C78
"Nàng nhìn gì mà chăm chú vậy?" Hiên Viên Diệp thấy nàng luôn nhìn ra bên ngoài thì nghi ngờ hỏi, thân mình cũng dựa sát vào nàng để nhìn ra ngoài. Trên đường cái khá ồn ào nhưng không có gì khác biệt so với ngày thường, rốt cuộc cái gì khiến nàng chăm chú như vậy?
"Thiếp đang tìm hiểu thị trường." Mạnh Phất Ảnh mỉm cười nhẹ giọng đáp, nàng cảm nhận được khuôn mặt hắn đang kề sát bên mặt mình, không rõ là vô tình hay cố ý còn nhẹ nhàng cọ xát vài cái trên mặt nàng.
Dù gì thì trước khi bắt tay vào buôn bán, công việc quan trọng nhất là phải điều tra thị trường.
"Tìm hiểu thị trường?" Hiên Viên Diệp nhíu mày quay sang nhìn nàng, ánh mắt hơi lóe lên tỏ vẻ chưa hiểu rõ ý nàng là gì, có điều mặt hắn vẫn dán chặt trên mặt nàng, khi vừa quay đầu thì môi hắn tự nhiên dừng trên mặt nàng, mà hắn cũng không có ý định tránh đi, trong giọng nói còn có chút rầu rĩ.
"Trước khi đánh giặc chàng cũng phải tìm hiểu về kẻ địch chứ?" Mạnh Phất Ảnh liếc hắn, hơi dịch khuôn mặt ra một chút, vì khoảng cách quá gần nên toàn bộ hơi thở của hắn đều phả lên mặt nàng, làm nàng cảm thấy hơi ngứa và có chút không thoải mái.
Hiên Viên Diệp giật mình, chăm chú nhìn ánh mắt như đang ấp ủ chuyện gì của nàng, mặc kệ có thành công hay không, sự chuyên tâm của nàng đã rất đáng được tán thưởng.
"Có điều đánh giặc thật sự rất vất vả." Hiên Viên Diệp nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói bên tai nàng, lúc này hắn đang nói về chuyện đánh giặc, nhưng thật ra là muốn nói cho nàng biết việc buôn bán cũng rất vất vả, hắn thật sự không muốn nàng phải khổ cực như vậy.
"Thiếp không sợ khổ." Mạnh Phất Ảnh lập tức hiểu được ý tứ của hắn, thân mình theo bản năng cũng tiến sát lại, nàng ngọt ngào nói, lúc này khuôn mặt nàng đang áp sát trong lồng ngực hắn nên lời nói cũng có chút mơ hồ.
Hiên Viên Diệp nhíu mày, gương mặt hơi cứng lại, cánh tay đang ôm nàng dường như khép chặt thêm, sau một lúc hắn mới nhếch môi nói tiếp, "Nếu nàng muốn làm thì cứ làm, không cần phải suy nghĩ nhiều, cũng không cần phải tự tạo ra áp lực."
Nếu nàng kiên trì thì hắn cũng không thể ngăn cản, nhưng hắn cũng không muốn nàng bất luận vì cái gì mà bị gánh nặng tâm lý.
"Bản vương sẽ đưa bạc cho nàng." Khóe môi Hiên Viên Diệp hơi động một chút rồi nhẹ nhàng bổ sung thêm, lúc sáng nghe nàng nói đến kế hoạch kia hắn đã biết phải dùng rất nhiều bạc, nhưng hắn vẫn có thể gánh được.
"Phải không vậy?" Mạnh Phất Ảnh vừa chớp chớp đôi mắt vừa nhẹ giọng cười nói, hắn thật sự giao bạc cho nàng làm việc này sao? Hiện giờ nàng không phải chỉ vì muốn đối đầu với Bạch Dật Thần nữa, quan trọng hơn cả là nàng muốn sản xuất, muốn tạo ra sản phẩm.
Muốn tạo ra sản phẩm tốt thì nhất định phải có thiết bị tốt, ngoài ra còn phải mướn người và chuẩn bị một ít nguyên liệu đặc biệt. Tính sơ sơ thôi đã ngốn hết một khoản chi phí giật mình, mà so với các cửa hàng khác thì chỉ e là "Tiểu vu gặp đại vu"* mà thôi.
Nàng cảm thấy lời này của Hiên Viên Diệp nói ra hơi sớm, nếu nàng nói cho hắn biết bước tiếp theo trong kế hoạch của nàng, liệu hắn có hối hận và phản đối hay không?
Rất có thể hắn sẽ như vậy, nàng cần làm nhiều việc như thế, chỉ sợ toàn bộ số bạc của hắn cũng chưa đủ, mà đúng như lời hắn nói, có khi đến ngay cả hắn cũng phải bồi vào, đương nhiên cuối cùng nàng sẽ trả lại gấp nhiều lần, thậm chí trả lại gấp cả chục lần.
Có điều hiện tại nàng mới chỉ nói suông chứ chưa làm gì nên cũng không có ai dám tin tưởng.
Nghĩ đến chuyện mỗi bước trong kế hoạch của nàng đều rất khó khăn, lại rất có khả năng sẽ phải dùng đến toàn lực của hắn để duy trì, rồi lại sợ hắn đổi ý, nàng đột nhiên muốn trước hết lừa hắn "lên thuyền giặc".
"Đúng vậy." Hiên Viên Diệp không biết ý định của nàng, khi nghe nàng hỏi vậy, cánh tay lại đang bị hơi thở của nàng phả lên, hắn vừa nói vừa có chút buồn cười.
"Lời này do chính Vương gia nói ra đấy nha." Mạnh Phất Ảnh thẳng tắp nhìn hắn, gương mặt đan xen vẻ trịnh trọng lẫn chờ mong.
"Bản vương đã bao giờ không giữ lời chưa?" Hiên Viên Diệp giật mình lắc đầu, tiểu nữ nhân này quả thực đang sỉ nhục hắn, Hiên Viên Diệp hắn chưa từng nói xong rồi lại đổi ý, đối với nữ nhân của hắn thì lại càng không.
Bình thường khi nói chuyện với Mạnh Phất Ảnh, hắn vẫn quen xưng ta, nhưng mỗi khi cần nhấn mạnh chuyện gì, hắn lại xưng là Bản vương.
"Chính miệng Vương gia nói đó nha." Mạnh Phất Ảnh nghe hắn nói xong thì cười thành tiếng. Nàng im lặng một chút rồi vươn tay ra nhẹ ôm lấy cổ hắn, nũng nịu nói, "Khi trở về, chàng lấy con dấu in sẵn cho thiếp mấy bản, khi nào cần đến tiền thiếp sẽ tự đi lấy nhé."
Không thể mỗi khi cần đến tiền nàng lại bám theo hắn mà đòi được, mỗi ngày như vậy cộng lại chỉ sợ mặt hắn sẽ chuyển màu đen mất, vì vậy nàng muốn hắn in sẵn mấy con dấu cho nàng, đến lúc cần tiền nàng cũng không phải hỏi hắn nữa, đợi đến khi hắn phát hiện ra thì cũng đã quá muộn, khà khà!
Hiên Viên Diệp nhăn mày nhìn nàng mà không nói gì, tuy hắn rất chiều chuộng nàng nhưng với yêu cầu này hắn vẫn thấy có chút khó xử.
Cũng không phải hắn luyến tiếc tiền bạc với nàng, chủ yếu là con dấu của hắn có tác dụng quá lớn, chỉ sợ nàng sẽ gặp phải chuyện phiền phức.
"Thế nào? Chàng không tin thiếp ư?" Mạnh Phất Ảnh trầm mặt xuống, khóe môi nhếch lên bất mãn nói, "Hóa ra chàng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chứ vẫn sợ thiếp sẽ dùng hết tiền của chàng đúng không?"
Nàng hơi dừng lại suy tư một chút, trong lòng có chút rầu rĩ rồi tiếp tục nói, "Hay là chàng sợ thiếp dùng con dấu của chàng để làm chuyện bậy bạ, gây phiền toái cho chàng?"
