Chương 63: Tháo Mặt Nạ Xuống (2)
Lúc này Hạ Thanh Ca mới đi đến bên người Túc Hác, trong hai mắt không còn chút thương tiếc nào, mà là trong trẻo lạnh nhạt.
Vừa rồi nàng quan sát một lúc, phát hiện Túc Hác từ đầu đến cuối không khóc, thậm chí trong ánh mắt ngoại trừ hận ý nồng đậm chính là vẻ thản nhiên.
"Túc Hác, bi thương cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, thấy được không? Ngoại trừ quyền lợi, địa vị bên ngoài, quả đấm của đệ căn bản không hề có tác dụng, ta hỏi đệ,đệ có muốn báo thù cho mẫu thân hay không?"
Hạ Thanh Ca cẩn thận nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu bé, quả nhiên thân thể nhỏ bé kia rõ ràng rung động, hai tay cũng không tự giác nắm thật chặt.
Thở dài một tiếng, Hạ Thanh Ca từng bước một đi đến trước mặt của cậu, ngồi xuống xoay thân thể Túc Hác về phía mình.
"Hãy nghe ta nói, ta nghĩ đệ chính là đệ đệ của ta, lúc ta chưa ra đời thì mẹ ruột của ta đã bị người dùng độc dược mãn tính hại chết, cho nên ta cũng như đệ, đều là đứa bé không có mẹ, ta muốn báo thù, còn đệ?"
Giờ khắc này, trên khuôn mặt bình tĩnh của Túc Hác rốt cục thoáng hiện một vết nứt, miệng của cậu hơi cong lên, hàm răng lại cắn chặt môi không khóc.
"Ta biết rõ mẹ ta không thể tỉnh lại nữa, ta cũng biết mẹ ta là bị các nàng bức tử, ta cũng biết ta là dã chủng các nàng nói, mà ta chính là hung thủ hại chết mẹ ta."
Sau khi cậu nói những lời này, Hạ Thanh Ca khiếp sợ đến mức không thể nói nổi, đây là đứa bé kiểu gù hả? Chẳng qua chỉ mới năm tuổi, mà trong tư tưởng của cậu lại những chuyện mà người trưởng thành mới nghĩ.
Là cậu vô cùng hiểu chuyện? Hay là thế sự trêu người?
Đột nhiên Hạ Thanh Ca không biết nên nói cái gì cho phải, trong hốc mắt có chút ướt át, nhưng nhìn Túc Hác vẫn cố nén nước mắt, nàng biết rõ lúc này nàng không thể rơi lệ.
"Tốt, nếu đã biết rõ, thi phải đem phần hận thù này hóa thành động lực, tương lai dùng hai tay của đệ tự mình báo thù cho mẫu thân."
Hạ Thanh Ca biết rõ Túc Hác còn nhỏ như vậy, nếu như bây giờ lại truyền tư tưởng như vậy cho cậu bé có thể lại tạo thành ảnh hưởng đến khi cậu bé trưởng thành, đúng là nàng cũng biết, nếu như không có một niềm tin to lớn, đứa bé này có khả năng ngay cả dũng khí sống cũng không có
.
Dường như trong quan niệm cảu cậu bé, bé ra đời là hại chết mẹ ruột của mình.
Xảo Lan ở một bên không nhịn được mà rơi nước mắt, đứa bé này nàng là gặp qua, đã từng thấy bé đến phía sau núi hái rau dại, Khương ma ma cùng nàng đều cực kỳ thương đứa bé này, cho nên ngẫu nhiên cũng sẽ giúp đỡ một chút.
Bây giờ Phương di nương đi, các nàng biết rõ, cũng chỉ có Đại tiểu thư mới có thể bảo vệ tốt đứa bé đáng thương này.
- - Đường phân cách - -
Hạ Thanh Ca mang Túc Hác về Tử Hà Viện, phân phó hai nha đầu tam đẳng trong sân tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho Túc Hác, giúp bé tắm rửa thay quần áo.
"Tiểu thư, ngài muốn an bài đứa bé này như thế nào?" Xảo Lan đi theo Hạ Thanh Ca vào phòng trong liền vội vàng hỏi.
