Thần Tiên Cũng Biết Cuồng Si Chap 12-15
Chap 12: Bị Khi Dễ
Mọi người làm trong biệt thự đều đối tốt với cô, nhưng cô – người hay hứng thú với trò phân tích suy nghĩ và cảm nhận của người khác nhận ra rằng: Nhĩ Trâm rất không hài lòng với cô.
Băng Vân không biết lý do, cô cũng không để bụng nhiều chuyện, với tính cách của bản thân chuyện này sẽ mau bị quên lãng nếu như cô ta không cố tình làm khó cô.
Bữa trưa hôm ấy, Băng Vân được coi là khách của Lâm Tĩnh Nhi nên ăn cơm cùng bàn với ba người nhà họ Lâm.
-Băng Vân, cô thật có phúc nha, được ngồi với hai thiếu gia.
-Đúng vậy, quả là tốt số.
Cô nhìn họ, thầm cảm thán trong lòng: “Hai tên mặt lạnh như tiền, nhìn như vậy làm sao nuốt trôi cơm xuống bụng được chứ. Vận đen thật!”
Chuyện không ngờ xảy ra rất nhiều lần trong đời, nhưng Băng Vân không thể nghĩ tới cái sự ấy lại là việc gặp lại Diêm Vương ở trần gian này.
Tĩnh Nhi gọi người đó là Lâm Kiệt Phong, và bảo với cô rằng đó là anh trai cả, là đại thiếu gia nhà này.
Không thể nào chứ? Lẽ nào hắn ta cũng hóa kiếp như cô. Không, đại thần tiên như hắn chẳng thể xảy ra việc này. Dù có phạm lỗi lớn, mà không, Diêm la Đại đế chưa bao giờ sai sót bất cứ điều gì. Có lẽ chỉ là người giống người?
-Dũ! Bất giác, môi cô mấp máy cái tên.
Lâm Kiệt Phong khẽ sững lại một chút, cái tên đó dường như rất quen thuộc. Còn cô gái kia…
Hai đôi mắt, như ngày ấy lại nhìn nhau. Không gian như tĩnh lặng, như ngừng trôi. Kí ức của Băng Vân hiện lên rõ mồn một, cô quay về cái ngày người đó ban cho mình cái tên.
Đôi mắt màu tím ấy, sau bao lâu cũng không thể quên, không thể nhầm lẫn. Chỉ có đôi mắt của hắn mới có màu sắc diệu kì, thu hút cô không tài nào rời khỏi mà thôi.
Cô đánh giá hắn, hắn cũng đánh giá cô. Khuôn mặt xinh đẹp đó dường như đã từng gặp. Có lẽ vậy, nhưng kẻ chưa từng ngó ngàng tới phụ nữ, làm sao có thể cảm thấy có chút quen với cô gái này.
“Có lẽ vì khuôn mặt cô ta đặc biệt.” Hắn cho bản thân một lý do, không thể phủ nhận sự thuần khiết, không vướng bụi trần ở BăngVân.
-Chị Băng Vân mau ăn cơm thôi, thời gian còn dài,chị muốn ngắm anh em bao lâu chẳng được. – Tĩnh Nhi vỗ vai cô, quay sang anh cả-Lâm đại thiếu gia của em, anh rốt cuộc cũng bị thu hút rồi ư?
Khi này, hai người mới bừng tỉnh, không tránh khỏi chút ngại ngùng. Hắn lườm cô em sắc lẻm. Còn Băng Vân đỏ mặt, trong lòng thì cho bản thân một câu trả lời phù hợp với hiện tại: Lâm Kiệt Phong là kiếp sau của Dũ và hắn ta không nhớ cô là ai.
Kiệt Vũ quan sát kĩ thái độ của anh trai và cô bạn của Tĩnh Nhi. Anh thực sự… thẫn thờ trước khuôn mặt không chỉ một từ đẹp mà lột tả được hết ấy, và cũng khó hiểu trước ánh mắt của Kiệt Phong dành cho cô. Không giống như nhìn người phụ nữ khác, dường như trong đôi mắt màu tím đặc biệt có vài tia dịu dàng chưa từng xuất hiện.
“Không, có lẽ là do mình nhìn nhầm.” Nhưng anh mau chóng bác bỏ, cuộc đời Kiệt Phong chẳng thể gắn với những từ ngữ ấy.
-Mới đổi đầu bếp? Phong hỏi rất ngắn gọn.
-Sao? Anh không quen? Nó hỏi ngược, kiểu đối đáp này là chuyện thường ngày ở huyện rồi.
