Điônidôx trừng phạt những kẻ chống đối
Sự nghiệp của Điônidôx quả thật là muôn phần gian truân. Lãnh sứ mạng truyền dạy nghề trồng nho và nghề ép rượu cho mọi người để cho cuộc sống của họ thêm phần văn minh, hạnh phúc nhưng đi tới đâu Điônidôx cũng bị chống đối và không được thừa nhận là một vị thần nhân đức.
Đoàn xa giá của Điônidôx trên đường trở về Hy Lạp qua đất Thrax rồi tới xứ Bêôxi. Trước khi vào đô thành Orkhômen các vị thần tùy tùng của Điônidôx đã đến yết kiến nhà vua Miniax (Mynias) xin nhà vua,cho đoàn xa giá được vào thành. Các vị còn thân chinh đi mời các thiếu nữ, phụ nữ tham dự vào các lễ hội để chào mừng vị thần Rượu nho. Mọi người đều vui mừng hớn hở và ai nấy đều ra sức trang điểm cho thật đẹp và cho thật đúng với nghi lễ dự hội. Các thiếu nữ quấn trên đầu một vòng lá trường xuân hoặc lá nho. Họ cũng không quên làm những cây gậy tiếc-xơ và khoác trên người một tấm da dê, da báo cho giống với các vị thần tùy tùng của Điônidôx. Riêng những thiếu nữ, con của vua Miniax (Mynias) mà người xưa thường gọi chung bằng cái tên Miniađ(1) tỏ ra thờ ơ trước sự kiện lớn lao và tưng bừng của nhân dân đô thành.
[(1) Minyades gồm ba chị em: Aleithoé, Leucippe và Arippé]
Họ bảo nhau không tham dự hội lễ vì theo họ, Điônidôx không phải là một vị thần. Họ cứ ngồi ở nhà thản nhiên kéo sợi, dệt vải. Suốt từ sáng sớm cho đến chiều họ không hề tỏ ra quan tâm hay xúc động trước niềm vui lớn, tưng bừng, rộn rã của nhân dân. Hành vi khinh thị thánh thần của họ đã bị trừng phạt. Vừa đúng lúc mặt trời tắt nắng thì bỗng nhiên trong cung điện nhà vua vang lên tiếng đàn sáo thanh la, trống, chiêng, nhộn nhạo, ầm ỹ. Những buộc sợi, guồng sợi tự nhiên biết cử động và vươn dài ra thành những dây nho leo trùm, bao phủ lên khung cửi. Dây nho vươn dài ra đến đâu thì những chùm nho chín mọng, trông thật là ngon mắt cũng buông rủ xuống đến đó. Khắp cung điện sực nức một mùi thơm ngào ngạt. Khi bóng tối của đêm đen vừa đến thay cho ánh hoàng hôn mờ xám thì tự nhiên trong cung điện xuất hiện những ánh đuốc bập bùng. Từ đâu nhảy ra các loại dã thú: sư tử gầm rống lên chạy sộc vào các phòng trong lâu đài, báo thì nhảy phắt lên ngồi chầu hẫu trên bậu cửa, bàn ghế. Gấu đi nghênh ngang dòm ngó hết chỗ này, chỗ khác. Mỗi lúc một đông, mèo rừng, sói, cáo tràn cả vào cung điện. Chúng kêu gào, gầm rống, rú rít... làm cho cung điện chìm đắm trong một thứ âm thanh hỗn độn và ghê rợn. Những Miniađ chạy hết phòng này đến phòng khác tìm nơi ẩn náu nhưng phòng nào cũng có thú dữ. Và họ cứ thế nháo nhác chạy xô vào phòng này rồi lại đảo ra phòng khác, sợ hãi, hoảng hốt mệt nhọc cuối cùng đến kiệt sức. Thân hình họ co rúm lại và mọc lên một lớp lông đen sì. Đôi tay biến thành đôi cánh rộng dài và mỏng. Còn chân thì teo lại và biến thành đôi chân có móng. Thần Điônldôx đã biến những thiếu nữ Miniađ thành những con dơi, những con vật rất sợ ánh sáng mặt trời và chỉ quen sống ở nơi tối tăm ẩm ướt trong hang trong hốc. Thật đáng đời cho những kẻ chống đối lại một vị thần nhân đức!
