Chương 7: Cùng Ngọc Mỹ Nhân ngồi xe ngựa

Dương Tử Y nắm trong tay khăn lụa, trong lòng tức giận Dương Uyển Phỉ, thật sự là ánh mắt hẹp hòi ngu xuẩn, nàng không biết hôm nay nói ra lời này, đợi tí nữa Hạ Du Hàm mà làm ra chuyện gì, Nhị công chúa sẽ nghĩ nàng như thế nào?

Dương Uyển Phỉ làm Nhị công chúa không vui thì cũng không có gì quan trọng, nhưng hiện tại quan hệ của Dương gia cùng Hoàng Hậu ngày càng khẩn trương, vì chuyện nhỏ này mà làm cho cả Dương phủ bị xúi quẩy theo, Dương Uyển Phỉ nàng có thể đảm đương nổi sao?

Vừa rồi nàng nghe đến Hạ Du Hàm nói những lời kia đã cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, nàng có một loại rất dự cảm mãnh liệt, Đạp Tuyết của Nhị công chúa nói không chừng là do Hạ Du Hàm làm ra để vu oan hãm hại Hạ Thanh Ca.

Mà dựa vào sự thông tuệ, Hạ Thanh Ca tất nhiên cũng sớm đã xem thấu trận âm mưu này, đang chờ Hạ Du Hàm tự mình chui vào trong cạm bẫy của chính mình, mà Dương Uyển Phỉ thật là ngu xuẩn lại vào lúc này chen miệng vào, thật sự là không biết sống chết!

"Tốt lắm, các ngươi liền ở chỗ này chờ đi, thị phi trắng đen tự do định luận." Mộ Dung Thiến Du gương mặt lạnh lùng, không vui mở miệng nói.

Một lát sau, người lục soát yên ngựa bước nhanh đi về hướng trong đình, nam tử cầm đầu trong tay cầm lấy một cái bọc giấy rất nhỏ dâng lên cho Mộ Dung Thiến Du."Nhị công chúa, đây là thuộc hạ vừa rồi ở trong yên một con ngựa tìm được."

"A? Trong yên ngựa để một cái túi giấy ?" Mộ Dung Thiến Du cúi đầu nhìn thoáng qua, bọc giấy được gói lại rất cẩn thận, nhìn thập phần che dấu.

Nàng cười lạnh một tiếng "Đây là trên yên trong lưng ngựa của ai tìm được?"

Tên kia thị vệ cung kính trả lời: "Hồi bẩm công chúa, là trên yên ngựa của Hạ tiểu thư lục soát được , trên yên ngựa những người khác đều không có bất kỳ vật gì."

Hạ Du Hàm chứng kiến thị vệ trong tay dâng lên bọc giấy màu nâu, trong lòng cười lạnh một tiếng, Hạ Thanh Ca, chỉ sợ ngươi hôm nay khó thoát khỏi cái chết .

"A." Nàng làm bộ thập phần ngoài ý muốn kinh hô một tiếng, thanh âm tuy không lớn nhưng lại làm cho tất cả mọi người chú ý tới nàng.

Nàng kinh hoảng nhìn về phía mọi người, lập tức dè dặt mở miệng " Bọc giấy này dân nữ tựa hồ đã gặp ở nơi nào."

"Ngươi gặp qua?" Mộ Dung Thiến Du khẽ hí mắt, không nháy mắt nhìn chằm chằm Hạ Du Hàm, giống như là muốn nhìn xem nàng đến tột cùng nói có đúng là thật hay không.

Hạ Du Hàm gật đầu nhẹ, tiến thêm một bước lần nữa nhìn thoáng qua "Dân nữ xác thực gặp qua, loại giấy vàng này là một loại giấy được ngâm qua nước thuốc chế đặc thù, có đặc tính vô cùng tốt, có thể bao vây một chút thức ăn phòng ngừa bị con muỗi leo lên đốt, có công hiệu đuổi muỗi rất tốt."

"Hừ, còn có loại công hiệu này? Ngươi nói, ngươi ở địa phương nào gặp qua loại giấy này ?"

Hạ Du Hàm bị Mộ Dung Thiến Du uy nghiêm chất vấn hù dọa toàn thân run lên, quay đầu lại nhìn Hạ Thanh Ca một cái, có chút khiếp đảm trả lời: "Hồi bẩm Nhị công chúa, dân nữ...dân nữ từng ở trong phòng đại tỷ nhìn thấy qua loại giấy vàng này, có con muỗi nhìn thấy loại giấy vàng này như nhìn thấy rắn độc, cho nên dân nữ nhớ rất rõ ràng."

Mộ Dung Ngọc mày hơi nhíu lại, nhìn về phía Hạ Thanh Ca bên cạnh như cũ vẫn trầm mặc không nói, "Một tờ giấy vàng lại có công hiệu như vậy? Thật sự là lợi hại, ai, ta nói Hạ tiểu thư, ngươi nếu dùng không hết chia cho ta một chút, ngày thường ta ghét nhất đúng là những con muỗi kia ."

Hạ Thanh Ca giương mắt nhìn Mộ Dung Ngọc một cái, dùng ánh mắt bắn chết hắn, trong lòng thầm mắng, mọi chuyện đều đã đến nước này, mà người nam nhân này còn có tâm tư cùng nàng nói giỡn.

Nguy hiểm hé mắt, Hạ Thanh Ca thản nhiên nói: "Nếu Tiểu vương gia thích, tự nhiên là có thể ."

"Lại là Hạ Thanh Ca?" Mộ Dung Thiến Du trên mặt rốt cục hiện ra vẻ vui mừng, nhưng lời nói và vẻ mặt lại vẫn tỏ ra bình thường nhìn về phía mọi người.

"Vừa rồi Bản cung đã nói cái gì? Nơi này chỉ có Hạ Thanh Ca tiện nhân này muốn đưa Bản cung đến con đường chết, Thất hoàng huynh cùng Ngọc ca ca lại khăng khăng không tin, hiện tại đã thấy chưa, bao giấy vàng này chính là chứng cớ, nó có thể làm cho con muỗi nhìn thấy đã sợ mất mật, như vậy có lẽ cũng bao gồm con kiến ăn thịt người màu đỏ kia cũng giống như vậy sao? Hơn nữa, ta nghĩ trong gói giấy này sợ vẫn sẽ là loại kiến này đi."

"Hừ! Ta nói Thanh Ca muội muội, ngươi cũng thật là lợi hại a, ngay cả Nhị công chúa ngươi cũng dám can đảm hãm hại, ngươi thật sự là ăn gan mật gấu đi?"

Dương Uyển Phỉ bỏ đá xuống giếng nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca, trong lúc đó vẻ mặt đều là nhìn có chút hả hê khi người khác gặp hoạ.

Dương Tử Nguyệt hiện tại nhìn không được vẻ mặt kia của Dương Uyển Phỉ, thầm hận không thôi "Dương uyển phỉ, nơi này còn chưa tới phiên ngươi chen miệng vào, mở mắt chó của ngươi ra mà xem, nơi này có Thất điện hạ, có Nhị công chúa cùng Tiểu vương gia, ở đâu đến phiên ngươi mở miệng trước, huống chi bọc giấy còn chưa mở ra, ai có thể nói trong này nhất định chính là con kiến đã hại Đạp Tuyết tới chết? Ta tin tưởng Thanh Ca tỷ tỷ là oan uổng, đoạn đường này ta đều cùng nàng đồng hành, chưa bao giờ thấy nàng đến gần Đạp Tuyết một bước."