Suy nghĩ một chút dự định sau này, Hạ Thanh Ca lắc đầu "Bây giờ thân phận của Túc Hác quá mức nhạy cảm, chúng ta tự nhiên không thể coi nó như thiếu gia trong phủ mà đối đãi, cũng chỉ có thể dọn một căn phòng trong viện của ta cho nó ở trước,sau rồi mới quyết định đi."
Xảo Lan gật đầu nhẹ "Nhiều Tạ tiểu thư cứu đứa bé này, nếu không phải tiểu thư kịp thời đuổi tới, Túc Hác chỉ sợ lành ít dữ nhiều."
Trên mặt Hạ Thanh Ca lóe qua một tia vui vẻ "Tất cả đều là ý trời, điều này cũng có nghĩa là vận mệnh đứa bé này chưa đến cuối." Có lẽ đây cũng là lí do nàng chính là kiếp số của Lương Tâm Đình!
"Tiểu thư, nô tỳ đã trở lại." Vô Song c nhanh chạy vào, đi vào bên cạnh Hạ Thanh Ca phúc thân.
Hạ Thanh Ca thấy nàng thở hổn hển, bộ dáng như là một đường chạy như bay trở về "Xảo Lan, rót chén nước cho Vô Song, ngươi đừng vội, uống nước xong từ từ nói."
Xảo Lan đem nước trà đưa cho Vô Song, nàng cảm kích tiếp nhận uống một ngụm lớn, lúc này mới điều tức hơi thở trở lại.
"Tiểu thư, người kia quả nhiên là Tề ma ma, bà ta cầm bọc hành lý trong một trạch viện ở Dương Tú Nhai."
"Trạch viện? Bà ta gặp ai, ngươi có thấy rõ không?"
Vô Song gật đầu nhẹ "Không chỉ chừng này, nô tỳ đã hỏi thăm rõ ràng, cái viện bà ta đi vào đó lại là của bà ta, đó là một tứ hợp viện, lúc đầu nô tỳ sao cũng không nghĩ tới chủ nhân của nhà đó là Tề ma ma, về sau bà ta vào cửa, cửa đứa bé giữ cửa thế nhưng gọi to bà ta là phu nhân, về sau nô tỳ leo tường đi vào, thấy bà ta quen cửa quen nẻo đi tới nhà chính, lập tức có nha hoàn đi lên dâng trà, cũng gọi bà ta là phu nhân, về sau nô tỳ hỏi thăm chung quanh một chút, tòa nhà này Tề ma ma mua ba năm trước đây."
Lời nói của Vô Song làm cho Hạ Thanh Ca cùng Xảo Lan đều cả kinh, Xảo Lan cực kỳ phẫn hận nói: " Tề ma ma này trông coi phòng bếp, trượng phu của bà ta lại là đại chưởng quỹ trong phủ, quản cả chi tiêu trong phủ, không biết những năm này hai người bọn họ tham bao nhiêu ngân lượng."trong phủ
Hạ Thanh Ca nắm ly trà trong tay, trầm ngâm suy nghĩ, ý tưởng của nàng còn sâu hơn Xảo Lan, ba năm trước đây có thể mua mảnh trạch viện ở Dương Tú Nhai kia? Còn là tứ hợp viện? Ít nhất cũng phải bảy tám vạn lượng bạc trắng, trừ phi là có chỗ dựa ở sau lưng, nếu không chỉ bằng hai vợ chồng bọn họ, tuyệt đối không dám cả gan làm loạn như thế.
Mà mục đích của người tự nhiên còn lớn hơn Tề ma ma, người này là ai?
"Chuyện này không được lộ ra, để tránh đánh rắn động cỏ, Vô Song, ngươi mấy ngày nay phải đi theo Tề ma ma, kể cả mỗi ngày bà ta đi chợ bán thức ăn nhập hàng, lấy ra bao nhiêu bạc từ phòng kế toán, món ăn giá là bao nhiêu, kể cả mua món ăn ở đâu ngươi đều phải một năm một mười hồi báo cho ta."
