Chương 1: Thương Nguyên

Tỉnh dậy sau cơn mơ, ngó đồng hồ thấy mới chỉ có 4h sáng, Thương Nguyên thở dài một hơi, gác tay lên trán.

- Giấc mơ kỳ lạ này... hôm nay là gì đây?

Thương Nguyên năm nay 16 tuổi, quốc tịch Việt Nam là một thiếu đang trong độ tuổi ăn tuổi lớn trong thế kỷ 21. Là một học sinh nhìn vẻ ngoài cao ráo, khí chất thư sinh.

Gương mặt tuấn tú, lãng tử mà kiên nghị. Nhưng kỳ quái ở chỗ nếu nhìn kỹ thì thấy hơi giống con gái. Yêu dị đến mức người đối diện khi nhìn kỹ mà phát hiện ra điều này thì đều phải dùng đến từ "tuấn mỹ" để miêu tả khuôn mặt của cậu ta.

Là con của một gia đình trung lưu trong xã hội, bố là quân nhân, mẹ là một nhà khảo cổ nghiên cứu lịch sử, cậu ta cũng như bao đứa trẻ khác hiện đang ở tuổi ăn, tuổi lớn và đến trường.

Vì không có thói quen nằm ráng nên Thương Nguyên ra khỏi giường, sau khi vệ sinh cá nhân thì thay đồ, xỏ giày chạy bộ ra công viên

- Thôi thì hôm nay đi sớm 30 phút vậy

Thương Nguyên trong học tập có thành tích khá, không phải vì cậu ta học được như thế mà là vì cậu ta không hứng thứ lắm trong việc bài vở, mọi thứ chỉ làm ở mức độ vừa đủ. Về lĩnh vực thể thao thì lại khá nổi bật với khả năng chơi tốt các môn thể thao, nhiều lần từng từ chối tham gia đề nghị của trường về việc gia nhập đội điền kinh của trường, chỉ thi thoảng có bổ sung đội hình vì thiếu người, nhưng điều đó cũng không thể phủ nhận tài năng của cậu trong lĩnh vực này.

Việc tập luyện mỗi ngày đặc biệt là buổi sáng đã trở thành thói quen từ năm 6 tuổi. Mỗi sáng chỉ là những bài tập đơn giản như chạy bộ ra công viên cách nhà 2km. Tập những bài tập rèn luyện cơ bắp và sức bền, cậu dành đến 30 phút cuối cùng giữ nguyên một tư thế, nhìn như một tư thế võ thuật nào đó, đến khi ánh hừng đông ló rạng đường chân trời cậu mới bừng tỉnh. Sau khi ổn định một chút rồi lại chạy về. Đến nhà mặt trời đã ló rạng, bước vào cửa đã nghe tiếng lạch cạch dưới bếp, cậu biết mẹ và dì Mai đã chuẩn bị bữa sáng.

- Sao hôm nay cậu đi sớm thế? Bỗng có tiếng nói truyền đến từ hướng phòng khách, ở đó một cô bé tầm tuổi cậu đang cầm một ly nước ép ngồi xem tivi.

- Bị tiếng ngáy đánh thức nên dậy luôn.

Cô bé đỏ mặt, nhảy ra khỏi sofa đến trước mặt Thương Nguyên khua tay múa chân.

- Muốn chết hả? Có mà cậu ngáy ấy, nhà chúng ta cách âm. Tôi có ngáy cũng làm sao cậu nghe được.

- Được rồi Huyền Linh, con đang thất lễ với cậu chủ đấy

Thương Nguyên quay qua nhìn thì đó là dì Mai đang bước ra túm cổ áo cô gái được gọi là Huyền Linh kèo về không cho cô bé làm loạn.

Dì Mai là người giúp việc trong nhà Thương Nguyên, bố mẹ Thương Nguyên tìm thấy hai mẹ con họ đang lang thang trong một góc của thành phố, ban đầu được thuê làm bảo mẫu cho Thương Nguyên từ khi 5 tuổi, Huyền Linh là con gái của dì, Huyền Linh lớn hơn Thương Nguyên một tuổi, sau này được gia đình Thương Nguyên cưu mang, Nhi năm đó được quyết định học cùng Thương Nguyên nên học kém một lớp so với tuổi thật.

Hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau. Vì lẽ đó mà dì Mai và con gái của bà được gia đình Thương Nguyên thu nhận và sống với nhau như người trong nhà. Từ thái độ của Huyền Linh có thể thấy hai chữ "cậu chủ" mà dì Mai gọi Thương Nguyên cũng chỉ là bông đùa, trêu chọc mà thôi.