"Đồ ngốc, Bản vương sao có thể không tin nàng." Hiên Viên Diệp thở dài một hơi, thật hết cách với nàng, hắn hạ quyết tâm rồi nói tiếp, "Được rồi, khi về tới Vương phủ nàng theo Bản vương vào thư phòng."
"Được." Gương mặt Mạnh Phất Ảnh lập tức xán lạn trở lại, nàng cười khẽ, nét "thương tâm" vừa rồi đã biến mất hoàn toàn. Nhìn sự thay đổi quá nhanh trên gương mặt nàng, Hiên Viên Diệp không nhịn được sửng sốt một hồi rồi cũng âm thầm buồn cười.
Về tới Nghệ Vương phủ, Mạnh Phất Ảnh lập tức đi theo Hiên Viên Diệp vào thư phòng. Tốc Phong thấy Mạnh Phất Ảnh đi tới thì không khỏi kinh ngạc, Vương phi đến thư phòng làm gì?
Có điều, sau khi theo Hiên Viên Diệp vào thư phòng, Mạnh Phất Ảnh thuận tay đóng luôn cửa lại, để Tốc Phong ở bên ngoài.
Nàng lấy một chồng giấy thật dày đem đến trước mặt Hiên Viên Diệp.
"Nhiều như vậy à?" Hiên Viên Diệp vừa trợn mắt vừa kinh ngạc nói to, nàng muốn đóng dấu nhiều như vậy để làm gì?
"Ai nha, làm ăn buôn bán mà, lúc nào cũng có thể cần đến tiền, có thể hôm nay cần một trăm lượng, ngày mai lại cần hai trăm lượng, thiếp không thể biết được cần hết bao nhiêu bạc mà lấy ra một lần để trong phủ được, mà cũng không biết phải lấy ra bao nhiêu lần, cho nên cứ làm sẵn như vậy để đề phòng." Mạnh Phất Ảnh trợn tròn hai mắt trông cực kỳ vô tội, hơn nữa, nàng còn cố ý nói một trăm lượng, hai trăm lượng, hòng đánh vào tâm lý người ta, khiến người ta mất cảnh giác.
Ánh mắt Hiên Viên Diệp lóe lên, nàng nói như vậy cũng có chỗ hợp lý, có điều không hiểu vì sao hắn cứ cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, có vẻ như ...
"Diệp?" Thấy hắn do dự, Mạnh Phất Ảnh cố ý tiến gần lại, đôi mắt thẳng tắp nhìn hắn lộ rõ vẻ chờ mong, còn mang theo vài phần khẩn cầu.
Hiên Viên Diệp lại âm thầm thở dài một hơi, hắn quả thực không có cách nào chống lại nữ nhân này, nàng nhất định là khắc tinh của hắn. Hắn chậm rãi lấy con dấu ra, từ từ đóng lên từng tờ trên chồng giấy nàng đã để sẵn.
Đóng được khoảng hai chục tờ thì hắn dừng lại rồi lập tức đem con dấu cất đi. Hắn đưa xấy giấy đã được đóng dấu đến trước mặt nàng, "Thế này đã đủ chưa?"
Bình thường muốn có được con dấu của hắn vốn là chuyện vô cùng khó khăn, vậy mà hiện tại Mạnh Phất Ảnh không chỉ lập tức có được hai chục tờ đã đóng dấu, mà lại còn là hai chục tờ trống không chưa có nội dung gì.
"Đủ rồi, đủ rồi." Mạnh Phất Ảnh vừa gật đầu lia lịa vừa đáp lời. Kỳ thực nàng lấy nhiều giấy như vậy nhưng cũng không định để hắn đóng hết, nàng chỉ nghĩ sẽ xin khoảng mười tờ thôi, thật không ngờ hắn lại đóng những hai chục tờ.
Nàng đương nhiên hết sức hài lòng.
Thấy vẻ mặt vui sướng của nàng, một tia do dự trong lòng Hiên Viên Diệp cũng lập tức tan biến, tiền bạc mất đi có thể đổi được nụ cười xán lạn của nàng thì kể cũng đáng.
"Diệp, chàng thật tốt với thiếp." Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng thu hồi đống giấy rồi vội vàng hôn một cái lên môi hắn, tiếp đó lại dịu dàng cười nói.
Trên gương mặt Hiên Viên Diệp lập tức lộ ra vẻ thỏa mãn, hắn cười khẽ, một nụ cười tươi tắn, một cái hôn thật khẽ, một câu nói "Chàng thật tốt" đã có thể "lừa" được tất cả gia sản của đường đường một Vương gia như hắn.
Hiên Viên Diệp vẫn còn đang lâng lâng ngây ngất.
"Thiếp đi làm việc của thiếp đây, không quấy rầy Vương gia nữa." Mạnh Phất Ảnh cầm tập giấy đã được đóng dấu xoay người rời đi, ra khỏi thư phòng thì nhìn thấy Tốc Phong đang đứng ở cửa, đang lúc tâm tình phấn khởi, nàng vui vẻ chào hỏi Tốc Phong, "Tốc Phong, buổi sáng tốt lành."
Tốc Phong sửng sốt, ngây ra như phỗng quên cả hành lễ, Vương phi bỗng dưng chào hỏi hắn, lại còn bảo hắn buổi sáng tốt lành?
Buổi sáng? Lúc này còn là buổi sáng sao? Giờ đã là xế chiều rồi, Vương phi không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Có điều gương mặt Vương phi rõ ràng đang có vẻ rất đắc ý, chắc là không có chuyện gì đâu?
"Tốc Phong, vào đây." Tốc Phong đang âm thầm kinh ngạc thì đột nhiên nghe thấy tiếng Hiên Viên Diệp gọi.
"Vâng." Tốc Phong lập tức hoàn hồn rồi theo bản năng nhẹ giọng đáp lời, sau đó cẩn thận đi vào thư phòng. Khi thấy vẻ ôn hòa trên mặt Điện hạ, có vẻ như tâm tình đang cực kỳ tốt, hắn liền an tâm thấp giọng hỏi, "Vương gia có chuyện gì cần sai bảo thuộc hạ?"
"Ngươi tìm ngay hai người có võ công tốt nhất rồi sai bọn họ âm thầm bảo vệ Vương phi." Hiên Viên Diệp đặt quyển sách xuống, hướng mắt lên nhìn Tốc Phong, trên gương mặt ẩn hiện vài phần ngưng trọng.
Nếu nàng muốn buôn bán thì nhất định phải có lúc ra khỏi phủ, hắn không thể không lưu ý đến vấn đề an toàn của nàng.
"Vâng, thuộc hạ hiểu rồi." Tốc Phong nghe xong mệnh lệnh thì không tỏ ra bất ngờ, lập tức đáp lời.
"Còn nữa, bảo Phi Ưng tận lực làm theo ý nàng, bất kể là chuyện gì, miễn là nàng muốn." Hắn vẫn có chút không yên lòng về Phi Ưng, hắn biết tính Phi Ưng vốn ngang bướng, sợ Phi Ưng sẽ làm nàng khó chịu.
Nếu là hắn trực tiếp nói với Phi Ưng thì chưa chắc Phi Ưng đã làm theo, nhưng nếu là Tốc Phong nói thì Phi Ưng nhất định sẽ nghe.
"Vâng." Khóe môi Tốc Phong không nhịn được rút mạnh một cái, Điện hạ biết rõ tính tình Phi Ưng, chắc chắn cũng biết Vương phi sẽ làm gì, mà việc này có thể Phi Ưng sẽ không chịu làm, nên định sai hắn đi làm thuyết khách chăng?
Sáng sớm hai ngày sau, Mạnh Phất Ảnh vào cung thỉnh an Thái hậu, Nhu phi xong liền vội vàng đi làm việc của mình. Nàng dự định đi tìm cửa hàng, tìm người làm phù hợp, quan trọng nhất là đi mua thiết bị.