"Xảo Lan, ngươi đi phòng kế toán đem sổ sách ba năm gần đây sửa soạn đưa đến cho ta, phải nhanh, tốt nhất là phải tìm ra trong vòng ba ngày."
"Vâng, nô tỳ hiểu."
- - Đường phân cách - -
Ba ngày sau, ở dưới sự yêu cầu của Hạ Thanh Ca, Phương di nương được hậu táng, mặc dù không thể ra bằng cửa chính, tối thiểu đồ mặc trên người coi như thể diện, đồ chôn cùng cũng tương đối phong phú.
Trong ba ngày này Túc Hác mỗi ngày đều quỳ gối trong Bích Viên Cư, ngoại trừ Hạ Thanh Ca có thể đơn giản nói với cậu hai ba câu, đứa bé này cơ hồ thành câm, không nói chuyện với bất cứ ai.
Sau khi Phương di nương hạ táng, Hạ Thanh Ca đi cầu lão phu nhân, để Túc Hác ở tại Tử Hà Viện, lão phu nhân mặc dù cực kỳ chán ghét Phương di nương cùng đứa bé này, nhưng là ngại Hạ Thanh Ca, bà cũng chỉ có thể đáp ứng.
"Tiểu thư, đây là tất cả các khoản thu chi trong ba năm, còn có tiền hằng tháng cung cấp cho thôn trang của chúng ta, cùng doanh thu trong cửa hàng đều ở đây."
Hạ Thanh Ca ngồi trên ghế bành, nhìn đống sổ sách cao như núi trước mặt, nhất thời có chút đau đầu, nhưng mà nàng cũng chỉ biết kiên trì kiểm tra.
Khương ma ma lắc đầu, bưng một ly trà sâm đến "Tiểu thư, mấy ngày nay ngoại trừ đến chỗ lão phu nhân và thư viện, hầu như hằng ngày ngài đều buồn bực ở bên trong thư phòng, khi nào có thể xem hết những sổ sách này a."
Hạ Thanh Ca tiếp nhận trà sâm, uống một ngụm, cười khổ nói: "Không có biện pháp, nếu tổ mẫu đã để cho ta quản gia, tự nhiên phải hiểu những thứ này."
Khương ma ma thở dài "Cô nương mới lớn bao nhiêu, lão phu nhân thật là làm người khác khó chịu."
Hạ Thanh Ca cười lạnh "Điều này cũng không có gì không tốt, ma ma đừng lo lắng, như vậy vừa vặn để ta rèn luyện sớm một chút, đúng rồi, Vô Song đã trở lại chưa?"
"Vẫn chưa, sáng sớm liền ra cửa."
Hạ Thanh Ca gật đầu nhẹ "Không có gì thì đi xuống trước đi, ta chỉ xem một lát, chờ Vô Song trở lại thì bảo nàng đến thư phòng tìm ta."
"Cô nương đừng thức quá lâu, đợi tí nữa đi nghỉ ngơi sớm." Khương ma ma đau lòng nhìn nàng.
Hạ Thanh Ca nhu thuận gật đầu "Biết rồi, ma ma nhanh nghỉ ngơi đi!"
- - Ta là đường phân cách đáng yêu - -
Chờ Khương ma ma cùng Xảo Lan đi không lâu, Vô Song mới vội vã trở lại, mấy ngày nay nàng theo dõi Tề ma ma cơ hồ một tấc cũng không rời, cũng nghe được không ít tin tức, nàng kể lại một năm một mười cho Hạ Thanh Ca.
Hạ Thanh Ca nhìn thoáng qua những sổ sách trên bàn, lại thêm vào những tin tức từ miệng Vô Song, tất cả nghi vấn trong đầu cũng dần dần có đáp án!
Mấy ngày nay nàng hầu như đã xem hết những khoản thu chi lớn nhỏ trong ba năm này, trên mặt tổng số là không có vấn đề, nhưng nếu cẩn thận cân nhắc liền phát hiện nơi này có những khoản lạ, có những con số trong sổ sách cùng ngân lượng chi ra căn bản không phù hợp.
Có những chứng cớ này, nàng ngược lại muốn nhìn một chút lão bà tử Tề ma ma kia ngụy biện như thế nào?
"Mấy ngày nay ngươi cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi."