Nàng thật sự là giận không còn gì để mất, Dương Uyển Phỉ ngày thường trong phủ hoành hành ngang ngược còn chưa tính, dù sao Đại bá phụ yêu thương nàng, nhưng hôm nay thật không ngờ nàng càng quá đáng, Thanh Ca tỷ tỷ nói như thế nào cũng coi như là  biểu muội của nàng, nàng thế nhưng giúp Hạ Du Hàm nói chuyện? Cũng không biết với tính tình và lòng tham kia của nàng ta thì đã cầm được bao nhiêu chỗ tốt từ chỗ Hạ Du Hàm.

Dương Tử Nguyệt phen này tức giận nói ra những lời bất bình làm cho Hạ Thanh Ca rung động, tục ngữ nói dệt hoa trên gấm thì dễ nhưng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì khó, có thể ở trong thời điểm khó khăn trợ giúp thì người đó tất nhiên là thật tâm đối đãi với ngươi .

"Dương Tử Nguyệt, ngươi lại dám nói như thế với ta? Ngươi là tiểu thư Dương phủ, nói chuyện như thế không che đậy miệng, mở miệng toàn là ngôn từ vẩn đục, hôm nay hồi phủ ta nhất định phải hướng tổ mẫu hồi báo ngươi hôm nay lời nói vũ nhục ta như thế nào."

"Tốt lắm, các ngươi không cần cải vả." Dương Tư Viễn đau đầu nhìn xem muội muội nhà mình, Dương Uyển Phỉ là muội muội cùng mẫu thân với hắn, tuy nhiên từ nhỏ hắn đã không thích nàng, ngang ngược bá đạo, lại tham mộ hư vinh, cùng một cái đức hạnh với mẫu thân của hắn, nhưng dù sao nàng cũng là muội muội của mình.

"Đều là tỷ muội nhà mình cần gì khiến cho như thế khó coi đây? Uyển Phỉ ngươi nếu như còn nói nhiều một câu, hiện tại ngươi liền lập tức hồi phủ cho ta."

"Ca ca, ta là thân muội muội của ngươi a, ngươi trơ mắt xem ta bị Dương Tử Nguyệt khi dễ mà không quan tâm ngó ngàng sao, vì sao không để cho nàng trở về, ta không phục." Nàng bướng bỉnh dậm chân, vẻ mặt tức giận bất bình.

Ca ca từ nhỏ liền không thích nàng, hiện thời nàng cùng Dương Tử Nguyệt khắc khẩu, ca ca lại vẫn giúp đỡ Dương Tử Nguyệt nói chuyện.

Dương Tư Viễn sắc mặt rất khó coi, trong lòng thầm mắng nàng thật là ngu ngốc, nếu như hôm nay nàng thật sự chạy đến chỗ tổ mẫu cáo trạng, mười mấy ánh mắt nhìn xem nàng đối với Hạ Thanh Ca bỏ đá xuống giếng, đến lúc đó tổ mẫu giúp ai giáo huấn ai không cần phải nói cũng biết.

Dương Tử Y cũng cực kỳ không vui trừng Dương Uyển Phỉ một cái "Tốt lắm, đại ca nói rất đúng, Uyển Phỉ, ngươi nếu như nói nhiều thêm một câu liền lập tức hồi phủ cho ta, chỗ tổ mẫu ngươi đại khái có thể đi nói, đến lúc đó ta tất nhiên sẽ đem lời nói của ngươi từng chữ từng chữ như thế nào vũ nhục Thanh Ca muội muội cho lão nhân gia nghe."

Đến lúc này Dương Uyển Phỉ mới biết rõ nàng hôm nay mặc dù tìm tổ mẫu cáo trạng cũng đòi không được chỗ tốt gì, hơn nữa tổ mẫu cái kia lão già vẫn luôn chỉ yêu thương dòng chính nữ, khi nào đem các nàng những thứ nữ để ở trong lòng.

Mộ Dung Ngọc hướng tới Dương Uyển Phỉ nhìn thoáng qua, khẽ cười một tiếng "Không phải là truy xét hung thủ sao? Vì sao thành Dương gia tỷ muội cãi nhau? Nếu muốn biết được Hạ tiểu thư có phải là hung thủ, Hạ nhị tiểu thư có nói dối không, mở bọc giấy ra là được, hơn nữa, ta nghĩ hôm nay nếu có người vu oan hãm hại, chỉ sợ cũng là người quen gây nên đi."

Hắn lời nói này có nhiều hàm ý, Hạ Du Hàm đưa lưng về phía Mộ Dung Ngọc, lại vẫn có thể cảm thấy có một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng tìm tòi nghiên cứu đang ngó chừng nàng.

Trong lòng dâng lên một cảm giác mát, trong lòng lại càng thêm đối với Hạ Thanh Ca phẫn hận, vì sao tất cả nam nhân đều giúp đỡ nàng con tiện nhân kia nói chuyện?

Mộ Dung Thiến Du mặc dù cũng không thích Hạ Thanh Ca, tuy nhiên Mộ Dung Ngọc lời nói này ngược lại nhắc nhở nàng, không thể bởi vì chán ghét Hạ Thanh Ca mà để cho kẻ có ý định đưa nàng vào chỗ chết nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, Hạ Thanh Ca nàng sớm muộn gì cũng sẽ xử trí, ngày hôm nay đuổi bắt hung thủ mới là mấu chốt.

"Triệu Hựu, đem bọc giấy mở ra xem một chút."

Đứng ở bên Mộ Dung Thiến Du, một tên thị vệ mặc trang phục màu đỏ sậm cung kính gật đầu nhẹ, dè dặt mở ra bọc giấy trong tay.

Làm đồ vật bên trong lộ ra, mọi người hai mắt cùng nhau nhìn xem, lại không nghĩ bên trong bao dĩ nhiên là một chút bột thuốc.

"Làm sao có thể?" Hạ Du Hàm kinh ngạc bật thốt ra, lập tức phát hiện mình nói lỡ miệng, vội vàng sửa lời nói.

"Ta chỉ là kinh ngạc tại sao trong gói giấy thế nhưng bao lấy một chút bột thuốc đây?"

Mọi người trong ánh mắt thoáng hiện các loại thần thái, những người thông minh đại khái đã biết được trận trò khôi hài này đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Dương Tử Nguyệt sau khi xem đến đồ vật bên trong mới phóng tâm cho Hạ Thanh Ca một mặt tươi cười, nàng đã nói mà, Thanh Ca tỷ tỷ nếu đã phát hiện có người muốn hãm hại nàng, làm sao có thể không xử lý sạch những thứ đó đây.

Thật sự là lo lắng gần chết! Cuối cùng Thanh Ca tỷ tỷ không có việc gì!

