Chương 4: Mệnh lệnh thứ nhất
Tuy Lưu Vũ Đồng động lòng, nhưng muốn nói đáp ứng làm thị nữ cho Lăng Hàn, là chuyện không thể nào. Nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nói:
- Đổi điều kiện khác!
Lăng Hàn khẽ mỉm cười, nói:
- Hiện tại ngươi là Tụ Nguyên tầng tám đỉnh phong a, ta cho ngươi hai câu khẩu quyết, tính là thành ý của ta: Tam âm tụ nguyên, đạo tân đồ, tam hoa tụ đỉnh, phá lăng tiêu!
Mới đầu Lưu Vũ Đồng không để ý lắm, tên này chỉ là Luyện Thể tầng hai, có thể đưa ra khẩu quyết kinh người gì, tám phần mười là cố làm ra vẻ thần ẩn mà thôi. Nhưng khi nàng nghe hai câu khẩu quyết này, nguyên lực liền rục rịch, thật giống như cánh cửa của Tụ Nguyên tầng chín đang mở ra.
Sắc mặt của nàng không khỏi thay đổi, tuy nàng biết mình tất có thể đột phá đến Tụ Nguyên tầng chín, bất quá thời gian này phải ở sau một tháng, nhưng hiện tại, nàng có cảm giác mãnh liệt, chỉ cần một ngày, không, thậm chí hiện tại nàng liền có thể bế quan tiến hành đột phá.
Đây cũng quá khuếch đại a, chỉ là hai câu khẩu quyết mà thôi.
- Đây chính là hai câu quy tắc chung trong Tam Âm Huyền Công, thế nào?
Lăng Hàn cười cười, kế tiếp một câu, hắn lên giọng nói.
- Làm thị vệ của ta, ta dạy cho ngươi thần công vô thượng!
Phốc!
Bốn người Lăng Trọng Khoan đều phun ra ngoài, không nhịn được muốn cười ha ha.
Không phải sao, còn có sự tình càng thêm buồn cười hơn sao? Chỉ là một tên phế vật, lại muốn thu thiên tài của Hổ Dương Học Viện làm thị vệ, còn nói muốn truyền thần công vô thượng? Cái da trâu này là thổi phá thiên a.
Ngu xuẩn không tự lượng sức, quả thực là chê cười!
Vài tên thị nữ cũng che miệng nhỏ, các nàng đương nhiên biết ngọn nguồn của Lăng Hàn, chỉ nhìn thái độ của bọn người Lăng Trọng Khoan đối với Lưu Vũ Đồng liền biết, thân phận của cô gái này cao quý cỡ nào.
Sắc mặt của Lưu Vũ Đồng lạnh lẽo, thân hình lướt ra, đã đi tới trước người Lăng Hàn, tay phải thành trảo, nắm lấy cổ của hắn. Nàng lạnh lùng nói:
- Nói Tam Âm Huyền Công ra, bằng không ta giết ngươi!
Lăng Hàn dám nói điều kiện với đối phương, tự nhiên phải ngờ tới đối phương sẽ có phản ứng như thế, hắn chỉ cười nói:
- Giết đi, không bao lâu nữa, ta có thể ở trên đường Hoàng Tuyền nhìn thấy ngươi, kết bạn đồng hành!
Tay của Lưu Vũ Đồng siết càng chặt, đừng nhìn năm ngón tay của nàng như ngọc, nhưng hiện tại lại như thiết trảo, chụp đến Lăng Hàn không thở nổi, rất nhanh, sắc mặt của hắn liền đỏ bừng lên, tròng mắt xuất hiện tơ máu, tứ chi không khỏi co giật.
Bốn người Lăng Trọng Khoan đều không có ý định nhúng tay, ước gì Lưu Vũ Đồng giết chết Lăng Hàn.
- Có nói hay không?
Lưu Vũ Đồng hơi lỏng tay một chút.
Lăng Hàn mạnh mẽ nở nụ cười, nhưng mà kiên định lắc đầu.
