31.2
Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa lách tách ngoài hiên. Đình nằm trong lòng Mẫn, tay níu chặt lấy vạt áo như sợ mình sẽ rơi vào cơn ác mộng khác. Đèn dầu hắt ánh sáng nhạt nhòa lên khuôn mặt tái nhợt của cô.
– Chị... – Đình thì thầm, giọng khàn đi. – Em... em muốn kể cho chị nghe chuyện lúc nãy...
Mợ khẽ "ừ", siết chặt cánh tay ôm Vân.
– Ông Hai... ông... ông hôn em. Ở cổ, ở má, ở vai. Em cào ông, em chống cự... mà em... em thấy ghê tởm chính mình. Em thấy... dơ bẩn lắm, Mẫn à...
Mợ im lặng. Một hồi lâu, mợ mới nhẹ nhàng xoay Đình lại, đặt bàn tay ấm áp lên má cô.
– Em không hề dơ bẩn, nghe rõ chưa? Người sai là ông ta. Người đáng khinh là ông ta. Không một vết chạm nào của ác quỷ có thể làm mờ đi ánh sáng của em.
– Nhưng em thấy ghê lắm... em không muốn ai nhìn thấy em nữa...
– Vậy thì... để tui nhìn.
Mợ ngồi dậy, kéo nhẹ tay áo Đình xuống, nơi còn vết bầm trên vai. Mợ đặt lên đó một nụ hôn – không phải của dục vọng, mà là của tình thương. Một nụ hôn dịu dàng, run rẩy, như đang lau đi giọt nước mắt vô hình.
– Chỗ nào ông ta khiến em thấy nhục, tui sẽ thay bằng yêu thương. Chỗ nào em thấy lạnh lẽo, tui sẽ sưởi ấm. Em là Mẫn Đình của tui. Là người tui thương, không ai được phép chạm vào. Không ai được làm tổn thương.
– Chị không ghê em à...?
– Tui thương em. Không phải thương cái sạch sẽ – mà thương cả những vết đau, những lần em bật khóc, những khi em thấy mình nhỏ bé. Em hiểu không?
Đình bật khóc. Lần này không phải vì sợ hãi, mà vì được ôm trọn trong một tình thương không điều kiện.
Mẫn lau nước mắt, đặt tay lên ngực Đình.
– Ở đây còn đập là còn sống. Mà còn sống, thì còn xứng đáng được yêu.
– Chị ơi...
– Ờ. Tui đây. Từ giờ trở đi, mỗi khi em thấy tăm tối, em hãy nhớ... em là ánh sáng của tui.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top