Chương 2 : Thần Hi


Thứ nhất, bên ngoài đưa tin Thịnh Thần Hi tao nhã lễ độ, khiêm tốn có tiếng. Trên thực tế, hắn chẳng qua lười nhiều lời với bọn họ. Dùng nguyên lời của bản tôn mà nói chính là: "Tôi đời nào lại đi tán gẫu mấy thứ vô dụng cùng những người này, bảo bọn họ cút đi." Ngắt điện thoại của thư ký riêng, ngẩng đầu nhìn Thường Manh nói: "Sao thế? Đồ ăn không ngon sao?"

A Manh được quan tâm vừa mừng vừa lo, hơn nữa —- người này cẩn thận vẫn hơn!

Thứ hai, Thịnh Thần Hi rất khôi ngô, ai ai cũng biết. Cho dù là Thường Manh – người trước giờ chẳng có trình độ cảm nhận đàn ông, cũng cảm thấy dù về sau quý ông nọ có phá sản, chỉ dựa vào khuôn mặt đó, vóc dáng đó, đôi chân dài đó, khí chất đó, cứ thế mà phát đại tài no problem!

Mà Thịnh Thần Hi cũng ý thức được điểm mạnh của mình, hắn tuy rất khiêm tốn, rất trầm tĩnh, rất tao nhã, chẳng thèm so bì độ anh tuấn với người khác, nhưng lúc thấy cô bạn gái đáng yêu của mình đang cảm thán về thằng cha nào đó trên tivi: "Ngôi sao này đẹp trai quá đi mất", hắn sẽ kêu: "Hừ."

Thứ ba, Thịnh Thần Hi rất trẻ, báo chí bên ngoài đưa tin khoảng 30 tuổi, trên CMND là 26 tuổi. Thực tế lại là 28 tuổi. Tại sao lại phức tạp như thế hở?

Căn nguyên là, có một lần Thường Manh giở báo xem, lật đến đoạn viết người gánh vác nhà họ Thịnh hiện tại – Thịnh Thần Hi gần 30 tuổi, bản lĩnh cùng năng lực đã khiến nhiều lão cổ hủ khiếp đảm, sự phát triển của nhà họ Thịnh sau 10 năm cực thịnh thế nào không cần nói cũng biết, blah blah...

Khi ấy Thường Manh yếu ớt hỏi một câu, "E hèm, Thịnh Thần Hi này, anh 30 rồi à?"

Bởi Thịnh Thần Hi rất bận, vì thế rất nhiều cuộc "hẹn hò" đều ở phòng làm việc của hắn.

Thịnh Thần Hi rời mắt khỏi cặp tài liệu liếc một cái, hơi nhếch mi nói: "Sao thế? Chê tôi già sao?"

"Không không không không..." Thường Manh thầm nói trong lòng: Hơn mình 6 tuổi, theo truyền thuyết thì có lục xung [2], không được, phải đi xem tướng số thôi. Chung quy mà thật sự xung khắc với anh ta, mình nhất định chơi không lại hắn!

Mà Thịnh Thần Hi hơi híp mắt, hôm sau ném cho người nào đó thẻ CMND.

Thịnh Thần Hi, sinh năm nào... 26 tuổi??

Không thể nào? Ngẩng đầu nhìn soái ca trước mặt.

Đối phương đáp: "Hơn em hai tuổi. Có ý kiến gì cứ nói."

Ai mà dám!

Còn sau này Thường Manh được biết, thực tế trước đây trên thẻ CMND của Thịnh Thần Hi là 28 tuổi, cũng chính là tuổi thực, cô nói xong câu "Anh 30 tuổi rồi à?" hắn mới đi sửa tuổi trên thẻ thành "26 tuổi".

Thế nên mới nói, thằng cha này... phải dè chừng! Ngay cả "quy định pháp luật" hắn cũng coi thường, nếu về sau hắn muốn cho cô game over, giống kiểu cắt rau ấy, thì hắn hoàn toàn có khả năng không phải gánh "trách nhiệm hình sự".

Chẳng qua Thường Manh phòng bị đến cuối cùng lại chính là phòng bị tiến đến hôn nhân.

