Thandoq768

Quyển 1 Chương 22: Mạc Ngôn(Phần 2)

Tác giả: Du tạc Bao tử

Dịch: ngo_ngo

Biên dịch và biên tập: Fishscreen

Nguồn : www.tangthuvien.com

La Cường rùng mình một cái, âm thầm bĩu môi. Những lời nói của Mạc Ngôn, nếu là do người khác nói ra, La Cường nói không chừng còn nghi rằng hắn đang ám chỉ chuyện dung hợp với Nhã nhi. Nhưng là do Mạc Ngôn nói ra khỏi miệng, La Cường chỉ xem như là lời nói vô căn cứ của một lão thần côn!

Trong mắt của La Cường, Mạc Ngôn chỉ là một kẻ miệng lưỡi trơn tuột, một lão thần côn ham ăn ham uống!

Năm năm trước, vào ngày lễ thành nhân khi La Cường mười lăm tuổi, La Hùng lén dắt nhi tử đi kỹ viện, không ngờ trên đường về ngẫu nhiên lại gặp một người họ hàng xa, cũng chính là Mạc Ngôn. Lúc ấy, Mạc Ngôn nói rằng hắn đang đi du lịch bốn phương, vừa đúng lúc đi đến Vọng Nguyệt thành, thuận tiện đến quấy rầy La Hùng một bữa tiệc rượu. Tối hôm đó, trong lúc La Hùng đang chuẩn bị tiệc rượu, Mạc Ngôn đã chỉ vào tay trái của La Cường, nói thẳng rằng La Hùng đã mắc phải sự nguyền rủa của Nhân Luân chi thần, đã định sẵn là tuổi già cô độc suốt đời ......

Lúc ấy, La Cường cảm thấy tên Mạc Ngôn đang thao thao bất tuyệt này trông cực kỳ giống một lão thần côn chuyên lừa đảo kiếm cơm. Bất quá, La Hùng thì lại rất tôn trọng người họ hàng này, cùng hắn uống rượu trò chuyện đến hừng sáng. Đến lúc chia tay còn tặng cho Mạc Ngôn một số tiền lớn.

Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất mà La Cường giao lưu cùng Mạc Ngôn. Ngoài ra hắn chỉ biết Mạc Ngôn là một vị tông giáo khổ tu sỹ, vân du tứ phương, quan hệ thân thích với La gia thì bát can tử đả bất trứ. (1)

(1) Quăng tám cái sào cũng không tới: Có nghĩa là rất xa, không liên quan. Tương tự như câu "đại bác bắn cũng không tới".

La Cường nhéo nhéo tay trái, cười nói:

- Đúng ạ, chất nhi gần đây quả thật đã thay đổi rất nhiều, cũng có một chút thành tựu nho nhỏ ...... Thúc thúc, lần này người đến có chuyện gì không? Mấy tên gia tướng này thật đáng chết, lại không hề thông báo!

Mạc Ngôn mỉm cười:

- Ta là tới tìm phụ thân ngươi. Năm đó phụ thân ngươi đã cho ta một lời hứa, ta có thể không cần thông báo ra vào bất cứ nơi nào trong La gia. Hình như phụ thân ngươi cũng không có nhà, đúng không?

La Cường trong lòng thầm mắng lão thần côn, cười cười giải thích chuyện cha mình phải tham gia viễn chinh bên ngoài. Đương nhiên, khi đề cập đến mình, La Cường đem những lời bịa đặt trước mặt Michelle nhắc lại y nguyên.

Mạc Ngôn nghe nói La Hùng viễn chinh đến Tinh La sơn mạch, thần sắc đột nhiên có chút quái dị, gật đầu nói:

- Đã như vậy, ta cũng phải đến Tinh La sơn mạch một chuyến. La Cường, nếu như ta không gặp được phụ thân ngươi tại Tinh La sơn mạch, vậy thì chừng nào ngươi gặp được La Hùng, nhờ nhắn lại rằng chuyện năm năm trước ta đáp ứng với hắn đã có chút manh mối rồi, bảo hắn cứ yên tâm!

La Cường ngẩn ra. Năm năm trước ông già ủy thác cho Mạc Ngôn chuyện gì? Con mẹ nó, lão già này tại sao từ trước đến giờ vẫn không hề nhắc đến?

Lúc này, Mạc Ngôn nói với La Cường muốn dùng minh hương để tế bái, nói người chết làm trọng, trước khi rời đi hắn muốn tế bái mười ba người quá cố của La gia. La Cường đương nhiên không thể cự tuyệt, tự mình mang những đồ tế bái đến cho Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn thắp hương, nhìn mười ba tòa linh vị, miệng niệm một đoạn tông giáo tế văn. Đột nhiên hắn thờ dài nói:

- Vật đổi sao dời, cố giao hảo hữu ngày xưa nay đã trở thành linh vị ...... Ai, La Hùng, ngươi vẫn không thoát được sự nguyền rủa của Nhân Luân chi thần, đã được định sẵn là tuổi già cô độc suốt đời!

La Cường cảm thấy tức giận. Ở đâu ra cái loại thân thích thế này, vừa đến cửa đã nói toàn lời xúi quẩy. Hắn không cứng không mềm nói với Mạc Ngôn:

- Mạc thúc thúc, Ông già của con không hề cô độc cả đời. Chẳng lẽ con không phải là nhi tử của ông ấy, chẳng lẽ con không đủ hiếu thuận hay sao?

Mạc Ngôn nhìn tay trái của La Cường, thản nhiên cười, xác nhận lại một lần nữa:

- Ta tịnh không nói hề nói sai. Số mệnh của La hùng đã được định sẵn là không có người kế thừa!

Kỳ thật, Mạc Ngôn nói những lời này có thể giải thích theo nhiều cách. Bất quá, La Cường lúc này chỉ nghĩ tới một loại trong đó. Hắn trong lòng tức giận, sẵng giọng nói:

- Nói như vậy, thúc thúc người dự đoán con sẽ tuổi trẻ chết sớm, để cha con làm người đầu bạc tiễn người đầu xanh phải không?

Mạc Ngôn cảm thấy bất ngờ, nhíu mày nói:

- Năm năm trước, sau khi ta nhận xét về tay trái ngươi, đã cùng với cha ngươi đàm đạo một đêm. Chẳng lẽ, La Hùng tịnh không đem nội dung cuộc đàm đạo đó nói cho ngươi biết sao?

