Phiên ngoại

Sau ngày hôm ấy, tôi chẳng còn được gặp em. Trái tim tôi quặn thắt lại, như hụt hẫng mất điều gì.

                                *

Em - Thiên sứ đẹp đẽ nhất cuộc đời tôi

*

Tôi có còn cơ hội được gặp lại em không ?

*    *    *

Thiên thần ánh trăng đêm hôm ấy, đã biến mất trong cơn mưa mờ mịt.

Chóng vánh

*


Em bỏ lại tôi giữa cơn mưa mùa đông, nơi trái tim tôi bỗng xuất hiện một cơn đau quặn thắt. Tôi không hiểu tại sao nhưng khi em đi mất, lồng ngực tôi chợt khoét ra một khoảng trống cô quạnh. Bất chợt nhận ra trong tâm trí đã khuất đi một bóng hình.

Bóng hình một cậu trai bé nhỏ.

Nơi góc phố ánh đèn đường yếu ớt, em lúc ấy như cả bầu trời soi sáng cho tôi. Em đã bước tới bên tôi như một định mệnh mà ông trời sắp đặt.

Trong kí ức, khuôn mặt em vẫn còn hiện rõ. Em thật đáng yêu, tươi tắn, trong trẻo tựa hồ như một thiên thần. Nụ cười trên môi em ấm áp tựa nắng hạ, khiến con tim tôi không báo trước mà đập mạnh thổn thức. Trong kí ức, giọng hát đẹp đẽ của em vẫn vang vọng, lưu luyến mãi trong cõi lòng đang dần rạn nứt. Và cũng trong kí ức, cái tên của em là điều mà tôi chẳng thể quên, cứ như thể tôi đã tự cầm dao, khắc chặt lên trái tim cái tên ấy.

Jeon Jungkook.

Tôi nhớ em, tôi gọi em, tôi đã không biết bao nhiêu lần vừa gọi tên em, vừa nấc lên theo từng nỗi đau trong tim này. Không còn em mỗi ngày đều đến bên cười nói, lòng tôi đau đến chẳng thể rơi nước mắt. Tôi liên tục gọi em, gọi trong vô thức.

"Jeon Jungkook, Jeon Jungkook..."

Nhưng thứ tôi nhận lại được chỉ là tiếng chính mình đang rên rỉ và trực trào nước mắt. Tôi biết rằng tôi có gọi đến cỡ nào, dù cho có nhắc tên em tới khi cổ họng bỏng rát em cũng không thể nghe, càng không thể đến bên tôi như khi trước. Tôi chỉ biết cứ thế mà rơi nước mắt trong vô vọng.

Tôi khao khát được gặp lại em, nhưng rồi lại mâu thuẫn với chính mình và mong em có thể đừng gặp lại tôi nữa. Vì những người kia, họ nói tôi không bình thường, họ nói tôi sẽ làm hại em, vì họ nói tôi là một kẻ điên, một kẻ tâm thần, là thứ dị vật khùng điên bệnh hoạn đáng lẽ ra không cần thiết tồn tại trên cõi đời này. Họ xa lánh, ghét bỏ, nhục mạ và khinh thường tôi.

Tôi đã từng rất sợ hãi, bất lực đến cùng cực cho tới khi em đến. Em nhẹ nhàng cùng tôi trò chuyện, cùng cười với tôi và xoa dịu tâm hồn tôi bằng giọng hát trong trẻo của em. Em chẳng thể biết trong lòng tôi lúc ấy như thế nào đâu. Đó là một cảm giác hạnh phúc diệu kì, đến mức tôi hoài nghi rằng liệu bản thân mình đã từng có được thứ cảm xúc nào đẹp đẽ đến như vậy hay chưa? Quãng thời gian khi ấy thật xinh đẹp như một khoảng kỉ niệm lấp lánh duy nhất trong cuộc đời của gã điên lang thang này.

Nhưng kẻ bần hèn không thể sánh vai cùng thần tiên. Cũng như tôi và em, một thằng điên không thể ở cạnh bên em được. Một gã điên không thể mang cho em hạnh phúc, lại càng không thể nói với em lời yêu thương, gã chỉ có thể nói ra những câu từ ngô nghê vô nghĩa. Vì đầu óc gã không bình thường, nó trống rỗng, chẳng có gì ngoài những hành động điên rồ trong vô thức. Em bắt buộc phải rời xa gã, phải được mang đi xa khỏi một kẻ tâm thần.