Mà đám cưới này, cũng là cô đưa ra.

Vào lúc ấy, trong khung cảnh ấy, Thịnh Thần Hi nói: "Manh Manh, chúng ta hẹn hò đến giờ, gần nửa năm, cơm đã ăn, phim cũng đã xem, tay cũng đã nắm, hôn cũng đã hôn, tiếp đến em nói nên làm gì?"

Thường Manh khi đó đang cắn miếng khoai, giở đống tài liệu y học, trả lời: "Kết hôn thôi."

Đối phương thỏa mãn, gật đầu, "Nếu em đã tha thiết muốn kết hôn với tôi đến thế, vậy thì cưới thôi."

"Két két" Tiếng miếng khoai vỡ vụn.

"Em không..."

"Ừm?"

"..."

Quay trở về với hiện tại. Một tuần sau lễ cưới của Thường Manh và Thịnh Thần Hi, A Manh lần thứ N ngắt điện thoại của cô bạn thân nào đó.

"Hợp" dẫu sao vẫn có thể diện hơn "bị lừa dễ dàng"! Lại nói quả thực cũng hợp mà, hòa hợp "nam tôn nữ ti". [3]

Thường Manh "tâm sự ngổn ngang" quay đầu tiếp tục sắp xếp đồ đạc tân gia. Quần áo cũng đã treo lên. Giờ là một đống lớn các thứ đồ có giá trị của Thịnh Thần Hi... sách vở, đồ sưu tầm, tác phẩm nghệ thuật.

Nhưng lúc Thường Manh giở một cuốn album, cô thích chí vô cùng, bèn ngồi trên thảm lật xem.

Vừa giở đến đoạn Thịnh Thần Hi hồi tiểu học, đương sự bước vào.

Đối phương hơi cau mày, "Sao lại ngồi dưới đất?"

A Manh: "Thịnh, Thịnh Thần Hi, hồi tiểu học anh học cùng một trường với em hả??"

Thành Thần Hi nhìn cuốn album trên tay cô, liền hiểu ra, "Ừm".

Đồng chí A Manh đột nhiên nghĩ đến một khả năng vô cùng kinh hãi, "Không phải là... hồi tiểu học, lúc đó, anh chính là một trong mấy cậu nhóc đánh nhau vì em đấy chứ?!" Nếu không sao lại vô duyên vô cớ nhìn trúng cô, sau đó còn kết hôn nữa?

Thịnh Thần Hi ngẩn người, cực kì khinh thường "chậc" một tiếng, "Ai có thời gian đi đánh nhau vì em. Anh chỉ đứng bên cạnh xem trò vui mà thôi."

"..."

Cưới xong H.

"Thịnh, Thịnh đại ca, tiểu nữ mới đến, ngài nhất định phải hạ thủ lưu tình."

"Ừm."

"..."

"..."

"Vào chưa?"

"... Chưa!"

"Ưm... vậy anh tiếp tục đi."

"..."

"Thịnh tổng, em sai rồi! Ngài nhẹ, nhẹ chút."

"Chậc, nãy vừa nói chậm quá, giờ lại muốn nhẹ chút. Sao nhiều chuyện thế. Rốt cuộc em muốn nhanh hơn hay nặng hơn?"

"..."

Hôm sau A Manh không xuống giường. Thầy phụ trách của cô gọi điện đến, Thịnh tổng nghe.

Thầy phụ trách: "Thường Manh à, sao hôm nay không đến trường?"

Thịnh tổng: "Cô ấy bị thương."

Thầy phụ trách: "Sao lại bị thương??"

Thịnh tổng: "Tai nạn lao động" [4] (Phiên dịch viên: Bị thương vì chồng = =!)

Thầy phụ trách: "Bị thương thì kêu cô ấy nghỉ ngơi hai ngày vậy! Nhưng nếu là tai nạn lao động, phải đi kiểm tra để thanh toán với cơ quan nhé."

Thịnh tổng lật một trang tài liệu công việc, "Kiểm tra rồi. Không có việc gì thì cúp đây."

Tút —–

Thầy phụ trách: "..."

Thầy phụ trách: "Ai vậy nhỉ? Sao ngạo mạn thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: