XV: Đóng cửa phóng nhị tiểu thư
0015: Đóng cửa thả nhị tiểu thư
Diêu thị và Phượng Tử Duệ cố nén cười, Tôn ma ma cũng cố không để nét vui mừng quá lộ. Nhị tiểu thư bây giờ thay đổi rồi, không còn mặc người phủ này chém giết tùy ý nữa, sẽ không còn bị bắt nạt, còn dám phản kích. Từ lúc các nàng vào phủ đến nay, người nào đến khiêu khích lại chiếm được tiện nghi đâu?
Lý ma ma Mãn Hỉ Bảo Đường cũng hỏng mất, nói như vậy nên nhận thế nào? Nhị tiểu thư này hoàn toàn không dựa theo chiêu thức các nàng đã chuẩn bị từ trước! Không phải nói Diêu thị nhu nhược tùy ý nhào nặn, nhị tiểu thư tính khí lạnh nhạt vạn sự không tranh sao? Nhưng vì sao nhị tiểu thư này không chỉ giành, còn tranh chấp gió nổi mây phun như vậy, lướt gió tung mây?
Còn có Diêu thị, đây là dáng vẻ nhu nhược lại tùy ý nắn bóp sao? Tuy nhân gia đúng là không nói lời nào, đối với các nàng cũng khách khí, nhưng vừa gặp phải chuyện ánh mắt nàng lập tức liền nhìn thử nữ nhi, hoàn toàn là dáng vẻ đóng cửa thả nhị tiểu thư!
Tay Lý ma ma còn đang bị Phượng Vũ Hoành giữ, trên trán dần đổ mồ hôi, nàng cắn răng, âm thầm dồn sức, định một phát rút tay trở lại.
Kết quả sức lực này dùng khá lớn, lại đúng lúc Phượng Vũ Hoành bất chợt buông lỏng tay, Lý ma ma "Á" một tiếng liền ngồi trên đất.
Mãn Hỉ và Bảo Đường mau chóng tới đỡ, chợt nghe Phượng Vũ Hoành lại nói: "Mau làm việc đi thôi, ta thấy trong sân cũng không thông thoáng gì mấy, làm việc sít sao chút, đêm nay không cần xuống bếp ăn cơm, lưu lại các món này cho các ngươi. Ai, Phượng phủ chuẩn bị đồ ăn cho di nương cùng thứ nữ con thứ đều kém như vậy, không biết đối đãi hạ nhân có bao nhiêu hà khắc a?"
Biểu tình của nàng lúc nói chuyện rất thật, dáng vẻ thân thiết, nhìn như thực sự đang vì vấn đề cơm canh cho mấy người Lý ma ma mà e ngại.
Lý ma ma triệt để cạn lời, lúc được Mãn Hỉ và Bảo Đường đỡ vào trong viện, trong bụng thầm nghĩ nhất định phải tìm cơ hội qua chỗ đại phu nhân nói một chút, nhị tiểu thư này hoàn toàn khác với trong ấn tượng trước kia.
Đợi người ngoài đều đi ra ngoài rồi, Phượng Tử Duệ cuối cùng cũng nhếch miệng cười phá lên, ngay cả Diêu thị lẫn Tôn ma ma cũng bật cười.
Diêu thị vừa cười vừa lắc đầu, "A Hoành, ngươi thật là..." Nàng không biết nên lấy từ ngữ gì để hình dung, nói được nửa câu thì nghẹn lại đấy.
Tôn ma ma liền nói thay: "Nhị tiểu thư thật là lí sự!" Vừa nói vừa khuyên giải an ủi Diêu thị "Phu nhân, ngài đừng trách cứ nhị tiểu thư, những năm này các ngươi không trong phủ không biết, bây giờ Phượng phủ sớm đã chẳng phải Phượng phủ ba năm trước đây. Nếu như tiểu thư không phải tính khí như vậy" Nàng chỉ thức ăn trên bàn, "Chúng ta chắc chắn chết đói."
Diêu thị gật đầu "Ta đều biết, không có trách cứ A Hoành, chỉ là chúng ta cũng phải nghĩ thử những ngày tháng này vượt qua thế nào đây. Nếu như ngày nào cũng đều là mấy đồ này, vậy chúng ta ăn cái gì?"
Phượng Vũ Hoành nắm chặt Diêu thị tay cho nàng lực lượng, "Mẫu thân yên tâm, cứ để các nàng tiếp tục làm như thế, chúng ta cũng không chết đói." Lại hỏi Tôn ma ma: "Ma ma cũng chưa ăn cơm nhỉ?"
Thấy đối phương ngượng ngùng gật gật đầu, lại từ trong tay áo sờ soạng lấy snicker ra "Trước cứ ăn tạm cái này, này là trên đường mua, vừa rồi chúng ta đã ăn rồi, đây là chủ ý giữ cho ma ma."
Tôn ma ma nhìn đồ vật đưa tới trước mặt nàng, nước mắt lại trào ra.
Nàng là nhìn Diêu thị lớn lên, lại tự tay nuôi dưỡng Phượng Vũ Hoành cùng Phượng Tử Duệ, từng có lúc cho rằng ba người nương tử này không về được, bây giờ lại có thể ăn điểm tâm A Hoành tự tay đưa tới.
Lão bà tử nhanh chóng xoay người ở trên mặt lau một cái, sau đó nhận đồ vật đưa đến miệng, ăn xong mới hoàn thần trí, kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì nhỉ? Ăn ngon như vậy!"