Hiện tại, Lăng gia đối với hắn mà nói vạn phần nguy hiểm, hắn nhất định phải có một bảo tiêu cường đại, tuyệt không phải Lưu Vũ Đồng hứa hẹn điều kiện gì cho hắn đều được, chỉ có để quý nữ này thiếp thân bảo vệ mới được a.
Hiện tại hắn thiếu nhất chính là thời gian, chỉ cần để hắn trưởng thành, chỉ là Lăng gia lại tính cái gì?
Lưu Vũ Đồng lại gia lực, thân thể của Lăng Hàn bắt đầu co giật kịch liệt, sau đó đột nhiên ngừng lại, tứ chi không còn động tĩnh.
Thật ngoan cường!
Lưu Vũ Đồng thở dài, nguyên lực tuôn ra, kích hoạt nhịp tim của Lăng Hàn, "Hô" một tiếng, Lăng Hàn mở mắt, hô hấp từng ngụm từng ngụm.
- Ba năm!
Lưu Vũ Đồng nói.
- Nhiều nhất ba năm, ba năm này, ta có thể nghe ngươi ra lệnh!
Ba năm sau, nàng hai mươi tuổi, nếu như không có một ngủ không tỉnh, vậy nàng sẽ triệt để tự do.
Phốc, bốn người Lăng Trọng Khoan lại phun ra ngoài, nhưng lần này là khiếp sợ cùng mờ mịt.
Lẽ nào lỗ tai của bọn họ xảy ra vấn đề, sao giống như nghe Lưu Vũ Đồng nói đáp ứng rồi? Đáp ứng làm thị vệ của Lăng Hàn? Làm thủ hạ cho một tên phế vật?
Cái này... cái này... cái này... cái này... cái này nhất định là nghe lầm, tuyệt đối như vậy!
Lăng Hàn xoay người lại, lộ ra một nụ cười, giơ tay lên nói:
- Một lời đã định!
Ba năm, đủ để hắn trưởng thành, chí ít có thể vượt xa đám người Lăng Trọng Khoan, không cần lo lắng có nguy hiểm tính mạng.
Đùng!
Lưu Vũ Đồng cũng đưa tay ra, cùng hắn đối chưởng, đây là ước định của Võ Giả.
Thật mềm!
Thời điểm vỗ tay với đối phương, trong lòng Lăng Hàn không khỏi rung động, tuy hắn từng là cường giả Thiên Nhân Cảnh, càng là đan đạo đại sư, kiếp trước không biết có bao nhiêu mỹ nữ tuyệt sắc đầu hoài tống bão, nhưng hiện tại cùng tiền thân dung hợp linh hồn, tựa hồ cũng biến thành trẻ tuổi kích động, cảm xúc mãnh liệt cháy hừng hực, để hắn thật giống như trở lại năm mười sáu tuổi.
Lăng Hàn hưởng thụ thay đổi như vậy, đây là ý nghĩa của sinh mệnh.
- Lưu tiểu thư, không nên nghe tiểu súc sinh này nói hưu nói vượn, chúng ta nói chính sự a.
Lăng Trọng Khoan chen lời nói, hắn không muốn Lăng Hàn tiếp tục quấy rối nữa. Còn có Trương Viễn kia, thật là một tên ngu xuẩn, ngay cả một phế vật cũng trông không được, trở lại liền làm thịt hắn!
- Đại chấp sự.
Lăng Hàn lạnh lùng nhìn sang.
- Tiêu chuẩn đi Hổ Dương Học Viện này, chính là cha ta dùng tính mạng đổi lấy, hiện tại cha ta đang ở trong Tử Quang Địa cốc liều mạng, ngươi lại vô liêm sỉ đoạt tiêu chuẩn này đi, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?
- Làm càn, lại dám nói chuyện với lão phu như vậy?
Lăng Trọng Khoan quát to.
Trước đó Lưu Vũ Đồng không để việc này ở trong lòng, nhưng vừa rồi đã có ước định với Lăng Hàn, thái độ của nàng tự nhiên thay đổi, mở miệng nói:
- Lăng chấp sự, cái này đến cùng là chuyện gì xảy ra, ta cần một câu trả lời thỏa đáng!
Lăng Trọng Khoan có thể bỏ qua Lăng Hàn, nhưng Lưu Vũ Đồng lại không được.
