Chương 6

ngồi xuống (tất nhiên là giữ khoảng cách với anh, cơn giận của tôi cũng đã lên đến cổ rồi mà).

- Em là con ngốc đáng ghét.

- Còn anh thì thông minh chắc?

- Ừ. Anh không ngốc bằng em.

Anh đưa tay mân mê khúc gỗ nhỏ trước lò sưởi, ánh mắt đượm một nỗi buồn dịu vợi.

- Nhiều lúc tự nhiên thấy buồn ghê.

Câu nói của anh làm nỗi giận hờn trong tôi nguôi đi phần nào. Anh giống như một chàng thanh niên mới lớn với những cung bậc tình cảm đa dạng, thất thường nhưng lại phải đảm đương công việc quá lớn lao, phải gồng mình lên để mang những tấm mặt nạ của một người đàn ông từng trải, lõi đời. Đôi lúc anh vô tâm đến mức làm người ta tức giận nhưng nhìn anh buồn thì ai cũng phải động lòng.

Thời gian đầu, tôi thấy tâm hồn anh là một khối màu sắc phức tạp, tôi không thể hiểu hết những gì anh đang suy nghĩ. Khi anh cười, tôi không biết anh có vui thật không. Khi anh buồn, tôi tự hỏi phải chăng đó là một sự giả dối? Nhưng giờ đây tôi nhận ra rằng đó là một bức tranh rất đẹp bị vấy nước lên, khiến cho đường nét phai nhạt, sắc màu biến dạng. Tôi dụng tâm chạm vào những nét màu nhòe nhoẹt đó, cố hình dung ra nét vẽ ban đầu. Tôi cảm giác mình đang dần dần chạm vào trái tim anh, cảm nhận những nhịp đập phức tạp của nó.

Căn phòng lại im ắng, chỉ có tiếng củi nổ lép bép trong lò sưởi, không ai biết phải nói gì. Và lúc này con người thông minh như tôi đã tìm ra một đề tài, tuy có hơi mạo hiểm.

- Hôm nay anh nóng quá. Chuyện này không dễ giải quyết đâu.

- Anh không thích thì anh nói thôi. Khi anh đóng cảnh đó, anh cảm nhận được tình cảm của nhân vật. Người đàn ông này không thể dễ dàng thể hiện tình cảm như thế được. Anh ta là người sâu sắc, thâm trầm, những gì anh ta muốn che giấu mới chính là tình cảm nhiệt thành nhất.

- Có lẽ là anh đúng. Em thích xem một người kìm nén tình cảm, chỉ thể hiện qua ánh mắt. Để rồi đến một lúc nào đó sự bộc lộ như tức nước vỡ bờ.

Den quay đầu lại nhìn tôi, hài lòng vì tôi có cùng quan điểm với anh.

- Em nói đúng.

Trong đầu tôi chợt hiện về hình ảnh của Khiết Trụ ngày nào, đó cũng là một nhân vật với đời sống nội tâm như vậy.

- Anh nhớ nhân vật Khiết Trụ ngày xưa anh đóng không? Em rất thích cách anh ấy nhìn Thiên Tâm khi hai người đã có cuộc sống mới với những người bạn đời mới. Anh ấy cố ý giữ khoảng cách, nhưng trong đôi mắt diễn ra bao rung động. Khiết Trụ vừa kìm nén để Thiên Tâm yên lòng, vừa đau đáu hướng về cô ấy với nỗi nhớ nhung vô hạn. Ai đã từng xem cảnh ấy thì không thể nào quên được.

Den lặng nhìn lò sưởi mỉm cười, anh đang nhớ lại cảm giác khi là Khiết Trụ.

- Anh cũng thích nhân vật đó. Thời gian đóng phim đó hay lắm, có nhiều kỷ niệm khó quên.

- Nhưng sao anh không tìm cách ôn hòa hơn để thảo luận với đạo diễn?

- Vì hôm nay không giống thường ngày. Đạo diễn Lâm độc đoán quá. Với lại... với lại hôm nay có người làm anh phát điên.

- Làm anh phát điên? Là ai? Em thấy đâu có ai đâu. Đã xảy ra chuyện gì mà em không biết ư?

- Em giả vờ ngốc à?

Anh quay qua nhìn tôi, tim tôi đập loạn xạ.

- Làm sao em biết được? Có liên quan gì đến mức độ thông minh của em đâu.

- Đúng là ngốc. Vậy mà bình thường luôn tỏ vẻ nhạy bén.

- Anh muốn chọc tức em à? Vậy thì em đi ngủ đây.

Tôi định đứng lên thì anh kéo tôi lại, sát cạnh anh.

- Vẫn còn giận anh?

Tất nhiên là bây giờ tôi còn giận, tích tụ của bao nhiêu chuyện.

- Không giận anh thì em không phải là người.

- Vậy thì làm gấu bông của anh đi.

Den đang thử sức chịu đựng của tôi.

- Ngốc à. Anh xin lỗi.

Tôi có nghe lầm không, Den xin lỗi tôi. Đúng là chuyện có thể lên trang bìa được. Anh bật cười khi tôi há hốc miệng nhìn anh.

- Lẽ ra anh không nên nói những lời như vậy.

- Và cũng không nên làm những chuyện như vậy. - Tôi cố tình nhắc anh về cái nụ hôn đáng ghét.

Anh siết chặt tay tôi, đôi mắt anh nhìn tôi đăm đắm.

- Anh thật sự rất xin lỗi em. Anh sẽ không làm những chuyện như thế nữa.

Sự chân thành của Den làm tôi xúc động. Tôi nhìn anh mỉm cười. Anh nhận ra đó là dấu hiệu của sự tha thứ. Anh vui vẻ đứng dậy rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi.

- Đừng bao giờ làm anh điên lên nữa nhé. Anh ghét bộ mặt lạnh lùng của em. Chúc em ngủ ngon. Anh đi ngủ đây.

Anh đi về phòng ngủ. Tôi vẫn còn ngồi đó nhìn theo anh. Tôi biết những chuyện không hay anh đã làm không phải vì bản chất của anh. Vì vậy tôi tha thứ cho tất cả. Trái tim tôi đang ngân nga một điệu gì đó, nó nhớ về nụ hôn lúc nãy của anh, nụ hôn thân tình của một người bạn. Tôi mang theo lời hát vào giấc ngủ của mình, giấc ngủ cũng ngọt ngào như nụ hôn anh dành riêng cho tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top