- Về rồi thì tắm rửa, thay đồ ăn sáng rồi còn đi học. Phía sau bước ra một người phụ nữ khác. Đương nhiên đây là mẹ của Thương Nguyên, bà Ngọc Vân. Đồ đạc mẹ chuẩn bị sẵn trên phòng con rồi đây

- Những cái này con tự làm được mà. Thương Nguyên mang vẻ mặt bất lực nói

- Ối chà, ông con trai không biết dọn phòng của tôi mà cũng có thể tự làm được sao. Bà Vân che miệng cười trêu chọc.

Nghe vậy, Thương Nguyên hơi đỏ mặt chạy tót lên phòng, suy cho cùng vẫn là một thằng nhóc mới lớn, vẫn biết xấu hổ. Sau một lúc, bữa sáng xong xuôi, hai cô cậu trên một chiếc xe 50cc đến trường.

Đây là một ngôi trường trung học phổ thông top 2 của thành phố. Một ngôi trường mà trong đó cũng có rất nhiều loại người, có những người vì tài năng mà được tuyển vào và trợ cấp học phí, có người thì con nhà quan chức, có người khác là con của của những trưởng phòng, giám đốc của các công ty lớn nhỏ, nhưng có là ai, xuất thân là gì thì trong một ngôi trường sẽ luôn có những thành phần chuyên đi bắt nạt, nguồn cơn của những vụ bạo lực học đường. Ngôi trường nãy cũng không ngoại lệ. Trớ trêu thay, đối tượng bị nhắm đến hôm nay lại là Thương Nguyên.

Hai người bạn bước vào sân trường đã thấy một bầu không khí quái dị. Xa xa phía những dãy nhà, Thương Nguyên đã nhìn thấy Trần Hoàng Long đang đứng tại dãy phòng học B hướng bên trái cổng trường quăng ánh nhìn như đâm xuyên về phía cậu. Hắn là học sinh lớp 12 mới chuyển trường cách đây nửa tháng, hơn Nguyên 3 tuổi. Trở lại khoảng tuần trước, tên cùng mấy gã "đàn em" từng chặn đầu cậu và nói về việc cậu không được thân mật quá với Huyền Linh, thậm chí còn cảnh cáo cậu và lấy thế lực ra để uy hiếp. Hắn ta ỷ mình là cháu của một chủ tịch tập đoàn nước ngoài nào đó mới mở chi nhánh tại Việt Nam mà xem thường tất cả mọi người, ai ai cũng phải quỳ dưới đồng tiền của hắn.

Cũng khó trách, Huyền Linh vốn là một cô gái xinh đẹp đang trong độ tuổi đẹp nhất của một người con gái, sở hữu làn da trắng, gương mặt thanh tú, đôi môi hồng mọng luôn nở một nụ cười thân thiện. Sở hữu một dáng người cao ráo, những đường cong ẩn hiển dưỡi lớp đồng phục. Nhìn chung là một cô gái dậy thì vô cùng thành công. Một cô gái như thế không khó để thu hút những người tên con trai mới lớn xung quanh. Hơn nữa, không biết bằng cách nào hắn lại biết rất rõ hai người vốn không có mối quan hệ ruột thịt những vẫn sống chung một nhà.

Nghĩ cũng thật buồn cười, hai người vốn sống chung một nhà, lại còn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm không thua gì chị em ruột. Tên này lại muốn cậu không được thân mật với Huyền Linh, dù có muốn cũng không thể làm được.

Huyền Linh cũng cảm thấy có gì đó không đúng nhìn sang Thương Nguyên thì thấy biểu cảm của cậu có chút cợt nhả, nhìn theo ánh mắt thì cũng thấy Hoàng Long đang nhìn về phía này. Cảm nhận ánh mắt Huyền Linh đang nhìn về phía mình. Hoàng Long thay đổi thái 180 độ, vẻ mặt ôn hòa, nụ cười tỏa nắng nhìn về phía cô bé. Huyền Linh nét mặt cổ quái nhìn qua nhìn lại hai người rồi nói với Thương Nguyên

- Mình vô lớp trước, xong việc thì vô sau nha. Nói xong cô bé mang theo cặp sách của Thương Nguyên chậm rãi đi về hướng tòa nhà A hướng đối diện cổng trường

Huyền Linh vô cùng thản nhiên không có sự lo lắng nào khiến cho các bạn học xung quanh khi biết được tình huống cũng cảm thấy khó hiểu. Bọn họ làm sao mà hiểu được những gì Huyền Linh biết về Thương Nguyên, cách đây gần nửa năm cô đã chứng kiến một cảnh tượng mà dù có nhìn tận mắt cũng không chắc có thể tin là sự thật. Trải qua những chuyện đó

-Ừ, nhanh thôi. Thương Nguyên không nóng không lạnh trả lời.