Nhưng kẻ chống đối Điônidôx quyết liệt hơn cả là người anh gọi mẹ Điônidôx bằng dì ruột. Tên hắn ta là Păngtê (Penthée) vua thành Tebơ, nối nghiệp người ông ngoại là lão vương Cađmôx. Điônidox từ Ấn Độ trở về, qua đất Thrax vào thành Orkhômen rồi về quê mẹ là thành Tebơ. Với niềm vui bất tận của một vị thần đã sáng tạo ra rượu nho, một sản phẩm thần thánh làm cho con người tràn ngập trong sự kích động, hoan lạc, đoàn xa giá của Điônidôx tiến vào thành Tebơ. Các nữ thần Băccăng, Mênađ, các Xatia vừa đi vừa ca hát, vừa nhảy múa:
Êvôhê, hỡi các nàng Băccăng lại đây!
Lại đây! Lại đây! Lại đây!
Ca hát lên mừng dâng cho Điônidôx
Ca hát lên trong tiếng não bạt thanh la
Tiếng thanh la vang âm, rộn rã.
Ca ngợi đi, Người đã đem lại niêm vui
Đàn sáo trống kèn đang gọi các nàng đấy
Đi, đi, đi! Mau lên, ra rừng ra núi!
Chạy đi thôi, hỡi các nàng Băccăng có đôi chân thoăn thoắt, nhẹ nhàng!
Nhà vua Păngtê nhìn đám rước đang đi vào đô thành của mình với một vẻ khó chịu. Tuy biết rằng mình với người ngồi trên cỗ xe kia, đang điều khiển đám rước kia, là họ hàng thân thiết nhưng Păngtê cảm thấy rõ ràng, dứt khoát là không thể nào chấp nhận được một thứ sinh hoạt thô lỗ, nhố nhăng, kỳ cục như thế kia du nhập vào trong đô thành của mình. Păngtê ra lệnh cho quân lính phải bắt ngay và tống giam hết thảy đám rước vào ngục tối, kể cả người cầm đầu. "Trông hắn đúng là một thầy phủ thủy mặt đỏ bự, tay thì không lúc nào yên, cứ múa loạn cả lên. Hắn mà vào thành này thì thần dân của ta chẳng mấy nỗi mà trở thành mất trí, điên loạn hết" - Păngtê nghĩ thế.
Păngtê vừa ra lệnh xong cho quân lính với ý nghĩ như thế thì bỗng nghe thấy có tiếng người gọi giật lại: "... Bệ hạ! Bệ hạ! Xin bệ hạ hãy bình tâm nghe thần giãi bầy đôi lời hơn thiệt...". Păngtê quay lại thì thấy người nói là nhà tiên tri mù Tirêdiax. Đó là một lão tiên tri nổi danh khắp đất nước Hy Lạp về tài đoán biết được ý định các vị thần. Cuộc đời của Tirêdiax và nguyên do bị mù của lão thật dài và lắm chuyện rắc rối mà chúng ta chưa thể kể ra ở đây được. Nhìn thấy Tirêdiax quấn một vòng lá trường xuân trên mái đầu bạc, khoác trên người một tấm áo da nai, tay cầm cây gậy, păngtê nhếch mép cười khinh thị, dường như đã đoán biết được Tirêdiax sẽ nói với mình những gì. Tirêdiax nói: "... Xin bệ hạ hãy nghĩ lại. Người mà bệ hạ định bắt chính là một vị thần con của Dớt và Xêmêlê. Chính vị thần mới này cùng với vị nữ thần Đêmêtê là hai vị thần đem lại cho đời sống chúng ta bao nhiêu phúc lợi mà chúng ta phải luôn luôn bày tỏ tấm lòng thành kính và biết ơn...". Păngtê nghe xong vẫy tay ra hiệu cho ông già lui bước. Hắn không thèm nghe lời khuyên bảo của ông. Hắn đã tỏ vẻ kiêu căng, khinh thị thánh thần.
Quân lính áp giải Đônidôx đến trước mặt Păngtê. Một tên trong bọn chúng quỳ xuống, tâu:
- Muôn tâu bệ hạ! Chưa bao giờ chúng thần lại gặp phải một cảnh tượng kỳ lạ như hôm nay. Tên này đây - hắn chỉ vào Điônidôx - chẳng hề chống cự mà cũng chẳng hề mưu toan chạy trốn khi chúng thần vây bắt. Hắn lại còn giúp chúng thần, chỉ bảo cho chúng thần vây bắt tất cả những người đi hộ tống hắn. Nhưng kỳ quái làm sao chứ, bọn đàn ông và đàn bà mà chúng thần bắt trói tống giam vào ngục chỉ phút chốc là biến đâu mất. Chẳng rõ ai đã cởi bỏ xiềng xích cho chúng. Chẳng rõ ai đã mở cửa nhà ngục cho chúng. Nghe nói chúng đã chạy trốn vào rừng sâu rồi.