La Cường lại ngẩn ra. Vào buổi tối đó năm năm trước, hắn thủy chung vẫn đắm chìm trong tư vị tuyệt vời từ nam hài biến thành nam nhân, căn bản không hề lưu tâm đến cuộc nói chuyện ấy. Sau đó, La Hùng cùng không hề nhắc tới chuyện cùng Mạc Ngôn đàm đạo, vì vậy La Cường tự nhiên cũng không biết hai người đã nói những gì.

Mạc Ngôn nhìn vẻ mặt nghi hoặc La Cường, cười cười:

- Nếu như La Hùng đã không nói, vậy thì ta cũng không tiện nhắc đến nữa. La Cường, tay trái của ngươi thật sự càng lúc càng thú vị. Ha ha, sau này có ngày gặp lại!

Nói đoạn, thân hình Mạc Ngôn dần dần mờ đi. Trong nháy mắt, hắn tựa như một làn khói xanh biến mất khỏi sân sau.

La Cường cả kinh. Năm năm trước, Mạc Ngôn không hề biến thành khói xanh rời đi như thế này, mà là say bét nhè, được La Hùng dùng xe ngựa đưa đi. Chẳng lẽ, Mạc Ngôn thực sự là một cao nhân hay sao?

La Cường trong lòng cảm thấy kỳ quái. Bất quá, lúc này sắc trời cũng đã dần dần tối, Senna cũng đã được gia tướng dẫn đến. Vừa đến cửa hắn đã vui vẻ lên tiếng:

- Ai da, huynh đệ của ta, rốt cuộc cũng đã gặp được ngươi rồi. Tên đáng chết, ngươi bây giờ nhất định là rất nóng lòng muốn biết dung mạo của Nhã Lan nữ thần như thế nào, có đúng không?

La Cường cười cười nhìn Senna. Bất quá, hắn thập phần hiểu rõ tâm tư của Senna lúc này. La Cường thân mang nhiều loại kỹ xảo chiến đấu mạnh mẽ do Nhã nhi cộng hưởng, nhưng lại không dám để cho người khác biết, tư vị này giống như là mặc áo gấm đi đêm. Tâm trạng của hắn lúc này cũng không khác lắm so với việc Senna muốn khoe khoang về dung mạo nữ thần.

La Cường phất tay ngắt lời Senna, nhỏ giọng nói:

- Thằng mập, hôm nay gọi ngươi đến không phải để nghe ngươi nói chuyện tào lao. Huynh đệ ta có một vụ mua bán lớn, dám làm không?

Senna cùng với La Cường từ thời còn mặc khố đã làm rất nhiều trò, những chuyện "mua bán" như thế này nhiều không đếm xuể. Vừa nghe được, khuôn mặt béo phì của hắn khẽ giật giật:

- Mua bán lớn đến mức nào?

- Giáo đường phế khu, thần tứ vật phẩm!

Senna cả kinh, vội vàng nói:

- Vật phẩm này dùng để tu bổ tượng nữ thần. Ngươi dám động đến chúng, vậy là phạm vào tội danh báng bổ thần đấy!

La Cường cười cười:

- Nhưng mà bây giờ cao thủ chung quanh khu đổ nát của giáo đường chỉ có gia binh của nhà ta và giáo công học viên của học viện mà thôi. Hơn nữa ta cùng không lấy hết, chỉ cần vài món trong đó mà thôi ...... Xong việc, ta sẽ cho người động chân động tay trên giấy tờ thống kê. Lần này thu thập thần tứ vật phẩm nhiều như vậy, ai lại chú ý đến vài món vật phẩm không cẩn thận "trên đường vận chuyển bị mất mát hư hỏng" cơ chứ?

Senna vẫn có vài phần không tình nguyện. La Cường tăng thêm ngữ khí:

- Thằng mập, lần này ta thật sự rất cần vài món thần tứ vật phẩm. Về phần nguyên nhân ...... ta chỉ có thể nói là vì một nữ nhân!

Senna ánh mắt sáng lên, cười nói:

- Hắc, tên tiểu tử ngươi vì một nữ nhân mà ra tay sao? Vậy thì được, ta cũng không hỏi nhiều nữa, bây giờ chúng ta hãy đi đến khu đổ nát của giáo đường!

La Cường nhìn sắc trời, màn đêm vừa bắt đầu buông xuống, dư âm của nắng chiều vẫn còn chưa tan hết:

- Không vội, chờ một lúc nữa đến gần rạng sáng rồi hãy đi. Chúng ta trước tiên tìm hiểu một chút về tình hình khu đổ nát đã!

Senna lắc lắc đầu, đắc ý cười nói:

- Tìm hiểu làm cái quái gì? Ngươi cũng đã nói, bây giờ những người đáng chú ý trong khu đổ nát, ngoại từ gia binh của ngươi chỉ còn giáo công cùng học viên mà thôi. Còn ta!

Hắn chỉ vào mũi mình:

- Senna Ẩn Nặc thần chúc, một trong những học viên ưu tú nhất do lão cùi bắp Michelle điều động từ học viện, chuyên môn phụ trách cảnh giới đứng gác bên ngoài phế khu. Vừa rồi ta chính là từ khu đổ nát đến đây. Vì để gặp ngươi, ta còn đặc biệt giả vờ bịa chuyện xin xỏ! Hắc hắc, tình hình bên trong khu đổ nát, ta đương nhiên là nắm rõ!

Quyển 1 Chương 23: Khu đổ nát, đêm (Phần 1)

Tác giả: Du tạc Bao tử

Người dịch: Mr.Lookluck

Biên dịch và biên tập: Fishscreen

Nguồn : www.tangthuvien.com

Cái tên như ý nghĩa, Senna Ẩn Nặc thần chúc, đặc điểm của thần tứ lực chính là khả năng ẩn tàng bản thân, đồng thời điều tra địch nhân ẩn núp ở những nơi bí mật. Senna là một trong những học sinh ưu tứ nhất của học viện, đồng cấp với La Cường, đều là môn đồ cấp chín.

La Cường kinh hỉ nhìn Senna, đột nhiên xuất thủ từ phía sau vỗ vỗ lên đầu hắn, cười mắng:

- Thằng mập, con mẹ nó sao ngươi không nói sớm? Nếu như đã tiện lợi như vậy, ngươi còn do dự cái gì?

Senna cười mỉa nói:

- Cẩn thận không bao giờ là thừa! Tuy nói rằng hiện tại bên ngoài phế khu đều là người của mình, nhưng vẫn còn có những người khác của giáo đình trông coi thần tứ vật phẩm. Hơn nữa, trong đám đệ tử bên ngoài cũng còn mấy cái gai. Lão đối thủ của chúng ta, người đứng đầu học viện, Eddy House cũng được điều động đến bảo vệ khu đổ nát!

