Chương 78
“Thịch thịch thịch”
“Loảng xoảng”
“Xôn xao ——”
Trần Ngưỡng bị tiếng động ồn ào từ sau bếp đánh thức, anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng.
Mùi cá len lỏi từ khe cửa tiến vào.
Một ngày mới ở thị trấn này bắt đầu từ việc ăn cá.
Trần Ngưỡng lăn lộn trở mình, suýt chút nữa chạm vào mặt thiếu niên, anh ngửa đầu ra sau vỗ vỗ cánh tay đối phương: “Chúng ta dậy thôi.”
Triều Giản mở đôi mắt nhắm nghiền, liếc nhìn Trần Ngưỡng một cái, rồi nhắm lại.
Trần Ngưỡng xuống giường đi giày, sau khi mang xong cả hai bên giày, anh ngồi xổm ở bên giường một hồi, rồi chui nửa người vào dưới giường.
Tầm nhìn thực tối tăm và tĩnh lặng.
Lũ chuột trong lỗ trên tường dường như mới bắt đầu ngủ.
Trần Ngưỡng rút nửa người ra khỏi gầm giường, phủi bụi trên đầu gối rồi đứng dậy đi ra ngoài rửa mặt.
Trong số năm phòng khác, hai cửa mở ra, không có ai ở bên trong.
Trần Ngưỡng nhớ rõ, ở trong hai căn phòng này là Hướng Đông cùng Họa gia, Tiền Hán và Cát Phi.
“Thầy Tạ.” Trần Ngưỡng ngăn người đàn ông vừa đi vệ sinh về, chỉ vào hai gian phòng đang mở hỏi anh ta có tình huống gì.
Thầy Tạ nói: “Tôi nhìn thấy hai đứa trẻ (Tiền Hán và Cát Phi) khi mở cửa, bọn chúng nói là ngủ không được, đi ra ngoài đi dạo, hai người còn lại thì tôi không biết.”
“Chốt cửa của mấy gian phòng đều không có tiếng vang.” Trần Ngưỡng xoa xoa khóe mắt, Hướng Đông và Họa gia ở sát vách phòng anh, vậy mà anh không hề hay biết hai người ra khỏi phòng lúc nào.
“Ừ, không hề có tiếng vang.” Thầy Tạ nhìn về phía cửa, “Cũng không biết nó làm loại bằng gỗ gì.”
Trần Ngưỡng nhìn thầy Tạ, ngày hôm qua vẫn là một người thanh niên khoảng ba mươi tuổi, sau một đêm đã già đi ít nhất mười tuổi, quầng thâm dưới mắt vừa to vừa nặng, sắc mặt phờ phạc tang thương.
“Thầy Tạ, tối hôm qua thầy không ngủ sao?”
“Gần như là vậy.” Thầy Tạ cười khổ, dựa theo thỏa thuận bằng miệng, đêm đầu tiên hắn ta ngủ giường, nhưng hầu như không hề ngủ được.
Lão Ngô dựa vào ghế, hai chân gác lên đầu giường, hơi thở của ông ta nặng nề, mùi cơ thể lại nồng, không khí trong phòng bẩn thỉu không chịu nổi.
Mặc dù thầy Tạ không nói rõ ra, trên mặt lại hiện rõ vẻ oán giận và chán ghét.
Hắn ta thật sự muốn đổi bạn cùng phòng nếu như có thể.
.
Bữa sáng là cháo cá lát.
Bốn người sáng sớm đi ra ngoài đều không có trở về, chỉ có tám người ăn cơm, vừa vặn ngồi đầy một bàn.
“Nôn ——”
Em gái mắt to đột nhiên nôn khan ói ra, trên mặt đất một vũng cháo nhớp nháp trộn lẫn thịt cá xuất hiện ở ngay bên chân cô nàng.
“Đang ăn uống bình thường tại sao lại ói?” Lão Ngô để muỗng xuống, nhìn chằm chằm đứa nhỏ lớn hơn con gái mình không mấy tuổi, “Muốn ói thì đi ra ngoài ói, ói ngay trong phòng sẽ ảnh hưởng đến những người khác!”
“Cô Kiều, chúng ta……” Lão Ngô đang muốn nói nếu không chúng ta bưng chén đi bên ngoài ăn, lại thấy cô Kiều ăn cháo như không có gì xảy ra, vẻ mặt rất thoải mái, không bị ảnh hưởng gì.
Lão Ngô nuốt câu nói tiếp theo vào bụng: “Cô Kiều, thịt cá ăn rất ngon, vừa mềm vừa tươi.”
Cô Kiều múc một muỗng thịt cá bỏ vào trong chén ông ta, nói: “Vậy thì anh ăn thêm đi.”
Lão Ngô thụ sủng nhược kinh, ông ta dưới cái nhìn chăm chú tràn đầy mị hoặc của cô Kiều, một muỗng ăn hết thịt cá trong chén, rồi húp sạch cháo luôn, vô tình còn lộ ra vẻ chưa đã thèm.
Cô Kiều cười nói: “Múc thêm một chén nữa đi, đàn ông nên ăn nhiều chút, nếu không sẽ không có sức làm việc.”
Lời này không có gì sai, nhưng người nghe thấy có tâm tư không thuần, hiểu sai, lúc rời khỏi bàn, da mặt nóng lên, đi đường đều không được tự nhiên.
“Lão tinh trùng.” Thầy Tạ thấp giọng phán một câu, đôi mắt liếc nhìn người phụ nữ phong tình vạn chủng đang ngồi, cau mày.
Cô Kiều không để ý đến ánh mắt đứng trên đỉnh đạo đức của anh ta, cô ném cái muỗng vào trong chén, đỡ đầu, đầu ngón trỏ quấn lên một lọn tóc: “Em gái nhỏ, bị sao thế?”