-Anh thấy ngon hơn mọi khi.
-Haha, chị Băng Vân của em nấu mà lị. Nó sung sướng, anh Vũ kén ăn đã khen thì nó không phải lo nữa. Hài, kể ra mồ hôi nước mắt đổ ra cũng không uổng phí, mà Băng Vân cũng rất mau chóng học được cách nấu dù là trong vòng ba mươi phút.
Họ cười nói vui vẻ mà không để ý tới đằng sau đang có một kẻ dự tính âm mưu nào đó.
-Băng Vân, giúp tôi bê bát canh này với. Nhĩ Trâm nói.
Cô vội vàng đứng dậy ra giúp Nhĩ Trâm nhưng mà cô ta cố ý.
-Choang!!!... ai… Bát canh nóng rơi xuống đất vỡ toang, nước bắn vào chân cô, cô khẽ kêu một tiếng.
“Cố tình.” Băng Vân nhìn Nhĩ Trâm, bắt gặp cô ta lườm mình.
-Chị có sao không? Nó chạy lại, còn hai vị thiếu gia bỏ đũa xuống bàn.
Chân cô phồng rộp, một vùng da đỏ ửng. Bỏng mất rồi!
“Hừ, đợi đấy bản tiên trả lại gấp mười lần.”
Lâm Tĩnh Nhi giúp cô băng bó. Sau hơn hai tuần thì vết bỏng đã khỏi. May mắn là không để lại sẹo, nếu không, Nhĩ Trâm đừng hòng sống nổi.
-Nói, cô cố ý phải không? Trong bếp chỉ còn hai cô gái, nhưng người khác đều đi làm nhiệm vụ của mình.
-Đúng. Thế thì sao? Cô ta thẳng thắn thừa nhận. Vậy cũng tốt, càng vòng vo tội càng nặng.
-Lý do?
-Nhìn cô vô cùng khó ưu.
“Khó ưa?”
-Hừ, cô là người đầu tiên nói điều này đấy.
-Vậy là cô hóa trang quá giỏi nên người khác không nhận ra. Loại phụ nữ như cô thực khiến người khác căm ghét. Ngữ điệu của Nhĩ Trâm không thể không khiến Băng Vân nghĩ tới một người – Thần điện Nương nương.
-Nhĩ Trâm, câu ấy dành cho cô phù hợp hơn đấy. Mặt nạ của cô hoàn hảo quá, tôi còn cần học hỏi nhiều.
Đúng lúc ấy, quản gia Văn xuất hiện, không biết vô tình hay cố ý mà chồng đĩa Nhĩ Trâm đang rửa đổ ập ra sàn, vỡ nát.
-Ôi trời ơi! Vị quản gia cảm thán.
Nhĩ Trâm kia bộ mặt ấm ức giả tạo thấy rõ, miệng kêu oan:
-Bác Văn, Băng Vân… cô ta xô cháu ngã… cháu chẳng may động vào chồng đĩa…
Giây phút này, cô biết mình bị người ta gây khó dễ và con mụ kia là đang vờ vịt, cố tình để đổ tội cho cô đây.
-Cô Băng Vân, cô định giải thích thế nào? Dù cô có là bạn của tiểu thư, nhưng khi nhận làm người làm của nhà họ Lâm thì nên biết điều một chút chứ.
Quản gia Văn giọng gay gắt, cảm tình đối với cô gái xinh đẹp kia trôi sạch sành sanh.Trong mắt bà, Nhĩ Trâm rất biết điều, làm tròn bổn phận, chẳng hiểu sao lại có sự cố này nữa. Hài, quả nhiên lòng dạ phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp thì lại càng hiểm độc. Lần này bà đánh giá nhầm người rồi. Cái cô Băng Vân đó thật là…
Đúng là vị quản gia đáng kính nhìn nhầm người, nhưng không phải lúc này mà là từ trước đó rồi. Những cô gái xinh đẹp làm ở biệt thự này đều bị Nhĩ Trâm “giở trò”, làm chưa được một tháng đã phải xin nghỉ.
-Quản gia, bác không tin tôi, đúng không? Băng Vân vẫn rất điềm tĩnh, cô tự có cách xử lí riêng mình.