Cũng may Hiên Viên Diệp đã cấp cho nàng vài người, mà hai người do Tốc Phong an bài để âm thầm bảo vệ nàng cũng bị tóm lấy để làm người sai vặt.
Vết thương của Lan Mai đã có chuyển biến tốt, Thanh Trúc cũng đã trở lại, nàng ấy giúp nàng rất nhiều việc nên lúc nào cũng vội vội vàng vàng.
Ngay cả nàng cũng xoay như chong chóng, đến thời gian uống nước cũng không có, so với Hiên Viên Diệp còn bận bịu hơn nhiều.
Lúc này trời đã tối đen mà nàng còn chưa hồi phủ.
Hiên Viên Diệp ngồi trong đại sảnh, sắc mặt càng lúc càng đen lại, nữ nhân này sao lại chậm chạp vậy, đến giờ còn chưa trở về?
"Tốc Phong, cho người đi tìm Vương phi về đây." Hai ngày nay hắn bận rộn xử lý các việc trong triều, công việc cũng khá bề bộn, tối qua về muộn, hắn còn lo lắng nàng sẽ buồn nên hôm nay tận lực xử lý mọi việc để về sớm.
Kết quả là hắn ngồi trong đại sảnh đợi đến nửa canh giờ mà nữ nhân kia vẫn chưa thấy đâu.
Lúc này hắn thật sự hối hận đã để cho nàng phải chạy đi chạy lại như vậy, chờ nàng trở về, hắn sẽ không để cho nàng chạy loạn lên thế nữa, đã muộn thế này, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ...
Nghĩ đến đây, hắn không thể ngồi yên được nữa bèn lập tức đứng lên định đi ra ngoài tự mình tìm nàng, hắn vốn sợ lúc hắn ra ngoài thì nàng đã trở về rồi, nhưng chờ đợi đã nửa canh giờ mà không thấy bóng dáng nàng đâu, hắn không thể kiên nhẫn ngồi chờ thêm được nữa.
Lúc ấy Mạnh Phất Ảnh cũng đang vội vàng chạy về, vừa vào tới cửa liền đụng ngay phải Tốc Phong đang định ra ngoài, nàng giật nảy mình.
Tốc Phong đã về, nghĩa là hắn đã trở về.
Hôm qua về muộn thế mà sao hôm nay lại về sớm vậy?
Thân thể nàng theo bản năng hơi co lại, không biết hắn có tức giận không?
"Vương phi, rốt cuộc Người đã trở về." Tốc Phong thấy nàng thì như gặp được cứu tinh, hắn lập tức kêu lên, nếu không tìm được Vương phi, chỉ sợ Điện hạ sẽ lật tung toàn bộ Vương phủ này lên mất.
Nhìn bộ dạng Tốc Phong, trong lòng Mạnh Phất Ảnh càng thêm kinh hãi, nàng nhỏ giọng hỏi, "Điện hạ có tức giận không?"
Tốc Phong đang định trả lời.
"Nàng nói thử xem?" Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh như băng đột ngột truyền tới, Hiên Viên Diệp lửa giận đầy mình lập tức xuất hiện.
Không cho nàng bất cứ cơ hội phản ứng nào, hắn lập tức ôm xốc nàng lên, nhanh chóng đi vào trong Vương phủ.
Tốc Phong kinh hãi một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Vương phi, hy vọng Điện hạ ra tay không quá nhẫn tâm.
"Nói đi, vì sao nàng về trễ như vậy?" Trở về phòng, Hiên Viên Diệp buông nàng ra, hắn cố gắng đè nén nỗi tức giận đang dâng lên trong ngực mà trầm giọng hỏi.
Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở ra một hơi, nàng biết lúc này nói ra lý do gì cũng đều không tác dụng, bất kể là lý do nào cũng sẽ càng chọc cho hắn giận thêm, vì vậy nàng lựa chọn cách không nói gì cả.
"Diệp, thiếp cam đoan từ giờ về sau sẽ không về muộn như vậy nữa, thiếp cam đoan khi nào chàng về Vương phủ thì nhất định thiếp cũng đã có mặt ở đây rồi." Nàng vốn thông minh nên biết rằng lúc này, để đối phó với sự tức giận của hắn, cách tốt nhất chính là nhận lỗi.
Hiên Viên Diệp giật mình, không ngờ nàng lại thẳng thắn thừa nhận sai lầm như vậy, lửa giận đang bừng lên trong mắt hắn lập tức biến mất hơn phân nửa.
Tuy vậy, hắn vẫn lạnh lùng lên tiếng, "Nàng còn muốn có lần sau sao? Từ hôm nay trở đi không cho phép ..."
"Diệp, thiếp biết sai rồi, chàng có thể tha thứ cho thiếp lần này được không?" Mạnh Phất Ảnh hơi tiến về phía trước, ủy khuất nói, nàng biết hắn tức giận như vậy cũng vì lo lắng cho nàng.
Nhưng nàng không muốn vừa mới bắt tay xây dựng sự nghiệp chưa đến đâu đã vội kết thúc thế này, nàng thật sự không muốn.
Dù giờ là thời cổ đại, nàng vẫn muốn đạt được thành công, nàng muốn chứng minh nữ nhân cũng không hề thua kém nam nhân.
Nghe giọng điệu ủy khuất của nàng, dù đang rất bực bội, tức giận, trái tim Hiên Viên Diệp cũng lập tức mềm nhũn ra, nghĩ đến chuyện nàng về trễ như vậy chẳng qua cũng chỉ vì thích thú với công việc, hắn cảm thấy không cần thiết phải cấm cản nàng, bắt nàng ở trong phủ.
"Nhớ cho kỹ lời nàng vừa nói, nếu lần sau lại về trễ như vậy thì đừng trách Bản vương." Tuy đã mềm lòng những hắn vẫn giở giọng đe nẹt nói.
"Được được, thiếp biết rồi." Mạnh Phất Ảnh lập tức đáp lời, nàng biết ở thời cổ đại, nữ nhân tốt là phải ở nhà giúp chồng dạy con, không có nam nhân nào chấp nhận cho nữ nhân của mình bay nhảy ở bên ngoài như vậy, huống chi hắn đường đường là một Vương gia.
Nhưng hắn vẫn dung túng nàng, để nàng ở bên ngoài muốn làm gì thì làm, hắn dung túng nàng như vậy không chỉ vì sủng nàng, vì yêu nàng, mà quan trọng hơn là vì hắn tôn trọng nàng.
Kiếp này gặp được hắn, nàng cảm thấy đã thỏa mãn lắm rồi.
Một hồi lửa giận cuối cùng cũng tiêu tán hết.
Mạnh Phất Ảnh dựa vào lòng hắn, cảm nhận được hơi ấm của hắn, nàng nở nụ cười xán lạn khác thường.
Ngày hôm sau, sau khi Hiên Viên Diệp lên triều, Mạnh Phất Ảnh lại đi ra ngoài, nàng muốn tận lực an bài xong mọi chuyện để trở về sớm.
Khoản tiền đầu tư sản xuất lớn hơn rất nhiều so với tính toán ban đầu của Mạnh Phất Ảnh. Đến lần thứ tám nàng đến tiền trang* để lấy ngân lượng thì chưởng quầy của tiền trang cho biết ngân lượng của Hiên Viên Diệp đã được lấy hết rồi.
(Chú thích: Tiền trang: Tương đương với ngân hàng.)
Mạnh Phất Ảnh sửng sốt một lúc cũng chưa lấy lại được tinh thần, thật sự đã dùng hết rồi sao?
Có điều khi tỉ mỉ tính toán một hồi các khoản chi trong mấy ngày nay, nàng cũng phải âm thầm thở rút một hơi, có chút bất tri bất giác, quả thực nàng đã tiêu hết cả gia sản của Hiên Viên Diệp rồi.
Nếu để Hiên Viên Diệp biết chuyện này, hắn nhất định sẽ tự tay bóp chết nàng, hơn nữa bây giờ còn một vấn đề quan trọng hơn, nhà xưởng của nàng giờ phải làm sao?