"Vâng, tiểu thư - -?" Vô Song dừng lại trong chốc lát, dường như có một số việc rất khó mở miệng, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thanh Ca, do dự muốn nói lại thôi.
Hạ Thanh Ca nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Có chuyện gì, ngươi cứ việc nói thẳng đi."
"Cũng không có gì, có lẽ là nô tỳ suy nghĩ nhiều, hôm nay ta lúc đi theo Tề ma ma, gặp được Nhị gia đi trong nhà của bà ta, về sau - - về sau Tịch Chiếu bên cạnh Lương di nương cũng đi theo vào, nô tỳ liên tục ở trên nóc phòng, thấy Nhị gia cùng Tịch Chiếu cùng nhau vào một gian phòng trong tiểu viện, ước chừng hai canh giờ sau, hai người mới ra ngoài.
Trong đầu Hạ Thanh Ca thoáng hiện lên một ý niệm, Lương di nương, Tịch Chiếu cùng Nhị thúc? Lại thêm vào Tề ma ma, chỗ này có liên hệ gì, chẳng lẽ nàng phỏng đoán, chỗ dựa ở sau lưng Tề ma ma là Nhị thúc cùng Lương di nương? Hai người bọn họ sao lại hợp vào cùng nhau?
Quan hệ giữa Tịch Chiếu cùng Nhị thúc dường như không tầm thường!
Trong đầu chợt lóe lên một ý niệm, Hạ Thanh Ca lập tức híp mắt"Tốt, ta biết rồi, Vô Song ngươi tới đây, ta dặn dò một việc."
Vô Song vội vàng đến gần Hạ Thanh Ca, Hạ Thanh Ca nói vài câu, Vô Song gật gật đầu "Yên tâm đi tiểu thư, nô tỳ tất nhiên sẽ làm tốt chuyện này."
"Ừ, ngươi cũng mệt nhọc mấy ngày, đi đến chỗ Khương ma ma nhận mười lượng bạc, nói là bổn tiểu thư thưởng, ngày mai ta chuẩn bị tốt những thứ đó, ngươi phải nhanh đi làm việc!"
Trên mặt Vô Song tràn đầy vẻ vui mừng, trong lòng càng thêm xác định rằng đi theo Đại tiểu thư là không sai, ban thưởng là thứ yếu, làm một nô tỳ, cũngkhó gặp được một vị chủ tử thật lòng đối tốt với các nàng.
Mà nàng có thể cảm giác được, những ngày này Đại tiểu thư đối tốt với nàng cùng Tập Xuân cũng không phải giả tạo, mặc dù tiểu thư còn có hoài nghi đối với hai người, lại có thể đối xử giống như Khương ma ma Xảo Lan, chỉ dựa trên điểm này thì Đại tiểu thư đã làm cho nàng kính nể!
Sau khi Vô Song rời đi, Tập Xuân mang theo Túc Hác đi đến "Tiểu thư, Túc Hác thiếu gia nói muốn gặp ngài."
Hạ Thanh Ca đóng lại sổ sách trong tay, đứng lên đi đến bên cạnh đứa bé xinh đẹp kia, ngày đó sau khi rửa ráy sạch sẽ cho Túc Hác, lúc Hạ Thanh Ca nhìn đứa trẻ đứng ở trước mặt mình, trong lòng đầy ưa thích.
Bé trông cực kỳ sạch sẽ, một đôi mắt to tròn đen láy, cái mũi nhỏ đứng thẳng, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, mặ một thân áo choàng bằng gấm màu trắng, đầu tóc toàn bộ được bới lên càng lộ vẻ tinh xảo xinh đẹp, nếu như trên mặt có nở nụ cười hẳn là một tiểu chính thái vô địch đi!
"Túc Hác, đệ ăn cơm chưa?" Hạ Thanh Ca nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
Túc Hác nhu thuận lắc đầu, mấy ngày nay bé vẫn ở trong viện này, bé có thể cảm giác được, tỷ tỷ trước mặt này thật sự đối tốt với bé, hơn nữa lúc bé ở bên cạnh tỷ ấy, mới có thể cảm giác được an toàn, đó là cảm giác chỉ xuất hiện khi ở bên cạnh nương.