-Tôi… cô nói tôi tin thế nào được. Chứng cớ rành rành thế này…
-Bác tận mắt nhìn thấy Băng Vân xô Nhĩ Trâm? Kiệt Vũ xuất hiện, hỏi một câu đúng với trọng tâm. Nhĩ Trâm trong lòng kêu “ầm” một tiếng, vẻ mặt vẫn ư là đáng thương hại. Thế nhưng, con mắt tinh tường của Lâm Kiệt Vũ có thể nhìn thấu tất cả.
-Ở đây có máy quay… Nhĩ Trâm khẽ run khi nghe câunày.
-Khoan đã, do tôi vô ý va vào Trâm nên mới như vậy.Không cần xem máy quay cho mất công. Băng Vân cắt ngang lời Kiệt Vũ. Câu chuyện tạm thời chấm dứt ở đó.
-Cô biết rằng cô ta cố tình.
-Đúng. Băng Vân nhếch miệng cười mỉa.
-Vậy sao ngăn cản tôi tìm ra sự thật? Vũ thắc mắc.
-Tôi còn chưa tìm ra được mục đích thực sự của kẻ muốn hại mình thì cứ từ từ đó, không vội.
Anh nhấp một ngụm trà Long Tĩnh, khóe miệng lộ rõ một đường cong. Cô gái này khác biệt. Tâm hồn thánh thiện nhưng lại ẩn chút gì bí ẩn và nguy hiểm chưa bộc phát. Người như vậy, phù hợp cho vào vị trí còn thiếu trong Evil-băng nhóm của gia tộc họ Bảo.
Đầu tiên của tất cả là nắm được lòng tin để kẻ khác ngoan ngoãn nghe lời mình. Lâm Kiệt Vũ không tránh khỏi suy nghĩ muốn Băng Vân ngồi vào chiếc ghế phu nhân bên cạnh anh.
“Chuyện quái gì chứ?... Nhưng cũng đáng thử.” Đúng, chơi đùa chút cũng được, cô gái này dù sao cũng rất xinh đẹp.(*đê tiện, bỉ ổiquá anh Vũ ơi*)
-Tôi đi trước. Anh cứ tiếp tục dùng trà. Cô đứng dậy, cô chợt rất muốn tránh xa người ngày, có cái gì hơi hơi… biến thái!
-Vân! Vũ đột ngột gọi tên cô một cách thân thiết,anh nghĩ rằng cô sẽ mềm lòng vì giọng điệu mê người của mình. (*tuki quá*)
Nhưng ngược lại hoàn toàn, anh chạm vào điều cấm kị của cô rồi.
-Gọi Băng Vân. Người gọi tôi là Vân duy nhất chỉ có một. “Đó là Đại diêm đế với đôi mắt tím.”
Rõ ràng, lời hứa ấy cô không cần thực hiện bởi hôn ước dù sao cũng đã gỡ bỏ. Nhưng trong tim cô, có luyến tiếc, và không thể nào chối bỏ sự hiện diện của thứ cảm giác vô danh chưa từng thấu.
Rõ ràng…hắn đã có một vị trí vững chắc trong lòng cô dù mới chỉ một lần gặp mặt.
Chap 13: Party Night
-Tĩnh. Cho người chuẩn bị party night chưa?
-Tất cả đều ok rồi.
-Em đưa cô gái đó đi cùng?
-Anh Vũ à, anh quan tâm đến chị ấy rồi sao? Haha,em biết ngay mà.
-Hỏi gì nói nấy.
-Ngại gì chứ. Hài, đương nhiên em phải đưa chị Băng Vân đi cùng, chị ấy chắc chắn nổi bật nhất đêm nay.
-Được thôi.
-Em nghĩ anh sẽ từ chối kia đấy. Nó chua ngoa.
Lâm Kiệt Vũ không nói, anh đang có một số suy tính riêng.
Đầm ren màu đen cổ chữ V, không tay. Thân váy xòe phong cách công chúa, phần đằng trước ngắn khoe ra đôi chân trắng nõn, còn phần sau kiểu đuôi tôm mang hơi hướng quý tộc sang trọng. Eo váy bó sát, điểm xuyến những viên pha lê đồng màu một cách hài hòa. Lễ phục như là may riêng cho Băng Vân, hoàn toàn vừa vặn, chỗ cần che che đủ, nơi cần khoe khoe đủ.:>
-Cái này là gì vậy? Nhưng cô không quen mặc đồ như thế, rất thiếu tự nhiên và phụ nữa ai lại mặc đồ ngắn và hở như vậy.
-Chị đúng là cổ lỗ sĩ. Mặc thế này mới là mốt. Tĩnh Nhi chu miệng đáp lại. Váy này chính tay cô thiết kế mà bà chị lại còn dám chê?