“Tôi…… Nôn! Thực xin lỗi thực xin lỗi.” Em gái mắt to thút thít xin lỗi, cô nàng chỉ vào bãi nôn trên mặt đất, “Đôi mắt, tôi ăn trúng đôi mắt.”
Tay cầm chén của Châu Châu nhoáng lên: “Là mắt cá, hay là mắt người?”
“Khẳng định là mắt cá, nếu là mắt người, thị tôi chết chắc!” Em gái mắt to sợ hãi nói.
Châu Châu đưa khăn giấy cho cô nàng: “Lau chút đi.”
Trên khuôn mặt bị chuột cào tràn ra nước, em gái mắt to vừa lau mặt vừa phun tào(than thở): “Sao trong cháo lại có mắt cá chứ, đầu bếp bỏ vào nấu chi vậy không biết?”
“Cô gái nhỏ ngươi thật là, mắt cá không phải là thứ tốt sao.” Lão Ngô bước qua ngưỡng cửa tiến vào, “Hồi nãy ta còn đang tìm ở trong nồi để ăn đó.”
Mắt to muội: “……”
“Nhìn xem.” Lão Ngô dùng cái muỗng múc lớp cháo trên cùng, tất cả đều là nhãn cầu nhỏ màu trắng.
Lúc ông ta ăn, tựa hồ còn nghe thấy tiếng vang.
Trần Ngưỡng hết muốn ăn, anh đẩy chén ra, nhỏ giọng hỏi Triều Giản: “Cậu còn muốn ăn nữa không?”
Triều Giản lắc đầu.
Trần Ngưỡng nói với những người khác: “Tôi và đệ đệ tính toán đến nhà Dương Nhị Trụ nhìn xem.”
Châu Châu muốn đi cùng, em gái mắt to cũng đi theo.
Thầy Tạ do dự một lúc, cũng nói rằng muốn đi theo nhóm người Trần Ngưỡng đến nhà Dương Nhị Trụ điều tra manh mối.
Có ba người trên bàn không tỏ thái độ, là cô Kiều, lão Ngô, cùng với Hương Tử Mộ.
Trần Ngưỡng để ý thấy Hương Tử Mộ đang khuấy cháo, cô khuấy một lúc lâu nhưng lại không đưa vào miệng.
Mái tóc đen tuyền xõa hai bên, che khuất đi khuôn mặt.
“Đi thôi.” Triều Giản dùng nạng chống chọc vào bắp chân của Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng không nhìn nữa.
Khi cả nhóm đến nhà Dương Nhị Trụ, cũng mới hơn 6 giờ, sớm như vậy đến thăm hỏi cũng không phải quá thích hợp.
Trần Ngưỡng vốn định đề nghị đợi ở bên ngoài thêm lát nữa, nhưng khi tới gần, phát hiện cửa không đóng chặt, có một kẽ hở.
“Có vẻ là vội vàng rời đi, cửa cũng chưa đóng kín.” Thầy Tạ phân tích nói.
Trần Ngưỡng gõ cửa, nhưng bên trong không có động tĩnh gì.
Châu Châu nói: “Người ta không có ở nhà, chúng ta vẫn vào sao?”
Em gái mắt to mở to hai mắt: “Bà ngốc à, đương nhiên phải vào rồi, chúng ta tới là để xem cá, người không ở nhà càng tốt, chúng ta đỡ phải tìm cách dụ người rời đi.”
Châu Châu kéo áo chống nắng màu trắng đang mặc trên người: “Nhưng nếu người đã rời đi, còn sẽ để lại cá ở nhà ư?”
Em gái mắt to không chắc nói: “Lỡ như họ quên đem theo thì sao?”
“Trần tiên sinh, chúng ta vào đi thôi.” Cô nàng nói xong đẩy cửa ra.
Chợt Trần Ngưỡng nhìn thấy gì đó, biểu cảm của anh trong nháy mắt liền thay đổi.
Nhà Dương Nhị Trụ có một cái sân nhỏ, cửa sân đối diện với cửa phòng chính, bây giờ cách cửa phòng chính có nửa thước, có một chiếc giày rớt ở đó.
“Đó là số chân của đàn ông.” Thầy Tạ đã quen với việc phân tích, “Có hai loại khả năng, một là chính Dương Nhị Trụ, hai là vợ chồng bọn họ sát hại người nào đó, rồi bỏ trốn chưa kịp tiêu hủy thi thể……”
Anh ta còn chưa phân tích xong, cổng sân chỉ còn thừa một mình anh ta.
“Chờ với.” Thầy Tạ bước nhanh đuổi theo bốn người Trần Ngưỡng.
“Là Dương Nhị Trụ.” Châu Châu đứng ngoài ngưỡng cửa phòng, nhìn người trên mặt đất nói.
“Đúng đúng đúng, chính là ông ta……” Em gái mắt to tránh sau lưng Châu Châu nói, “Ổng còn sống không vậy? Có còn thở không?”
Trần Ngưỡng muốn ghé sát vào kiểm tra, nhưng một chiếc nạng đã giơ ra ngăn trở không cho anh ngồi xổm xuống.
Triều Giản dùng nạng chỉ vào một chỗ.
Trần Ngưỡng nhìn sang, nơi Triều Giản chỉ là phần dưới thắt lưng của Dương Nhị Trụ, mặt đất nơi đó ẩm ướt, toát ra một mùi hăng.
Sau khi anh kiểm tra toàn bộ cơ thể của Dương Nhị Trụ, trừ chiếc giày từ trên chân đối phương rơi ra, trên người không có vết thương nào khác.
“Sống sờ sờ bị hù chết?” Trần Ngưỡng nói.