Ánh mắt Hoàng Long nhìn như dán vào hình bóng xinh đẹp của Huyền Linh không chớp mắt, đợi đến khi cô bé khuất bóng vào phòng học mới dần rời ánh mắt về phía Thương Nguyên, khóe miệng dần vẽ lên một đường cong mang nặng vẻ khinh miệt, canh tay khẽ phất rảo bước về phía Thương Nguyên.

Đám đàn em phía sau nhìn thấy vậy cũng vội vã theo sau. Khuân viên sân trường rất rộng, mất gần 3 phút đám Hoàng Long mới đến được chỗ Thương Nguyên, Thương Nguyên vẫn đứng tại chỗ, khoanh tay trước ngực, đầu nghiêng về một bên nhìn điệu bộ rất chán nản, cộng thêm vẻ mặt cợt nhả hiện rõ khiến cho gã Hoàng Long nhìn thấy gân xanh nổi đầy mặt.

- Có vẻ lời tao nói không có trọng lượng với mày nhỉ? Hắn gằn giọng nói với Thương Nguyên

- Haizzz,tên dở hơi nhà anh có bộ não trâu đến mức không hiểu tiếng người nhỉ? Thương Nguyên vẫn giữ nguyên điệu bộ cợt nhả đó, giọng điệu cũng cợt nhả luôn

- Tên khốn....

- Tôi và Huyền Linh lớn lên cùng nhau, ở cùng một nhà, tình cảm so với người thân ruột thịt cũng không thua kém gì. Lần trước tôi cũng nói câu này rồi, không hiểu à?

- Hừ! Sống cùng một nhà thì sao chứ. Tao với em gái tao cũng không thân thiết như chúng mày đâu.

- Vậy thì có thể thấy thái độ làm người của anh tệ đến mức em gái của mình không thân nổi à?

Hoàng Long nghe vậy lại càng tức điên. Gằn từng chữ

- Hôm. Nay. Sau...

- Sau giờ học hôm nay hẹn anh tại sân thể chất, không đến thì tự biết mình là thằng hèn. Hắn chưa kịp nói dứt câu, Thương Nguyên đã ngay lập tức thay lời muốn nói.

Gã kia nghe xong cũng ngẩn người ra một lúc rồi phá lên cười, mấy tên đàn em thấy thế cũng cười phụ họa. Tuy hắn cười nhưng nghe cứ như hắn phải cố để cười vậy. Cười xong, Hoàng Long còn giả vờ lau nước mắt giống như hắn ta vừa nghe một câu chuyện rất hài hước mà không thể nhịn cười nổi vậy.

- Con mẹ nó, tụi mày nghe nó nói không? Hắn quay qua nhìn mấy tên đàn em hỏi một cách tục tĩu. Nếu mày chủ động tìm chết thì tao thành toàn cho, sau giờ học tao đợi mày.

Nói rồi hắn quay người hướng về phía lớp học, rời đi. Thấy Hoàng Long đã đi xa, mọi người quanh đó nam có nữ có, từ lớp 10 đến lớp 12 đều quây quanh Thương Nguyên hỏi thăm, tuy chỉ là tân sinh mới chuyển cấp nhưng từ tướng mạo, năng lực cho đến nhân phẩm mà cậu đã biểu lộ với mọi người từ đầu năm học đến giờ mà danh vọng và độ hảo cảm của mọi người dành cho cậu không hề ít. Thương Nguyên cũng tranh thủ bước về lớp của mình, vừa bước đi vừa ứng phó với những câu hỏi và đáp lại sự lo lắng của các bạn dành cho mình.

Vừa bước vào lớp cũng là lúc chuông reo báo hiệu bắt đầu buổi học, cậu và Huyền Linh học cùng lớp và cũng ngồi cùng bàn, vừa vào đến lớp đã thấy cô nàng ngồi thả hồn ra cửa sổ, tâm thế không có chút gì là lo lắng. Nhìn thấy Thương Nguyên cô bé mìm cười, vừa vào chỗ đã bị cô hỏi tình hình. Cậu cũng không chút dấu nói về việc sau giờ học hôm nay.

- Vậy chắc mình về trước

- Cậu không lo lắng gì à?

- Lo? Lo cho ai đây?

Vẻ mặt Huyền Linh cổ quái mang phần trêu tức, cô bé nói tiếp:

- Mình nên lo cho Hoàng Long không bị cậu đánh chết hay lo cho cậu đừng đánh chết Hoàng Long? Đương nhiên mình cũng hiểu cậu là người có chừng mực nên cũng không quá lo lắng về hậu quả. Chỉ là gia thế tên không nhỏ, sau chuyện này có lẽ chúng ta khó yên ổn được trong một khoảng thời gian.

- Hồng nhan thì họa thủy. Haizzza.

Huyền Linh khẽ lườm Thương Nguyên một cái, hai người nhìn nhau rồi cùng phá lên cười.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top