"Tập Xuân, đưa cơm tối lên đây, ta cùng Túc Hác ăn."
"Vâng, tiểu thư." Tập Xuân cười nhìn một lớn một nhỏ trước mắt, trong lòng âm thầm nghĩ, đều nói Túc Hác không phải là con trai của lão gia, nhưng là bây giờ thấy bé cùng tiểu thư đứng chung một chỗ, hai đầu lông mày thật sự rất giống.
Chờ Tập Xuân đi, Hạ Thanh Ca ôm lấy Túc Hác ngồi xuống ghế "Đệ tìm ta có phải là có chuyện gì hay không?"
Túc Hác mở to ánh mắt sáng ngời, nhu thuận ngồi ở trên đùi Hạ Thanh Ca "Tỷ tỷ, ta muốn học võ công, Tập Xuân tỷ tỷ, Vô Song tỷ tỷ còn có Xảo Lan tỷ tỷ đều biết võ công, có đúng hay không?"
Hạ Thanh Ca bật cười một tiếng "Ha ha, thì ra đệ đến tìm ta vì chuyện này."
Túc Hác kiên định gật đầu "Ta muốn Tập Xuân tỷ tỷ dạy võ công cho ta, tỷ tỷ, Túc Hác chỉ có học võ công, trở nên thật mạnh mẽ rồi mới có thể bảo vệ tỷ, mới có thể báo thù thay nương."
Bé biết nương mình là bị Lương di nương hại chết, hắn cũng hiểu rõ lời nói của tỷ tỷ, bây giờ bé đã chết rồi, ở trong ngôi phủ này không có đất dung thân cho bé, cho nên bé phải nhớ rõl à tỷ tỷ đối tốt với bé, phải trở nên mạnh mẽ để bảo vệ tỷ ấy.
Tâm tư của Túc Hác rất đơn thuần, Hạ Thanh Ca nhịn không được ôm bé vào trong ngực "Túc Hác, học võ là một việc cực kỳ khổ sở, đệ tình nguyện chứ?"
Túc Hác gật đầu mãnh liệt "Tình nguyện, ta tình nguyện học võ."
Hạ Thanh Ca cầm gương mặt nhoe nhắn của bé nói nhẹ: "Bây giờ đệ còn nhỏ, đau khổ là chuyện đệ khó có thể tưởng tượng được, Túc Hác, tỷ tỷ hy vọng đệ làm bất cứ chuyện gì cũng phải đến nơi đến chốn, nếu đệ muốn học võ, như vậy cả đời này đệ cũng phải kiên trì với quyết định này,- - có thể làm được không?"
Túc Hác chững lại trong chốc lát, bé cũng không phải là bị lời nói của Hạ Thanh Ca làm sợ hãi, mà là đang nghiêm túc ghi từng chữ từng chữ ở trong lòng, tỷ tỷ nói làm việc phải đến nơi đến chốn, Túc Hác sẽ nhất định nghe tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ, ta nghe lời tỷ, cả đời này ta đều sẽ không bỏ học võ."
Nhìn bộ dáng vô cùng nghiêm túc của bé, Hạ Thanh Ca vừa đau lòng lại vui mừng "Tốt, bây giờ đệ đi theo Tập Xuân học tập kiến thức cơ bản trước, chờ ngươi thuần thục một chút, tỷ tỷ sẽ tự tìm một sư phụ tốt cho đệ, tỷ tỷ tất nhiên muốn để tiểu Túc Hác của chúng ta trở thành cao thủ võ lâm."
Nói xong câu đó, trong đầu Hạ Thanh Ca nhớ tới một người, cũng không biết hắn có thể đáp ứng hay không, cúi đầu xem Túc Hác tràn đầy sùng bái nhìn mình, Hạ Thanh Ca âm thầm thề, nhất định phải bắt Bạch y nhân lại, nếu không khoác lác trước mặt trẻ con sẽ rất mất mặt !
"Túc Hác, tỷ tỷ kể cho đệ một đoạn chuyện xưa như thế nào? Nói xong chúng ta cũng bắt đầu ăn cơm luôn."