Triều Giản đột nhiên dùng nạng gõ vào một nơi, Trần Ngưỡng lập tức chú ý tới nơi đó là một cái thùng rác, và một đống rác rưởi bị đổ ra.
Trần Ngưỡng liếc nhìn đống rác, trong đó bắt mắt nhất chính là đống xương cá.
Anh quan sát tất cả các vật thể trước mặt, đầu óc họat động một cách nhanh chóng.
Rác được chất thành đống cùng một chỗ, phần ngoài là hình tròn, cho thấy rằng nó được đổ từ trên xuống dưới.
Trong thùng rác vẫn còn có một ít rác.
Trần Ngưỡng suy đoán, đương sự đã tìm thấy thứ mình muốn trong thùng rác, nên đã không tiếp tục đổ ra ngoài nữa.
Thứ muốn tìm cơ bản có thể xác định chính là xương cá.
Trần Ngưỡng suy đoán người một người gạt người còn lại một mình ăn cá, người bị gạt phát hiện, kiểm tra thùng rác tìm xương cá.
Trong lúc có thể đã xảy ra chuyện gì đó……
Còn có, ai là kẻ ăn cá, cá lại là của ai?
Trần Ngưỡng phát hiện một cái chối cách thi thể không xa, trong lúc hai vợ chồng khắc khẩu một người muốn đi dọn sạch rác, nhưng một sự cố ngoài ý muốn đã phát sinh, làm gián đoạn vụ việc.
Vợ của Dương Nhị Trụ đâu?
Trần Ngưỡng nhìn quanh các phòng xung quanh phòng chính, anh nhấc chân đi về phía căn phòng hướng ba giờ, Triều Giản chống nạng đi ở phía sau, tựa như cái bóng của anh.
Thầy Tạ chạm vào vết phồng rộp ở khóe miệng, khi Triều Giản nhắc nhở Trần Ngưỡng, hắn ta cũng chú ý tới, giờ cũng đã vẽ ra một bối cảnh chung chung.
“Hai anh em rất có ăn ý.” Thầy Tạ nhận xét một cách khách quan.
Châu Châu nói: “Không hề có không gian cho người thứ ba nói xen vào.”
Em gái mắt to tựa đầu vào vai cô, gật gù tỏ vẻ đồng ý.
Ba người thầy Tạ cũng đi đến căn phòng đó, bọn họ nhìn thấy Trần Ngưỡng đang đứng trước một cái xô, Triều Giản thì rũ mắt đứng ở bên cạnh anh, như là món trang sức tùy thân, sẽ chỉ ở mở miệng nói chuyện khi cần thiết.
“Trần tiên sinh, cái xô là Dương Nhị Trụ dành để……”
Em gái mắt to nắm lấy vai Châu Châu cùng nhau đi tới, lời nói của cô nàng đột nhiên im bặt.
Trong thùng chỉ có nước.
Thầy Tạ cúi người trước xô nước, rướn mũi ngửi: “Có mùi tanh.” Hắn ta chợt thấy thứ gì đó, dùng tay cào một thứ trên thành xô, sáng lấp lánh, là vẩy cá.
“Cái xô này là để nuôi cá.” Thầy Tạ nói.
Cá thông thường sẽ không nuôi ở trong phòng, khi ngủ đều phải canh giữ, chỉ có thể là loài cá có tên kia.
Bây giờ con cá trong xô không còn nữa.
Người mất tích cùng con cá là vợ của Dương Nhị Trụ.
Mà Dương Nhị Trụ thì đã chết.
Ngay sau khi ba phần thông tin được kết hợp lại, tiền căn hậu quả cũng đã trồi lên mặt nước.
“Vợ của Dương Nhị Trụ đã trộm ăn cá, cướp đi tuổi thọ của chồng mình.” Thầy Tạ nói.
Châu Châu nói: “Thế vợ của ổng đâu?”
“Chạy rồi chứ đâu.” Em gái mắt to giúp Châu Châu sửa lại chiếc mũ trắng sau áo chống nắng, “Chồng mình đã chết, còn là bị chính mình hại chết nữa chứ, chắc bả hoảng sợ lắm, không dám một mình ở nhà đâu.”
Thầy Tạ nhìn về phía người thanh niên đang im lặng: “Cậu Trần đang thấy có chỗ nghi hoặc sao?”
“Quả thật có.” Trần Ngưỡng nhìn vết nước chung quanh cái xô, mơ hồ có chút vết máu, có vẻ cá là bị ăn sống ngay ở chỗ này, anh mím môi, “Nếu theo như lời anh nói, thì toàn bộ sự kiện là người vợ cướp lấy tuổi thọ của người chồng, vậy người đổ thùng rác ra là ai, xương cá lại là của ai?”
Thầy Tạ nhất thời trả lời không được.
Châu Châu vén tóc mái ra sau tai: “Cũng có thể là trong lúc hoảng loạn chạy trốn, người vợ không cẩn thận đá ngã thùng rác, cho nên xương cá rớt ra ngoài.”
“Xương cá trong đống rác đã nấu qua.” Trần Ngưỡng chỉ vào giọt máu nói, “Không phải cùng một con.”
Sau đó anh nói ra phán đoán rác được đổ từ trên xuống dưới.
Châu Châu thở dài: “Đầu óc có hạn.”
“Tui càng có hạn hơn nè.” Em gái mắt to ghé vào trên lưng cô nàng, hai tay buông lỏng trước người, “Chưa bao giờ cảm thấy đầu óc mình hữu hạn như giờ luôn.”