La Cường hừ một tiếng, nhắc đến House là lửa giận trong lòng hắn lại bừng lên. Nói về ân oán của hắn và House, kỳ thật cũng không có gì phức tạp.

House xuất thân từ gia đình bần hàn, tổ tiên là nô lệ. Đến đời phụ thân của House mới có đủ tiền chuộc thân, trở thành bình dân bình thường. Nhưng trước khi trở thành bình dân, tiểu nô lệ House ngày đêm đêm đều phải làm công cho quý tộc, bị chủ nhân của hắn áp bức bóc lột. Thậm chí mẫu thân xinh đẹp của hắn cũng chết trong tay một gã quý tộc háo sắc.

Vì vậy, thái độ của House đối với quý tộc cũng không cần phải nói. Nhất là đối với loại phế vật thiếu gia lạm dụng chức quyền để tiến nhập học viện như La Cường, House càng cảm thấy gai mắt, tìm đủ mọi cách để chỉ trích.

Mà La Cường mặc dù không phải là một tên ác nhân không thể tha thứ, nhưng cũng là một thiếu gia con nhà quyền quý. Sáu năm trước, La Cường cùng House đồng thời đăng ký vào học viện, được phân vào cùng một lớp. Vì tranh nhau một chỗ ngồi gần bục giảng mà hai người xảy ra tranh cãi. Sau lần đó, giữa hai người đã có mâu thuẫn không lớn cũng không nhỏ.

Sau đó, lại trải qua vài xung đột nhỏ, hay người từ mâu thuẫn đã dần dần tăng lên thành cừu hận khó có thể hóa giải.

Dưới màn đêm, khu đổ nát của giáo đường có vẻ âm u khủng bố. Bên ngoài khu đổ nát có hơn một ngàn hắc giáp binh sĩ, những người này đều là gia binh của La gia. Những binh sĩ này tạo thành một hàng rào hoàn toàn phong tỏa khu chính điện đổ nát. Vòng bảo vệ bên trong là do các giáo công và học viên ưu tú của học viện tạo thành. Theo như lời của Senna, chức trách của hắn chính là phụ trách công tác cảnh giới tại khu vực này.

Trung tâm của khu đổ nát, một tòa trướng bồng cao vài chục thước đã được dựng lên. Bên trong chính là công trường nơi sửa chữa tượng nữ thần, các thần tứ vật phẩm thu thập được cũng để ở nơi này. Hôm nay, tòa trướng bồng này là do những nhân viên quan chức còn lại của giáo đình phụ trách. Bọn họ chính là chướng ngại duy nhất của La Cường khi lấy trộm thần tứ vật phẩm.

Sắc trời đã trở nên mờ tối. La Cường và Senna ngồi trên một chiếc xe ngựa màu đen đi đến bên ngoài khu đổ nát. Lúc này, tên gia tướng đã gợi ý trước đó liền tiến đến nghênh đón, nhảy lên chui vào trong xe.

Gia tướng nhỏ giọng nói:

- Thiếu gia, mọi chuyện đều đã dàn xếp ổn thỏa. Đợi lát nữa, ngài dẫn theo mấy huynh đệ lấy cớ là ca tụng mấy đại nhân vật của giáo đình, mời mấy gã nhân viên quan chức của giáo đình uống chút rượu, thu hút sự chú ý của bọn chúng. Đến lúc đó, Senna thiếu gia có thể âm thầm lẻn vào bên trong trướng bồng ...... hắc hắc!

Nói xong, hắn liền đưa cho Senna một tờ giấy, bên trên có đánh dấu vị trí cất giữ của thần tứ vật phẩm.

La Cường hạ giọng nói:

- Vậy còn những giáo công và học viên của học viện bảo vệ vòng trong thì sao? Ta không muốn bọn chúng làm ra chuyện gì ngoài ý muốn!

Gia tướng cười nói:

- Thiếu gia yên tâm, tôi cùng với mấy huynh đệ khác sẽ ứng phó với bọn chúng. Đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu!

La Cường yên lòng, đưa mắt ra hiệu cho Senna. Senna mập khẽ gật đầu, miệng hừ lên vài tiếng để lấy khí thế, đột nhiên thân hình biến mất. Bất quá, nếu như nhìn kỹ, trên chiếc đệm vẫn còn lưu lại hình dáng của một chiếc mông to béo trông rất buồn cười.

Đây là thần tứ lực đặc thù của Senna, có tác dụng ẩn thân, đồng thời điều tra những kẻ ẩn núp chung quanh. Loại năng lực này tại Thần Tứ đại lục cũng không tính là cường đại, nhưng nếu như được sử dụng hợp lý thì cũng là một thuộc tính cực kỳ kinh khủng.

La Cường dẫn theo mấy gia tướng, mang theo vài bàn rượu tiến vào bên trong khu đổ nát. Senna ẩn thân ở dưới bàn.

Không lâu sau khi bọn họ rời đi, một cỗ xe ngựa mang cờ xí của Emi Szell Thần học viện đi đến trước vòng phong tỏa bên ngoài. Bên trong xe là một vị giáo công của học viện, lên tiếng chào hỏi:

- Chư vị dũng sĩ, Donald viện trưởng phái ta đến để truyền đạt văn kiện, xin hãy cho qua!

Một binh sĩ trả lời:

- Giáo đình Michelle đại nhân ra lệnh, bất kỳ nhân viên nào muốn ra vào khu đổ nát đều phải đăng ký, xin ngài nói rõ danh tính cùng nội dung văn kiện!

Vị giáo công báo cáo danh tính và thân phận của mình xong, tiếp theo nói:

- Cuộc thi Nhã Lan tuyển chọn đã đến gần. Donald viện trưởng vừa mới giải quyết xong các thủ tục, chính thức công bố danh sách học viên tham gia thi đấu. Đúng rồi, La Cường thiếu gia hẳn là đã biết chuyện này, viện trưởng chính là vì chuyện này nên mới cho cậu ấy nghỉ một ngày!

Binh sĩ gật đầu, vội ghi chép lại vào sổ sách, sau đó đưa cho vị giáo công kia ký tên xác nhận. Lúc này mới cho phép vị giáo công kia tiến vào bên trong khu đổ nát.

Mặt khác, La Cường đã đi đến bên ngoài trướng bồng, đột nhiên hắn nhíu mày. Trước mặt hắn là Eddy House cùng với mấy học viên đang đi tuần, vừa thấy La Cường tiến đến, lập tức tiến lên chặn lại:

- La Cường, ngươi đêm khuya xông vào khu giáo đường đổ nát, có thủ lệnh của Michelle đại nhân hay không? Nếu như không có, ngươi chính là đã xúc phạm đến luật pháp của giáo đình!