Đã làm được một nửa rồi, giờ cũng không thể ngừng được nữa, nếu cứ như vậy mà ngừng thì khoản tiền đã đầu tư thật sự không thể thu lại được, nhưng nếu không ngừng thì vấn đề tiền bạc ...
Ách, nghĩ đi nghĩ lại, Mạnh Phất Ảnh vẫn thấy không nên nói việc này cho Hiên Viên Diệp biết, nàng thật sự sợ Hiên Viên Diệp sẽ tự tay bóp chết nàng mất.
Hoặc là buổi tối đi ra ngoài "thăm hỏi*" một chút, có điều mỗi tối Hiên Viên Diệp đều ngủ cạnh nàng, nàng muốn ra ngoài cũng không có cơ hội. Ban ngày lại quá nguy hiểm.
(Chú thích: "Thăm hỏi": Ý Mạnh Phất Ảnh là "Ăn trộm" ạ)
Thật đúng là "Vô xảo bất thành thư*", đúng ngày hôm đó Hiên Viên Diệp lại vừa khéo có việc cần đến ngân lượng, số lượng cũng không nhiều lắm, chỉ cần một vạn hai. Hắn liền đến tiền trang để lấy bạc.
(Chú thích: Vô xảo bất thành thư: Không khéo không thành sách, nghĩa là trùng hợp một cách kỳ lạ)
"Điện ... Điện hạ, ngân lượng của ngài ..., Vương phi đã lấy đi toàn bộ rồi, giờ một lượng cũng không còn." Chưởng quầy vừa nhìn HiênViên Diệp vừa kinh hãi nói, trong giọng nói mang theo vài phần run rẩy.
Buổi sáng lúc Vương phi tới lấy bạc, lão đã nói với Vương phi là không còn, giờ sao Điện hạ lại đến đây?
Họ không tin lão? Hay là ...?
Hiên Viên Diệp đông cứng người lại, đôi mắt theo bản năng trợn lên, sâu trong con ngươi lộ rõ vẻ kinh ngạc khó có thể tin được. Không còn? Hắn có bao nhiêu ngân lượng thì đều để ở đây, giờ sao có thể lập tức không còn xu nào?
"Ngươi không muốn sống nữa sao, dám lừa gạt cả Điện hạ. Điện hạ gửi bao nhiêu ngân lượng ở chỗ ngươi như vậy, giờ sao có thể không còn đồng nào?" Tốc Phong cũng hoàn toàn kinh sợ, không khỏi tức giận quát lên, hai tròng mắt còn hung hăng trừng trừng nhìn chưởng quầy.
"Không không, tiểu nhân không dám, tiểu nhân không có lừa Điện hạ." Chưởng quầy nghe Tốc Phong nói xong thì càng thêm kinh hãi, thiếu chút nữa là sụp xuống mặt đất. Lão liên tục giải thích, "Mấy ngày vừa rồi, Vương phi đã lấy hết số bạc Điện hạ để ở đây. Giờ thật sự một lượng cũng không còn."
Hiên Viên Diệp cứng người lại, hắn nhíu mày nhưng trên nét mặt vẫn hiện lên vẻ không tin, khóe môi hắn nhếch lên, giọng nói lạnh lùng vang lên, "Vương phi lấy bao nhiêu?"
Cho dù nàng cần dùng bạc thì cũng không thể dùng nhiều như vậy được.
'Để tiểu nhân đem phiếu xuất ngân lượng ra cho Điện hạ xem." Chưởng quầy vội vàng lật giở sổ sách ghi chép các lần Mạnh Phất Ảnh đến lấy tiền, run run đưa tới trước mặt Hiên Viên Diệp.
Hiên Viên Diệp nhíu mày lại rồi thuận tay lật giở mấy trang, có điều mỗi lần lật là mỗi lần mặt hắn thêm sầm xuống, mỗi lần lật là mỗi lần nỗi tức giận trong mắt hắn càng sâu thêm mấy phần.
Nhìn số lượng ngân lượng ghi trong đám phiếu xuất kia, bàn tay đang cầm phiếu của hắn cũng không nhịn được mà run lên.
Chỉ trong tám ngày, nữ nhân này đã dùng hết toàn bộ số bạc mà hắn liều mạng nửa đời mới kiếm được!
Hắn đã in cho nàng những hai mươi con dấu, nhưng nàng chỉ cần dùng tám cái là đã tiêu tán toàn bộ tài sản của hắn. Nữ nhân này thật đúng là ...
Tốc Phong đứng bên cạnh nhìn từng tờ phiếu xuất mà kinh hãi trợn mắt há mồm, đôi mắt thẳng tắp nhìn mấy tờ phiếu xuất ở khoảng cách cực gần nhưng vẫn nghi ngờ không biết mình có nhìn nhầm hay không.
"Điện hạ, hay là bọn họ tính sai?" Tốc Phong âm thầm thở rút một cái rồi cẩn thận nói. Hắn quay sang chưởng quầy, lạnh lùng nói, "Nhất định là các ngươi tính sai rồi, Vương phi sao có thể lấy ra nhiều ngân lượng như vậy được, còn không mau kiểm tra lại?"
"Tiểu nhân tính sai cho ai cũng không dám tính sai cho Điện hạ, mấy ngày nay quả thực Vương phi đã lấy tất cả ngân lượng ra rồi." Chưởng quầy vội vàng giải thích.
Lão nhìn về phía Hiên Viên Diệp, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi. Mỗi lần Vương phi đi lấy bạc đều có con dấu của Điện hạ, nhất định là Điện hạ đã đồng ý rồi, nhưng hiện tại nhìn vẻ mặt của Điện hạ thì xem ra hắn không biết gì hết.
Điện hạ mà truy cứu chuyện này thì chỉ e lão sẽ ...
Có điều Hiên Viên Diệp không nói gì nữa, hắn chỉ nhanh chóng xoay người rời đi.
Bởi hắn biết rõ vấn đề không nằm ở tiền trang, đúng như lão chưởng quầy đã nói, bọn họ tuyệt đối không dám giở trò quỷ sau lưng hắn.
Nữ nhân kia thật đúng là chuyện gì cũng có thể làm được.
Rời khỏi tiền trang, hắn lập tức ra khỏi thành, hắn biết mấy ngày nay Mạnh Phất Ảnh đều ở ngoài thành, tuy hắn không có thời gian để nhìn tận mắt nhưng mỗi ngày Tốc Phong đều bẩm báo cho hắn biết.
Hắn rất muốn xem nữ nhân kia dùng hết cả gia sản của hắn rốt cuộc đã làm được cái gì.
Khi ra khỏi thành và tìm được Mạnh Phất Ảnh, hình ảnh đập vào mắt hắn là cảnh nhà xưởng của nàng bởi vì chưa hoàn thành nên vô cùng ngổn ngang.
Hiên Viên Diệp lại không nhịn được tức giận, lửa giận trong con ngươi không ngừng bốc lên, nàng dùng hết tất cả ngân lượng của hắn để tạo ra đống đổ nát này sao?
"Mạnh Phất Ảnh!" Nhìn từ xa thấy Mạnh Phất Ảnh đang tất bật chỉ huy mọi người làm việc, bận rộn đến mức không nhìn thấy hắn, Hiên Viên Diệp đột nhiên quát lớn.
Mạnh Phất Ảnh nghe tiếng quát của hắn thì lập tức quay đầu lại, khi nhìn thấy hắn, nàng vội vàng chạy đến, nhưng khi thấy gương mặt vô cùng tức giận của hắn, nàng đột nhiên kinh hãi, không biết là có chuyện gì vậy?
"Sao chàng tại tới đây, hôm nay không bận sao?" Mạnh Phất Ảnh lờ đi cơn tức giận của hắn mà nhẹ giọng hỏi han, mấy ngày nay không phải hắn đang bộn bề công việc sao? Sao lúc này lại có thời gian đến đây xem nàng?