“Vậy thì sự việc chính là như vầy.” Thầy Tạ trinh thám nói, “Xương cá trong thùng rác là cá của người khác, Dương Nhị Trụ trộm ăn mất trong khi vợ hắn không hề hay biết, nhưng đột nhiên người vợ phát hiện có điều đó không đúng nên đã lục thùng rác, kết quả đúng thật là thấy được mớ xương cá bên trong.”
“Người vợ trách ông chồng ăn một mình không biết chia sẻ cho vợ, cho rằng ông ta không còn coi trọng tình cảm vợ chồng nữa, trong cơn tức giận đã nhân lúc chồng mình không chú ý, vớt con cá trong xô ở trong phòng ra ăn.”
“Ông bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa.” Châu Châu lẩm bẩm, “Cũng có lý.”
Em gái mắt to liên tục gật đầu: “Ừm ừm.”
Thầy Tạ tương đối để ý đến phản ứng của hai vị đồng đội còn lại hơn, nhưng cả hai người người này còn trầm mặc hơn cả người kia nữa.
Anh ta không kiềm lòng được gọi một người trong số họ: “Cậu Trần?”
Trần Ngưỡng mở miệng, tựa như đang tự nói với chính mình: “Dương Nhị Trụ là bị hù chết, trước khi chết ông ta đã nhìn thấy gì?”
Thầy Tạ nói: “Thấy người vợ bên gối nhai sống cá của mình?”
Trần Ngưỡng: “……”
“Dương Nhị Trụ sợ đến mức mất kiểm soát, có thể tưởng tượng những gì ông ta nhìn thấy đáng sợ nhường nào.” Em gái mắt to nói ra những gì Trần Ngưỡng muốn nói, “Tôi cảm thấy khi tận mắt nhìn thấy vợ mình ăn cá của mình, cũng sẽ không sống sờ sờ bị hù chết, chỉ biết phẫn nộ mất đi lý trí, rồi giết chết người vợ trước khi đối phương ăn xong cá, muốn chết cùng chết, ai đều đừng nghĩ sống.”
Lý luận của thầy Tạ lại một lần nữa bị chặn lại.
Trong phòng im ắng.
Trần Ngưỡng tính kéo Triều Giản rời đi, nhưng trong lúc vô tình anh liếc nhìn chiếc giường dựa vào tường, dừng một chút, bỗng nhiên nói: “Trong chăn hình như có người.”
Câu nói này khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống chỉ còn âm độ.
“Á!” Em gái mắt to nhỏ giọng hét lên một tiếng, dùng hai tay siết chặt bả vai Châu Châu.
Châu Châu bị đối phương siết đau, phải hít sâu mấy hơi để hòa hoãn không kêu ra tiếng.
“Là vợ của Dương Nhị Trụ hở?” Em gái mắt to khẩn trương hỏi, “Chúng ta đã ở đây được một thời gian, tại sao bả không phát ra tiếng động? Chẳng lẽ bả cũng đã……”
Thầy Tạ là người thích phân tích, còn thuộc phái hành động, anh ta không chờ Trần Ngưỡng trả lời đã đi thẳng đến trước giường, nín thở xốc chăn bông lên.
Trên giường nằm một cụ già.
Nhìn cử động của cơ thể, bà cụ duờng như muốn bò dậy làm gì đó, nhưng đã quá già nên không thể động đậy được, hoặc là đột nhiên phát bệnh, sinh mệnh đã dừng lại ngay lúc đó.
Chăn bông chất đống lộn xộn, trên người còn có mấy bộ quần áo, hơn nữa thân thể bà cụ khô gầy, không quá dễ dàng phát hiện.
Em gái mắt to cảm giác tim còn đập nhanh, nói: “Không phải vợ của Dương Nhị Trụ à, làm tôi sợ muốn chết.”
Cô nàng lẫm bẩm: “Hình như nhà bọn họ đâu có người già, bà cụ trên giường này là ai……”
Khuôn mặt Châu Châu tái nhợt: “Bà cụ này là....”
Em gái mắt to muội vẫn không hiểu: “Là ai hả?”
“Là vợ của Dương Nhị Trụ.” Châu Châu mấp máy môi, nói lại lần nữa, “Bà cụ chính là vợ của Dương Nhị Trụ.”
Trần Ngưỡng chưa thấy qua vợ của Dương Nhị Trụ, nên cũng không biết mặt mũi trông như thế nào, anh thông qua sự thay đổi trong biểu cảm của Châu Châu xác định là thật sự.
“Tối hôm qua lúc xem, bà vợ của hắn chỉ mới ngoài ba mươi tuổi.” Em gái mắt to chỉ vào bà cụ trên giường, hai tay run run, “Chuyện này sao có thể!”
Châu Châu ném một đống chứng cứ ra: “Hãy nhìn đôi bông tai mạ vàng trên tai bà ấy, chiếc vòng ngọc giả trên tay, và cả móng tay màu xám của ngón giữa ở tay trái.”
Đôi mắt của em gái mắt to chuyển động theo lời nói của Châu Châu, huyết sắc trên mặt càng ngày càng ít, cả người đều choáng váng.
“Còn chiều cao của bả thì sao?” Nước mắt bối rối trào ra từ đôi mắt của em gái mắt to, “Bà ấy rõ ràng cao tương đương với tôi, nhưng người trên giường thì thấp hơn rất nhiều.”
“Người già rồi thì sẽ co lại, nguyên nhân gây ra có thể là bệnh loãng xương.” Tạ lão sư kịp thời truyền thụ thường thức.
Em gái mắt to không nói nên lời.
“Chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, nhưng lại chết già.” Trần Ngưỡng nói.
Trong phòng lại trở nên tĩnh mịch chết chóc.
Trần Ngưỡng nhìn thi thể trên giường, thân thể khô gầy, tóc bạc lưa thưa, làn da lộ ra ngoài nhăn nheo, xỉn màu.