La Cường trừng mắt nhìn House mười phần ngạo khí, cười lạnh nói:

- Ta không có thủ lệnh! Bất quá, House đồng học, ta bây giờ là lấy thân phận là thành chủ Vọng Nguyệt thành đến đây gặp mặt quan viên của giáo đình, ngươi có quyền gì mà ngăn cản chứ?

House nhất thời nghẹn họng, hừ một tiếng, thầm nghĩ: "Đúng là đồ chó cậy thế chủ! Nếu như phụ thân ngươi không phải là quý tộc chó chết, ngươi cũng chỉ xứng để ta chà đạp dưới chân mà thôi!"

Hắn vênh mặt nói:

- Ta quả thật là không có bản lĩnh đắc tội với Vọng Nguyệt thành chủ! Nhưng thưa La thành chủ, Michelle đại nhân điều House ta đến tuần tra công trường của giáo đường. Với chức trách này, mời ngươi hãy bỏ hết những gì mang theo xuống để ta kiểm tra!

Senna trốn dưới bàn rượu run lên, sắc mặt có chút trắng bệch. Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ House biết mình đang ẩn thân ở chỗ này hay sao?

La Cường bĩu môi, vén khăn che bàn lên, bên dưới là Senna đang ẩn hình:

- Thấy gì không? Cái gì cũng không có! House, ngươi không muốn đem mỗi món ăn vò rượu nếm qua để xem ta có hạ độc không đấy chứ?

Thực tế, House chỉ thuần túy là muốn làm khó La Cường, căn bản là không nghĩ đến việc dưới bàn rượu lại có một người ẩn nấp. Hắn nhận thấy hôm nay quả thật là không thể làm gì được La Cường, liền hừ một tiếng, sau đó không nói một câu phất tay bỏ đi.

La Cường nhìn theo bóng lưng House, nhổ ra một bãi nước bọt, đưa mắt ra hiệu cho những gia tướng phía sau. Gia tướng hiểu ý liền tiến lên vén cửa trướng bồng. La Cường cười lớn bước vào:

- Chư vị thúc bá, tiểu chất La Cường đến thăm các người đây, có một chút tâm ý để biểu lộ sự tôn kính của mình!

Eddy House bực bội trở về bên trong doanh trại. Mà lúc này, vị giáo công đưa tin cũng đã cho xe ngựa tiến vào khu vực doanh trại của của các học viên ...

Chương 122. Sơ phùng sát thủ

Dịch: Hấp Diêm Lão Quái

Biên dịch : Sessiromaru

Biên tập : Thiên Hạ Hội

Nguồn: www.tangthuvien.com

Sau một lớp giấy dai lại có một lớp nữa, cũng không biết bọc bao nhiêu lớp nữa, nhìn vẻ mặt thận trọng của Lưu Bưu, Trương Dương không hiểu sao cũng trở nên khẩn trương theo.

Chẳng lẽ Lưu Bưu cất dấu tuyệt thế bảo bối gì đó?

"Xích ..." Một tiếng, Lưu Bưu đã xé lớp giấy cuối cùng ra, trên mặt Trương Dương lộ rõ vẻ thất vọng, cứ tưởng là bảo bối gì, hóa ra là hai cây khảm đao bình thường, dựa theo kinh nghiệm của Trương Dương thì đây tuyệt đối không phải là món đồ cổ có giá trị cao.

Trên thân khảm đao bôi đầy mỡ bò, khó trách thoạt nhìn lớp giấy gói có vẻ ẩm ướt hóa ra toàn là vết dầu.

Sau khi hai thanh đao được Lưu Bưu cẩn thận cầm ra, trước tiên dùng giấy báo lau sạch dầu, tiếp đó lại dùng giấy vệ sinh lau lau mấy lần, dần dần theo lớp dầu biến mất, Trương Dương bắt đầu cảm giác được hai thanh đao này không bình thường, đây đề là một loại trực giác của tâm linh và thị giác.

Không thể không nói, hai thanh đao này vẻ ngoài không có gì nổi bật, phía trước là hình trăng lưỡi liềm, không có rãnh máu, sáng loáng, lưỡi có vẻ sắc bén phi thường, lóe ra hàn quang lạnh toát khiến người ta bất an.

Thanh đao này quả thực có thể dùng hai từ làm bừa để hình dung, không có vòng phân cách giữa chuôi đao và lưỡi đao, chỉ là một cái chuôi gỗ trần trụi, Trương Dương cầm thử, đao cầm trên tay vừa vặn, thớ gỗ có chút sần sùi, thô ráp nhưng khi cầm có rất có cảm giác, tuyệt đối sẽ không bị trượt xuống.

Trọng lượng của đao cũng rất tốt, vừa vặn, rõ ràng người chế tạo đao này không quan tâm đến vẻ đẹp mà hoàn toàn đều vì sự thực dụng.

"Chủy thủ của ngươi đâu?" Lưu Bưu hắc hắc cười nói.

"Làm gì?"

Trương Dương rút chủy thủ từ cạp quần đưa cho Lưu Bưu. Chủy thủ này không có vỏ da, Trương Dương sợ làm bị thương chính mình nên đầu nhọn dùng một mảnh trúc nhỏ kẹp lại sau đó lại dùng dây co buộc lại, tiếp đó dùng giấy báo bọc ngoài, mặc dù khó coi nhưng rất thực dụng, nếu gặp nguy hiểm có thể cắt luôn cả giấy báo lẫn mảnh trúc.

"Nhìn đây!"

Lưu Bưu vẻ mặt đắc ý dùng khảm đao kia vót nhẹ lên chủy thủ một cái ...

Đột nhiên!

Đồng tử Trương Dương co chặt lại, bởi vì hắn thấy thanh chủy thủ tựa như đậu hủ bị vót mất một miếng, thanh đao quả là sắc bén!

"Lợi hại chứ! Hắc hắc. Đây là một công nhân máy tiện ở xưởng in 'Tân Hồ' làm cho ta, tên gia hỏa đó trước kia cũng là côn đồ. Sau mấy năm ngồi nhà đá bóc lịch thì im lặng, hắn nói vật liệu chế tạo là dao rọc giấy, chém sắt như chém bùn a, ha ha!" Lưu Bưu cầm đao vung vẩy trong không trung, Trương Dương vội vàng vồ lấy, món đồ chơi quá sắc bến thế này không cẩn thận là rách da chảy máu.

"Ân ân, hàng tốt!"