"Được." Túc Hác nhu thuận gật đầu, hai mắt tràn đầy ngọn lửa nhỏ sùng bái, trong lòng suy nghĩ, tỷ tỷ chẳng những đối tơt với bé, còn muốn cho bé trở thành võ lâm cao thủ, bây giờ còn kể cho bé chuyện xưa.
Nghĩ tới những thứ này, khóe miệng tiểu Túc Hác rốt cục lộ ra một nụ cười, mặc dù rất nhạt, nhưng vẫn rơi vào trong mắt Hạ Thanh Ca.
Nàng thầm thở ra một hơi, Túc Hác hiện tại quá mức tĩnh táo, cái này đối với một đứa nhỏ mà nói là rất không bình thường, nàng thật sự có chút bận tâm, mẹ chết sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với bé, nàng hy vọng đứa bé nàyc ó một đoạn thời gian vui vẻ trong ký ức về thời thơ ấu, cho nên, hiện tại nàng muốn làm cho Túc Hác có thể sớm thoát khỏi bóng ma.
"Ừ, vậy tỷ tỷ kể cho đệ một đoạn truyện xưa về đại hiệp võ lâm đi.
Hạ Thanh Ca ôm Túc Hác nói về ' Ỷ Thiên Đồ Long Ký', kể chuyện Trương Vô Kỵ lúc thiếu niên gặp phải cực khổ chồng chất, cùng với sau khi lớn lên làm so ngẫu nhiên gặp 'Cửu Dương thần công' võ công cái thế, chẳng những trịdđược hàn độc của hắn, còn nhờ có một bộ tâm pháp nội công bí hiểm.
Nàng hy vọng mượn chuyện xưa như vậy, có thể kích thích Túc Hác, để bé có thể cho rằng thời thơ ấu đã bị một chút đau khổ cũng không có gì, trời cao vốn rất công bằng, phụ mẫu Trương Vô Kỵ đều mất, cả giang hồ đều đuổi giết hắn, hắn từ nhỏ bị cô độc cùng phản bội, lại vẫn có thể trưởng thành hơn nữa trở thành một đại hiệp được người khác kính nể, Túc Hác vì sao lại không được?
Bé sẽ rõ! Nàng tin tưởng - -
Nàng nói văng nước miếng, Túc Hác nghe đến hai mắt sáng ngời, khuôn mặt sùng bái.
Hạ Thanh Ca cảm giác cổ họng có hơi khô, bưng nước trà bên cạnh uống một ngụm "Tốt lắm, hôm nay trước hết nói đến đoạn Trương Vô Kỵ gặp được Thần tiên tỷ tỷ đi."
Túc Hác không muốn ngừng "Tỷ tỷ, ta, cảm thấy mẫu thân Trương Vô Kỵ không nói sai, nữ nhân càng xinh đẹp càng là người xấu." bé nghĩ tới Lương di nương, nghĩ tới những nha hoàn xinh đẹp trong phủ đều khi dễ bé và mẫu thân.
"Chẳng qua ngoại trừ tỷ tỷ, tỷ tỷ là vị thần tiên tỷ tỷ kia."
"Phốc" Hạ Thanh Ca suýt nữa phun một ngụm trà xanh đến trên mặt Túc Hác, "Ta cũng không làm cái gì thần tiên tỷ tỷ, thần tiên tỷ tỷ kia đúng là người xấu, nàng đúng là lừa gạt Trương Vô Kỵ."
"Làm sao có chuyện đó? Nàng đối với Trương Vô Kỵ tốt như vậy a? Còn cứu mạng của hắn."
Hạ Thanh Ca suy nghĩ một chút, cảm thấy vấn đề này rất nghiêm trọng,xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Hác "Đệ nhớ kỹ, nhìn người ba năm xem ba phần, có vài người nhìn như xinh đẹp, nhưng lại lòng dạ rắn rết, chúng ta ngoài mặt giả bộ hòa khí là được, trong lòng chớ tin loại người này."
"Ha ha." Một giọng nói nhẹ vô cùng truyền đến từ ngoài cửa sổ, trong lòng Hạ Thanh Ca chấn động, thầm mắng mình chủ quan, thế nhưng không chút nào cảm giác được ngoài cửa sổ có người.