“Kiểm tra miệng của bà ấy xem.” Triều Giản nói nhỏ bên tai Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng lấy đại một kiện quần áo từ trên đường, cách một lớp vải mở miệng thi thể ra.
Không có răng.
“Nướu bị co lại.” Trần Ngưỡng nói, “Trong miệng có mùi tanh và máu.”
“Nhìn từ tình trạng của nướu, đây là hiện tượng lão hóa loại tự nhiên ở người già.” Tạ lão sư nói, “Trong miệng có mùi tanh là vì trước khi chết cô ta đã ăn sống cá của chồng mình.”
Anh ta lại bổ sung một câu: “Tôi biết một chút về khám nghiệm tử thi, hai cái xác trong nhà này mới chết không lâu, tôi đoán là lúc trời còn hơi tối, cái xác ở phòng chính chết trước, trên giường thì trễ hơn một chút.”
Thầy Tạ nhìn về phía Trần Ngưỡng: “Tôi vẫn kiên trì vào suy đoán của mình lúc trước, Dương Nhị Trụ một mình ăn cá, vợ anh ta ăn mất cá của chồng vì oán hận, còn lý do vì sao người vợ chết……”
Em gái mắt to nói tiếp: “Cá của bà ấy cũng bị người khác bắt được, đã bị đối phương ăn mất.”
Thầy Tạ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vẫn còn hai điểm chưa giải thích được.” Châu Châu nói, “Thứ nhất, trước khi chết Dương Nhị Trụ đã nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng.”
“Điều thứ hai, các triệu chứng về cái chết của người vợ là lão hóa tự nhiên của người già, nhưng làm thế nào một người từ ba mươi mấy tuổi biến thành một trăm tuổi trong vài giờ, đây có phải là một điều nhắc nhở nào đó liên quan đến quy tắc hay không?”
Trần Ngưỡng đắp lại chăn bông lên trên thi thể: “Dương Nhị Trụ bị hù chết, chỉ có thể là vì nhìn thấy quỷ hồn, rất có thể là chủ nhân của đống xương cá trong thùng rác.”
Anh không đề cập đến điểm thứ hai, vì anh cũng không biết nguyên nhân.
Vì sao sự sống của cái xác duờng như nhanh chóng xói bị rút cạn.
.
Trần Ngưỡng và những người khác ra khỏi nhà Dương Nhị Trụ, vội vàng đến nhà của thị trưởng.
Phải nhanh chóng thông báo chuyện này cho thị trưởng biết.
Trần Ngưỡng vừa đi vừa mở sữa viên cho Triều Giản: “Lệ quỷ trong nhiệm vụ này sẽ tạo ra ảo cảnh, tôi đã trải qua.”
Anh đề cập đến vụ trên gác mái nhỏ, xóa phần của mình trong ảo cảnh đi.
Em gái mắt to vừa sợ hãi vừa bàng hoàng: “Tôi và Châu Châu đã đi lên đó xem qua, không có chuyện gì xảy ra hết.”
Trần Ngưỡng cười nói: “Vậy chỉ có thể là do trải nghiệm trong cuộc sống của hai cô quá ít, không đủ để nó dựng lên ảo cảnh.”
Em gái mắt to và Châu Châu đều vui sướng ra mặt.
“Đó là loại ảo cảnh gì?” Thầy Tạ muốn chuẩn bị tâm lý, anh ta hỏi Trần Ngưỡng, “Có đáng sợ không?”
Trần Ngưỡng nói: “Suýt vượt qua sức chịu đựng.”
Vẻ mặt của Tạ đơ ra một lúc, lão sư biểu tình có một cái chớp mắt đình tr, nếu nói vậy thì……
Hắn ta chỉ có thể đánh cuộc một phen.
Trần Ngưỡng đưa những viên sữa đã mở tốt cho Triều Giản, khi thấy em gái mắt to thường xuyên quay đầu lại, anh móc từ trong túi ra mấy viên: “Cho cô.”
“Không ăn, tôi không ăn đâu.” Em gái mắt to lắc đầu còn liên tục xua tay.
Trần Ngưỡng hỏi Châu Châu cùng Thầy Tạ có muốn ăn hay không, bọn họ hai người đều cự tuyệt.
Không ai thích ăn à? Trần Ngưỡng yên lặng nhét trở lại trong túi, đột nhiên có một bàn tay duỗi qua: “Tôi muốn ăn.”
Trần Ngưỡng đưa hết cho cộng sự của mình.
Kế hoạch cho một ngày từ buổi sáng bắt đầu, trong khoảng thời gian này tâm trạng của cộng sự có vẻ tốt, mong rằng có thể kéo dài chút.
Cao Đức Quý biết được sự việc xảy ra trong nhà Dương Nhị Trụ từ thầy Tạ, râu mép của ông ta run lên: “Thương thiên hại lí, trời đất khó dung, trời đất khó dung mà!”
Trần Ngưỡng liếc nhìn thức ăn trên bàn.
Cháo trắng, hột vịt muối khoét một lỗ, đầu chiếc đũa cắm vào bên trong.
Không có cá.
Trần Ngưỡng nói: “Thị trưởng, buổi sáng ngài chỉ ăn vậy thôi sao?”
“Nhà chỉ có một mình tôi, ăn sao cũng vậy, miễn không đói bụng là được, bây giờ trong thị trấn lại xảy ra chuyện, có tâm chí gì mà nấu cơm, tùy tiện ăn là được.” Cao Đức Quý chà chà khuôn mặt mỏi mệt, chợt ông ta thấy gì đó, hướng trong sân hô to, “Con út, con đã chạy đi đâu vậy hả, sao mình mẩy toàn bùn thế kia.”