"Bận? Bản vương mà tiếp tục bận rộn thì chỉ sợ ngay cả chỗ ở cũng không còn." Hiên Viên Diệp nghe xong lời nói của nàng thì càng thêm chán nản, hắn nghiến răng gầm nhẹ.
Thân mình Mạnh Phất Ảnh phát run lên, nàng vốn biết sự việc sẽ có lúc bại lộ nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, nàng còn chưa nghĩ xong chuyện phải nói thế nào với hắn.
"Nàng có định cho Bản vương một lời giải thích hay không?" Thấy nàng trầm mặc không nói gì, nỗi tức giận trên mặt Hiên Viên Diệp càng dâng lên, hắn lập tức vung đống phiếu xuất ra, gằn giọng nói từng chữ.
Nữ nhân này có phải đang nghĩ cách để giấu diếm hắn hay không?
"Việc này ..., thiếp cũng không ngờ lại dùng hết nhanh như vậy." Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở ra một hơi rồi nhỏ giọng nói, mí mắt rũ xuống không dám nhìn hắn.
"Nàng?" Hiên Viên Diệp hoàn toàn chán nản, nàng còn dám nói nàng cũng không nghĩ sẽ dùng nhiều như vậy, một ngày nàng lấy ra hơn một trăm vạn, vậy mà ...
"Vậy nàng có thể giải thích cho Bản vương một chút được không, nàng dùng ngân lượng đó rốt cuộc để làm gì?" Hiên Viên Diệp lại cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.
Lúc này hắn chỉ hy vọng được nhìn thấy một đống hàng hóa, nếu là hàng hóa thì còn có thể đổi ra được một ít ngân lượng.
"Chính là những thứ này, chàng tới nhìn một chút, thiếp ..." Mạnh Phất Ảnh nghe hắn hỏi đến đây thì nhất thời cảm thấy hưng phấn muốn cho Hiên Viên Diệp xem những thứ nàng đã làm được.
"Nàng muốn nói là tất cả ngân lượng của Bản vương đã bị biến thành những thứ này?" Hiên Viên Diệp trợn mắt lên, thẳng tắp chằm chằm nhìn nàng, trong giọng nói lạnh băng mang theo một tia run rẩy.
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác khó tả.
Không phải hắn đau lòng vì số ngân lượng này, chỉ vì lúc này hắn đang cần dùng đến ngân lượng, nhưng mấy thứ này tuyệt đối không thể đổi thành ngân lượng được, ai lại đi mua đống đổ nát này.
"Vâng." Mạnh Phất Ảnh gật nhẹ, giọng nói càng nhỏ đi, nàng có thể hiểu được sự tức giận của hắn lúc này. Xem đống phiếu xuất trong tay hắn thì nhất định là hắn vừa tới tiền trang, hắn tới tiền trang nhất định là vì cần tiền, mà toàn bộ tiền của hắn đã bị nàng dùng sạch, nếu đổi là người khác thì cũng sẽ phát điên lên mất.
"Chàng cho thiếp mười ngày, mười ngày sau, thiếp cam đoan sẽ làm cho ngân lượng của chàng từ từ quay về." Mạnh Phất Ảnh dừng lời một chút rồi lại tiếp tục nói, gương mặt nàng hiện lên vẻ quả quyết.
Hiên Viên Diệp lại âm thầm thở ra một hơi. Hắn tự nhủ trong lòng không nên tức giận, không nên tức giận, nhưng hắn thật sự không tin mấy thứ này có thể làm cho bạc của hắn quay về, "Nàng có thể giải thích cho Bản vương một chút được không, những thứ này thì có ích lợi gì?"
"Những thứ này đều là thiết bị sản xuất, kế tiếp, thiếp sẽ dùng nó để tạo ra ..." Khuôn mặt Mạnh Phất Ảnh lại thêm phần rạng rỡ, nàng lập tức giải thích cho hắn.
"Công xưởng sản xuất? Trong kinh thành này cũng không ít công xưởng, nàng muốn mua bán cái gì thì hoàn toàn có thể đi tìm bọn họ, nàng quăng một món tiền khổng lồ để tạo ra những thiết bị này, những thứ này liệu có bán ra ngoài được không?" Hiên Viên Diệp căn bản vẫn luôn nghĩ bất kể nàng muốn làm gì cũng được, hắn nhất định sẽ chiều theo nàng, không muốn làm nàng mất hứng, nhưng việc này quả thật trăm triệu lần hắn cũng không ngờ tới.
Hậu quả của việc hắn dung túng cho nàng không ngờ lại nghiêm trọng thế này.
"Thứ thiếp muốn tạo ra không phải là những thiết bị kia, mà thiếp muốn tạo ra các sản phẩm vượt trội hơn bọn họ, chỉ có như vậy mới có thể chiếm lĩnh được thị trường." Mạnh Phát Ảnh bị hắn ngắt lời thì trong lòng trở nên ảo não, nói đến cùng thì hắn căn bản vẫn không tin nàng.
" ..." Hiên Viên Diệp nghẹn lời, muốn tạo ra sản phẩm vượt trội hơn bọn họ chẳng lẽ lại dễ dàng như vậy sao, trong số các công xưởng hiện giờ có không ít các công xưởng lâu năm, bọn họ cạnh tranh với nhau cũng là việc rất đáng khích lệ, các công xưởng này vẫn không ngừng cải tiến nhưng cũng không tạo ra được cái gì đột phá.
Nàng dù có lợi hại thế nào cũng chỉ là một nữ tử, có thể có bao nhiêu bản lĩnh mà cạnh tranh cùng nhiều người như vậy?
"Giờ nàng phải đi về cùng Bản vương." Hiên Viên Diệp trầm mặt xuống, giọng nói lạnh lùng đột nhiên cất lên. Xem ra hắn đã quá dung túng nàng, nếu lại để nàng tùy tiện tiếp tục như vậy, thật sự không biết còn gặp thêm phiền toái gì nữa.
"Thiếp không về." Mạnh Phất Ảnh giật mình, lập tức trả lời. Nếu nàng cứ vậy mà quay về thì thật sự sẽ không còn gì cả, hơn nữa, nàng cũng không thể từ bỏ mọi chuyện như vậy.
Nàng cũng hiểu bây giờ còn chưa tạo ra sản phẩm nào, nàng nói như vậy sẽ bị coi là ba hoa chích chòe, không cách nào làm cho người khác tin được.
"..." Hiên Viên Diệp hoàn toàn chán nản, lại âm thầm thở ra một hơi. Hắn híp mắt đảo qua đống ngổn ngang trước mặt, khóe môi nhếch lên, chậm rãi nói, "Vậy Bản vương hỏi nàng, tiếp theo nàng định làm gì, còn bạc để làm nữa sao?"
Theo lời nàng nói thì nàng muốn tạo ra sản phẩm vượt trội hơn của những người khác, có điều hiện tại không còn ngân lượng nữa, vậy tiếp theo nàng định dùng cái gì để tiếp tục kéo dài.
"Thiếp cũng đang suy nghĩ về vấn đề này." Mạnh Phất Ảnh chau mày khó xử nói.
Nàng suy tư một chút, không biết có nên nói cho Hiên Viên Diệp biết không, nàng đang định buổi tối nay sẽ đi "thăm hỏi" một chút.
"Bản vương cảnh cáo nàng, lần trước về muộn nàng đã nói gì với Bản vương, tốt nhất nàng đừng mơ tưởng đến chuyện Bản vương sẽ nghĩ lại." Hiên Viên Diệp dường như đã thấy rõ tâm tư của nàng, liền đem ý tưởng của nàng giết luôn từ trong trứng nước.
Nhìn vẻ mặt thì có thể đoán ra ngay chủ ý của nàng, lần trước do may mắn mà nàng tới Bạch phủ không bị phát hiện, nhưng cũng từ lần đó Bạch Dật Thần càng thêm phòng bị, nếu nàng lại tới đó lần nữa thì chỉ e sẽ không dễ dàng thoát thân.