Trương Dương dùng đầu ngón tay vuốt thân đao lạnh toát, nếu dùng thanh đao này giết người thì tuyệt đối phải cường hãn hơn chủy thủ, dù sao chủy thủ không dễ quần chiến mà khảm đao có thể chém cả đám, tốc độ cũng phải nhanh hơn chủy thủ rất nhiều. Càng hà huống chi đao sắc thế này cơ hồ chém đến đâu đứt đến đấy.

"Hôm nay để hai thanh đao này danh chấn giang hồ, huyết tẩy Golden Age!" Lưu Bưu mặt đầy sát khí.

"Golden Age?"

"Đúng, chính là tên giám đốc của 'Golden Age', hôm đó những kẻ chúng ta gặp ở trên Golden Island là thủ hạ của hắn. Hôm nay chúng ta phải giết tận cửa bọn chúng, bất quá chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, nếu không ..."

"ân?" Trương Dương thấy Lưu Bưu ngập ngừng nên hỏi.

"Trương Dương, ngươi rất ít đến KTV phải không? Nơi này rất phức tạp, loại người nào cũng có, mà dưới tình huống bình thường KTV đều có người trông, chính vì sợ một vài người uống say rồi gây sự, đương nhiên bọn chúng không nhất định phải ở KTV mà có thể ở phụ cận uống trà, hoặc tiêu dùng ở xung quanh. Tóm lại, chỉ cần KTV có chuyện là bọn chúng có thể đến hiện trường trong vài phút, còn nhanh hơn cảnh sát nhiều, đặc biệt là buổi tối. Ngày đó chúng ta đến gặp Tiêu Di Nhiên kỳ thật là vận khí tốt, nếu là buổi chiều thì chúng ta căn bản không thể có cơ hội chạy ra, buổi sáng đám lưu manh đều đang ngủ." Lưu Bưu hiển nhiên thường xuyên đến chỗ đó quậy phá, nói rõ ràng đâu ra đấy.

"Ngươi tìm được chỗ của bọn chúng không?" Trương Dương còn đang lo không tìm được mục tiêu, không tưởng được Lưu Bưu lại quen thuộc đến thế.

"Khó nói, phải xem vận khí, bình thường KTV đều có phòng quản lý, chỉ cần hắn đến làm việc chắc chắn sẽ đến phòng quản lý, đương nhiên hắn có một khả năng đó chính là bồi khách quen uống rượu, việc này cũng không phải vội, chỉ sợ hắn không đi làm, hắn đi làm là sẽ tìm được."

"Ân, chúng ta lập kế hoạch cẩn thận một lần, bọn chúng đều đã biết chúng ta, nếu chúng ta quang minh chính đại đi vào Golden Age có lẽ còn chưa lên lầu đã bị người ta chém chết rồi. Hơn nữa, các khu giải trí thế này đều có hệ thống giám sát, nếu chúng ta giết người thì chắc chắn sẽ lưu lại bằng chứng cho cảnh sát, đương nhiên họ cũng biết là chúng ta, chúng ta chỉ là không để cho bọn họ nắm được chứng cứ mà thôi."

Trương Dương cúi đầu trầm tư, bây giờ hắn và Lưu Bưu lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường, loại cảnh tượng giết người ở nơi công cộng thế này chắc chắn sẽ dẫn tới sự quan tâm đặc biệt của cảnh sát, chắc chắn lập án điều tra, sau này còn muốn quang minh chính đại trở về nhà quả thực không có khả năng, kỳ thật biện pháp tốt nhất chính là mưu sát, bất quá với tình cảnh hiện tại của Lưu Bưu và Trương Dương mà nói thì khó khăn vô cùng lớn.

Mưu sát đầu tiên chính là phải nắm được hành tung của đối phương, việc này phải cần hệ thống tình báo cường đại. Hiện tại Trương Dương Lưu Bưu ngay cả đi trên đường cũng sợ bị phát hiện, đâu còn có thể giám sát hành tung của kẻ khác. Bây giờ lựa chọn duy nhất vẫn là giết đến tận cửa, ít nhất còn có chỗ tìm mục tiêu.

"Hóa trang thì sao?" Lưu Bưu nói.

"Hóa trang cũng là một biện pháp nhưng hình dáng và vóc người ngũ quan của chúng ta đều không cách nào thay đổi ... Đúng rồi, có biện pháp rồi ..." Trương Dương đột nhiên thấy đầu giường Lưu Bưu treo một chuỗi nụ hoa đào, thứ này treo ở trong nhà có tác dụng trừ tà. Chắc bà Lưu sợ nhi tử bảo bối của bà bị người chém chết nên mới treo trên giường một nụ đào phù hộ cho nhi tử của bà sống lâu trăm tuổi.

"Làm gì vậy? Cái này mẹ ta treo lên, đừng đụng vào ..." Lưu Bưu tựa hồ rất lưu tâm với đồ vật của mẹ hắn.

"Cái này để bảo vệ tính mạng!" Trương Dương cầm xâu nụ đào xuống, tháo dây ra, lấy ra bốn nụ đào rồi sau đó treo phần thừa lại lên giường.

"Không phải chứ, món đồ này thực sự có thể bảo vệ tính mạng?" Lưu Bưu kinh ngạc nói.

"A a, thật ra chúng ta chỉ làm một cái hóa trang đơn giản nhất, chờ một chút sẽ tốt ngay thôi."

Lưu Bưu trừng mắt nhìn Trương Dương dùng khảm đao gọt hết các góc hột đào, sau đó lại gọt từng bên thành hình dẹt, Trương Dương gọt phi thường cẩn thận, không bỏ sót góc nào. Nhìn sự chuyên chú của Trương Dương và đao pháp trôi chảy của hắn, Lưu Bưu có ảo giác như thấy Trương Dương là một bậc thầy điêu khắc.

Trương Dương chính mình vốn không biết, bàn tay khéo léo của đang nhảy nhót trên hột đào, tràn ngập mỹ cảm lưu loát, ngay cả người thô lỗ như Lưu Bưu cũng say mê, tư duy nhịn không nổi cuốn theo đao phong nhảy nhót mà ảnh hưởng chấn động đến tâm tình .

Cuối cùng, bốn hột đào bị chạm trổ thành một cái vật thể hình dẹp nhẵn bóng.

Khiến cho Lưu Bưu kinh ngạc chính là Trương Dương cư nhiên đút hai hột đào vào trong miệng.

"Thế nào?" Trương Dương cười nói.

"A ... Ngươi quá thần kỳ ... ha ha ..." Khuôn mặt vốn gầy gò Trương Dương giờ trở thành một người mặt to tròn, Lưu Bưu cao hứng đột nhiên nhảy cỡn lên, sau khi Trương Dương đút hai cái hột đào vào trong quai hàm, cả người cũng thay đổi, Lưu Bưu tin rằng nếu không phải người hết sức quen thuộc căn bản không cách nào nhận ra Trương Dương hiện tại.

