Chương 62
Lộ Miểu thấy Thẩm Ngộ đưa mắt nhìn sang mới bất giác phát hiện tay cô được Kiều Trạch nắm chặt, mất tự nhiên giật giật mấy cái, muốn rút về, nhưng Kiều Trạch không buông, ngược lại kéo cô ngồi xuống sô pha.
Thẩm Ngộ thu bộ bài trong tay lại, xoay người nhìn Kiều Trạch đã chuyển chế độ làm việc. "Nói đi, chuyện gì?" Anh hỏi.
"Vốn gọi cậu đến đây trả tiền, để đổi vị trí chú ý". Kiều Trạch nghiêng người cầm lấy một lon nước, "Bây giờ có lẽ phải làm phiền cậu đưa Hoàng Giai Ngâm với Ngô Man Man đi chỗ khác."
Đuôi mày Thẩm Ngộ hơi nhướn lên, nhìn anh bất động.
"Để bọn họ gặp được tôi với Lộ Miểu thì rất hỏng hết." Kiều Trạch mở nắp, đưa đồ uống cho Lộ Miểu, nói tiếp: "Tính đa nghi của Hoàng Giai Ngâm rất cao, như ban nãy đấy, cô ta nhất định muốn tìm cớ vào từng gian phòng tìm người."
Thẩm Ngộ nhìn anh mấy giây, gật đầu: "Được."
Thẩm Ngộ mới đi chưa đầy nửa tiếng, anh đã báo tin sang, Hoàng Giai Ngâm với Ngô Man Man đã đi rồi. Lộ Miểu ngồi trong phòng khá nhàm chán, cũng không biết Kiều Trạch muốn làm gì, nhìn anh cầm bộ bài xóc lên xóc xuống, cúi mặt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Cô ở bên cạnh chơi điện thoại một lúc, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn anh: "Bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Kiều Trạch đưa mắt nhìn cô: "Cứ yên tâm mà chơi."
Lộ Miểu: ...
Kiều Trạch rũ mắt xóc bài tiếp, không đáp lại cô. Lộ Miểu cũng không lên tiếng, từ sau ngày hôm qua ở trên xe, bầu không khí giữa hai bên đều có phần kì lạ. Cần phối hợp thì vẫn khá ăn ý nhau, nhưng đến lúc rỗi rãi thế này, liền xuất hiện cảm giác xa cách.
Khoảng một giờ trôi qua, cuối cùng Kiều Trạch cũng lên tiếng: "Hôm nay chúng ta đến đây chỉ vì xác định xem Lê Quân Hạo có tụ tập hít ma túy không. Anh ta là minh tinh đang nổi, nếu không chắc chắn bảy mươi phần trăm mà đã mạo muội hành động, cuối cùng kết quả Lê Quân Hạo không hít ma túy, dư luận sẽ chỉ trích cả hệ thống cảnh sát. Chúng ta không thể vì hành động sai lầm của mình, mà khiến tất cả cảnh sát gánh tiếng được."
Lộ Miểu ngẩng đầu nhìn anh.
"Nhưng phải thừa nhận." Kiều Trạch thu xấp bài lại, "Bắt giữ không nằm trong phạm vi chức trách của chúng ta. Đây là chốn ăn chơi, hai người chúng ta cũng không thể công khai được."
Anh giơ tay nhìn đồng hồ, đột nhiên lấy ra máy quan sát mini từ trong túi áo khoác, đưa nó cho cô: "Nghĩ cách nhét cái này vào phòng 358."
"Đừng lộ mặt." Kiều Trạch lại dặn dò.
Lộ Miểu gật đầu, đang nghiêng đầu nghĩ cách thì Kiều Trạch đã khui rượu ra, vẫy tay với cô: "Đến đây."
Lộ Miểu mù mịt đi đến, Kiều Trạch kéo lấy tay cô, tay kia nhẹ xoa trên tóc cô, trong nháy mắt mái tóc dài mềm mại đã biến thành ổ gà. Lộ Miểu còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ dáng vẻ gái điên ở trong gương, thì Kiều Trạch đã xách chai rượu lên, lật ngược đổ lên mặt cô.
Rượu hơi lạnh, Lộ Miểu bị kích thích khẽ run, theo bản năng nhắm mắt lại, rụt người: "Lạnh."
Động tác của Kiều Trạch dừng lại, khẽ than nhẹ.
"Ráng nhịn đi." Anh nói, dùng tay lau rượu trên mặt trên cổ cô, nhìn dòng nước chảy dọc theo cổ áo thấm qua quần áo cô, theo bản năng đưa tay lên chùi, nhưng rồi khựng lại, gần như là ép lên ngực phải.
Vì để phù hợp với thân phận hôm nay, cô chỉ mặc bên trong một bộ lễ phục vàng nhạt chiết eo, da thịt trước ngực lộ cả ra, tay anh chặn lên như thế, bao nhiêu xấu hổ đều dồn về. Lộ Miểu mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, khẽ nghiêng người ra sau.