Người ta là đại biểu của Hổ Dương Học Viện, thực lực càng trên hắn, hắn có tư cách gì bỏ qua Lưu Vũ Đồng?
Hắn vội vàng nói:
- Sự tình là như vậy, người này là con trai của Hàn gia gia chủ Lăng Đông Hành, nên Lăng Đông Hành động tư tâm, lén lút dành tiêu chuẩn cho hắn, ta chỉ là xuất phát từ đại cục, để tiêu chuẩn này phát huy ra tác dụng chân chính!
- Xuất phát từ đại cục?
Lăng Hàn cười gằn.
- Lăng Trọng Khoan, ngươi còn biết xấu hổ hay không? Cái tiêu chuẩn này là phụ thân ta dùng tính mạng đổi lấy, cùng gia tộc có quan hệ gì, cần ngươi đến bận tâm? Ngươi chỉ là muốn giao tiêu chuẩn này cho Tôn Tử của mình, ngày sau tu vi vượt qua cha ta, do đó trợ giúp ngươi đoạt vị trí Gia chủ mà thôi.
- Đã làm kỹ nữ, lại muốn lập đền thờ trinh tiết, vô liêm sỉ, không biết xấu hổ đến cực điểm!
Thấy Lăng Hàn mắng to, Lăng Trọng Khoan tức giận đến cả người run rẩy, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
- Tiểu súc sinh, ngươi thật to gan, dám nhục mạ lão phu?
Lăng Trọng Khoan phẫn nộ.
Lại bị một tên phế vật chỉ vào mũi mắng, nếu như hắn không trọng phạt Lăng Hàn, chắc chắn sẽ tức ra nội thương.
Lăng Hàn chỉ cười nhạt, quay đầu nói với Lưu Vũ Đồng:
- Ta đối với tiến vào Hổ Dương Học Viện hoàn toàn không có hứng thú, cái giao dịch này bỏ qua, để Hổ Dương Học Viện bồi thường chút linh dược thay thế.
- Có thể!
Lưu Vũ Đồng gật đầu, toàn lực bồi dưỡng một tên học sinh, cũng phải bỏ ra lượng lớn linh dược.
- Không!
Lăng Trọng Khoan lập tức kêu to.
- Cái tiêu chuẩn này là của Mộ Vân, các ngươi ai cũng cướp không đi.
- Lão cẩu, lỗ tai của ngươi có vấn đề sao, cái này rõ ràng là tiêu chuẩn của cha ta đổi lấy, cùng ngươi có quan hệ gì?
Lăng Hàn giễu cợt một tiếng, sau đó nhìn về phía Lưu Vũ Đồng nói.
- Tiếp đó, là mệnh lệnh thứ nhất ta truyền đạt cho ngươi.
Hắn dừng một chút, nói:
- Hạn chế lão cẩu này cho ta, ta muốn đánh lão già không biết xấu hổ này mấy bạt tai!
Lưu Vũ Đồng chỉ hơi chần chờ một hồi, liền gật đầu nói:
- Được!
Lăng Hàn đã biểu đạt thành ý, cho nàng hai câu khẩu quyết quý giá, nàng tự nhiên cũng nên lấy ra thành ý.
Cái gì, Lưu Vũ Đồng thật đáp ứng làm thị vệ của Lăng Hàn?
Thị vệ nghe rất cao, kỳ thực chỉ là tùy tùng, là hạ nhân! Đường đường thiên tài của Hổ Dương Học Viện, lại sẵn sàng làm thị vệ cho người khác, đây là chuyện khó mà tin nổi cỡ nào?
Nhưng sự thực chính là như vậy, Lưu Vũ Đồng đã đứng lên, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lăng Trọng Khoan, thân thể uyển chuyển mềm mại bắt đầu tỏa ra chiến ý mãnh liệt.
- Lưu sư tỷ, ngươi không nên bị tên tiểu tử này lừa gạt!
Lăng Mộ Vân thì ở một bên kêu la, trên mặt tràn ngập khiếp sợ, làm sao cũng không thể nào tiếp thu được nữ nhân thiên tư thông tuệ như Lưu Vũ Đồng, lại bị lời chót lưỡi đầu môi của Lăng Hàn lừa gạt!