Một con mèo từ rên tường nhảy xuống, bộ lông của nó bẩn thỉu, nó hoàn toàn không sợ lời khiển trách của Cao Đức Quý, nó từ từ đi vào phòng, thẳng đến cái chén nhỏ trong góc.
Trong chén có một ít cháo trộn với hột vịt muối, con mèo ăn một cách ngon lành.
Sẽ không bởi vì thay đổi khẩu vị mà chán ăn.
Trần Ngưỡng nhìn con mèo ăn, hỏi một cách bâng quơ: “Nó gọi là con út, chẳng lẽ còn có anh chị em khác?”
Cao Đức Quý nói: “Tôi nuôi ba con, là cùng một mẹ, cha mẹ chúng nó đều không còn nữa.”
Trần Ngưỡng “À” một tiếng: “Bà chủ trọ họ Tề nói mèo không ăn cá không bắt chuột, chỉ ăn rau, cách ăn như vậy rất giống con người.”
“Là chuyện như vậy thật, cá tuổi thọ khiến cho hiệu ứng bươm bướm xuất hiện.” Cao Đức Quý kéo ghế dựa ra, “Cậu Trần, các vị ngồi đi, tôi đi tìm hai con mèo nhà tôi cái.”
Trần Ngưỡng ngăn người lại: “Chờ đã, thị trưởng, vợ của Dương Nhị Trụ tên gọi là gì?”
Ngay sau đó, anh lại nói: “Có thể cho chúng tôi xem giấy đăng ký dân số của trị trấn không?”
Cao Đức Quý rất sảng khoái đem ra.
Nguyên một xấp lớn.
“Các vị từ từ xem.” Cao Đức Quý nói xong liền rời khỏi nhà.
Trần Ngưỡng lật ra xem, mỗi một tờ đăng ký ở góc bên trái đều có một bức ảnh dài một inch, là ảnh trắng đen.
Anh lấy một xấp đưa cho thầy Tạ, cũng chia cho em gái mắt to cùng Châu Châu một phần, nhờ bọn họ hỗ trợ tìm ra Triệu lão đầu, Lý Nhị Bản, và hai vợ chồng Dương Nhị Trụ.
Trong lúc tìm kiếm nếu như thấy hình quả phụ Chu, cũng để riêng sang một bên.
Trần Ngưỡng cũng đưa một ít cho Triều Giản: “Có muốn xem một lát không?”
Triều Giản không nhúc nhích: “Không muốn.”
Trần Ngưỡng nghe vậy liền đặt trở về, công việc này cũng không có nghệ thuật hàm lượng gì, cậu ấy không muốn xem cũng chẳng sao.
Hiệu suất của bốn người là rất cao.
Không bao lâu sau, Châu Châu đã tìm thấy giấy đăng ký của Triệu lão đầu.
Triệu lão đầu tên là Triệu Quế, tính theo ngày tháng năm sinh thì năm nay ông ta 62 tuổi, gia đình thuộc hạng thanh bần, cả đời chưa lấy một người vợ nào.
Giấy đăng ký của Lý Nhị Bản rất chi tiết, hắn ta là người ở bên ngoài thị trấn, mấy năm trước cùng anh trai đến thị trấn này an cư, không cưới vợ sinh con.
Anh trai tên Lý Đại Vặn, năm ngoái đã chết vì bệnh, thế là trong nhà chỉ còn lại một mình hắn.
Vợ của Dương Nhị Trụ tên Trương Thúy Thúy, nhỏ hơn chồng hai tuổi, chỉ hơn 35.
“Không có điểm chung gì cả.” Thầy Tạ nói.
Trần Ngưỡng ngồi yên lặng một lúc, đột nhiên anh đặt tất cả giấy đăng ký lại cùng một hàng, cầm di động chụp hình.
Thầy Tạ thấy Trần Ngưỡng chụp từ trước ra sau, anh ta liền từ phía sau chụp ngược ra trước, trong túi có cục sạc dự phòng, lượng điện đủ rồi.
Em gái mắt to muội cũng theo phong trào.
Châu Châu vừa tiến vào thị trấn đã dùng điện thoại không ngừng chụp ảnh lại không tham gia.
Không có người hỏi nguyên nhân là gì, Châu Châu đã chủ động nói: “Bộ nhớ của tôi đã đầy rồi, nên sẽ không chụp nữa, mọi người chụp cũng vậy thôi.”
Hành động niết màng bọc sữa viên của Triều Giản đột nhiên dừng lại.
Trần Ngưỡng vẫn luôn tập trung một phần nhỏ sự chú ý vào cộng sự của mình, khi thấy thế thì lập tức dừng công tác chụp giấy đăng ký, tiến đến bên tai đối phương hỏi: “Có người tới hả?”
Triều Giản tiếp tục niết màng bọc: “Chụp nhanh lên, một lát phải rời đi.”
Trần Ngưỡng nghe lời làm theo, không hề hỏi nhiều.
Không lâu sau, một người dân trong trấn chạy ngang qua cổng sân nhà Cao Đức Quý, tiếp theo lại có người thứ hai người thứ ba, một tốp, tiếp một tốp.
Không biết đang muốn đi đâu, trông rất vội vàng.
Em gái mắt to khó hiểu nói: “Làm sao vậy chứ, xảy ra chuyện gì ư.”
“Có lẽ chuyện trong quan tài có tới hai xác chết đã lan truyền.” Trần Ngưỡng nhanh chóng chụp hình giấy đăng ký, “Mọi người cũng nhanh lên, chúng ta chụp xong cũng đi qua nhìn xem.”
.
Khi nhóm Trần Ngưỡng chạy tới, những đồng đội khác đều có mặt.
Cửa nhà Lý Nhị Bản chật ních người.