Kiều Trạch thu tay về, rút hai tờ khăn giấy ra cho cô: "Đừng làm ướt quần áo."
Rồi hỏi cô: "Say rượu, biết chứ?"
Lộ Miểu do dự gật đầu: "Chắc là được."
Kiều Trạch nhìn mặt cô một hồi lâu, lại nhíu mày: "Mặt chưa đủ đỏ."
Lộ Miểu phòng bị theo bản năng: "Anh đừng có làm bậy..."
Kiều Trạch: ...
Lộ Miểu kịp phản ứng lại, đột nhiên xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: "Tôi có thể diễn kẻ say được, anh không cần phải lo."
Kiều Trạch nhìn cô một cái, cũng chẳng nói gì, đứng dậy tháo xuống áo khoác dự phòng mà hội sở cung cấp, ném cho cô: "Thay bộ đồ trên người đi."
Rồi dặn tiếp: "Nhớ chú ý an toàn, có điều bất thường lập tức rút lui."
Lộ Miểu gật đầu: "Tôi biết rồi."
Mắt nhìn mái tóc rối tung của mình trong gương, xoay người cầm chai rượu uống một ngụm nhỏ ra vẻ say rượu, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.
Cô chưa giả say làn nào, trước khi đi đặc biệt lên mạng tìm video, học theo thần thái của gái say, vừa nấc rượu vừa gọi điện thoại, đi đến phòng 358 thì vặn nắm đấm đẩy cửa đi vào, một tay ôm lấy đầu đau nhức, vừa nói lung tung mấy câu trong điện thoại, vừa nấc rượu, cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn ai, đẩy cửa ra liền đi thẳng vào phòng.
"Cô là ai? Sao lại xông vào đây? Có người lên tiếng."
Lộ Miểu hơi chững lại, rồi sau đó làm như kịp phản ứng rằng mình đã đi nhầm phòng, liên tục xua tay: "Xin... xin lỗi..."
Che miệng khẽ dựa vào ngăn tủ bên cạnh, nhìn như sắp nôn, tay kia chống trên bàn, máy giám sát mini trong lòng bàn tay nhân cơ hội được đặt xuống mép bàn. Một đám người trong phòng tò mò nhìn cô, không thấy rõ mặt, nhưng cả người nồng nặc mùi rượu, nhìn có vẻ đã say bí tỉ, lại đang còn che miệng nôn khan mãnh liệt, dáng vẻ như sắp nôn.
Cô nhìn như đang dằn lại mấy thứ dơ bẩn dâng lên cổ họng, nhưng lại không ép được, nôn khan vài cái, cánh tay cứ liên tục quơ quơ với người trong phòng.
"Xin... xin lỗi..."
Sau một tiếng nôn khan, người đã thất tha thất thểu đi ra, chạy về phía nhà vệ sinh. Có người theo cô đi ra, đứng ở cửa nhìn một lúc, cho đến khi bóng cô biến mất ở nhà vệ sinh, lúc này mới quay về phòng.
Lộ Miểu sửa sang lại ở nhà vệ sinh xong xuôi, đi quanh quẩn mấy vòng mới về lại phòng. Đứng ở cửa, anh thấy hết dáng vẻ diễn trò của cô, mặc dù không thấy tình hình trong phòng, nhưng suốt quá trình cô giả vờ say rượu, quả thật diễn rất giống.
Anh gỡ áo khoác ra hộ cô, nói: "Với kĩ xảo này của cô, không đi làm diễn viên thì đúng là đáng tiếc."
Lộ Miểu ngẩng đầu nhìn anh: "Với hình tượng này của cô, không đi làm thần tượng đúng là đáng tiếc."
Lại nói thêm: "Như Lê Quân Hạo mà đã nổi thế rồi, đổi thành anh chắc chắn càng nổi hơn."
Kiều Trạch: "Ý là tôi đẹp hơn Lê Quân Hạo?"
Lộ Miểu cứ thế gật đầu: "Đúng thế."
Kiều Trạch như có suy nghĩ: "Thì ra thẩm mỹ của cô với đàn ông vẫn còn bình thường."
Lộ Miểu: ...
Kiều Trạch nói tiếp: "Tôi tưởng trong mắt cô, đàn ông chỉ có một dạng. À không đúng, trong mắt cô thì tôi còn không phải là đàn ông."
Lộ Miểu: ...
Đột nhiên Kiều Trạch bước từng bước đến gần cô, gần đến mức chỉ cần anh nhấc tay là có thể kéo cô vào lòng. Tay anh buông thõng bên người không nhúc nhích, chỉ hơi cúi người, dán và tai cô, thấp giọng hỏi cô: "Lộ Miểu, rốt cuộc muốn thế nào, cô mới ý thức được, tôi đứng trước mặt cô đây chính là đàn ông hàng thật giá thật?"
Lộ Miểu: ...
Cô còn chưa thấu suy nghĩ của anh thì anh đã lùi về phía sau, khôi phục lại sự trầm ổn bình tĩnh ban nãy.
"Xong việc rồi."