-Chị đi cả đôi giày này vào, và cầm cả cái quạt này nữa.
Nó đưa cho Băng Vân giày thủy tinh của nàng lọ lem cùng cây quạt mẫu đơn được thêu thêm những họa tiết cầu kì bằng chỉ dát vàng. Như vậy là quá đủ để nổi bật trong bữa tiệc đêm nay rồi.
Party Night ngoài mặt là mừng cho lợi nhuận tăng vọt của phi vụ lần này. Nhưng thực chất,chính là buổi gặp mặt thường kì mỗi quý của Lâm gia cùng những người anh em khác như Evil, Lucifer… Chính vì thế, người được tham gia bữa tiệc này phải là người có máu mặt lĩnh vực nào đó. Lâm Kiệt Vũ muốn Băng Vân tham gia để thuận lợi hơn trên con đường tiến tới cái ghế bên cạnh anh. Cô phải giữ chức vị nào đó để xứng đáng với anh. (T/g: chị Băng Vân này liệu có chịu ngồi bên anh không mà anh suy tính nhiều vậy? )
-Phụt. Ánh đèn neon đa sắc màu chợt tắt. Không gian tràn ngập trong ánh nến huyền ảo, lung linh, kì diệu.
Tiếng nhạc ầm ĩ cũng chợt tắt, căn phòng yên ắng lạ thường. Tiếng giày cao gót nện trên nền gạch lạnh băng.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa. Một cô gái đang bước vào, và tiến tới bên cạnh đàn dương cầm.
Băng Vân bẩm sinh có thiên phú đàn hát, cô học dương cầm chỉ trong ba ngày đã thành thạo hơn người tập luyện mười năm.(*chém gió đâyyyy*)
Những ngón tay trắng xanh lướt trên các phím đàn đen trắng xem kẽ. Tiết tấu nhẹ nhàng, đôi lúc lại dồn dập. Băng Vân đang chơi một bản nhạc về tình yêu của hai con người,một kẻ là chúa thống trị thế giới, một người là nô lệ trong tầng đáy của xã hội. Theo quan điểm của bản thân mình, Băng Vân nghĩ tình yêu bắt đầu vô cùng đơn giản… tựa như cô năm ấy, nhìn sâu vào đôi mắt tím tâm tư đã xáo động.
Diêm đế chỉ liếc nhìn nhưng đã giữ được lòng cô. Cô động tâm, thực sự động tâm trước ánh mắt băng lãnh ấy. Thế nhưng, đó là trước đây. Còn hiện tại, cô không biết. Lâm Kiệt Phong, cô không hề biết gì về hắn cả.
“Ta cũng đâu biết gì về Diêm la Đại đế đâu?”Khẽ cười. Trước sau như một, quá khứ và tương lai, hắn đều khó nắm bắt. Băng Vân cô tựa hồ đang đứng trong màn sương, đôi mắt bị che khuất không tìm được lối ra,luẩn quẩn mãi trong mê cung của hắn...
http://youtu.be/mjD7L1CO1uk
Ca từ xao xuyến khiến cho tất cả rơi vào trầm mặc. Lâm Kiệt Phong cảm nhận giọng hát kia như đã từng nghe rất lâu về trước. Trong tâm trí hắn chợt hiện lên một thân ảnh mờ nhạt…
-Chị Băng Vân… hát hay quá! Nó bừng tỉnh, giọng như vỡ òa hét lên khi bản nhạc kết thúc.
Cô mỉm cười đứng dậy, đi xuống dưới.
Lâm Kiệt Vũ điêu đứng trước nụ cười ấy… Nụ cười thực sự và không chút giả tạo như những cô gái khác. Giờ phút này, niềm tin đối với cô lại nhích thêm một bậc. Và anh cũng chắc chắn hơn về quyết định biến cô thành của anh.
-Rất hay.Anh khen.
-Cảm ơn.
Cô đang chờ đợi Lâm Kiệt Phong sẽ nói gì đó dù không hẳn phải là lời khen. Cô đã đánh cược với Tĩnh Nhi rằng sẽ khiến đại thiếu gia này mở miệng và tất cả mọi người trong bữa tiệc chú ý tới. Vế sau đã hoàn thành, nhưng còn vế trước… Hài, cô đành chịu thua? Nếu mà thua thật, cô sẽ tính sổ với hắn. Cơ mà hắn không có chút cảm giác gì ư? Cô đã biểu diễn bằng tâm hồn mình đấy. Hắn ta sắt đá cũng vừa phải thôi chứ, âm nhạc của cô chẳng đủ thuyết phục sao?