Lúc này, Hạ Thanh Ca liên tục trầm mặc không nói đứng lên, vốn đây là âm mưu của kẻ chứa chấp tâm bất chính muốn hại nàng nhưng không ngờ đến trước mắt chuyện này liền biến thành trò khôi hài.

Nàng chẳng qua là cảm thấy Hạ Du Hàm phạm vào chuyện ngu xuẩn mà không biết, vốn là muốn dùng những thứ hạ lưu thủ đoạn này để hãm hại nàng, vậy mà lão thiên gia tựa hồ là muốn cùng nàng đi ngược lại.

Có lẽ đây chính là vận khí của Hạ Thanh Ca nàng, cũng chính là nàng từng điểm từng điểm đem Hạ Du Hàm đẩy vào tuyệt cảnh.

"Muội muội kinh ngạc cái gì? Trong gói giấy không phải là bột thuốc thì nên bỏ vào thứ gì đây? Ngươi vẻ mặt này thật khiến ta nhớ tới tình cảnh lúc thọ yến của ngoại tổ mẫu cách đây không lâu, lúc ấy muội muội đối với bức tranh thuê của ta cũng có nhiều vẻ kinh ngạc như bây giờ, ha ha, này trong gói giấy bất quá bỏ vào chính là một chút ngải cỏ, cây giáng hương cùng đàn hương phấn, vì chính là xua đuổi con muỗi mà thôi, sợ là làm cho muội muội không vui một hồi ."

Nàng cứ như vô ý nói những lời nhưng lại làm cho mọi người tự nhiên hiểu chuyện này sợ là cùng Hạ Du Hàm thoát không khỏi liên quan, bộ dáng khiếp sợ khi nàng nhìn thấy trong gói giấy là bột thuốc, có thể đoán được nàng tất nhiên rất là kinh ngạc vì tại sao trong gói giấy vốn nên là những con kiến lại đổi thành bột thuốc?

"Vừa rồi thuộc hạ vốn muốn nói, thuộc hạ tìm được túi giấy này đã nghe thấy được một mùi hương vị của ngải cỏ, hơn nữa xúc cảm khi sờ lên cũng không giống như bên trong có dấu hiệu của vật sống, còn chưa kịp bẩm báo cho công chúa, Hạ nhị tiểu thư cũng đã mở miệng." Triệu Hựu vẫn như cũ là dáng vẻ lạnh như băng, một năm một mười đem vừa rồi những điểm đáng ngờ hắn phát hiện nói ra, những lời này đem Hạ Du Hàm đánh vào vạn kiếp bất phục trong vực sâu.

Mộ Dung Thiến Du sau khi lời nói của Triệu Hữu, sắc mặt trở nên thập phần âm trầm, nàng ngẩng đầu lên chăm chú nhìn chằm chằm Hạ Du Hàm, hai tay nắm ở trên tay vịn phát ra tiếng khanh khách giòn vang.

"Tốt lắm Hạ Du Hàm, dám can đảm tại trước mặt bản cung tín khẩu khai hà (nói năng bừa bãi), nói cái gì đây là giấy vàng đặc thù? Làm cho Bản cung càng thêm vững tin trong này là những con kiến màu đỏ kia, lá gan của ngươi cũng thật là lớn hử? Ngay cả Bản cung cũng dám can đảm lợi dụng."

Hạ Du Hàm bị giọng nói lạnh lẽo của Mộ Dung Thiến Du làm chấn động, hai chân mềm nhũn quỳ gối xuống đất "Nhị công chúa, xin ngài tin tưởng lời nói của dân nữ, bọc giấy này thật sự là của đại tỷ ta, nàng đã từng từng nói với ta, giấy vàng này có thể xua đuổi con muỗi ."

Mộ Dung Thiến Du nâng lên một cước hung hăng đạp Hạ Du Hàm ngã trên mặt đất "Còn muốn Bản cung tin tưởng ngươi? Hử? Chẳng lẽ Bản cung ở chỗ này xấu mặt còn chưa đủ sao?"

"Công chúa trước đừng tức giận, chuyện Nhị muội muội ta nói xác thực là có, giấy vàng này là dân nữ dùng nước thuốc ngâm qua sau đó phơi khô , dân nữ mùa hè sợ nhất là bị con muỗi đốt, cho nên mới tìm được cái phương thuốc cổ truyền này, nói là dùng nước thuốc ngâm giấy vàng có thể xua đuổi con muỗi, hơn nữa còn có thể bảo vệ thức ăn không bị con muỗi đốt, bất quá loại giấy vàng cũng không phải chỉ một mình dân nữ có, dân nữ nhớ rõ ta đã từng cho Nhị muội muội một chút, nàng tựa hồ là đã quên mất."

Hạ Thanh Ca nói lời này nhìn thì cứ như là cầu tình cho Hạ Du Hàm, nhưng người sáng suốt vừa nghe liền biết, đây là đang uyển chuyển nói cho mọi người, giấy vàng này không chỉ một mình nàng có mà Hạ Du Hàm cũng có.

"Hạ Du Hàm, Bản cung hỏi ngươi, ngươi cũng có loại giấy vàng này?"

Hạ Du Hàm hai tay gắt gao nắm lấy, tim đập mãnh liệt rung động, hoảng loạn không nói ra được, nàng đến tột cùng là nên thừa nhận hay là nên lên tiếng phủ nhận?

Như thừa nhận không phải là nói nàng cũng có thể là người hãm hại công chúa sao? Nếu không thừa nhận cho dù Hạ Thanh Ca có nói như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có bằng chứng, như vậy thì có thể làm gì được nàng?

Nghĩ đến lợi và hại, Hạ Du Hàm vội vàng ủy khuất lắc đầu "Không có, đại tỷ chưa bao giờ cho ta loại giấy vàng này, ta chỉ là ngẫu nhiên thấy nàng dùng qua."

Hạ Du Hàm tràn đầy thương tâm nhìn về phía Hạ Thanh Ca "Đại tỷ tỷ, ngươi vì sao phải vu hãm ta đây?"

Hạ Thanh Ca trong lòng cười lạnh "Nhị muội muội lời này nói có chút quá, ta có hay không có cho ngươi trong lòng ngươi là người hiểu rõ ràng nhất, công chúa, hôm nay tất cả mọi người đều bị lục soát, thế nhưng dân nữ nhớ rõ Nhị muội muội ta cùng hai nha đầu của nàng còn chưa từng soát người, dân nữ nhớ rõ các nàng cũng đã từng tiếp cận gần với Đạp Tuyết."

Đứng ở ngoài đình, Lục Bình cùng Băng Cầm trong lòng run lên, các nàng có cảm giác, cảm thấy đại tiểu thư đây là thoại lý hữu thoại* ( lời nói mang hàm ý khác).

"Đúng vậy, hôm nay chúng ta đều bị soát người , còn dư lại ba người này cũng nên lục soát một phen đi." Diệp Đàn cũng tò mò mở miệng, xong rồi vẫn không quên hướng về phía Hạ Thanh Ca nháy mắt mấy cái.

Hạ Thanh Ca tiếp thu được ý của hắn, khẽ mỉm cười, mang theo một tia ý cảm kích.