"Đây chỉ là cơ bản, chúng ta bắt buộc còn phải làm vài việc khác nữa, ví dụ như vẽ lông mày đậm một chút , vẽ râu hoặc đội mũ ...vv.., mặc khác ngàn vạn lần không thể lưu lại dấu vân tay và tóc. Chỉ cần chúng ta không để lại chứng cứ trực tiếp thì bọn chúng cho dù biết là ta làm chúng ta cũng không phải sợ, hiểu không?"

"Ân ân ..."

"Đi thôi, ta cứ cảm thấy nán lại lâu trong nhà ngươi không tốt, vạn nhất bọn chúng giám sát ngay xung quanh nhà các ngươi thì có lẽ không xong rồi." Trương Dương đứng lên nói.

"Đi!"

Lưu Bưu cầm một ba lô du lịch treo trên tường xuống, cầm hai thanh đao bọc giấy báo lại sau đó đặt vào trong.

"Hai bác, chúng cháu đi đây."

"Cha, mẹ, con đi đây...."

"Nga, cẩn thận an toàn, gặp chuyện gì khó khăn cứ gọi điện thoại về là được."

"Bưu nhi, nhớ kỹ có chuyện gì thì lập tức gọi điện cho mẹ, cầm lấy cái này, đi ra bên ngoài mang theo chút tiền thì dũng cảm hơn." Lưu mẫu chạy ra cửa, nhét cho Lưu Bưu một xấp tiền, Trương Dương đoán ít nhất cũng có hơn năm nghìn.

Sau một hồi lời qua tiếng lại, hai người rốt cục cũng xuống lầu.

"Vẫn là không khí bên ngoài tốt a ..." Sau khi xuống lầu, Lưu Bưu hít một hơi thật sâu, tựa hồ ở nhà là một chuyện phi thường thống khổ.

"Đi mau!"

Vừa mới đi ra khỏi sân không đến một trăm mét, đột nhiên Trương Dương lập tức kéo Lưu Bưu chạy như điên, một cỗ cực độ nguy hiểm tràn ngập trong không trung, cảm giác này từ trước đến giờ Trương Dương chưa từng gặp, bởi vì nguy hiểm nhằm vào họn họ, Trương Dương tin vào trực giác của mình, mấy ngày nay có thể sống sót trong khi chạy trốn cũng chính là dựa vào loại trực giác này.

Bắn tỉa!

Đột nhiên, Trương Dương đang chạy như điên thì lông tóc cả người dựng hết lên, hắn nhớ tới lần lúc ở cửa thư viện . Cảm giác lão bà tạo cho hắn chính là loại cảm giác này, hiển nhiên bọn họ bị một sát thủ theo dõi ...

Chương 347: Tạ ơn huynh... muội hận huynh

Phần I

Dịch: lanhdiendiemla

Biên dịch & biên tập: Ngọc Vi

Nguồn: www.tangthuvien

Thx nhiều để kiếm tiền nuôi pet nhé

Ngọn đèn dầu chợp bùng lên, tỏa ra những ánh lửa lập lòe kêu tí tách. Vào khoảng khắc ấy, không khí trong phòng trở nên yên ắng lạ thường, Lâm Vãn Vinh dường như có thể nghe được cả tiếng thình thịch của từng nhịp tim.

Từ Trường Kim khép mắt lại, hai giọt lệ từ từ lăn dài trên đôi má đang dần rực theo ánh lửa hồng. Làn da mịn màng óng ánh kia càng trở nên lung linh mê hoặc, dường như chỉ cần một tiếng đàn khe khẽ cũng có thể làm nàng tan chảy. Chiếc môi hồng nhỏ nhắn khẽ mấp máy, phả ra từng làn hương nồng ấm.

Trên người nàng chỉ còn lại một chiếc yếm đỏ thắm, không che phủ hết những núi đồi tròn trịa, căng đầy sức sống, đang run rẩy phập phồng theo từng hơi thở. Đôi chân ngọc thon dài không một vết tì, e ấp khép nép dưới ánh sáng mờ ảo bên trong căn phòng. Cả tấm thân nàng tựa như một tác phẩm tuyệt mỹ của tạo hóa, mong manh mỹ lệ khiến cho phàm nhân không nỡ chạm tay vào.

- Đại nhân, xin ngài ra tay cứu con dân Cao Ly, vì họ, Trường Kim nguyện ý làm tất cả...

Gương mặt nàng đã ngập tràn trong nước mắt, tựa hoa đào dưới mưa, bơ vơ run rẩy, trông qua thì thật yếu đuối đang thương, nhưng càng nhìn thì càng thấy đẹp đến thoát tục.

- Trường Kim muội, muội làm cái gì thế này? Quân tử ái sắc, thủ chỉ hữ đạo, đắc chi vô đạo, kê kê lan điệu.*

( Kẻ quân tử yêu sắc đẹp nhưng cũng chỉ giành được theo đạo lý, đoạt được mà vô luân vô đạo thì còn thua loài chó gà )

'Vãn Vinh huynh' tuôn ra toàn những lời lẽ quang minh lỗi lạc, nhưng hai mắt vẫn dính chặt vào những đường cong lung linh mỹ miều trên thân hình hoàn hảo của 'Trường Kim muội'.

"Trời, nữ nhân Cao Ly thời này chắc là còn chưa có chỉnh hình đấy chứ!? Đây hoàn toàn là vẻ đẹp tự nhiên ư!" Lâm đại nhân không tự chủ nghĩ loạn lên.

Từ Trường Kim vô cùng ngượng ngùng, như muôn cắn nát cả chiếc môi mỹ lệ:

- Đại nhân, xin ngài đáp ứng thỉnh cầu của Trường Kim, Trường Kim nguyện làm tất cả, chỉ cầu mong có thể giải cứu dân chúng Cao Ly ta...

Nghe lời này của nàng, Lâm đại nhân đột nhiên giận dữ:

- Từ tiểu thư, nàng thế này là ý gì? Coi nàng là hàng hóa trao đổi sao, hay xem ta là kẻ hoang đàn? Ta trịnh trọng nói với nàng, nàng đã nhìn người thật quá đơn giản rồi.

Từ Trường Kim khóc rấm rức:

- Đại nhân, ngài cứ coi ta là hàng hóa đi cũng được, trừ cách này ra, ta không biết làm gì khác nữa. Cao Ly sắp nguy trong sớm chiều, nhân dân đang trong cảnh đổ máu, Trường Kim một nữ tử yếu đuối, trừ con đường duy nhất này ra, còn có biện pháp gì nữa đây?