Mà trong toàn bộ kinh thành này, trừ ngân khố ra, e rằng chỉ có trong Bạch phủ mới có đủ số ngân lượng nàng cần.
"Nhưng mà hiện tại ..." Mạnh Phất Ảnh thất vọng ra mặt, mày càng thêm nhăn lại, nàng quả thật không nghĩ đến chuyện chỉ trong thời gian rất ngắn như vậy đã tiêu sạch tiền của Hiên Viên Diệp.
"Vậy nên nàng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cùng Bản vương trở về thôi, mấy thứ này coi như phế liệu đem bán đi." Hiên Viên Diệp híp mắt nhìn nàng, cất giọng lạnh lùng rõ ràng có ý cảnh cáo.
Bạc không có hắn cũng không cần, nhưng hắn không thể để nàng gặp phải chuyện không hay.
"Không được, nếu vậy thì thật sự không thể thu hồi được tiền, hơn nữa kế hoạch của thiếp cũng ..." Mạnh Phất Ảnh vội vàng phản bác.
"Hay là nàng muốn đem luôn cả Bản vương để bồi vào?" Con ngươi Hiên Viên Diệp đột nhiên trầm xuống, bước chân tiến đến gần nàng một chút, giọng nói lạnh lùng cất lên, bàn tay đang giấu trong ống tay áo nắm lại căng thẳng.
Trước đây nàng từng nói thế nào nàng cũng sẽ bảo đảm cho hắn, có điều hiện giờ có vẻ như nàng chỉ hận không thể lập tức đem hắn bán đi.
Mạnh Phất Ảnh ngớ người ra, bờ môi khẽ động vài cái nhưng cuối cùng cũng không nói một chữ, việc mua bán trong giai đoạn đầu này đã vượt ra ngoài dự toán của nàng, đây vốn là giai đoạn cốt yếu lại để xảy ra chuyện như vậy.
Nàng không định từ bỏ, nhưng tiếp theo nếu không có bạc thì không thể làm tiếp được, mà những biện pháp khác Hiên Viên Diệp lại không đồng ý?
"Chàng cho thiếp thêm mấy ngày để thiếp nghĩ cách đã." Mạnh Phất Ảnh hơi khép mắt lại, trầm giọng nói. Nàng tuyệt đối không thể từ bỏ, không có bạc nàng có thể đi vay, ở thời hiện đại không phải người ta vẫn thường vay mượn để làm ăn sao, nàng cũng có thể nghĩ ra cách thuyết phục chưởng quầy các tiền trang tạm thời cấp tiền cho nàng.
"Cách của nàng?" Hiên Viên Diệp lại thấy lửa giận bốc lên trong ngực, hắn nhẫn nhịn đè nén cơn giận xuống, thấp giọng nói sẵng.
"Thiếp cam đoan sẽ không dùng biện pháp kia." Mạnh Phất Ảnh ngước mắt nhìn hắn trầm giọng nói. Giờ phút này, trong ánh mắt nàng hiện lên vẻ quật cường kiên trì, trong giọng nói còn lộ rõ sự tin tưởng và quyết đoán.
Chẳng sợ vô vàn khó khăn còn đang chờ phía trước, nàng tuyệt đối không từ bỏ, sẽ không từ bỏ.
"Được, tốt lắm." Hiên Viên Diệp cuối cùng cũng không thể khống chế nổi cơn tức giận, nữ nhân này thậm chí đã đến bước đầu rơi máu chảy còn không biết quay đầu.
Hắn nói xong thì lập tức xoay người rời đi, không thèm để ý gì đến nàng nữa.
Tốc Phong vẫn chưa lấy lại được tinh thần, thấy Hiên Viên Diệp xoay người rời đi thì theo bản năng cũng vội vàng đi theo. Đi được vài bước, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua đống đồ ngổn ngang của Mạnh Phất Ảnh, khóe môi hung hăng co rút vài cái.
Vương phi quả thực rất lợi hại, ngân lượng của Điện hạ nhiều như vậy cũng bị nàng tiêu bằng sạch. Mà Vương phi vẫn không có ý định từ bỏ.
Mạnh Phất Ảnh nhìn bóng lưng Hiên Viên Diệp rời đi thì muốn gọi hắn lại, nhưng bờ môi mấp máy vài cái cũng không thốt lên được âm thanh nào, nàng thực sự không thể từ bỏ lúc này được. Thôi thì trước hết cứ để cho hắn hiểu lầm vài ngày đi.
Nàng nhất định sẽ chứng minh cho hắn thấy, sẽ làm cho hắn kinh ngạc, khiến hắn rung động ...
"Tốc Phong, đến Săn Bảo điều chút ngân lượng lại đây." Đi được một đoạn khá xa, Hiên Viên Diệp bước chậm lại nhưng cũng không xoay người, lạnh lùng phân phó Tốc Phong, "Xem có thể điều được bao nhiêu thì điều bấy nhiêu."
Theo cá tính của nữ nhân kia, hắn biết nàng nhất định sẽ không từ bỏ, mà để tự nàng nghĩ ra biện pháp thì chung quy hắn vẫn không yên lòng.
"Điện hạ?" Tốc Phong hoảng sợ, thân mình trong nháy mắt đã cứng đờ, ánh mắt ngập tràn vẻ khó tin, hắn nhìn chằm chằm phía sau lưng Hiên Viên Diệp, tới lúc này mà Điện hạ còn muốn ...
Điện hạ có phải phát điên rồi hay không?
Bạc của Săn Bảo cũng lấy ra choVương phi, ngộ nhỡ Vương phi lại dùng hết, mà nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì ...
"Bẩm Điện hạ, trong Săn Bảo không có dư thừa ngân lượng, gần đây lại có việc cần phải chi tiêu." Tốc Phong nói dối, đây là lần đầu tiên hắn quyết định không tuân theo lệnh của Hiên Viên Diệp.
"Tốc Phong ..." Lúc này Hiên Viên Diệp mới xoay người lại, híp mắt nhìn Tốc Phong, tâm tư của Tốc Phong sao hắn lại không hiểu.
"Điện hạ, chuyện này Tốc Phong tuyệt đối không đồng ý, hơn nữa Tốc Phong tin rằng toàn bộ các huynh đệ của Săn Bảo cũng không đồng ý, huống chi còn có Phó minh chủ, chỉ sợ hắn cũng sẽ không đồng ý, ngay cả ý kiến của Phó minh chủ chẳng lẽ Điện hạ cũng không thèm để ý sao?" Hiếm khi ở trước mặt Hiên Viên Diệp mà Tốc Phong lại dùng khẩu khí quả quyết cự tuyệt như vậy.
Hiên Viên Diệp giật mình, trong con ngươi đang híp lại lập tức ẩn chứa điều gì đó.
"Tốc Phong xin được bạo gan nói một câu, Điện hạ không thể cứ cưng chiều Vương phi như vậy. Nếu Điện hạ lo lắng Vương phi làm chuyện gì nguy hiểm thì có thể từ mai mỗi ngày đều đưa Vương phi vào cung với Hoàng Thái hậu hoặc Nhu phi nương nương, như vậy là an toàn nhất." Tốc Phong thấy Hiên Viên Diệp không nói gì thì kiên trì nói tiếp.
Hiên Viên Diệp nhíu mày không nói gì, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Hôm sau, Mạnh Phất Ảnh bị Hiên Viên Diệp gọi dậy, nàng mơ mơ màng màng mở mắt nhìn ra bên ngoài thì thấy một mảng tối đen bèn bất mãn nói, "Còn sớm mà, thiếp ngủ thêm một lát."
"Được, nàng cứ tiếp tục ngủ đi." Hiên Viên Diệp cực kỳ sảng khoái đồng ý luôn, nhưng lại cầm đống quần áo mặc vào cho nàng.
"Chàng làm gì vậy?" Mạnh Phất Ảnh mở mắt trừng trừng tức giận nhìn hắn, sớm thế này hắn gọi nàng dậy làm gì?