"Là ai?" Hạ Thanh Ca quát lớn một tiếng, lập tức một bóng dáng nhảy từ cửa sổ vào.
"Lại là ngươi? Thật đúng là âm hồn bất tán?" Nhớ tới trong trận ám khí bày trong nhà, cùng với địa điểm giấu kín ngọc bội, Hạ Thanh Ca mới yên lòng.
Lạnh giọng mở miệng nói: "Như thế nào? Hôm nay có thu hoạch gì không?"
Nghe được Hạ Thanh Ca mỉa mai, Bạch y nhân không có ý buồn bực chút nào, mà khi hắn cúi đầu nhìn về phía Túc Hác được Hạ Thanh Ca ôm trong lòng, trong lòng có chút không vui.
Nàng chạy đến thân cận cùng tiểu tử, như thế nào hắn ba lần bốn lượt cứu nàng, nàng lại không thể ôn nhu với mình một chút? Bạch y nhân thầm lên án trong lòng, trên mặt lai tà khí cười một tiếng.
"Ta hôm nay vốn định trực tiếp đi đến khuê phòng của nàng, lại nghe đến nơi này có tiếng nói chuyện, liền tò mò tới, chuyện xưa này ngược lại rất hấp dẫn, nhưng mà lời nói nàng nói sau đó sẽ dạy hư đứa bé."
Sắc mặt Hạ Thanh Ca đen lại, cực kỳ không vui mở miệng "Ai cần ngươi lo, ta giáo dục trẻ em như thế nào là chuyện của ta, ngươi đến chỗ nào mát mẻ mà đợi đi."
Bạch y nhân khẽ cười một tiếng, lập tức ưu nhã ngồi ở cái bàn đối diện, nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, hai người.
"Bên này mát mẻ nhất, trong nhà nàng để vụn băng đúng không, ta nói sao lại lạnh nhanh như vậy chứ."
Hạ Thanh Ca lườm hắn một cái, thực chưa thấy qua người da mặt dày như vậy.
Lúc này Xảo Lan cùng Tập Xuân bưng thức ăn đi đến "Tiểu thư, nên ăn cơm thôi - - "
Lúc hai người nhìn thấy Bạch y nhân trong phòng, suýt nữa là ném khay thức ăn trong tay xuống đất "Ngươi là người phương nào? Vì sao ở trong phòng tiểu thư của chúng ta?"
Tập Xuân mở miệng trước tiên, Xảo Lan là đã gặp qua Bạch y nhân mộ lần, nàng ngược lại là kinh ngạc vì Bạch y nhân lại xuất quỷ nhập thần đến đây, mà Tập Xuân lại là đề phòng toàn thân.
Bạch y nhân hơi nhíu mày, không trả lời nàng, mà là mập mờ không rõ nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca.
Hạ Thanh Ca trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng suy nghĩ còn muốn cầu cạnh hắn, cho nên không thể quá khiến hắn mất mặt "Hắn là bằng hữu của ta, các ngươi để thức ăn trên bàn là được rồi."
Nghe Hạ Thanh Ca giải thích, Tập Xuân mới thả lỏng cảnh giác, hoài nghi nhìn Bạch y nhân một cái, âm thầm buồn bực trong lòng, bằng hữu của tiểu thư vì sao âm thầm xuất hiện, hơn nữa còn mang theo mặt nạ, thật sự là kỳ quái.
Xảo Lan cho nàng một ánh mắt yên tâm, hai người đem sáu món một canh đặt trên bàn.
"Ha ha, rất phong phú nha, hôm nay vừa vặn ta cũng chưa ăn, không bằng dùng cơm cùng nàng thì sao?" Bạch y nhân xem thức ăn trước mặt, tham ăn nói.
Hạ Thanh Ca nhếch miệng, không cam không nguyện nhìn về phía hắn "Chẳng lẽ ngươi cũng không biết trước khi đến cửa nhà người khác phải nhớ ăn cơm sao? Lỡ như thức ăn trong nhà người ta không đủ ăn, ngươi chẳng phải rất lúng túng sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top