Hôm nay tiếp xúc, nàng đối với Đông Bình Vương thế tử hơi có phần cảm tình, mặc dù tất cả thế nhân đều nói hắn là ngoan cố không đổi, là kinh thành đệ nhất ác bá, nhưng mà Hạ Thanh Ca lại không cho là như vậy.

Hắn dám can đảm chống đối Mộ Dung Thiến Du, miệt thị vương quyền, dám can đảm nói ra những lời dù khiến người tử nhưng vẫn không ngừng, nàng liền có chút hảo cảm hướng về phía hắn phần cá tính tiêu sái cùng không sợ quyền lợi, nàng cảm thấy hắn là một người đáng để kết giao.

Mà lúc này, bạch y nam tử lạnh nhạt ưu nhã ngồi ở một bên, nhìn thấy hai người ngầm vụng trộm trao đổi ánh mắt thì vẻ tuyệt mỹ trên mặt dần tối xuống.

Lúc này Mộ Dung Dật cũng mở miệng "Nếu mọi người đều nói như vậy, Hạ nhị tiểu thư, ngươi cùng hai tỳ nữ của ngươi có bằng lòng hay không trước mặt mọi người soát người?"

Hạ Du Hàm mặc dù không biết Hạ Thanh Ca có mục đích gì, tuy nhiên nàng xác định trên người mình không thể nào có túi kia đồ, vì vậy trong lòng hết sức trương hoảng loạn dần dần bình phục lại.

"Dân nữ nguyện ý tự chứng minh trong sạch." Nàng nói ủy khuất đến cực điểm, mặc dù thấy không rõ dung mạo của nàng, nhưng lời nói nghẹn ngào nghe như khóc nức nở.

"Tốt, người đâu, đem Hạ nhị tiểu thư cùng hai nữ tỳ của nàng trên người lục soát một lần." Mộ Dung Dật ra lệnh một tiếng, hai nha hoàn bên cạnh liền đi tới.

Hạ Du Hàm bị hai người nâng đỡ lên "Đắc tội." Hai người khẽ phúc thân, sau đó ở Hạ Du Hàm trên người lục lọi một hồi, sau đó xoay người hướng tới Mộ Dung Dật cùng Mộ Dung Thiến Du nói: "Hồi bẩm Thất điện hạ, Nhị công chúa, Hạ nhị tiểu thư trên người cũng không có cái loại giấy vàng đó."

Nghe được lời nói của hai nha hoàn, Hạ Du Hàm tâm lo lắng hãi hùng cuối cùng cũng hạ xuống, nàng phẫn hận hướng tới Hạ Thanh Ca nhìn lại, còn đối phương bộ dáng vẫn là gặp biến không sợ hãi, lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ.

"Đi lục soát hai nha hoàn của nàng." Mộ Dung Thiến Du bực mình phất phất tay.

Hai nữ tỳ khẽ vuốt cằm, đi tới bên người Băng Cầm cùng Lục Bình lục soát, mà sau khi lục soát trên người nha hoàn Lục Bình phát hiện ra một gói giấy màu vàng nhỏ nằm trong cái hầu bao thì khiếp sợ a một tiếng.

"A, này - - "

Nàng cầm lấy hà bao vội vàng xoay người đi đến trước mặt Mộ Dung Thiến Du: "Hồi bẩm Nhị công chúa, vừa rồi tại vị này gọi là Lục Bình trên người lục soát được cái này, cùng túi giấy của Hạ đại tiểu thư giống nhau như đúc."

Nghe lời nói của nữ tỳ kia, ba người chủ tớ Hạ Du Hàm kinh hãi quá mức "Làm sao có thể, trên người nô tỳ làm sao có thể có cái thứ kia?"

"Triệu Hựu, mở ra cho Bản cung nhìn một chút." Mộ Dung Thiến Du ánh mắt độc ác hung hăng trợn mắt nhìn Hạ Du Hàm một cái, lập tức mệnh lệnh thị vệ thống lĩnh bên cạnh.

"Dạ, thuộc hạ tuân chỉ." Triệu Hựu đi lên trước tiếp nhận hầu bao trên tay nữ tỳ kia, đem giấy vàng bên trong lấy ra cầm trong tay, hắn hàng năm tập võ, đối với âm thanh rung động rất nhỏ đều có thể nghe thấy thập phần rõ ràng, lúc hắn cầm bọc giấy ở trên tay hắn đã cảm giác được một tia khác thường.

Lập tức ngay lúc mở ra bọc giấy, hắn liền hết sức dè dặt và cẩn thận.

"Công chúa." Triệu Hựu sau khi mở ra bọc giấy liền thấy bên trong một đống đều là con kiến màu đỏ, mà những con kiến này tựa hồ thập phần sợ hãi tờ giấy vàng, nó cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể ở tại chỗ giãy giụa lắc lư.

"Hạ Du Hàm, quả nhiên là ngươi."

Mộ Dung Thiến Du vừa nhìn thấy đồ vật bên trong lập tức nổi giận quát lớn lên, lúc này nàng đối với Hạ Du Hàm hận không hề đơn giản là do chính Hạ Du Hàm hãm hại nàng một kiện sự này, mà còn có nàng vừa rồi liên tục nói dối còn muốn lợi dụng nàng đều làm cho nàng căm tức.

"Công chúa - - không phải là dân nữ a, dân nữ thật sự không biết chuyện này." Nàng hoảng loạn lắc đầu, trong lòng âm thầm nghĩ, tại sao lại diễn biến thành cái dạng này? Rõ ràng Lục Bình đem bọc giấy kia đặt ở trong yên ngựa của Hạ Thanh Ca, vì sao hiện nay thế nhưng ở trong hầu bao của Lục Bình tìm được đây? Mọi chuyện xảy ra hết thảy đều thật là quỷ dị.

Là Hạ Thanh Ca!

Hạ Du Hàm mang theo tất cả hận ý ngẩng đầu nghênh tiếp đôi mắt đen láy giống như cười giống như trào phúng, Hạ Du Hàm giống như trong nháy mắt tiến vào mùa đông khắc nghiệt, thân thể lạnh buốt một mảnh, giống như thời tiết âm u nhất, xen lẫn giông tố nảy ra, bay thẳng mà đến tập kích nàng.

Vì sao? Tại sao lại diễn biến thành như vậy?

"Còn nói không phải là ngươi? Đây là ở người tỳ nữ ngươi tìm được gói giấy này, ngươi còn có mặt mũi ở chỗ này nói không phải là ngươi làm? Hừ! Trong lòng ngươi tất nhiên là đối bản cung vừa rồi giáo huấn có bất mãn phải hay không? Cho nên liền nghĩ đến dùng thứ âm độc như vậy để đối phó Bản cung, tốt, Hạ Du Hàm, ngươi đã như vậy không biết sống chết, Bản cung như thế nào không theo mong muốn của ngươi? Người đâu, đem người đàn bà không biết xấu hổ này và cả hai nha hoàn bên người nàng đều kéo xuống loạn côn đại tử cho Bản cung!"

Mộ Dung Thiến Du tức giận quơ quơ ống tay áo, khuôn mặt đều là vẻ giận dữ cùng sát khí.