Cao Đức Quý cầm loa nói bằng giọng điệu cực kỳ đau thương: “Các hương thân, chắc mọi người đều đã thấy được rồi đúng không!”
“Triệu lão đầu ăn cá của Lý Nhị Bản nên đã chết! Vợ của Dương Nhị Trụ ăn mất cá của hắn cũng đã chết!”
Cao Đức Quý la lên đầy bi thương: “Cướp đoạt tuổi thọ của người khác thật sự sẽ bị báo ứng, tôi mong mọi người dừng việc bắt cá lại, không cần lo việc chúng nó là từ đâu ra, bơi đi nơi nào, cứ coi nhìn không thấy đi, chỉ có làm như vậy thị trấn của chúng ta mới có thể bình an!”
“Lừa ai chứ, Triệu lão đầu và vợ của Dương Nhị Trụ chết, là bởi vì cá của bọn họ cũng đã bị người khác bắt ăn mà thôi.”
Một giọng nói khinh thường nổi lên từ đám đông.
Đó là một thanh niên trẻ, mặt mày khinh thường nhìn Cao Đức Quý, chỉ kém viết luôn hàng chữ “Bố ăn cá cướp tuổi thọ nè, không phải còn sống khỏe re đây sao” lên trên mặt.
Gia đình có người mất mạng trong sự kiện kỳ lạ này, nghe vậy cả đám bắt đầu gây rối.
“Chính mày là người đã cướp đi mạng sống của con tao đúng không?”
“Mày trả lại mạng cho chị gái tao!”
“Đồ giết người! Mày là đồ giết người! Tao không còn cha nữa, mày trả cha lại cho tao!”
“……”
Những người đó nổi điên lao về phía thanh niên trẻ, như muốn nuốt sống hắn.
Người nhà và thân thích của thanh niên che chở hắn lui về phía sau, còn hắn thì không biết sống chết còn mở miệng trào phúng(chế giễu): “Giả bộ cái gì, khi thủy triều lên bầy cá tới, các người đoạt bắt hăng hái hơn lắm mà, đâu có ai nhường ai, bây giờ ở đây giả mù sa mưa làm cái giề!”
“Các người luôn mồm kêu muốn cướp được cá của ta, ta nhất định phải chết, vậy thì phải bằng bản lĩnh xem thiên ý thôi.”
“Còn nữa, những người trong nhà có người chết, ở đây khóc đến muốn chết muốn sống, ai biết được các người có ăn cá của người khác hay là không chứ, chỉ có trong lòng các ngươi tự biết!”
Tiếng khóc, tiếng la, tiếng mắng nối thành một mớ hỗn độn trước cửa nhà Lý Nhị Bản.
Trần Ngưỡng lật qua ảnh chụp tờ khai đăng ký trong điện thoại, tìm được gia đình của người thanh niên dẫn phát nhiễu loạn, gia đình cậu ta có năm thành niên, thành viên tương đối nhiều, trừ điểm này ra thì nhìn không ra manh mối gì khác.
Thanh niên trẻ tự nhiên nhảy ra nhiễu loạn thành như vậy, làm việc thuyết phục của Cao Đức Quý hoàn toàn trở thành công cốc.
.
Lần thứ tư thủy triều cá xuất hiện, ngày đó thị trấn cực kỳ vắng lặng.
Khi nhóm Trần Ngưỡng ăn xong cơm trưa đi qua, đã thấy hàng chục người đứng ở trong sông.
Những đoạn đường tốt đều đã bị đoạt hết.
Trần Ngưỡng đưa cho Triều Giản một vợt, nói: “Cậu cứ đứng ở chỗ này, thôi vẫn là ngồi đi, đứng mệt lắm, thấy cá bơi đến, cậu có thể dùng cái này để vớt.”
Triều Giản nói: “Đi hạ du.”
“Hạ du có thể vớt được cá hả.” Trần Ngưỡng có chút ngốc, không phải đều là nỗ lực đứng đầu phấn đấu sao.
Triều Giản bỏ nạng, thả chân trái xuống: “Cõng tôi.”
Trần Ngưỡng run lên một cái, nhưng vẫn khom lưng cõng Triều Giản lên, cảm thán nói: “Tôi đối hai chữ này có bóng ma tâm lý, cũng may cậu không thêm hai chữ ở trước……”
Một tiếng cười khẽ khó hiểu chợt vang lên bên tai trái của anh: “Ca ca?”
Bước chân của Trần Ngưỡng lảo đảo một chút: “Cậu mà còn như vậy, tôi sẽ không cõng cậu nữa đâu.”
Người trên lưng im lặng.
Trần Ngưỡng cảm thấy vết sẹo bên tai trái hơi ngứa, hơi thở của thiếu niên luôn lướt tới đó, anh đang định gãi thì nghe thấy tiếng gầm của Hướng Đông từ phía sau truyền đến: “Làm gì đó, đi ị à?”
“……”
Hướng Đông không nhận được đáp án, trực tiếp dùng đôi chân dài mạnh mẽ chạy tới: “Muốn chạy đi đâu hả?”
Trần Ngưỡng nói: “Các ngươi ở phía trước đấu tranh anh dũng đi, tôi và cậu ấy sẽ ở phía sau nhặt của hời.”
Hướng Đông liếc mắt nhìn kẻ chân tàn trên lưng anh.
Đối phương tay cầm nạng vòng qua cổ Trần Ngưỡng, khoảng cách gần gũi đến mức hắn chỉ nghiêng đầu là có thể hôn anh.
Hướng Đông mài mài răng cấm.
Trong hai ngày qua, hắn ta vì tránh để bản thân mình chỉ lo hâm mộ ghen tị hận, làm chậm trễ việc điều tra nhiệm vụ, cho nên hắn ta tránh hành động chung với Trần Ngưỡng, mẹ nó chứ.
