Chân cảm kích vô cùng." Dận Chân cũng không biết suy nghĩ trong lòng Dung Viễn, nghe thấy tin đứa nhỏ đã được giữ lại bèn thở phào một hơi, chắp tay với Dung Viễn: "Nếu như Từ thái y không vội trở về, ngươi có thế ở lại đây một lát đợi sau khi thai tượng đã ổn định rồi đi được không?"

"Đương nhiên có thể."

Hôm nay Dung Viễn không phải là thái y trực đêm, chỉ là có một số việc nên hắn phải về muộn một chút. Vừa vặn lúc đó hắn gặp phải Phỉ Thúy, nghe nói là chuyện của phủ Tứ Bối Lặc hắn vội vàng đi theo Phỉ Thúy, chính là vì hi vọng có thể gặp lại Lăng Nhược để nói với nàng vài câu.

Đến lúc này Na Lạp thị mới có cơ hội thắc mắc nghi vấn trong lòng: "Muội muội xưa nay đều khỏe mạnh, trước đó lại chưa từng bị va chạm mạnh hay ngã sấp bụng, tại sao hôm nay lại đột nhiên có dấu hiệu sẩy thai vậy?"

Không chỉ có nàng, mọi người cũng đều đang thắc mắc. Chuyện này thật quá kỳ quái, không ai hiểu được.

Dung Viễn suy nghĩ một chút nói: "Lúc thần bắt mạch cho Diệp phúc tấn đã phát hiện trong cơ thể phúc tấn khí huyết lưu thông qua mức dẫn đến thai nhi bất ổn. Liệu có phải do Diệp phúc tấn ăn thứ gì đó giúp lưu thông không?"

"Không thể nào!" Na Lạp thị quả quyết phủ nhận: "Trong phủ có hai vị phúc tấn có thai nên đồ đạc dành cho các muội ấy đều được kiểm tra tỉ mỉ, không thể xuất hiện những thứ như vậy. Cho dù là táo đỏ ta cũng đã sớm cấm rồi. Huống chi nếu thật sự là do thức ăn có vấn đề, vậy tại sao Lý muội muội lại không sao?"

"Không sai, thiếp vẫn ổn." Lý thị đi lên trước. Lăng Nhược không biết có phải do mình hoa mắt hay không mà nàng lại cảm thấy thần sắc Lý thị khi nói lời này có chút mất tự nhiên. Nàng nghiêng đầu, che miệng hỏi nhỏ Lý Vệ, "Ngươi cảm thấy chuyện này có thể là do có người cố ý động tay không?"

Lý Vệ đá hạt trân châu rơi trên mặt đất không biết là của ai, mấp máy môi: "Diệp phúc tấn rất coi trong đứa nhỏ trong bụng cô ta. Nô tài từng thấy cô ta hỏi hỏi Hạ đại phu rất kỹ càng về những món ăn cần kiêng khem, mà hôm nay cô ta lại nâng đỡ Hồng Ngọc, củng cố địa vị, có thể thấy được đó hoàn toàn không một con người nông cạn như ngoài mặt, mà thậm chí còn là một người tâm tư kín đáo. Chủ tử cảm thấy cô ta là loại người không cẩn thận ăn nhầm thứ gì đó làm mất đi cơ hội thượng vị trong tương lai sao?"

Lời nói của Lý Vệ rất hợp ý Lăng Nhược. Nhưng có một điểm nàng mãi không nghĩ ra. Đó là vì sao Lý thị không xảy ra chuyện gì? Đồ ăn chuẩn bị cho cả hai đều giống nhau, nhưng chỉ có mình Diệp Tú đột nhiên xuất huyết.

Đằng kia, Na Lạp thị đã kể hết các món hôm nay Thanh Âm các chuẩn bị cho các chủ tử cho Dung Viễn. Trí nhớ nàng cực tốt, hơn chục món ăn nhưng lại không nhớ sai món nào, thậm chí còn nắm được nguyên liệu của các món trong lòng bàn tay.

"Nếu không phải do va chạm mạnh, lại cũng không phải do thức ăn, với sức khỏe của Diệp phúc tấn thì vi thần không thể nghĩ ra nguyên nhân gì khác."

Dận Chân có chút không yên lòng nói với Lý thị: "Nguyệt Như nàng quả thật không có việc gì? Có cần để Từ thái y bắt mạch một chút không?"

"Thiếp thân tự biết rõ sức khỏe của mình, quả thật rất tốt, không có nửa phần không thoải mái, không cần làm phiền Từ thái y ." Trong mắt Lý thị xẹt qua một tia kinh hoàng khó phát giác, bàn tay giấu trong tay áo run rẩy từng đợt.

Thấy nàng khẳng định mười phần, Dận Chân cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ dặn dò nàng cẩn thận, nếu có chút nào không thoải mái phải nói cho hắn biết. Đứa nhỏ trong bụng Diệp Tú đã dạo qua Quỷ Môn quan một lần, không biết có thể đưa nó trở về hay không, hắn cũng không muốn đứa nhỏ của Lý thị lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.

"Đầu bếp làm được gì đó không có việc gì không có nghĩa ăn vào miệng cũng không có việc gì." Lời nói đột ngột của Niên thị làm mọi người run rẩy một trận. Thật ra, có rất nhiều người cũng có chung suy nghĩ, chỉ là không dám nói ra ngoài miệng mà thôi.

Dận Chân trầm mặc, vỗ cằm: "Nàng muốn nói gì cứ nói thẳng."

Hắn lớn lên ở trong cung, tuy không rõ ràng nhưng cũng có nghe qua về thủ đoạn tranh đấu giữa hậu phi, hắn tuyệt không muốn trong phủ của mình cũng diễn ra cảnh tượng này.

Niên thị rũ mắt, nhìn đầu ngón tay lộ ra ngoài không khí của mình, nói: "Mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân. Thiếp thân nghi ngờ có người trong phủ muốn hại Diệp thị. Nếu như bây giờ không tra ra người đó thì cho dù Diệp thị có tránh được lần này cũng vô dụng."

Na Lạp thị càng nghe càng kinh sợ: "Có phải là do muội muội suy nghĩ nhiều hay không. Ai lại gan to đến mức dám mưu hại tử tự của Bối Lặc gia chứ."

Niên thị nghe vậy, mang theo ý mỉa mai nói: "Nhân tâm khó dò, không phải tất cả mọi người đều có tấm lòng Bồ Tát như tỷ tỷ. Biết người biết mặt không biết lòng, khó đảm bảo sẽ không có người bí quá hoá liều."

Nói đến đây, đột nhiên nàng nghĩ tới điều gì, nhìn khuôn bụng tròn vo của Lý thị khẽ cười: "Tỷ tỷ cũng thật may mắn, cả hai cùng mang thai nhưng tỷ tỷ lại bình an vô sự."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #xifei