Mọi người đều trầm mặc, mà ngồi ở một bên, Mộ Dung Dật trong hai mắt lóe qua một tia thần sắc, khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười, như cũ bảo trì trầm mặc.

Cứ cho Mộ Dung Thiến Du nháo đi, chuyện này nháo càng lớn càng tốt, Phượng hoàng hậu cùng Tu Quốc công phủ vốn là đồng khí liên chi*(ý chỉ những người có cùng suy nghĩ cùng hành động), không biết lần này sau khi Hạ Du Hàm bị Mộ Dung Thiến Du đánh chết, Tu Quốc công phủ sẽ có cảm tưởng thế nào?

Mà một bên Triệu Hựu trên khuôn mặt luôn hàn băng lại có một tia biến hóa "Nhị công chúa, Hạ tiểu thư là người của Tu Quốc công phủ, lấy bối phận mà nói thì Hạ lão thái quân là cô của Hoàng hậu nương nương, ngài cứ như vậy giết nàng chỉ sợ không ổn đâu."

Mộ Dung Thiến Du đang nổi nóng, ai khuyên can cũng nghe không lọt, nàng hừ lạnh một tiếng "Tu Quốc công phủ thì như thế nào? Các nàng cũng không phải là dựa vào Phượng gia sao? Hiện thời trong quý phủ của bọn họ lại có người như thế này tâm tư ác độc, nữ nhân lòng dạ rắn rết, Bản cung thay bọn họ trừng phạt nữ nhân gieo họa này không phải là tiết kiệm hơi sức để bọn họ khỏi động thủ hay sao?"

Nghe lời nói của Mộ Dung Thiến Du, mọi người đều có tâm tư, chỉ sợ nếu như thực sự bàn về gieo họa, lòng dạ rắn rết, Mộ Dung Thiến Du nàng mà cầm bài danh thứ hai, chỉ sợ ở Tần Vũ vương triều không người nào dám can đảm xếp ở vị trí thứ nhất đi?

Lúc này trên mặt đất, Hạ Du Hàm mới hồi phục tinh thần, nàng xoay người giữ chặt làn váy Hạ Thanh Ca "Tỷ tỷ, mau thay Hàm nhi van cầu đi, Hàm nhi biết sai rồi tỷ tỷ."

Hạ Thanh Ca đứng nguyên tại chỗ bất động, sắc mặt thập phần lạnh nhạt bình tĩnh, Mộ Dung Ngọc giương mắt nhìn về phía nàng, chỉ thấy đôi mắt nàng thanh tuyền nội thiểm (bên trong biểu hiện) qua chán ghét cùng căm hận.

Mộ Dung Ngọc trong lòng khẽ run, trong ánh mắt thoáng hiện lên đau lòng, chỉ sợ nàng chờ đúng là ngày này đi.

"Muội muội, hiện thời ngươi phạm phải tội lớn như thế, ngươi muốn tỷ tỷ như thế nào giúp ngươi?" Hạ Thanh Ca trong lòng cười lạnh một tiếng, trí nhớ của kiếp trước không ngừng trong đầu phiên giang đảo hải* (dời sông lấp biển), chính là nữ nhân này, trong nụ cười chứa dao sắc bén, từng bước một đem Hạ Thanh Ca đẩy vào tuyệt cảnh, hôm nay nàng thế nhưng quỳ ở trước mặt của mình?

Thế gian hết thảy thật sự là buồn cười, Hạ Thanh Ca nhìn thấy không? Con rắn mỹ nhân muội muội này rốt cục quỳ gối trước mặt của ngươi, trận này đọ sức trò chơi sinh tử có phải hay không càng hảo ngoạn rồi?

Không! Hạ Du Hàm vẫn không thể tử, nàng muốn như mèo vờn chuột, đùa bỡn đến chán mới đem nàng cả miệng nuốt vào, nàng còn muốn cho Hạ Du Hàm nếm thử tư vị bị phản bội, còn muốn cho nàng xem Hạ Thanh Ca là như thế nào đứng ở đỉnh cao của Tu Quốc công phủ dùng ánh mắt bao quát nhìn một đôi mẹ con lang tâm cẩu phế* (lòng lang dạ sói) này!

"Ai cũng không giúp được ngươi, hôm nay Bản cung sẽ tại chỗ này lấy máu tươi của ngươi mới có thể giải được mối hận trong lòng Bản cung, người đâu, sao còn chưa động thủ."

Triệu Hựu trong lòng thở dài một tiếng, nếu hôm nay ở trong cung, Hoàng hậu nương nương tất nhiên sẽ ngăn cản Nhị công chúa dính vào chuyện này, nhưng bây giờ lại ở Dương phủ, mặc dù hiện tại có truyền tin đến trong cung, chỉ sợ Hạ Du Hàm đã bị loạn côn tụng đánh chết từ lâu.

Bên cạnh hộ vệ đều chừng chờ hỏi thăm ý tứ của Triệu Hựu, bọn họ mặc dù là thị vệ của Nhị công chúa, nhưng Hoàng hậu nương nương ngầm vụng trộm có lệnh, chỉ cần Nhị công chúa làm chuyện gì sai, bọn họ nhất định phải nghe theo ý tứ của Triệu Thống lĩnh.

"Công chúa, Hạ Du Hàm này hôm nay không thể giết, nếu công chúa muốn giải mối hận trong lòng, sao không trượng đánh ba mươi roi rồi giao cho Tông Nhân phủ xử lý, như vậy, mặc dù nàng chết ở Tông Nhân phủ cũng cùng công chúa ngài không có quan hệ gì, như vậy cũng không làm cho Hoàng hậu nương nương khó xử."

"Triệu Hựu, Bản cung hôm nay mới phát hiện, ngươi như thế nào nói nhảm nhiều như thế? Chẳng lẽ mệnh lệnh vừa rồi của Bản cung các ngươi không nghe thấy sao? Nguyên một đám đều ngốc sững sờ ở trong đó làm cái gì? Đem tiện nhân này kéo xuống loạn côn đánh chết cho ta."

Phía dưới thị vệ đứng nguyên tại chỗ, cúi thấp đầu, một bức bộ dáng khó có thể tòng mệnh.

"Một đám phế vật, uổng công Bản cung nuôi các ngươi lâu như vậy, tốt, các ngươi không động thủ đúng không? Bản cung chính mình động thủ."

Nói xong nhanh chóng rút ra bội kiếm của triệu hựu hướng tới trái tim Hạ Du Hàm đâm tới, đúng vào lúc này, một khối nén bạc tử trong tay Hạ Thanh Ca kịp thời bắn ra làm trường kiếm trong tay Mộ Dung Thiến Du rơi xuống.

"Ầm" một tiếng, bội kiếm rớt trên mặt đất.

"Hạ Thanh Ca, ngươi thế nhưng dám can đảm đánh rớt bội kiếm Bản cung, ngươi thật sự là ăn gan hùm  mật gấu. Hừ! Kinh thành đồn đãi quả nhiên không phải sai, ngươi đúng là xứng với danh phế vật mà, ngươi chẳng lẽ nhìn không ra? Cái người muội muội này muốn đưa ngươi vào con đường chết hay sao? Ngươi lại vẫn muốn ra tay giúp nàng, thật sự là quá ngu xuẩn."