Păngtê nghe xong, đùng đùng nổi giận, quát hỏi Điônidôx:
- Ai giải thoát cho lũ người bị giam? Nói mau!
Điônidôx bình tĩnh trả lời:
- Thưa ngài, một vị thần.
- Nói láo! Được, thế còn mày đang ở trong tay ta, ai sẽ giải thoát cho mày?
- Xin ngài tin chắc ở lời ta nói: không một ai có thể giam giữ được ta, sẽ có một vị thần giải thoát cho ta.
- Một vị thần? Mày dọa tao chắc?
- Không, ta không hề dọa ngài. Vị thần đó đang ở đây, đang chứng kiến những nỗi đau khổ của ta.
- Tại sao ta không trông thấy?
- Thưa ngài, vị thần đó, ta ở đâu thì vị ấy ở đó. Ngài không thể thấy được vì tâm tư ngài không trong sáng.
Đến đây thì cuộc đối chất kết thúc. Păngtê hạ lệnh cho quân lính tống giam Điônidôx vào ngục tối. Nhưng chỉ một lát sau Điônidôx đã thoát ra khỏi ngục và tìm đến gặp Păngtê, thuyết phục Păngtê từ bỏ ý định ngông cuồng, tuyên chiến với thần thánh bằng những hành động xúc phạm mù quáng. Thần khuyên Păngtê nên tiếp tục những nghi thức và những tập tục thờ cúng vị thần mới và có muôn vàn sức mạnh. Mặc dù Điônidôx dùng hết lời hết lẽ thuyết phục Păngtê nhưng hắn vẫn không nghe. Ngược lại, hắn còn đe dọa và lăng nhục Điônidôx. Chưa hết, Păngtê ra lệnh cho quân sĩ vào rừng, lên núi truy tìm những vị thần hộ tống của Điônidôx, những Băccăng, Mênađ... Nhưng khá nhiều phụ nữ thành Tebơ đã gia nhập vào hàng ngũ những tín đồ của Điônidôx, trong đó có mẹ của Păngtê. Tới đây là lúc thần Điônidôx không thể nín nhịn được nữa. Thần bày tỏ quyền lực và sức mạnh của mình cho tên vua vô đạo biết. Thần làm cho tất cả những người thiếu nữ, phụ nữ thờ phụng Điônidôx nổi một cơn điên. Họ hoàn toàn mất trí đến nỗi nhìn Păngtê họ tưởng đó là một con sư tử hung dữ ở trên núi lạc bước xuống tìm mồi. Thế là mọi người lao vào trừ khử con thú đó. Và bà mẹ Păngtê là người lao vào trước tiên. Người ta dùng gậy gộc, lao nhọn, giáo sắc băm vằm Păngtê. Păngtê trong những phút cuối cùng của đời mình mới nhận ra tội lỗi. Nhưng Điônidôx ác nghiệt hơn làm cho những người phụ nữ bị điên hồi tỉnh lại. Và bà mẹ của Păngtê đã nhận ra hành động kinh khủng của mình. Các nữ thần Băccăng cũng hồi tâm, sáng trí nhớ lại. Họ vừa đi vừa nhảy múa vừa hát:
Các vị thần đến với những người trần thế bằng nhiều con đường kỳ lạ
Những người trần thật khó nhận ra.
Các vị thần làm biết bao điều kỳ diệu.
Những điều dường như chẳng thể hy vọng, chẳng thể tin
Nhưng ai có công chờ đợi ắt tìm được một lối thoát khác hiển nhiên
Vì thần thánh chỉ cho chúng ta con đường mà chúng ta chưa biết
Chính vì thế mà ta thấy những điều đã xảy ra để răn để biết.
Điônidôx còn trừng phạt ba người con gái của vua Prôêtôx (Proétos) xứ Tiranhtơ, thường gọi chung là Prôêtiđ (Proétides). Những người thiếu nữ này đã khước từ sự thờ cúng Điônidôx trong khi đó nhân dân Tiranhtơ đều hân hoan chờ đón. Họ đã bị Điônidôx làm cho hóa điên, tưởng mình là loại bò cứ thế chạy lang thang trên khắp cánh đồng, kêu rống lên suốt đêm ngày. Có người kể họ bị Hêra trừng phạt chứ không phải Điônidôx, vì tội đã dám tự cho mình đẹp hơn Hêra... vợ Dớt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top