Lòng cô hơi hụt hẫng, không kìm được liếc Kiệt Phong một cái. Hắn đang uống rượu, khí thế áp bức quen thuộc bao phủ toàn thân.
-Chào cô.Chợt một quý bà sang trọng xuất hiện trước mặt Băng Vân, đưa tay ra. Cô bắt tay bà, cười.
-Chào bà.Xin hỏi bà là…?
-Kathy của dòng tộc Evil. Tôi hiện là CEO của W entertainment – công ty giải trí lớn nhất hiện nay.
-Và…?
-Muốn mời cô làm nghệ sĩ. Giọng hát của cô rất tuyệt. Kathy đã từng ngỡ ngàng trước ý nghĩ của Lâm Kiệt Vũ, nhưng sau bản nhạc kia, bà hoàn toàn bị chinh phục. Cô gái này xứng đáng được bà nâng đỡ.
-Tôi suy nghĩ và trả lời sau được chứ?
-Chị à còn phải nghĩ gì nữa. Cơ hội hiếm có đấy. Tĩnh Nhi chen vào.
Vậy là cô nghe theo lời nó, để nó làm người quản lý cho mình. Dù sao công việc trong biệt thự cô làm không tốt, thôi thì đem sức mình cống hiến vào cái khác có ích hơn đi.
Party tiếp tục. Những vũ điệu quay cuồng,khiêu gợi. Những cô gái nóng bỏng nhảy trên nền nhạc sôi động lôi kéo sự chú ý.Họ thành công trong việc lôi kéo nhưng thực chất những người khác vẩn chỉ đang đắm chìm trong hình ảnh cô gái bên đàn dương cầm.
Ánh sáng không đủ càng khiến cô ma mị, đôi mắt rực sáng như vì sao tinh tú trên bầu trời đêm. Mà đặc biệt là ở người con gái kia toát lên sự thuần khiết, thanh bạch. Cô nổi bật trong chốn hắc đạo đầy mưu mô, cám dỗ.
Nhĩ Trâm nép mình trong góc tối và ghen tị, phẫn nộ.
“Trước cũng vậy và sau cũng vậy, cô ta luôn cản bước tiến của ta. Hừ, đợi đó xem ta vờn cô ra sao, Băng Vân ạ. Cứ cười khi ngươi còn có thể đi.”
-Cô gái đó thực là xinh đẹp nha.
-Đúng vậy. Ước gì tôi gặp được cô ấy lần nữa.
-Xì, ở đấy mà mơ tưởng. Anh không thấy cô ta thân thiết với chủ nhân sao? Chắc chắn là người được chọn rồi.
Tiếng bàn luận mỗi lúc một xôn xao, rôm rả hơn. Và đương nhiên, chủ đề chính là xoay quanh Băng Vân cùng với sắc đẹp và giọng hát của cô.
-Không mau làm nhiệm vụ đi. Thật ồn ào. Lão tử giám sát phòng làm việc số 5 lên tiếng trong khi bản thân đang ngắm nghía cô trong bức ảnh chụp bằng điện thoại đêm qua.
-Có lẽ ta không còn cơ hội gặp lại cô em này rồi. Khu vực này là lãnh địa cấm mà.
Nhưng, cuộc đời mà, rất nhiều điều không thể ngờ tới! Họ bỗng nhiên quên mất cô xuất hiện bên cạnh ba người nhà Lâm gia ư?
Chap 14: Người Nghệ Sĩ
-Chị Băng Vân, mau lại đây em trang điểm cho chị. W ent cứ đợi đấy, em sẽ khiến người ta lác mắt khi thấy chị luôn. Nó nhí nhố lôi Băng Vân ngồi xuống bàn trang điểm, đôi bàn tay thoăn thoắt bôi bôi trát trát lên khuôn mặt cô.
-Chị,chị thích kiểu thiên thần ngoan ngoãn hay kiểu ác quỷ sa đọa đây? Đứng trước tủ đồ to đoành, nó hỏi.
-Gì cũng được. Tùy em. Rõ ràng em biết chị thích “kín cổng cao tường” kia mà. Ở nhân gian cũng hơn hai tháng rồi, cô đã học được nhiều câu cực kì hay ho.
-Chị là bà già lạc hậu.
-Vâng,nhưng bà già này sắp thành nghệ sĩ.