Hạ Thanh Ca cúi đầu chán ghét nhìn về phía Hạ Du Hàm sớm đã sợ đến không khống chế nổi, nàng lông mi sít sao nhăn lại, lập tức giương mắt nhìn về phía Mộ Dung Thiến Du.

" Nhị muội muội ta hôm nay đắc tội công chúa là sự thật, nàng có muốn hại ta hay không thì trong lòng nàng là người rõ ràng nhất, bất quá dân nữ lại biết cổ ngữ có câu: Khuyên người phải có lòng khoan dung, hơn nữa, Triệu Thống lĩnh mới vừa nói cũng đúng lắm, công chúa ngài là thiên tử ngự nữ, cần gì vì một Hạ Du Hàm mà ảnh hưởng tới ngài thiên chi kiều nữ được tôn sùng? Như hôm nay ngài thực sự nổi giận thì cứ kéo nàng ra ngoài đánh ba mươi đại bản rồi giao cho Tông Nhân phủ xử trí, đến lúc đó việc sống hay chết của Hạ Du Hàm sẽ do ông trời quyết định, công chúa lại sẽ được một cái mỹ danh khoan hồng độ lượng, cớ sao lại không làm?"

Vốn là một đoàn lửa giận uất ức, sau Mộ Dung Thiến Du nghe Hạ Thanh Ca nghiêm túc phân tích, dần dần cũng tỉnh táo lại, Hạ Thanh Ca cùng Triệu Hựu nói không sai, Hạ Du Hàm dù sao cũng là nữ nhi Tu Quốc công phủ, nếu thật bị chính mình giết, chỉ sợ Tu Quốc công phủ thật sự sẽ có ngăn cách cùng Phượng gia, đến lúc đó sẽ bởi vì chuyện này làm cho mẫu hậu cùng Phượng gia có xích mích thì ngược lại nàng lại bị trách tội.

Nàng cũng không muốn mình và mẫu hậu thật vất vả mới bắt đầu xây dựng được tình cảm mẹ con lại bởi vì một Hạ Du Hàm mà có khe hở. Vậy thì thật là được không bù nổi mất.

Hòa hoãn thần sắc, Mộ Dung Thiến Du cười cười, một lần nữa ngồi ở trên ghế "Không nghĩ tới Hạ Thanh Ca ngươi còn có bực này kiến thức, hơn nữa còn có thể lấy ơn báo oán trợ giúp muội muội lòng dạ rắn rết này, được rồi, Bản cung nể mặt ngươi liền tạm thời tha cho mạng chó của nàng, bất quá tội chết có thể miễn tội sống khó tha, người đâu, ấn theo Triệu Thống lĩnh nói đi làm, đem Hạ Du Hàm kéo xuống trượng đánh ba mươi roi rồi đưa cho Tông Nhân phủ, về phần hai tỳ nữ thì loạn côn đánh chết."

"Tạ công chúa khoan hồng độ lượng." Hạ Thanh Ca khẽ phúc thân hành lễ, trong lòng lại thầm mắng, Mộ Dung Thiến Du nói lời này chỉ là mượn lời của nàng để tự cho mình một cái bậc thềm mà thôi, thật đúng là người trong Hoàng gia, kỳ tâm có thể bấu víu ( cái tâm tìm nơi nương tựa), chết vì sĩ diện.

Bất quá, lần này nàng cứu Hạ Du Hàm tâm tư cũng không thuần khiết, nàng hiện thời cầu tình xin lưu lại mạng bỉ ổi của Hạ Du Hàm, chờ sau hồi phủ Hạ lão phu nhân làm sao trách được nàng?

Hơn nữa nói lời nói này đối với nàng trăm lợi mà không có một hại, mặc dù Hạ Du Hàm không chết, nhưng nàng phải chịu thượng ba mươi đại bản, còn giao cho Tông Nhân phủ điều tra kỹ, mặc dù Tu Quốc công phủ có thể bảo vệ tính mạng của nàng, tuy nhiên đã qua tay Tông Nhân phủ cũng chính là khắp thiên hạ mọi người đều biết, việc này so với giết Hạ Du Hàm còn làm cho nàng vui vẻ hơn.

"Không muốn, công chúa van cầu ngài tha thứ cho nô tỳ đi, nô tỳ cũng chỉ là nghe theo tiểu thư an bài a." Lục Bình cùng Băng Cầm vừa khóc vừa hướng Mộ Dung Thiến Du bò đến, thân thể còn chưa đến gần Mộ Dung Thiến Du đã bị hộ vệ tiến lên cứng rắn kéo đi ra ngoài.

"Không muốn, ta không muốn chết, không muốn - -" Băng Cầm cũng điên cuồng hô to, giãy giụa muốn thoát li kiềm chế của hộ vệ.

Hạ Du Hàm cả người run rẩy lợi hại, ở đâu còn chú ý tới tình huống của Băng Cầm cùng Lục Bình, nàng hiện thời tựa như một bãi bùn nhão bò trên mặt đất, lúc hai gã hộ vệ tiến lên lôi nàng, nàng "A" kêu to một tiếng bị hù dọa ngất xỉu ngay tại chỗ.

Sau khi Hạ Du Hàm bị lôi đi, mọi người thấy trên mặt đất kia có một bãi ướt, đều là chán ghét quay mặt đi.

"Thật là không có can đảm, chỉ có như vậy mà cũng bị dọa đến không thể khống chế ." Diệp Đàn dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc.

Dương Uyển Phỉ bị hù dọa, sắc mặt tái nhợt, trong lòng không ngừng nghĩ tới, như thế này thì không biết công chúa có nghĩ là nàng giúp Hạ Du Hàm nói những lời kia đi?

Dương Tử Y cùng Dương Tử Nguyệt mặt đều lộ vẻ trào phúng nhìn nàng một cái, sau đó Dương Tử Nguyệt thay đổi, hướng về phía nàng hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm mắng, nếu như nàng không phải là người Dương gia, hôm nay Dương Tử Nguyệt nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng (DUP).

Ghét, không muốn nhìn thấy gương mặt làm cho người ta chán ghét của Dương Uyển Phỉ, Dương Tử Nguyệt vội vàng tiến lên kéo Hạ Thanh Ca qua đứng bên cạnh, nhỏ giọng an ủi: "Thanh Ca tỷ tỷ đừng sợ, đều đã qua, bất quá ngươi thật sự là quá thiện lương, không nên tha thứ cho loại nữ nhân có lòng dạ rắn rết như Hạ Du Hàm."

Hạ Thanh Ca có chút dở khóc dở cười, nàng tâm địa thiện lương? Sợ cũng chỉ có một mình Dương Tử Nguyệt nghĩ rằng như vậy đi.

Mộ Dung Ngọc cách gần bên Hạ Thanh Ca cùng Dương Tử Nguyệt, sau khi nghe được những lời Dương Tử Nguyệt nói, âm thầm cười cười.