Hướng Đông thấy Triều Giản tựa cằm lên đầu vai Trần Ngưỡng, hắn cảm thấy lá gan có chút đau, lão tử không thể nhìn nữa, nhìn nữa chắc tuổi xuân chết sớm quá.
“Chú ý an toàn.”
Hướng Đông nói xong với Trần Ngưỡng, lại nói thêm một câu: “Bắt được cá có tên, mày biết làm như thế nào đúng không?”
Trần Ngưỡng nói: “Tao có mang cái xô theo, bỏ rất nhiều cỏ và lá vào bên trong, ném cá vào trong sẽ không thể nhìn thấy.”
Anh lại chỉ ra phía sau: “Xô ở đằng kia, mày giúp tao xách đến hạ du đi.”
Hướng Đông chờ Trần Ngưỡng và Triều Giản tìm được nơi ưng ý, hắn ta liền xách cái xô đi qua, rồi tự mình đi lên đằng trước.
Trần Ngưỡng cởi giày bước xuống bùn cỏ, anh nhìn nhìn xung quanh, người dân trong thị trấn dưới sông đều đang nhìn chằm chằm thác nước.
Nó giống hệt cảnh lúc anh nhìn thấy khi mới vào thị trấn.
Chẳng qua lần này bọn họ không còn là người từ bên ngoài đến đứng trên sườn đồi nhìn nữa, mà là một trong số đó.
Trần Ngưỡng cuộn ống quần đến dưới đùi, anh còn đang cố gắng cuộn lại, lộ ra đôi chân thon dài rắn chắc.
Triều Giản cau mày nói: “Thả ống quần xuống.”
Trần Ngưỡng không ngẩng đầu lên nói: “Thả xuống sẽ bị ướt.”
“Anh cuộn thành như vậy vẫn sẽ ướt.” Triều Giản nhìn chằm chằm hai chân Trần Ngưỡng, khuôn mặt căng ra, sữa viên giữa răng bị hắn cắn nát nhừ, hầu kết lăn lộn, nuốt xuống đám bơ sữa trong miệng.
“Cũng đúng, lúc bắt cá ai còn lo lắng đến loại vấn đề này, bắt xong trở về tắm rửa là được.” Trần Ngưỡng thả ống quần xuống đi vào trong sông, anh cảm nhận được làn nước mát lạnh xông thẳng vào người, nháy mắt xâm chiếm mỗi một lỗ chân lông.
Trần Ngưỡng rùng mình, anh đi vào giữa xông, ngửa đầu nhìn thác nước trên núi chảy xuống, nghĩ thầm, loài cá có tên này rốt cuộc là từ đâu đến……
“Cá đến rồi!”
Phía thượng nguồn có người hô to.
Trần Ngưỡng lập tức thu hết mọi suy nghĩ, anh nắm chặt lưới bắt cá chăm chú nhìn vào mặt nước, đột nhiên thứ gì đó đụng vào chân anh, là đầu cá.
Đợi Trần Ngưỡng kịp phản ứng, cá đã bơi đâu không thấy, anh nhìn về phía Triều Giản ở phía sau mình.
Triều Giản nhắc cái vợt trong nước lên cho anh xem.
Trống rỗng.
Không có một cọng cỏ dại, chỉ có nước nhỏ giọt lưa thưa.
“……” Trần Ngưỡng thở dài, “Chúng ta sẽ không bắt được một con cá nào, đúng không.”
Triều Giản đập cái vợt xuống nước: “Tôi đã nói từ sớm với anh rồi, tôi không phải toàn năng.”
“Ờ ờ ờ, tôi biết, tôi nhớ rõ mà.” Trần Ngưỡng liếm sạch nước bắn lên trên mặt, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu khiến anh khô cả họng, anh tập trung tinh thần nói, “Chúng ta cố gắng đừng xách xô rỗng trở về nhé.”
“Mẹ ơi, mẹ mau xem này! Con lại bắt được cá!” Cách đó không xa, một đứa trẻ vừa nhảy vừa hoang hô.
“……”
Trần Ngưỡng và Triều Giản tròn mắt nhìn nhau.
Anh biết Triều Giản không giỏi mấy trò thời thơ ấu của trẻ con.
Trần Ngưỡng nhìn thấy động tác cầm vợt của Triều Giản còn thua cả mình, khóe miệng khẽ giật, không sao quan trọng nằm ở việc có tham gia.
Nước không trong, đục ngầu, Trần Ngưỡng vẫn duy trì tư thế đứng tấn nhìn tình hình trong nước không chớp mắt, biện pháp anh áp dụng không phải là vớt đại.
Là tìm đúng, vớt một cái là trúng.
Làm như vậy có thể tiết kiệm thể lực.
Trần Ngưỡng đứng không nhúc nhích, lòng bàn tay cầm lưới đã đổ mồ hôi, ngay khi anh vừa định đổi tay, trong tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một con cá nhỏ.
Hình như trên lưng còn có…… Chữ viết?
Còn chưa kịp chắc chắn, Trần Ngưỡng đã nhào vào trong nước, hai tay ôm con cá nhỏ, cả người anh căng thẳng đưa lưng về phía những người dân trong trấn, cẩn thận mở ra lòng bàn tay nhìn vào bên trong.
Trên lưng cá nhỏ có ba chữ.
—— Trương Thúy Thúy.
Là tên vợ của Dương Nhị Trụ.
Trong chuyện gốc vợ của Dương Nhị Trụ mới 25, tui bị nhằm nhưng lười sửa xưng hô mấy chương trước quá, mấy bác mắt nhắm mắt mở đọc đại đi nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top