Chương 61: Mộ Dung Ngọc phúc hắc (3)

"Tiểu thư bây giờ đi về sao? Nếu như là lạc đường, tại hạ nguyện ý cùng tiểu thư trở về." Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, trên mặt lại vẫn duy trì vui vẻ trước sau như một, nhưng là trong lòng lại đã sớm tràn đầy nghi ngờ, vừa rồi hắn cũng nhìn thấy Hạ Thanh Ca cùng với Mộ Dung Ngọc. Hắn cũng không tin lời nói của Hạ Thanh Ca là thật, vì sao hai người vốn không quen biết gì nhau như bọn họ lại ở chung một chỗ?     
"Không phiền Phượng công tử, tiểu nữ đã nhận ra đường, không có gì thì tiểu nữ xin phép đi trước."      Nói xong nàng liền khẽ phúc thân, dự định xoay người rời đi, nhưng không nghĩ, Phượng Phi Lang không có ý định buông tha nàng dễ dàng như vậy "Nếu tiểu thư đã biết đường, vậy thật sự là quá tốt, kỳ thật tại hạ không sợ tiểu thư chê cười, ta cũng lạc đường, hơn nữa đến bây giờ vẫn không nhận ra được đường về, vậy làm phiền tiểu thư thuận đường dẫn ta đi ra ngoài đi?"     
Trên ót Hạ Thanh Ca trong nháy mắt hiện lên một hàng hắc tuyến, đối với Phượng Phi Lang, sau mấy lần nàng tiếp xúc với hắn, trong lòng cực kỳ rõ ràng người nam nhân này tuyệt đối không phải là thế gia công tử bình thường, mặc dù hắn được dân chúng kinh thành xưng là "Công tử Như Ngọc", nhưng là ngọc này đến tột cùng là một miếng "Ôn ngọc" hay là một miếng "Hàn ngọc" lạnh như băng thì khó nói vô cùng.     
Trực giác nói cho nàng biết, cách xa người này một chút mới tốt, còn có Mộ Dung Ngọc kia, dường như cứ ở trước mặt hai người này là nàng sẽ ăn thiệt thòi.     
"Hạ tiểu thư." Phượng Phi Lang mắt thấy Hạ Thanh Ca liên tục không nói, vì vậy "Hảo tâm" nhắc nhở, hắn mặc dù không biết Hạ Thanh Ca vì sao lại tránh né hắn nhiều lần, nhưng mà hắn cũng chẳng để ý, cứ quấn lấy nàng!     
"A, vậy đi thôi." Hạ Thanh Ca cực kỳ buồn bực mang theo một cái đuôi sau lưng một đường đi trở về "Viện Từ Hiếu"của lão thái quân.     
Trở lại viện Từ Hiếu lúc, phần lớn khách đã rời đi, Hạ Thanh Ca chân trước bước vào, Phượng Phi Lang chân sau liền theo tiến đến. Lão thái quân vừa thấy hai người cùng đến, trên mặt ngược lại lộ ra sắc mặt vui mừng.     
"Ca nhi đã trở lại, đến, nhanh đến bên cạnh ngoại tổ mẫu."     
Hạ Thanh Ca nhìn thoáng qua người trong nhà, ngoại trừ Dương Tử Y cùng Dương Tử Nguyệt bên ngoài, chỉ còn sót hai người Mộ Dung Dật cùng Mộ Dung Ngọc.     
Sau khi Dương Tử Nguyệt nhìn thấy nàng, vụng trộm le lưỡi, bộ dáng cực kỳ linh động đáng yêu.      Dương Tử Y sau khi thấy Hạ Thanh Ca ngồi xuống liền cười mở miệng nói: "Biểu muội xem như đã trở lại, muội không biết vừa rồi ở trên tiệc rượu tổ mẫu không có thấy muội thì lo lắng lắm đấy."     