Kỳ thực, mỗi buổi sáng, mọi nữ nhân cổ đại đều phải dậy sớm hầu hạ phu quân mình thay quần áo, chỉ có nàng là vẫn ngủ say mỗi khi Hiên Viên Diệp vào triều.
"Nàng tiến cung cùng ta, nàng cứ việc ngủ, ta sẽ bế nàng đến chỗ Mẫu phi để nàng ngủ tiếp." Hiên Viên Diệp vẫn tiếp tục mặc y phục, không để ý gì đến sự tức giận của nàng.
Mạnh Phất Ảnh nghe hắn nói xong thì hoàn toàn hoảng sợ, bế nàng đến chỗ Nhu phi để nàng tiếp tục ngủ? Chuyện này hắn cũng nghĩ đến được?
"Thiếp có thể không đi được không?" Mạnh Phất Ảnh rụt người lại, thương lượng với hắn.
"Không được." Hiên Viên Diệp lạnh lùng nói, giọng điệu kiên quyết không cho chối cãi.
Mạnh Phất Ảnh chẳng lẽ lại không hiểu tâm tư của hắn, nhưng nàng cũng biết một khi hắn đã kiên trì chuyện gì thì rất khó thay đổi, lúc này nàng chỉ có thể ngoan ngoãn theo hắn vào cung.
Những chuyện khác có thể từ từ nghĩ cách.
Tốc độ của Hiên Viên Diệp cũng không phải chậm, chỉ một loáng đã mặc xong đồ cho nàng. Mạnh Phất Ảnh hơi duỗi lưng xuống giường, rầu rĩ nói, "Thiếp tự làm được mà."
Nếu để cho người khác biết chuyện Hiên Viên Diệp mặc quần áo cho nàng, không biết bọn họ sẽ kinh ngạc cỡ nào.
Trời còn chưa sáng rõ, Mạnh Phất Ảnh đã bi thảm theo Hiên Viên Diệp vào cung.
Giờ này Hoàng Thái hậu vẫn chưa ngủ dậy. Thái hậu đã lớn tuổi, thân thể lại không được khỏe, Hoàng thượng có đến thỉnh an cũng không đến sớm như vậy nên bình thường Thái hậu cũng không dậy sớm.
Mạnh Phất Ảnh chỉ có thể đến Nhu Tâm cung.
"Phất nhi, sao con đến sớm vậy?" Khi thấy nàng, Nhu phi sửng sốt kinh ngạc hỏi. Lại thấy Hiên Viên Diệp đẩy nàng vào, mà trông dáng vẻ nàng thì còn chưa tỉnh ngủ, Nhu phi liền hiểu ra rồi không khỏi âm thầm buồn cười, "Đến đây đi, Mẫu phi vừa khéo cho người chuẩn bị món bánh ngọt hoa quế mà con thích nhất. Không phải con ngửi thấy mùi mà đến đấy chứ?"
Mạnh Phất Ảnh nghe nói tới món ăn mình thích thì lập tức có tinh thần hơn, hơn nữa đã đến Nhu Tâm cung, nàng cũng không thể tùy tiện được.
"Hay quá, chỉ có Mẫu phi là tốt với Phất nhi, chỉ có Mẫu phi là yêu thương Phất nhi nhất." Mạnh Phất Ảnh vội vàng đi tới, tham lam hít hít vài cái, gương mặt vui vẻ cười nói.
Hiên Viên Diệp âm thầm lắc đầu. Đã sắp tới giờ vào triều, hắn nhanh chóng rời đi.
Mạnh Phất Ảnh ở trong Nhu Tâm cung cùng trò chuyện trên trời dưới bể với Nhu phi. Vốn trong lòng đang có chuyện không thể bỏ xuống được nên trong lúc nói chuyện nàng có đôi chút thất thần.
"Phất nhi có tâm sự gì sao?" Nhu phi nhìn nàng một hồi rồi đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
Mạnh Phất Ảnh không khỏi ngớ ra, nàng tưởng mình đã che dấu khá kỹ rồi, thật không ngờ vẫn bị Nhu phi phát hiện.
Nàng nghĩ một lúc, không biết có nên nói chuyện kia với Nhu phi không?
"Con có chuyện gì mà thần bí vậy, ngay cả Mẫu phi cũng không nói được sao?" Nhu phi nhìn nét mặt của nàng lại nhẹ giọng cười nói, cũng càng khẳng định nàng có chuyện gì đó.
Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh lóe lóe, nàng nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng quyết định nói cho Nhu phi biết. Nàng bèn thấp giọng tỉ mỉ kể lại mọi chuyện cho Nhu phi.
"Hiện tại con đã dùng hết toàn bộ số tiền của Điện hạ, mà xưởng kia thì không thu lại được ..." Mạnh Phất Ảnh nói xong lời cuối cùng thì không khỏi thở dài một hơi.
Ban đầu Nhu phi lắng nghe với tâm trạng tò tò hiếu kỳ, dần dần càng lúc càng kinh ngạc, càng lúc càng khó tin, "Con ... con đã dùng hết toàn bộ số bạc của Diệp nhi?"
Mạnh Phất Ảnh khép mắt lại, nhỏ giọng nói, "Vâng.", nói xong liền chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe lời chỉ trích của Nhu phi.
"Con thật lợi hại, về sau Diệp nhi không cần buồn phiền chuyện tiền mình kiếm ra không biết dùng vào đâu rồi." Nhu phi rút khóe môi một cái, lại nói với giọng điệu khó tin.
Mạnh Phất Ảnh nghe Nhu phi nói xong thì lập tức ngước mắt lên nhìn. Khuôn mặt Nhu phi lộ rõ vẻ kinh ngạc nhưng không hề có chút tức giận nào, nàng không khỏi sửng sốt. Ồ? Nhu phi biết nàng đã dùng hết tiền của Hiên Viên Diệp mà không tức giận ư?
"Vậy tiếp theo con định làm gì với cái nhà xưởng đó?" Sau một hồi kinh ngạc, Nhu phi giờ mới lấy lại được tinh thần, ánh mắt Nhu phi lóe lên, khóe môi lại nhúc nhích chậm rãi hỏi.
"Con đang nghĩ xem làm thế nào để có được chút bạc, dù sao con cũng tuyệt đối không từ bỏ." Khuôn mặt Mạnh Phất Ảnh tràn ngập vẻ thành thật và tin tưởng.
"Haiz, cái đứa nhỏ này, tính tình sao mà giống Diệp nhi thế." Nhu phi lại mỉm cười rồi đột nhiên đứng lên đi vào phòng ngủ, sau một lúc lâu mới đi ra, trong tay cầm một cái hộp nhỏ.
"Con cầm lấy cái này đi, chắc là sẽ giúp được cho nhà xưởng của con." Nhu phi đưa cái hộp tới trước mặt Mạnh Phất Ảnh, vừa đưa vừa dịu dàng nói.
"Cái này ... cái này ...?" Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn kinh sợ. Nhu phi không những không trách nàng mà ngược lại còn hỗ trợ nàng, nghe ý tứ của Nhu phi thì biết thứ này nhất định hết sức đáng giá.
"Đây là cái gì vậy?" Mạnh Phất Ảnh lại do dự hỏi.
"Đây là của hồi môn của Mẫu phi, trước khi Mẫu phi xuất giá, mẫu thân đã cho ta. Đây là một khối ngọc thô vô giá, con đi đổi lấy bạc nhất định là đủ dùng." Ánh mắt Nhu phi trở nên xa xăm, trong giọng nói chứa đựng vẻ hoảng hốt xen lẫn ngọt ngào khi nhớ lại chuyện xưa.
"Không được, vật quý giá thế này, Phất nhi không thể ..." Mạnh Phất Ảnh thấy biểu hiện trên gương mặt Nhu phi thì không đưa tay ra nhận, nàng biết đây là một vật hết sức quan trọng với Nhu phi. Không phải bởi giá trị của nó, mà bởi những ký ức ngọt ngào mỗi khi Nhu phi thấy nó.