Đồng hồ điểm tám giờ, tài xế Quách đỗ xe đợi trước biệt thự màu hồng của Tĩnh Nhi. W enterainment thẳng tiến!!!
Tòa nhà làm bằng kính hiện đại cao chọc trời, tọa lạc ngay trung tâm thành phố. Sừng sững, oai hùng, uy nghiêm. Đó là ba từ Băng Vân dùng để miêu tả công ty giải trí trước mắt. Nơi làm việc trong tương lai của cô khá đẹp đó, nhưng so với biệt thự của Lâm gia vẫn còn kém xa.
Cô thu hút ánh nhìn (tất nhiên) từ cửa vào cho tới khi lên văn phòng Tổng giám đốc. Ánh mắt hâm mộ, ánh mắt ghen tị, ánh mắt si mê… đều đủ cả.
-Chị à,người ta nhìn chị chằm chằm kìa.
-Ờ. Kệ đi. Cô không thích bị nhìn như vậy, khó chịu lắm.
Nơi CEO làm việc quả nhiên khác biệt. Hành lang trải thảm đỏ, hai bên tường là những họa tiết cổ điển, trang nhã. Cửa làm bằng gỗ quý, khắc họa tỉ mẩn. Quá xa hoa, tráng lệ!
-Bà Kathy,cô Băng và Lâm tiểu thư đã tới. Cô thư kí gỗ cửa thông báo.
-Mời họ vào.
-Chào giám đốc.
-Mời ngồi. Ta vào luôn chuyện chính.
Chiều đó, Băng Vân và Tĩnh Nhi bàn bạc công việc với bà Kathy. Cô học nhạc rất nhanh nên sắp tới có thể tham gia ngay buổi biểu diễn chào mừng khách sạn bên nhà Lucifer khánh thành. Một dấu hiệu tốt bởi đây là sự tín nhiệm?
-Chúng ta đi ăn nha. Hôm nay hai anh lại không về. Tĩnh Nhi hồ hởi, nó đang cực kì vui sướng và tự hào vì Băng Vân.
-Ok. Băng Vân đáp.
-Ah! Một người đàn ông trung niên đi vội vàng chẳng may va vào Băng Vân đang đi theo hướng ngược lại. Ông ta gập người xin lỗi rối rít.
-Xin lỗi tiểu thư.
-Không sao đâu. Tôi vẫn ổn mà.
-Vậy tôi…tiểu… th… thư?
-?
-Ông này sao thế. Đây là chị tôi.
-Không thể nào. Không có ai có thể giống hoàn toàn như vậy. Tiểu thư, bao lâu nay cô mất tích ở đâu vậy, ông chủ và phu nhân lật tung mọi ngõ ngách để tìm người đấy.
-Tôi…Băng Vân không biết nói gì, cô không biết phải xử trí ra sao. Cô nhìn nó cầu cứu nhưng nó cũng chẳng khá hơn là bao.
-Tiểu thư. Người hãy theo tôi về nhà thôi. Người đàn ông quỳ xuống trước cô, thu hút không biết bao nhiêu tia tò mò khắp bốn phía.
-Kìa ông.Tôi là Băng Vân, chẳng phải tiểu thư nào cả. Ông nhầm rồi! Hơn nữa, tôi là trẻ mồ côi không cha không mẹ.
-Tiểu thư. Chẳng nhẽ tin đồn người gặp tai nạn là thật sao? Người đã mất trí nhớ?
Băng Vân muốn phát điên lên với tình thế hiện tại. Gì mà tiểu thư. Gì mà mất trí. Cô đây là người từ trên trời rơi xuống kia!!!!! Thiên nữ chính hiệu, cộp mác Thiên cung 100% ấy. Nhưng mà ở đây chẳng thể nói ra việc này nếu cô không muốn vào trại thương điên. =.=
-Tôi xin nhắc lại. Tôi không-phải-tiểu-thư-ông-đang-đi-tìm. Tôi là Băng Vân. Ok?
Chẳng đợi ông ta nói thêm một lời, cô lôi Tĩnh Nhi đi mất. Quái quỷ, ở nhân gian này có tồn tại người có khuôn mặt giống cô y đúc khiến người ta nhận lầm ư? Haizz~~~~
Đầu tháng năm. Trên TV, báo đài, tạp chí âm nhạc đều đưa tin về buổi biểu diễn khánh thành khách sạn Lucifer. Người ta kháo nhau về độ hoành tráng, về những ca sĩ chuyên nghiệp tham gia.