- Nàng yếu đuối thực sao? Nhân dân Cao Ly của nàng thật cơ khổ không có chỗ dựa sao? Nàng luôn miệng nói là vì con dân Cao Ly, nàng cho rằng mình rất vĩ đại?

Lâm đại nhân cười lạnh:

- Nàng thật sự coi Lâm Tam ta là kẻ xuẩn ngốc, vì mấy câu nói của nàng sẽ vác quân đi đánh trận ư?

Nghe hắn nói như thế, dường như lòng kiêu hãnh của Trường Kim cũng được khơi dậy, dù vẫn đang cực kỳ sượng sùng, nhưng nàng vẫn dũng cảm ngẩng dậy:

- Lâm đại nhân, chẳng lẽ ta nói sai sao? Trường Kim không muốn mình vĩ đại, chẳng mong lưu tiếng thơm vạn năm. Chỉ cầu sao cho đồng bào Cao Ly của ta có hạnh phục an kháng, vĩnh viễn sống vui vẻ thoải mái, vậy cũng sai sao?

Dưới cơn kích động, làn da nõn nà kia càng nhuốm thêm một màu hồng kiều diễm, Lâm Vãn Vinh nhìn thấy hoa cả mắt, hưng phấn không thôi, chỉ đành thầm niệm 'ban nhược ba la mật'*, cố ép những tà niệm kia xuống.

(*mấy câu kinh phật)

- Từ tiểu thư, cuối cùng nàng cũng tự biết thân, biết đang mình khẩn cầu cho nhân dân Cao Ly hạnh phúc an khang, từng câu từng chữ của nàng không tách rời nhân dân Cao Ly, nàng thật sự rất vĩ đại đó! Nhưng, nàng chớ có quên, nàng hiện tại tới thỉnh cầu tới nhân dân Đại Hoa. Nàng đã nghĩ qua cho Đại Hoa ta chưa? Vì cứu vớt nhân dân Cao Ly các nàng, trai tráng Đại Hoa ta phải rời nước viễn chinh. Nếu chiến đấu sa trường, bao nhiêu người lính sẽ bỏ mạng, bao nhiêu người vợ sẽ mất chồng, bao nhiêu đứa trẻ sẽ mồ côi cha? Quốc khố Đại Hoa ta sẽ phải khoét rỗng bao nhiêu? Nàng tính qua hay chưa? Nhân dân Cao Ly của nàng sẽ không chịu khổ nạn nữa, nhưng khổ nạn kia chẳng lẽ biến mất vô hình ư!? Không phải, nó chuyển sang người nhân dân Đại Hoa, Đại Hoa ta sẽ phải thay cho Cao Ly của nàng gánh chịu, nàng có hiểu hay không!?

Lâm Vãn Vinh nói liền một hơi, cảm thấy thật nhẹ nhõm thoải mái: "Chán ghét nhất là những kẻ luôn mồm cứu dân cứu nước các ngươi, hô khẩu hiệu một kiểu giống nhau, nhưng khi làm thật sự, mười người còn không bằng một!"

- Nhưng Lâm đại nhân, ngài có nghĩ tới một khi Đông Doanh thôn tính Cao Ly của ta, đứng vững chân trên lục đại, với dã tâm lang sói của bọn chúng thì mục tiêu tiếp theo sẽ chính là Đại Hoa hay không? Tới lúc đó con dân Đại Hoa vẫn chịu khổ chịu nạn như vậy, giống như nhân dân Cao Ly của ta, chẳng lẽ các ngài thật sự có thể trốn thoát mãi sao?

Từ Trường Kim không chút sợ hãi khí thế của hắn, hỏi vặn trở lại.

Lâm Vãn Vinh cười nhạt:

- Từ tiểu thư, nàng nói không sai, thôn tính Cao Ly không phải là tất cả mục đích của Đông Doanh, mục tiêu cuối cùng của bọn chúng là Đại Hoa. Đúng như nàng nói, nhân dân Đại Hoa ta sớm muộn cũng phải đối diện với cảnh hiểm nguy. Nhưng trận chiến mà chúng ta phải đánh lúc đó, là một trận chiến có chuẩn bị chứ không phải giống như thế này! Nghe đôi câu ba lời của nàng liền vội vãn phát binh, sẽ tạo thành cục diện hai mặt bị động. Mạnh được yếu thua là quy tắc của thế giới này, nàng yêu tổ quốc của mình, đó không những chỉ yêu sự phồn thịnh tươi đẹp của nước nhà, mà còn phải chịu đựng cả những khổ nạn khó khăn của nó. Trên thế gian trước nay chẳng hề có đấng cứu thế, đừng nên đem hi vọng gửi gắm vào kẻ khác. Hãy tưởng tượng xem Đại Hoa đối đầu với đồ đao Đột Quyết khó khăn biết bao nhiêu, nhưng đã từng cầu xin ai chưa?

Từ Trường Kim vẫn bướng bỉnh không nói lời nào, Lâm Vãn Vinh khẽ than:

- Giữa quốc gia với quốc gia không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Nếu như chỉ một mình nàng gặp nạn, ta có thể vì nàng chịu chém hai đao. Nhưng đây là việc liên quan đại cục nước nhà, tuyệt không thể đem từ nghĩa khí vào trong đó. Từ tiểu thư, khổ nạn của các nàng không phải do Đại Hoa ta tạo thành, chúng ta không thiếu của nàng cái gì. Nói một câu không khách khí, trận chiến giữa Cao Ly các nàng chống lại Đông Doanh, chính là thời gian để Đại Hoa ta tranh thủ chuẩn bị. Chúng ta không mong đợi Cao Ly thảm bại nhanh chóng, vì Đại Hoa ta kéo dãn thời gian, đợi chúng ta hàng phục xong Đột Quyết, mới quay đầu lại chiến đấu tiếp với Đông Doanh. Xin lỗi vì ta nói quá trực tiếp, có lẽ nàng nghe xong sẽ thương tâm, nhưng nếu ta không nói thì nàng có thể càng thương tâm hơn.

Từ Trường Kim nghe được thì trong lòng càng run lạnh, liếc nhìn hắn, mặt mày xám xanh:

- Lâm đại nhân, đây là lời thật lòng của ngài sao? Đại Hoa các ngài không phải luôn miệng nói là bạn bè láng giềng, có nạn sẽ giúp sao? Chẳng lẽ thật sự chỉ vì tư lợi như thế?