Nha đầu kia thiện lương? Sợ thiên hạ này không có ai phúc hắc hơn so với nàng a? Giả bộ người tốt lại trừng trị Hạ Du Hàm, như vậy, Tu Quốc công phủ mặc dù vì thế tức giận nhưng cũng tuyệt đối tìm không ra sai lầm của nha đầu này dù chỉ là một chút, không chỉ như thế, Hạ lão phu nhân còn phải cảm tạ nàng đây!

Thật sự là phúc hắc hết sức!

Hạ Du Hàm bị kéo đến trên đất trống, do thị vệ bên cạnh Mộ Dung Thiến Du chấp hành trượng phạt, những thị vệ kia ai mà không trải qua máu tanh, bọn họ đều là người tập võ, cho dù là kiềm chế chỉ sợ cũng sẽ không quá nhẹ tay, cho nên lần này Hạ Du Hàm không chết cũng muốn bới ra một lớp da .

Mà mọi người đều không tâm tình đi xem tịn cảnh máu tanh kia, vì những chuyện đột ngột phát sinh mà săn bắn cũng tan rã trong không vui .

Hạ Thanh Ca cùng Dương Tử Nguyệt cùng đi ra trang viên, mà Dương Tử Y, Dương Tư Viễn cùng Dương Tử Mặc ba người cùng lưu lại. Mộ Dung Dật cùng Mộ Dung Thiến Du cùng nhau chấp hành xử lý giải quyết tốt hậu quả, sau khi trượng phạt Hạ Du Hàm, quan sai của Tông Nhân phủ liền vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn đến trên đất máu tươi đầm đìa, cô gái chật vật không chịu nổi, trong lòng thực có chút sầu muộn.

Một bên là Nhị công chúa điện hạ còn một bên là tiểu thu Tu Quốc Công phủ, nếu như sau này công chúa không hỏi han tới thì hoàn hảo, để cho Hạ nhị tiểu thư đóng kín cửa ở trong phủ mấy ngày là được, nhưng nếu Nhị công chúa muốn hỏi đến chuyện này, vậy bọn họ thật đúng là không biết phải làm như thế nào a, hai bên đều là không thể đắc tội với bên nào a!

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Ngoài cửa lớn trang viên, Hạ Thanh Ca cùng Dương Tiểu Nguyệt cười cười nói nói đi ra "Thanh Ca tỷ tỷ, như thế này đi, ta trước đưa ngươi hồi phủ, rồi ta sẽ hồi phủ sau a."

"Vậy thì đã làm phiền ngươi."

"Phiền toái cái gì? Chúng ta là hảo tỷ muội a, bất quá, hôm nay vốn định tìm ngươi ra ngoài cưỡi ngựa cùng đi rong chơi vui đùa, lại bị thành như vậy, thật sự là một chút cũng chơi không thú vị, còn để ngươi bị ủy khuất một cách vô ích, nếu như lần sau ra ngoài chơi, liền chỉ hai người chúng ta, nhất định chơi rất vui vẻ, haha ."

Hạ Thanh Ca trong đầu vốn là đang suy nghĩ chuyện của Hạ Du Hàm, nhưng cũng bị Dương Tử Nguyệt lời nói lây nhiễm "Tốt, lần sau liền hai người chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi."

Nói xong thì đã đi đến trước xe ngựa, lúc hai người đang định lên xe, lại không nghĩ phía sau xe ngựa của các nàng có một chiếc xe ngựa cũng đang đi tới bên này, từ xa nhìn lại, chiếc xe ngựa kia nếu so với xe ngựa tầm thường thì tốt hơn rất nhiều, chất liệu là dùng du mộc thượng hạng chế tác mà thành, toàn thể nhìn qua khí phái phi phàm.

Hạ Thanh Ca đang nghĩ tới, có thể ngồi trên chiếc xe ngựa xa hoa như vậy, sợ là người ở bên trong thân phận nhất định phi phàm.

Đang lúc nàng tò mò nhìn chiếc xe ngựa, màn cửa xe được làm bằng gấm Thúy Văn màu xanh nhạt được một bàn thon dài khẽ vén lên, lập tức lộ ra khuôn mặt vừa giống như cười giống như không bên trong xe, nam tử mặt mày như vẽ.

"Tử Nguyệt muội muội, ngươi đây là muốn đi nơi nào?"

"Ngọc ca ca? Ngươi thế nào lại ngồi xe ngựa? Không phải mới vừa còn cưỡi ngựa sao?" Dương Tử Nguyệt tò mò đi tới.

Mộ Dung Ngọc khẽ mỉm cười, giương mắt nhìn về phía Hạ Thanh Ca phía sau lưng Dương Tử Nguyệt sau lưng, đối phương vừa thấy được người trong xe là hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt liền trở nên nghiêm túc.

Khóe miệng của hắn nhẹ kéo lên, dời đi ánh mắt nhìn về phía Dương Tử Nguyệt "Trước khi ta tới liền chuẩn bị tốt xe ngựa, nếu như cưỡi ngựa mệt thì liền ngồi xe ngựa trở về."

"A, ngươi cũng thật biết hưởng thụ a. Thật không hỗ là Ngọc ca ca, chỉ sợ ở Tần Vũ vương triều này cũng chỉ có ngươi là làm như vậy đi."

Mộ Dung Ngọc như cười như không nói "Đúng rồi, ta vừa rồi trên đường gặp được Tần bá trong phủ của các ngươi, hắn nói lão thái quân truyền lời, muốn ngươi cấp tốc trở về phủ."

"Cái gì?" Dương Tử Nguyệt trợn to hai mắt "Tổ mẫu vì sao tìm ta trở về? Tần bá có nói với Ngọc ca ca nguyên do không?"

Mộ Dung Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu "Không có, hắn chỉ nói là kêu ngươi mau chút trở về, ta đúng lúc đi ngang qua liền nhận truyền lời của hắn cho ngươi, hắn cũng trở về báo tin đi."

"A, như vậy a, xem ra tổ mẫu thật là có việc gấp muốn gặp ta đây." Nàng nói khuôn mặt nhỏ nhắn liền xụ xuống."Đúng ra ta còn muốn đưa Thanh Ca tỷ tỷ hồi phủ đây, ta dẫn nàng đi ra thì tất nhiên phải có nhiệm vụ phải đưa nàng trở về?"

Mộ Dung Ngọc làm bộ suy tư trong chốc lát, nhìn Hạ Thanh Ca một cái thản nhiên nói: "Nếu không thì như vậy ngươi thấy như thế nào? Ta thay ngươi đưa Hạ tiểu thư trở về, ngươi vội vàng hồi phủ đi gặp lão thái quân đi."

"A, cái phương pháp này tốt đây." Dương Tử Nguyệt tâm tư đơn thuần, cũng không chứng kiến trong ánh mắt Mộ Dung Ngọc thoáng hiện lên một đám lưu quang dật thải (ánh sáng chói loá) "Thanh Ca tỷ tỷ, hôm nay ta sợ là không thể đưa ngươi về, không bằng để cho Ngọc ca ca đưa ngươi đi, hắn đưa ngươi trở về ta cũng yên tâm."

Yên tâm? Nhưng ta không yên tâm, Hạ Thanh Ca trong lòng oán thầm, chỉ cần cùng Mộ Dung Ngọc có cái gì tiếp xúc, nàng tựa hồ có cảm giác luôn có chuyện không tốt phát sinh, chắc là do gặp được cái người ôn thần này, gần đây cũng không biết tại sao lại như vậy?