Đối với gã điên si tình ấy, em như một thiên sứ đem đến cho hắn chút phước lành ít ỏi trong nhân gian khắc nghiệt. Nhưng đêm trăng sáng hôm ấy, cõi lòng gã điên lại tan nát thêm một lần nữa. Vì gã thấy em khóc, thấy vị thiên sứ xinh đẹp mà hắn trân trọng gục ngã trên nền đất ẩm ướt, đôi cánh trắng muốt của em dần mờ đi dưới cơn mưa đêm lạnh lẽo. Gã muốn ôm em nhưng không thể, giữa gã điên và em khi ấy đã tồn tại một bức chắn vô hình không cho phép gã vươn tay chạm vào em. Em vẫn xinh đẹp nhưng gương mặt lại buồn bã đến thảm thương, ánh mắt long lanh đẫm lệ đau thương ngước nhìn gã điên mà em đã thương chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Ánh nhìn của em làm tim gã đau đớn như có hàng vạn mũi giáo đâm xuyên qua lạnh buốt. Rồi bóng dáng ấy cũng tan biến, trước mặt gã lúc ấy chỉ còn một màn đêm vô tận.

Gã bàng hoàng, trong cơn quay cuồng hắn mới sực giật mình vì trước mắt gã không còn em nữa. Giây phút ấy gã nhận ra, gã đã mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời hắn, là em. Gã gục ngã, gào khóc trong cơn mưa lạnh, từng giọt mưa rơi xuống tấm lưng run rẩy của gã điên, buốt thấu tận xương như triệu mũi dao đâm xuyên thân thể.

Jeon Jungkook, tôi ngàn lần, vạn lần muốn được gặp lại em, được nhìn thấy em cười. Nếu có sao băng trên trời, tôi vẫn nghìn lần ước rằng tôi có thể nhìn thấy em, dù chỉ một chút. Có gã điên nào như tôi không? Một gã điên si tình, biết đau lòng vì em, vì sự ấm áp, yêu thương của em khiến tôi thổn thức. Vì lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi mới biết thế nào được gọi là thương một người đến sâu đậm. Liệu một gã điên như tôi có thể hiểu hết được điều đó không? Tôi không rõ, tôi cũng chẳng quan trọng điều ấy nữa. Vì nơi lồng ngực tôi, vẫn cứ đập mạnh liên hồi vì một người - là em.

Lại một đêm trăng sáng, nhưng trống vắng đến đau lòng. Tôi ôm chiếc khăn trắng đã từng tặng em trên tay, nhìn lên bầu trời tràn ngập ánh trăng, nhưng lại không có lấy một vì sao lấp lánh. Có lẽ vì bầu trời hôm nay đã mất đi tiếng cười của em. Đôi mắt mệt mỏi cụp xuống, tôi ôm chặt chiếc khăn vào lòng. Miệng tôi lại vô thức nói ra cái tên quen thuộc.

"Jeon Jungkook..."

Lần này có lẽ khác với những lần khác, tôi đã không còn chỉ gọi mỗi tên em.

"Tôi nhớ em..."

"Liệu tôi còn cơ hội được gặp lại em không ?"

.
.
.

"Taehyung"

Tôi giật mình, hình như tôi nghe thấy tên tôi. Giọng nói này, thực sự rất quen. Không, có khi nào cơn ảo giác lại tới nhanh đến vậy ? Tôi hoảng loạn quay đầu, chợt sững lại, có người đang bước tới. Từng bước chân người ấy bước lại, như mang theo cả một đôi cánh trắng muốt. Tôi run run đứng dậy. Bóng hình người ấy hiện ra, nụ cười răng thỏ đáng yêu, khuôn mặt tươi tắn, như một vị thiên sứ thực sự.

Trên bầu trời bỗng xuất hiện một vì sao lấp lánh. Người ấy nói, một giọng nói trong trẻo quen thuộc.

"Tôi, tới rồi đây."

Tôi sững sỡ. Đây, có lẽ không phải là mơ.

END PHIÊN TOẠI

Aydo, chuyện là tui tính cho "Thằng điên" một phiên toại cho vui nhà vui cửa, và bên trên chính là thành quả lúc 1:31 sáng của tui :)) coi như cho "Thằng điên" một chút ngọt ngào đề phòng cho những con tin íu đúi đòi đốt nhà tui vì cái kết SE 😂

*khuyến cáo sử dụng sau khi đọc :

Phiên toại thì vẫn chỉ là phiên toại, nên cái kết của "Thằng điên" vẫn là như cũ, một cái kết SE đau banh lòng :))*

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top