Lâm Vãn Vinh khinh thường nhếch miệng cười:

- Bạn bè láng giềng? Từ tiểu thư, băng đóng ba thước không phải chỉ vì một ngày tuyết rơi. Khi Đại Hoa ta cường thịnh, bốn phương tới bái lạy, Cao Ly bách di các nàng rất cung kính nghe lời, bởi vì lúc đó thần phục Đại Hoa có nhiều lợi ích, lúc đó chúng ta là bạn bè láng giềng. Nhưng khi Đại Hoa ta suy yếu thì sao, tường đổ người chạy, người đi rồi thì trà cũng lạnh, ngầm giấu đinh sau lưng không phải các nàng thì là ai? Từ khi Đại Hoa cùng Đột Quyết kịch chiến tới nay, có mấy người chân tâm thần phục, thực lòng đối đãi tử tế với Đại Hoa ta? Đừng nói nàng không biết, triều cống lần này nếu không phải Đột Quyết và Đông Doanh liên thủ uy hiếp Cao Ly, các nàng sẽ tới Đại Hoa sao? E là cũng chẳng có lòng dạ nào thèm ngó tới sắc lệnh của hoàng đế thiên triều ta.

- Đó là vì Cao Ly của ta là nước nhỏ, không có cách nào chịu nỗi áp lực của cường địch, cho nên chỉ có thể...

Từ Trường Kim vô phương đành than khổ.

Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:

- Điều đó chẳng phải đúng rồi sao? Khi Đại Hoa ta có nạn, dưới sự uy hiếp của cường địch, các nàng đã im lặng an phận. Vô hình trung hi sinh luôn lợi ích với Đại Hoa ta... Nhưng bây giờ hay rồi, khi lợi ích của các nàng sắp bị tổn hại, liền nhắc tới bạn bè láng giềng, muốn Đại Hoa ta hi sinh lợi ích của chính mình đi giúp nàng. Nàng xem ta là cái gì đây? Thật sự coi ta là kẻ hoang đàn sao?! Còn nàng luôn miệng yêu nước yêu dân, cho rằng mình rất cao thượng sao? Những kẻ nàng yêu thương chỉ là người dân Cao Ly, không phải là Đại Hoa ta, tới trước mặt ta hô khẩu hiệu vô dụng. Nàng đưa ra bao nhiêu thì sẽ nhận lại bấy nhiêu, đấy là chân lý xưa nay không thay đổi. Từ tiểu thư, suy nghĩ cẩn thận đi!

Lâm Vãn Vinh nói muốn bốc cả lửa, vội cầm lấy bát canh dược thiện, uống ừng ực hai ngụm lớn, cơn giận dữ trong lòng mới nguôi được phần nào. Ánh mắt vô tình lại lạc tới thân hình mềm mại yểu điệu của Từ Trường Kim, dò dẫm trên những đường cong hoàn mỹ tới mê người kia, làm hắn khô khốc mồm miệng: "Mẹ kiếp, muốn chết quá, giảng chuyện quốc gia đại sự với nữ nhân, thật là .... đàn gẩy tai trâu...!" Bê dược thiện lên, lại uống tiếp hai ngụm nữa.

Từ Trường Kim mềm oạt ngã nhào xuống đất, lẩm bẩm như tự nhủ:

- Chẳng lẽ Cao Ly của ta thật sự không còn đường cứu sao? Lâm đại nhân, ngài học cao hiểu rộng, cầu xin ngài nghĩ ra cách gì giúp chúng ta đi...

Nàng ngồi bệnh xuống khép lại đôi chân thon dài xinh xắn, khiến nơi sâu thăm trên bắp đùi tròn lẳng kia càng trở nên mờ ảo, mê hoặc.

"Còn để đường cho người ta sống nữa hay không đây!?" Lâm đại nhân than một tiếng: "Bỏ đi, làm quân tử thật khó vất vả, lão tử cứ yên tâm mà lớn gan nhìn vậy, cũng đâu làm nàng mất đi miếng thịt nào." Hắn như cởi bỏ được tâm tư ái ngại, con mắt lại dính cặp đùi đầy đặn mượt mà của Từ Trường Kim, nhất thời nhìn tới mê mẩn, ngay cả câu hỏi của nàng cũng không còn nghe rõ.

- Lâm đại nhân, Lâm đại nhân...

Từ Trường Kim đang trong cơn hoảng loạn, thấy ánh mắt của hắn dò dẫm trên cơ thể mình, nhất là cứ chăm chăm nhìn vào giữa hai chiếc đùi ngọc, mặt nàng nóng bừng bừng, thẹn tới mức hận không tìm được kẽ hở nào mà chui vào. Nhất là hắn đã không đáp ứng giúp đỡ, còn dùng nghĩa chính nghiêm từ để giáo huấn mình một trận, lại chẳng biết mắc cỡ cứ mãi hân thưởng mỹ sắc. Thiên hạ vô sỉ hắn mà nhận thứ hai, thì có lẽ chẳng ai dám nhận thứ nhất.

- Hả, chuyện gì thế?

Lâm Vãn Vinh vội lau nước miếng đang chảy thành dòng nơi khóe miệng, cố bình tĩnh lại hỏi:

Từ Trường Kim buồn bã than một tiếng:

- Đại nhân, nếu ngài có thể nghĩ ra biện pháp khác cứu vớt Cao Lý không? Trường Kim dù sao cũng là của ngài...

"Nha đầu này mơ ước sắc đẹp của ta tới độ si mê như thế sao?" Lâm đại nhân trang nghiêm đáp:

- Từ tiểu thư, ta là người có nguyên tắc, bất luận kẻ nào muốn chiếm đoạt ta, đó đều là si tâm vọng tưởng. Cao Ly của nàng đối mặt với cục diện như thế, nếu cứ có tâm tư gửi gắm vào người ngoài, vậy tuyệt không thể giữ nước nỗi. Phải tự khơi dậy tiềm lực vốn có, chống cự Đông Doanh mới đúng.

- Vậy Cao Ly của ta chẳng phải là vì Đại Hoa trở thành lá chắn hứng đòn thay sao? Hao hết quốc lực chống lại Đông Doanh, nhưng thủy chung không chạy thoát được việc mất nước. Kết quả vẫn để Đại Hoa chiếm hết tiện nghi ư?

Từ Trường Kim, kỳ nữ nổi danh nhất Cao Ly này, cuối cùng lộ sự yếu đuối không nơi nương tựa, gục đầu xuống muốn khóc. Khi nói tới 'chiếm tiện nghi' thì đầu cúi sát tới tận ngực, cũng không biết là đang than khóc cho Cao Ly, hay là đang than khóc cho thân phận mình nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #awefawefaa