Lộ Miểu cảm thấy nhất định là Kiều Trạch cố ý, anh đang làm việc thì rất tự nhiên thay đổi cảm xúc cá nhân, cô hoàn toàn không cách nào đuổi kịp tiết tấu của anh, một giây trước còn vì những lời này của anh mà hoảng hốt, một giây sau, anh đã trở lại hình thức làm việc, hơn nữa còn dùng thái độ vô cùng bình tĩnh truyền đạt mệnh lệnh của mình.
Đầu óc cô hoàn toàn chưa thay đổi kịp, ngây ngốc nhìn anh: "Thế nào là xong việc rồi?"
Kiều Trạch: "Chúng ta không thể tham dự vào hành động vây bắt được."
Nếu không phải lập tức rời đi, thì đợi khoảng một tiếng sau, cho đến lúc điện thoại rung lên, Tiếu Trạm nhắn tin cho anh, hành động vây bắt bắt đầu.
Anh kéo Lộ Miểu, thừa dịp mọi người hỗn loạn liền rời khỏi hiện trường. Hai người vừa mở cửa phòng ra thì bắt gặp Tiếu Trạm với Diêu Linh Linh, thêm mấy cảnh sát khác, đang bước ra khỏi thang máy, mặt mày nghiêm túc đi đến phòng 358.
Lộ Miểu trông thấy hai cô nữ sinh ban nãy đang đâm đầu chạy về phía mấy người Tiếu Trạm Diêu Linh Linh, người vừa từ phòng 358 đi ra,dường như do dự, rồi đột nhiên xoay người lại, hô to vào trong phòng: "Cảnh sát! Có cảnh sát!"
Một nữ sinh trong đó còn nhanh chóng giật lấy chốt phòng cháy bên cạnh, động đến báo động hỏa hoạn.
Trong nháy mắt cả tầng lầu vang lên tiếng báo động, tầng trệt vốn im ắng nay trở nên hỗn loạn, cửa phòng liên tục bật mở, mọi người vội vàng nhao nhao chạy ra, chạy về phía cửa, lập tức cản lại bước chân đám người Tiếu Trạm với Diêu Linh Linh. Tiếu Trạm bĩu môi, gạt đám người ra hai bên, sải bước nhanh chóng chạy về phòng 358.
Một nữ sinh khác cầm bình chữa cháy, phun lung tung về phía Tiếu Trạm, tầm mắt của Tiếu Trạm bị chặn lại, theo bản năng xoay người, gần như trong một khắc này, đột nhiên tiếng súng vang lên.
"Đội trưởng Tiếu!" Diêu Linh Linh hoảng sợ hét lên, bỗng như điên lên, cuống quýt đẩy đám người ra, muốn chạy về phía Tiếu Trạm.
Sắc mặt Kiều Trạch căng tẳng, tay đặt lên vai Lộ Miểu đẩy cô vào trong phòng: "Chia ra!"
Tay phải nhấc áo khoác lên che mặt, tay trái cầm bình chữa cháy, dùng sức ném về phía tiếng súng ở phòng 358, người cũng thuận thế lăn mấy vòng trên đất, lăn đến bên cạnh Tiếu Trạm, một tay nắm lấy anh ta: "Đi."
Từng viên từng viên liên tiếp bắn lên mặt đất, vì trở ngại thính giác nên anh không thể đoán chính xác đường đi của đạn, chỉ bỏ trốn theo cảm tính. Một tay anh túm chặt lấy Tiếu Trạm bị thương, tay kia nhanh chóng rút súng ra, nả mấy phát về phía đạn bắn ra, tạm thời bức lui đầu đạn bắn đến lung tung.
Kiều Trạch không dám hiếu chiến, tóm lấy Tiếu Trạm dùng sắc lăn một vòng về phòng chỗ Lộ Miểu, rồi đẩy anh ta vào phòng, người cũng núp sau cửa, nắm súng bắn về phía phòng 358.
Hiện trường sớm vì tiếng súng mà trở nên hỗn loạn, mọi người hoảng hốt chạy trốn. Diêu Linh Linh kiêng dè an toàn của mọi người ở đây, sợ làm thương người vô tội, đám đông đều bận sơ tán đi, cô không có cách nào bắn trả được, thậm chí có hai cảnh sát đã bị thương trong khi giao chiến.
Cảnh sát mai phục bên ngoài cũng đã tiến vào, cùng đi còn có Thẩm Ngộ.
Từng là đội trưởng đội truy bắt ma túy, kinh nghiệm vây bắt của Thẩm Ngộ rất phong phú, thân thủ nhanh nhẹn. Anh nhanh chóng tránh được đám người hỗn loạn cùng đầu đạn bắn lung tung, lúc chạy qua phòng 336 chỗ Kiều Trạch thì Kiều Trạch ném súng ra cho anh. Thẩm Ngộ nhanh chóng bắt lấy, súng vừa xoay ở cổ tay, anh đã cầm chắc lấy súng, bắn hai phát về phía hai tên dùng súng ở cửa, dân vài cảnh sát đi theo sau từng bước đến gần căn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top