Nhưng lẫn trong những người nổi tiếng khắp trong nước và trên thế giới lại xuất hiện một cái tên lạ mà chưa ai từng thấy,chưa ai từng nghe. Đương nhiên, nó đem lại bao hồ nghi và tò mò. Là Băng Vân.
Thắc mắc sẽ được giải đáp khi bức màn bí mật vén lên vào đêm nay.
Pháo hoa sáng rực bầu trời đêm. Calvin cùng phu nhân và những vệ sĩ tinh anh tiến vào khu vực Vip của mình. Ông đáng lẽ sẽ từ chối tham gia nhưng khi nhìn thấy cái tên Băng Vân thì quyết định mau chóng được thay đổi.
Người đàn ông va vào cô hôm ấy chính là Hen-người thân cận với ông trùm Calvin này. Nói dễ hiểu ra, Calvin chính là đang đi tìm cô con gái có khuôn mặt y hệt Băng Vân.
Hen đã khẳng định chắc chắn là tiểu thư, con gái của ông bởi trên đời không thể nào có người giống nhau hoàn toàn như vậy kể cả là sinh đôi. Ông muốn tới để xác định sự thật xem thế nào.
Vô-cùng-bất-ngờ! Calvin và vợ không thể tin vào mắt mình. Đúng là con gái của họ. Là Hiểu Băng thật rồi! Đứa con gái ông thương yêu đã mất tích hai tháng qua.
Chap 15: Con Gái Của Ông Trùm Calvin
-Hiểu Băng. Hiểu Băng. Con gái của tôi. Bà Calvin chạy tới ôm chầm lấy Băng Vân khi cô vừa từ sân khấu vào trong cánh gà.
-Bà, bà là ai thế? Cô đẩy người phụ nữ đang khóc lóc ra. Mấy hôm nay thật phiền phức khi cứ có người nhận lầm như thế.
-Là mẹ của con mà. Con gái của ta, con đã mất tích suốt hai tháng nay rồi. Mẹ rất lo lắng đấy, biết không hả?
Băng Vân không nói gì. Theo suy đoán của cô,người phụ nữ này và người đàn ông va vào cô hôm nọ có quen biết nhau.
Con gái.Vâng, và giờ lại thêm một người gọi cô là con!
-Xin lỗi nhưng tôi không có bố mẹ. Tôi không quen các người.
-Chuyện gì? Âm thanh trầm lãnh khiến người ta lạnh gáy. Lâm Kiệt Phong!
-Phong,tôi… Băng Vân thoát khỏi người phụ nữ, nép sau lưng hắn.
Hắn liếc nhìn cô, thắc mắc vì sao cô dám gọi thẳng tên hắn, lại còn gọi thân mật như vậy. Tuy nhiên, giờ gác lại đó đã, hắn cần hiểu chuyện gì đang xảy ra, và Cal vin, kẻ không đội trời chung với Lâm gia vì chuyện gì mà ở đây.
-Ngài Calvin. Chào.
-Chào Lâm đại thiếu gia.
-Không biết giữa người của Lâm gia và ngài đây có chuyện gì? “Người của Lâm gia” ở đây chính là Băng Vân.
-Người của Lâm gia ư? Nhưng đó là con gái tôi.
Lâm Kiệt Phong nhíu mày. Con gái? Hắn nhìn cô,cô lắc đầu.
-Hai người thấy đó. Cô ta lắc đầu.
-Con gái tôi tai nạn mất trí nhớ. Phiền đại thiếu gia tránh đường để tôi đưa con mình về. Bà Calvin lúc này bỗng nghiêm nghị, đơn giản bởi bà căm ghét hắn.
-Băng Vân. Ý cô thế nào?
-Tôi không quen họ.
-Hiểu Băng.Bà Calvin giọng nài nỉ.
-Xin lỗi,tôi là Băng Vân.
-Con gái,nếu con không tin, chúng ta đi xét nghiệm AND là được.
Ngày có kết quả xét nghiệm AND, Lâm Tĩnh Nhi không khỏi bàng hoàng. Không ngờ người cô đưa về Lâm gia bao lâu nay lại chính là kẻ thù.
-Chị BăngVân… chị…
Cô im lìm, không hé môi lấy nửa lời. Cô không thể tin vào kết quả xét nghiệm. Cô rõ ràng là thiên nữ phạm tội, bị đày làm người trần một kiếp kia mà, vì sao bây giờ lại trở thành con gái của Calvin?
-Tiểu thư, nhị thiếu gia cho gọi cô Băng. Mộc Mộc thông báo.