"Nha đầu ngốc, thứ này vốn Mẫu phi cũng định đưa cho con mà." Nhu phi thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng cười nói, "Hơn nữa không phải vừa rồi con nói nhất định có thể kiếm tiền sao? Đến lúc có tiền rồi thì đi chuộc về là được."
"Mẫu phi, Người không sợ Phất nhi sẽ không thể bồi đền lại vật này được sao?" Mạnh Phất Ảnh giật mình nghi ngờ hỏi, sự việc đã đến mức này mà Nhu phi vẫn không chút do dự lấy ra một vật trân quý của bản thân để đưa cho nàng, Nhu phi không sợ nàng không thể bồi đền lại sao?
"Mẫu phi tin tưởng con." Nhu phi đặt cái hộp vào tay Mạnh Phất Ảnh, chậm rãi nói từng chữ.
"Thật ư? Mẫu phi thật sự tin tưởng con sao?"
Vừa nghe Nhu phi nói xong, Mạnh Phất Ảnh kinh ngạc kêu lên như đánh tiết gà*. Tất cả mọi người đều không tin nàng, cho rằng nàng đang làm loạn, vậy mà Nhu phi lại tin nàng, đặc biệt là vào lúc này, khi nàng vừa tiêu sạch số tiền của Hiên Viên Diệp mà chưa hề hoàn lại được một đồng.
"Đúng, Mẫu phi tin tưởng con, cũng bởi sự tự tin của con nên Mẫu phi tin con. Bọn họ đều cho rằng con không thể thành công là vì một nam nhân còn không làm được thì một nữ nhân sao có thể làm được, nhưng càng như vậy Mẫu phi càng muốn con tiếp tục, để giành lại tiếng nói cho nữ nhân chúng ta." Nhu phi nhìn Mạnh Phất Ảnh, trong ánh mắt ẩn hiện một tia sáng rỡ, lại thêm vài phần chờ mong, vài phần hy vọng.
Nếu có thể, Nhu phi cũng muốn được như Phất nhi, muốn tự mình làm nên chuyện.
Có điều Nhu phi hiểu rõ, bản thân đã vào chốn Hoàng cung này thì không thể làm gì được nữa, hiện giờ nàng cũng chỉ có thể toàn tâm toàn lực giúp Phất nhi mà thôi.
"Cám ơn Mẫu phi, Phất nhi tuyệt đối sẽ không để Người phải thất vọng." Lúc này Mạnh Phất Ảnh mới nhận lấy cái hộp, nàng kiên định nói, đột nhiên cảm thấy sự tin tưởng đã tăng thêm trăm phần.
Nàng im lặng một chút, nhớ tới chuyện Hiên Viên Diệp nhất định sẽ không cho nàng tiếp tục làm việc này, bèn tới gần Nhu phi nói nhỏ, "Mẫu phi, bây giờ Điện hạ không cho con ra ngoài, Mẫu phi có thể giúp con gạt Điện hạ được không, bây giờ Phất nhi sẽ xuất cung đi lo liệu một số việc rồi lập tức trở về, nếu Điện hạ có đến đây thì nhờ Mẫu phi nói giúp Phất nhi, Phất nhi muốn đợi khi việc này thành công sẽ làm cho Điện hạ kinh ngạc một phen."
Nhu phi ngẩn người suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng, "Được, Mẫu phi sẽ giúp con."
"Con cảm ơn Mẫu phi, Mẫu phi thực sự tốt quá." Mạnh Phất Ảnh nhịn không được reo lên rồi lập tức hôn lên má Nhu phi một cái.
Nhu phi hơi run lên một chút rồi lắc đầu buồn cười.
Những ngày kế tiếp, mỗi buổi sáng, Mạnh Phất Ảnh đều theo Hiên Viên Diệp tiến cung. Có điều, khi Hiên Viên Diệp vừa vào triều để xử lý công việc thì nàng cũng lập tức vụng trộm chuồn ra ngoài Hoàng cung để lo liệu mọi chuyện, xong đâu đấy lại chạy về Hoàng cung trước buổi trưa.
Tuy vô cùng mệt mỏi nhưng Mạnh Phất Ảnh cực kỳ hưng phấn, nghĩ đến lúc làm cho Hiên Viên Diệp kinh ngạc một phen, cả người nàng rung lên như đánh tiết gà* (xem chú thích cuối chương).
Có một lần Hiên Viên Diệp xử lý xong công việc và đến chỗ Nhu phi thì Mạnh Phất Ảnh vẫn chưa về, may nhờ có Nhu phi thông minh cơ trí kéo dài thời gian cho tới khi Mạnh Phất Ảnh hồi cung nên sự việc mới không bại lộ.
Mười ngày sau, trải qua nhiều ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, công xưởng của Mạnh Phất Ảnh cuối cùng cũng hoàn thành, hơn nữa còn tạo ra những sản phẩm rất thành công.
"Diệp, hôm nay chúng ta không ăn cơm trưa trong Hoàng cung nhé, chàng ra ngoài cùng thiếp một chuyến." Hôm nay, Hiên Viên Diệp vừa bước vào Nhu Tâm cung thì bị Mạnh Phất Ảnh kéo ra một chỗ thì thầm ra vẻ thần bí.
"Chuyện gì vậy?" Hiên Viên Diệp nghi hoặc hỏi, "Đi đâu?"
"Đi rồi chàng sẽ biết, đi thôi đi thôi." Mạnh Phất Ảnh không giải thích, chỉ một mực thúc giục hắn.
"Diệp nhi, con cứ theo nàng đi, mấy ngày nay nàng đều ở chỗ Mẫu phi chắc cũng buồn chán, con đưa nàng ra ngoài giải sầu." Nhu phi đương nhiên biết là có chuyện gì nhưng vẫn cố ý nói vậy.
"Được, mấy ngày nay biểu hiện của nàng cũng không tệ. Đi thôi." Hiên Viên Diệp nghe Nhu phi nói thì mỉm cười điểm nhẹ lên mũi Mạnh Phất Ảnh, một mặt dịu dàng nói.
Hắn vốn sợ mỗi ngày bắt nàng vào cung không cho đi đâu sẽ khiến nàng kháng nghị, thật không ngờ mấy ngày nay nàng hết sức ngoan ngoãn, có thể nàng đã hiểu ra mấy thứ kia không có tác dụng nên đã hết hy vọng.
"Được, đi thôi." Mạnh Phất Ảnh không để ý đến lời chọc ghẹo của Hiên Viên Diệp, lúc này nàng chỉ thầm mong được nhanh chóng cho Hiên Viên Diệp thấy thành tựu của nàng.
Sau khi ra khỏi cung, Mạnh Phất Ảnh trực tiếp đưa Hiên Viên Diệp ra khỏi thành. Khi ra khỏi cửa thành, nhìn hướng đi, Hiên Viên Diệp lập tức biết nơi mình sẽ tới, sắc mặt hắn khẽ trầm xuống, "Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định sao?"
Trong giọng nói trầm thấp mang vài phần lãnh ý, hắn vốn tưởng nàng thật sự muốn cùng hắn đi ra ngoài giải sầu, không ngờ hóa ra chỉ vì nàng vẫn chưa từ bỏ được.
"Đã đến đây rồi thì chúng ta vào nhìn xem một chút có được không?" Mạnh Phất Ảnh nhận thấy sự bất mãn của hắn thì sửng sốt một chút rồi lại tiếp tục kéo hắn tiến lên phía trước.
Hiên Viên Diệp cũng chỉ có thể âm thầm thở dài một hơi rồi đi theo nàng. Có điều, khi bước chân vào nhà xưởng của nàng, nhìn thấy mọi thứ trước mắt, Hiên Viên Diệp cảm thấy hoàn toàn, hoàn toàn kinh sợ.
Chú thích:
Tiểu vu gặp đại vu (Tiểu vu kiến đại vu): Chữ "Vu" ở đây là chỉ người thời xưa chuyên coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủ lớn, tài năng của hai bên khác nhau một trời một vực.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top