Trên mặt Hạ Thanh Ca tràn đầy áy náy "Làm cho ngoại tổ mẫu lo lắng, Thanh Ca không nên đi loạn, trong phủ thật sự là quá lớn, Thanh Ca lại không thế nào phân biệt phương hướng, đang đi liền lạc đường, may mà Phượng Thế tử mang Thanh Ca về."      Phượng Phi Lang âm thầm buồn cười, nha đầu kia nói dối như thế nào mà mặt không đỏ hơi thở cũng không gấp ? Chẳng những đem chuyện mình không tới tham gia bữa tiệc nói thành là lạc đường, lại  nói chuyện hai người cùng nhau bước vào thành là ngẫu nhiên. Hôm nay nàng đến tột cùng có bao nhiêu cái ngẫu nhiên? Ngẫu nhiên gặp Mộ Dung Ngọc, kéo Hạ Du Hàm ra làm bia đỡ đạn, ngẫu nhiên gặp gỡ cùng hắn cũng dùng một chiêu như vậy.     
Mà trên mặt Mộ Dung Ngọc bên cạnh nhìn như thảnh thơi uống trà, nhưng mới rồi lúc Hạ Thanh Ca cùng Phượng Phi Lang đi vào, ánh mắt của hắn rõ ràng tối xuống, giống như hồ sâu khó có thể thấy đáy, sau khi nghe lời Hạ Thanh Ca nói, hắn suýt nữa vui mừng đến mức phun ra nước trà mới vừa uống xong. Nha đầu kia thật đúng là vừa phúc hắc lại vừa thú vị, vào lúc mấu chốt lúc nào cũng phủi tay sạch sẽ, Mộ Dung Ngọc bỏ qua buồn bực vừa rồi Hạ Thanh Ca bỏ lại mình, trong lòng vô cùng khoan khoái. Nha đầu kia có gan to, có mưu lược, nếu thật gả cho tên rác rưởi Lương Khải thì thật sự đáng tiếc.      Ha ha, nàng chỉ có tìm một tướng công cũng phúc hắc lại túc trí đa mưu mới có thể xứng đôi với nàng thôi! Mộ Dung Ngọc nhìn có chút hả hê nhìn Phượng Phi Lang một cái, lập tức hơi nhíu mày, tiếp tục thảnh thơi uống nước trà của mình!     
Nghe Hạ Thanh Ca nói, lão thái quân cảm kích nhìn về phía Phượng Phi Lang "Thật là làm phiền Phượng Thế tử."     
Phượng Phi Lang lúng túng cười một tiếng, mi mắt nhẹ giơ lên nhìn về phía Hạ Thanh Ca, lập tức mở miệng nói: "Đây cũng không coi vào đâu, tại hạ cũng chỉ là đúng lúc" ngẫu nhiên " gặp được Hạ tiểu thư."      Hạ Thanh Ca khẽ xoa cằm, không nói thêm gì, nhưng cảm thấy trong những lời này của Phượng Phi Lang ẩn chứa ý tứ khác. Mặc kệ nó, tóm lại hôm nay chuyện này xem như đã qua!     
Mà Thất điện hạ Mộ Dung Dật vẫn ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Ngọc, từ đầu đến cuối không mở miệng, lại thấy rõ mạch nước ngầm ở giữa Phượng Phi Lang cùng Hạ Thanh Ca. Vô tình gặp gỡ? Sợ là không đơn giản như vậy? Mộ Dung Dật đến hôm nay mới xem như chính thức gặp được vị Đại tiểu thư phủ Tu Quốc Công xấu vô cùng lại vô học trong truyền thuyết này. Nếu nói là nàng xấu vô cùng, sợ là trong kinh thành cũng không chọn ra mỹ nhân thứ hai đi? Nếu nói là nàng người vô học, có thể thêu ra "Tam thần đưa phúc đồ" như vậy, làm sao có thể xem như người vô học? Đang nhìn Phượng Phi Lang, trong lòng Mộ Dung Dật thoáng hiện lên một ý nghĩ, lôi kéo Hạ Thanh Ca, cầm nhược điểm trí mạng của Phượng Phi Lang, điều này cũng là lợi thế lớn nhất của hắn. Nghe nói Phượng Phi Lang không có hứng thú đối với chuyện hoàng thất tranh đấu chút nào, chuyện của phụ thân hắn lại càng không hỏi qua, bày ra trước mắt người đời, đều là bộ dáng Thế tử nhàn tản, nhưng thời gian Mộ Dung Dật tiếp xúc cùng hắn cũng không ít, hắn tuyệt đối không tin Phượng Phi Lang là một nam nhân không có chút dã tâm nào.     