-Chị, mau đi gặp anh em đi. Chuyện này, em chịu thôi. Nó mặt buồn rầu thấy rõ, đích thân anh hai sẽ lo việc này, nó có yêu quý Băng Vân tới đâu cũng chẳng thể níu kéo con của kẻ thù được.
-Gọi tôi có việc gì? Băng Vân thờ ơ nói. Đối diện với Lâm Kiệt Phong cô áp lực, nhưng khi nói chuyện Với Kiệt Vũ thì ngược lại, vô cùng thoải mái.
-Xem kết quả rồi phải không?
-Nếu tôi đoán không nhầm thì anh gọi tôi ra đây không phải chỉ để hỏi cái này.
-Vậy cô nghĩ tôi gọi cô tới làm gì?
-Đuổi tôi đi?
Anh nhấp một ngụm trà: “Sai!”
-Tôi gặp cô vì muốn bảo cô có thể tiếp tục ở lại đây.
-Không thể nào.
-Điều không thể vẫn còn nhiều lắm. Anh nói một câu đầy ẩn ý, Calvin rồi sẽ chỉ còn là quân cờ trong tay Lâm gia mà thôi.
Hồi tưởng~~
-Kiệt Phong, anh nghĩ sao?
-Muốn cô ta thành phu nhân của em?
-Phải.
-Cô ta là con gái Calvin.
-Vậy nên càng có khả năng. Em sẽ thao túng cô ta để khiến Calvin phải từ bỏ.
-Em nghĩ mình sẽ có được cô nàng đó ư? Kiệt Phong quay lưng về phía anh. Hắn biết Băng Vân sẽ không rơi vào cái bẫy ấy, bởi vì cô không có chút tình cảm gì với Kiệt Vũ cả.
-Vậy anh thì sao?
-Anh? Ý cậu là gì?
-Anh đi quyến rũ cô ta.
Khóe miệng hắn giật liên hồi, bảo hắn đi quyến rũ phụ nữ ư? Hắn đâu phải trai bao?
-Điên rồ.
-Nhưng đem về lợi ích cho chúng ta. Anh không thể quên mẹ đã bị sát hại thế nào.
Chiếc ly trên tay hắn nứt một đường lớn… và vỡ tan!
-Đừng nhắc lại chuyện đó thêm lần nữa. Còn Băng Vân, tôi không muốn chú đụng vào.
-Anh trai. Lần này em không thể nghe anh. Em sẽ tự quyết.
Anh bỏ đi, còn hắn vẫn bộ mặt lạnh lùng cố hữu. Lâm Kiệt Vũ sẽ không thành công đâu, bởi vì cậu em trai này rất mau sẽ vướng vào lưới tình của Băng Vân.
End~~
-Xin hỏi…?
-Tôi là Băng Vân.
-Tiểu thư…
-Tôi không quen cách xưng hô ấy. Ừm, báo với Calvin rằng tôi sẽ ở lại Lâm gia trong thời gian tới.
-Con nói gì kia? Giọng Calvin tức giận. Ông vừa vào đã nghe được câu nói kia của cô con gái cưng.
-Tôi nói tôi ở lại Lâm gia. Cô nhắc lại rành rọt từng chữ.
-Không được!
-Vì sao?
-Ta là cha con và ta là người quyết định.
-Sai rồi.Tôi đã qua tuổi vị thành niên, mọi chuyện tôi có thể tự quyết. Hơn nữa, dù kết quả kia có thế nào, tôi vẫn không tin mình là con gái ông.
-Hiểu Băng, cầu xin con hãy trở về. Giọng nghẹn ngào của bà Calvin vọng vào. Lần đầu tiên vị phu nhân ấy lên tiếng cầu xin như thế.
Băng Vân là ai chứ? Cô là người tâm tính tốt đẹp, cô có thể lạnh lùng nhưng trái tim phật thì sẽ sụp đổ trước tình mẫu tử.Cô cảm nhận được tình thương của người mẹ và không đành lòng, bất giác gọi một tiếng :”Mẹ.”
Thiên nữ ấy mà, không cha không mẹ, được tạo bởi ngàn vạn linh hồn hợp lại, tu luyện thành chính quả. Nếu như ở nhân gian,cô cũng có cha có mẹ thì… thật tốt!
Băng Vân muốn thử. Cô muốn cảm nhận cảm giác có tình yêu thương của cha mẹ, có một gia đình thực sự.
-Vậy Hiểu Băng, … con sẽ về nhà chứ? Bà vẫn sụt sùi.
-Vâng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top