Không mang theo bất cứ tia cảm tình nào nhìn Mộ Dung Ngọc một cái, nàng tâm không cam, lòng không nguyện gật nhẹ đầu "Vậy cũng tốt, liền phiền toái Tiểu vương gia ."

"Lên xe đi." Mộ Dung Ngọc xuất nhượng vị trí, Hạ Thanh Ca chỉ có thể kiên trì lên xe ngựa của hắn, trong lòng có cảm giác như mình vào đầm rồng hang hổ, trong lòng nàng âm thầm cầu nguyện, hy vọng không muốn vì ở gần ôn thần này mà làm cho mình gặp phải chuyện không hay gì.

Hạ Thanh Ca sau vào xe ngựa trong nháy mắt không dời mắt được, bên trong thật sự xa hoa xa xỉ đầy trang sức mê người, trong lòng lộp bộp rung động, đập vào mắt mỗi một kiện đồ vật đều là vô giá, trong đó còn có những bảo bối có giá trị liên thành.

Ở giữa xe ngựa có một cái bàn làm từ gỗ thượng hạng được chạm khắc đài hoa cúc lê, bên cạnh đặt một chiếc tủ nhỏ làm từ gỗ tử đàn được khắc bát tiên tử, trên mặt bàn bày một bộ bình trà bằng ngọc toàn thân trơn láng không bất kỳ tỳ vết nào.

Mà hai bên được đặt hai cái giường êm, trên mặt giường lại được phủ bằng thảm làm từ bông vải tốt nhất, lúc Hạ Thanh Ca ngồi xuống liền có thể cảm giác được sự mềm mại của tơ lụa ở dưới thân, trong lòng cảm thán, người này thật sự không phải là người bình thường, thế nhưng đem gấm Phượng Dương Thiên ngàn lượng một thước lấy ra làm đệm.

Ngẩng đầu lên là nhìn thấy ngay phía giữa trung tâm của mui xe thế nhưng treo một viên dạ Minh Châu cực đại (lớn).

Khi nàng đang thưởng thức bố cục của nơi này, Mộ Dung Ngọc đưa tay theo hốc tối phía trong mang ra vài hộp điểm tâm rồi đặt ở giữa hai người trên bàn trà.

"Đang nhìn cái gì? Con mắt của ngươi trừng được lớn như vậy, không phiền lụy sao?"

Lúc này Hạ Thanh Ca mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, nàng thật sự là hận không thể hướng về phía Mộ Dung Ngọc duỗi ra ngón tay cái, đúng là thổ hào* (cường hào ác bá) điển hình a!

Ngay cả xe ngựa cũng có thể xa hoa như vậy, có thể so cùng những dòng xe Ferrari, Rolls-Royce thời hiện đại a!

Nháy con mắt vài cái bị chua xót, Hạ Thanh Ca cúi đầu nhìn về phía điểm tâm trên bàn, cũng không khách khí cầm lấy một khối bắt đầu ăn.

"Ừ, ăn ngon, đây là điểm tâm ở đâu làm vậy? Như thế nào ăn ngon như vậy?"

Mộ Dung Ngọc thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn thỏa mãn, khẽ cười một tiếng, đưa tay vì nàng châm một chén nước trà "Uống nước, coi chừng nghẹn ."

Hắn thích thời điểm cùng nha đầu này đơn độc chung đụng, tựa hồ chính nàng cũng không có phát giác, chỉ có lúc hắn và nàng hai người đơn độc chung đụng, nàng mới có thể thu hồi ngụy trang còn chân chính đem một mặt chân thật của chính mình bày ra, giống như hiện tại, nàng không khách khí chút nào.

Thấy miệng nhỏ đỏ thắm của nàng khi đóng khi mở, Mộ Dung Ngọc nụ cười trên mặt càng phát ra nồng nặc.

"Ăn ngon thì ăn nhiều hơn một chút, chỉ sợ qua hôm nay ngươi ở trong kinh thành liền không ăn được nữa ."

Hạ Thanh Ca uống một hớp nước trà, cau đôi mi thanh tú "Vì sao? Điểm tâm này chẳng lẽ chỉ có nhà ngươi có sao? Chỉ cần trong kinh thành, ngươi nói là chỗ nào bán, sau này ta tới chỗ đó mua là được."

Xác thực ăn ngon, Hạ Thanh Ca lại nhịn không được cầm một khối điểm tâm khác trong hộp bắt đầu ăn.

Vừa ăn vừa gật đầu tán thưởng "So với điểm tâm của Quế Thuận trai thì ăn ngon hơn nhiều."

"Điểm tâm này là một vị sư phụ trong phủ ta làm bằng bột mì, ngươi nói ngoại trừ ta còn ai có tư cách được ăn?"

Hạ Thanh Ca đang ăn hăng say, mạnh nghẹn một chút "Cái gì? Hoá ra là ở phủ của ngươi ? Vậy ta thật sự là không còn được ăn nó nữa ."

Có chút tiếc hận nhìn trà bánh trên bàn, nàng lại nhịn không được cầm lấy một khối hung hăng cắn một cái, nếu sau này không được ăn nữa vậy hôm nay nàng liền thỏa mãn dạ dày một chút đi.

Vừa vặn hôm nay cả ngày còn chưa có ăn gì, đang đói bụng đây.

Mộ Dung Ngọc ưu nhã bưng chén ngọc trước mặt lên uống một ngụm, nhẹ nhàng để xuống "Kỳ thật ngươi nếu như thích ăn thì sau này vẫn có cơ hội ăn được ."

"Thật sự? Có cơ hội gì? Chẳng lẽ ngươi sẽ để cho sư phụ làm điểm tâm của phủ ngươi đem tài nấu nướng tinh xảo truyền thụ cho sư phụ trong phủ của ta sao?"

Mộ Dung Ngọc lắc đầu "Tất nhiên là không, sư phụ trong phủ ta công phu nấu nướng đúng là mấy đời chỉ có một, tất nhiên không thể để lộ tài nấu nướng ra ngoài, bất quá nếu như ngươi thích như trong lời nói thì có thể thường xuyên đến trong phủ ta ăn."

Hạ Thanh Ca nhếch miệng, lấy ra khăn tay lau khóe miệng một chút, lại nâng chung trà lên uống một ngụm, lúc này mới ôn hoà mở miệng "Vậy thì thôi đi, ta cảm thấy ta còn chưa có sống đủ, ngày mai xuân quang vô hạn (tương lai sáng lạn), cần gì vì một bàn điểm tâm mà uổng phí tính mạng?"

Mặc dù điểm tâm xác thực là cực phẩm trong cực phẩm, nhưng là nhớ tới Mộ Dung Thiến Du cùng Diệp Ngọc Khanh hai cái nữ nhân điên khùng, lại thêm không biết có bao nhiêu các cô gái khuê các trong kinh thành bị con bướm hoa hoét này mê hoặc đến thần hồn điên đảo, vì mạng nhỏ quan trọng hơn một bàn điểm tâm cho nên chớ lội vào vũng nước đục này là tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top