Cảm giác được một ánh mắt quan sát đảo quanh ở trên người mình, Hạ Thanh Ca ngẩng đầu theo tiềm thức, mà nàng lại đối mặt một đôi mắt cực kỳ quen thuộc. Mộ Dung Dật? Hắn vì cái gì mà nhìn chằm chằm nàng? Nhớ tới trí nhớ của kiếp trước, nàng liền không có một chút hảo cảm đối với người nam nhân này. Suy nghĩ một chút cuộc sống bi thảm của Hạ Thanh Ca cùng Bạch Tuyết, có lúc nàng suy nghĩ, là vì nàng xúi quẩy, đã trải qua vận mệnh bi thảm mà người khác không phải trải qua, gặp được cặn bã nam không nên gặp phải, nhưng thế giới này chính là như vậy? Nam nhân đều không thể tin như vậy?      Hạ Thanh Ca cười khổ một tiếng, hẳn là vế sau đi, loại động vật nam nhân này, có mới nới cũ, tham mộ hư vinh, tranh quyền đoạt lợi, đó là thiên tính của bọn họ, cho nên, Hạ Thanh Ca tuyệt đối không thể lại tin tưởng loại động vật này!     
Đúng lúc này, môn bên ngoài phòng có một nha hoàn mặc đồ màu xanh nhạt bước nhanh vào "Lão thái quân, việc lớn không tốt, quận chúa Minh Châu đánh Nhị tiểu thư phủ Tu Quốc Công, hiện tại cả đám đang chạy đến bên này."     
Dương lão thái quân nghe xong, hai đầu lông mày không biểu lộ một chút kinh ngạc nào, điều này làm cho Hạ Thanh Ca cực kỳ bội phục, nếu nói là Dương lão thái quân quyết đoán, sợ là Hạ lão phu nhân cũng không đuổi theo kịp ! Dương lão thái quân mang theo một tia oán giận nhìn về phía Mộ Dung Ngọc "Nhất định là là nợ nần tên tiểu tử ngươi gây ra, đợi tí nữa ta xem ngươi làm như thế nào."     
Mộ Dung Ngọc yếu ớt cười một tiếng "Ngài hiểu lầm, quan hệ của con cùng hai vị cô nương này đều là bắn đại bác cũng không tới, các nàng đánh nhau thì có quan hệ gì tới con?"     
Dương lão thái quân thấy hắn cà lơ phất phơ như vậy, trong mắt lóe qua một tia vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng uy nghiêm vô cùng. "Thải Hà, đi ra bên ngoài ngăn các nàng lại, nói ta hôm nay mệt nhọc một ngày, hiện thời thân thể khó chịu, đã sớm nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì lớn thì mời các nàng trở về trước đi."     
"Vâng, nô tỳ sẽ xuống truyền lời ngay."     
Chờ sau khi Thải Hà rời khỏi đây, lão thái quân cười khẽ "Tốt lắm, mấy người các con cũng đừng vây ở chỗ này, đều trở về đi, để những người bên ngoài kia nổi lên lòng nghi ngờ."     
Hạ Thanh Ca cười thầm trong lòng, lão thái quân chẳng những khôn khéo cơ trí, không nghĩ tới còn là một lão ngoan đồng, nàng xử sự như vậy, phủ Đông Bình Vương cùng phủ Tu Quốc Công cũng không thể oán giận Dương phủ, dù sao thân thể lão thái quân khó chịu, bọn họ thật chẳng lẽ muốn lão thái quân đi ra chủ trì công đạo sao?     
Mấy người nghe lời Dương lão thái quân nói đều đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Mà lúc Hạ Thanh Ca đang định theo những người khác cùng đi, Dương lão thái quân lại giữ tay nàng lại,"Ca nhi lưu lại cùng ngoại tổ mẫu nói chuyện đi."     
"Đúng vậy, biểu muội, muội lưu lại cùng tổ mẫu đi, những năm này không thấy, tổ mẫu rất nhớ muội đấy." Dương Tử Y cũng đi theo nói.     
Hạ Thanh Ca gật đầu nhẹ "Có thể cùng ngoại tổ mẫu nói chuyện phiếm là phúc khí của Ca nhi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top