Phượng Tử Duệ cướp lời: "Tỷ tỷ cho cái gì cái đó cũng ăn ngon nhất."
Phượng Vũ Hoành cũng không có ý giải thích thêm đến cùng cái đó là cái gì, vì thế nhanh chóng đổi đề tài: "Tôn ma ma, một lát nữa người đi một chuyến xuống nhà bếp, xem thử có hay không lấy chút nguyên liệu nấu ăn mới, lại mang củi lửa đến, cơm tối để chúng ta làm thôi."
Tôn ma ma nghĩ một lát, gật đầu: "Cũng được."
Phượng Vũ Hoành lại nói: "Nếu như thực sự không lấy được, nói với bọn hắn muốn một chút ít nguyên liệu thừa cũng được, những miếng bị cắt đi chẳng qua chỉ thiếu sạch sẽ đẹp đẽ thôi, cầm về chúng ta có thể làm ra mỹ vị như thường."
Công việc quét tước viện Liễu làm đến giờ Tuất*, Lý ma ma cùng hai cái nha đầu vừa mệt vừa đói, xiêm y cũng ô uế, trên mặt trang cũng dán, sớm đã không còn bộ dạng hạ nhân nhất đẳng.
(*tầm 7h tối)
Tôn ma ma đem đồ ăn buổi trưa không động tới bưng đến phòng nhỏ cho các nàng, sắc mặt mấy người liền đau khổ, nhưng hiện tại đúng là đói đến hoảng, không thể không ăn.
Mà một đầu khác, Phượng Vũ Hoành lại đang dùng vật liệu thừa Tôn ma ma từ trong phòng bếp mang tới tự mình nấu món ăn.
Thỉnh thoảng từ trong không gian điều ra hai quả trứng, chút thuốc bắc bổ khí huyết ném tới trong cháo. Cuộc sống sơn thôn ba năm qua khiến ba người các nàng đều có một chút thiếu máu, nhưng bồi bổ thân thể không thể gấp ngày một ngày hai được, nàng cũng không muốn thường xuyên lấy ra gì đó lại bị người khác phát giác.
Một bữa cơm chiều thơm nức, tuy không có thịt, nhưng tốt xấu cũng là Phượng Vũ Hoành ra tay, hơn nữa còn có vài vật lấy từ hiệu thuốc không gian đắp vào, ăn ngon là chắc chắn.
Tôn ma ma ngay lập tức liền quyết định, sau này mỗi ngày đều đi phòng bếp lấy chút nguyên liệu, việc nấu cơm này đương nhiên không thể đều để tiểu thư làm, vẫn là nên để nàng.
Nhưng Phượng Vũ Hoành không đồng ý, nói: "Cơm vẫn là để ta làm, ta hiểu chút y lý, biết phối hợp nguyên liệu nấu ăn thế nào có thể giúp đỡ mẫu thân điều trị thân mình."
"Vậy không bằng nhị tiểu thư nói cách phối hợp nguyên liệu cho lão nô?"
"Không cần phiền phức như vậy." Phượng Vũ Hoành cười cười nói: "Những năm này trong núi đều quen làm, ma ma giúp đỡ chăm sóc tốt mẫu thân cùng Tử Duệ là tốt rồi."
Nàng nói như vậy, Tôn ma ma cũng không tranh cãi nữa, nhưng đối với chuyện mình hôm nay cùng các chủ tử ăn cùng bàn, vẫn còn có chút ý nghĩ "Ngày mai lão nô vẫn là cùng Lý ma ma ăn chung đi, như vầy sẽ khiến người chú ý, vạn nhất truyền tới đại phu nhân nơi nào thì cũng phiền."
Phượng Vũ Hoành về này cũng không có kiên trì, chỉ là dặn nàng: "Lý ma ma cùng hai cái nha đầu kia chẳng phải người lương thiện, ma ma vẫn nên cẩn thận."
Tôn ma ma cẩn thận gật gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, lão nô bình thường ở bên kia cũng tiện lưu tâm các nàng bàn chuyện mờ ám, có phát hiện còn kịp thời đến báo cáo với nhị tiểu thư." Phượng Vũ Hoành này mới yên lòng.
Liễu Viên ba gian chính thất, ba vị chủ tử một người một gian. Tử Duệ bởi vì tuổi nhỏ, Phượng Vũ Hoành để Tôn ma ma trước tiên ở cùng hắn.
Phòng nhỏ phân ra một gian cho Mãn Hỉ và Bảo Đường cùng ở, một gian khác an bài cho Lý ma ma.
Có chuyện cơm trưa ăn làm tiền lệ, chuyện ngủ Phượng Vũ Hoành đã sớm chuẩn bị. Nàng cố ý để Lý ma ma đi lĩnh chăn đệm, cũng cường điệu tuyệt không làm đặc thù hóa, chủ tử hạ nhân đãi ngộ ngang nhau. Lý ma ma các nàng lấy cái gì chủ tử ba người các nàng cũng lấy cái đấy.
Cứ như vậy, Lý ma ma vì để mình ở thoải mái, đành phải cầm chăn đệm thượng hạng.
Tôn ma ma giúp đỡ ba người các nàng trải giường, Mãn Hỉ và Bảo Đường rất quen chuyện, không cần căn dặn liền bắt đầu chuẩn bị cho ba gian chính thất ba phần nước rửa mặt, Lý ma ma cũng đun nước ấm chuẩn bị cho đại gia tắm rửa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top