Đặc biệt là, mỹ nhân tuyệt sắc kia vẫn là hắn cật lực muốn theo đuổi, hiện tại càng như ăn một vạn con ruồi, phiền muộn không thôi.
- Ngươi là bó tay chịu trói, hay đợi ta ra tay?
Lưu Vũ Đồng từ tốn nói.
*CHƯƠNG 5 : Đánh đau lão cẩu
Lưu Vũ Đồng có tự tin tuyệt đối, nàng là Tụ Nguyên tầng tám, mà Lăng Trọng Khoan chỉ là Tụ Nguyên tầng sáu, đừng nhìn chỉ kém hai tầng, nhưng một cái là Tụ Nguyên hậu kỳ, một cái lại là trung kỳ, chênh lệch tới một giai đoạn lớn.
Lăng Trọng Khoan vừa giận vừa sợ, nói:
- Lưu tiểu thư, ngươi thật muốn giúp tiểu súc sinh này?
- Lão cẩu, miệng sạch sẽ một chút.
Lăng Hàn ở một bên thong thả nói.
Lời này không khỏi để bốn người Lăng Trọng Khoan tức chết, ngươi một mực hô lão cẩu, lại muốn miệng người khác sạch sẽ một chút, thực sự là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn sao?
Quá bá đạo.
Lăng Hàn cười nhạt, hắn bá đạo thì đã làm sao? Kiếp trước hắn nổi danh bao che khuyết điểm, bênh người thân không cần đạo lý, ở trước mặt người ngoài, hắn nhất định sẽ bảo hộ người mình, sau đó, là đúng hay sai chúng ta đóng cửa lại nghiên cứu.
Cả nhà Lăng Trọng Khoan khinh người quá đáng như vậy, hắn muốn nhịn cũng không được.
Lưu Vũ Đồng không hề trả lời, thân thể mềm mại nhẹ nhàng nhảy ra ngoài, đánh về phía Lăng Trọng Khoan, cả người như tiên nữ hạ phàm, không mang theo một tia hỏa khí, có vẻ xuất trần tuyệt tục.
Nhưng Lăng Trọng Khoan tuyệt đối không có cảm giác như vậy, mồ hôi lạnh trên trán đã cuồn cuộn chảy xuống, hắn là Tụ Nguyên trung kỳ, đối phương là hậu kỳ, đây là một hồng câu không thể vượt qua.
Nhưng Lăng Trọng Khoan không muốn bị Lăng Hàn bạt tai chút nào, bởi vậy hắn nhất định phải phản kích, dầu gì cũng phải chạy đi a.
Oành!
Hắn triển khai Lăng gia tuyệt học Tam Khoa Thủ, nghênh đón Lưu Vũ Đồng.
Đây là một môn võ kỹ Hoàng Cấp trung phẩm, cũng là một trong tam đại tuyệt học của Lăng gia, Lăng gia chính là dựa vào ba môn tuyệt học này leo lên vị trí Thương Vân Trấn nhị đại gia tộc, uy lực tự nhiên đáng sợ.
Đáng tiếc, đối thủ của hắn là Lưu Vũ Đồng.
- Tiểu Chiết Mai Thủ!
Băng sơn mỹ nhân quát khẽ một tiếng, tay nhỏ lật nhẹ, động tác tao nhã đến không cách nào hình dung, nhưng uy lực lại cực kỳ đáng sợ, tay nhỏ xẹt qua, Lăng Trọng Khoan chỉ có thể từng bước lùi về sau, khuôn mặt già nua trở nên đỏ chót.
Tiểu Chiết Mai Thủ, võ kỹ Hoàng Cấp thượng phẩm!
Tu vi bị áp chế, võ kỹ bị áp chế, muốn nói Lăng Trọng Khoan có ưu thế gì, đó chính là kinh nghiệm chiến đấu mấy chục năm của hắn. Nhưng vấn đề là, Lưu Vũ Đồng là thiên tài võ đạo, kinh nghiệm xác thực không đủ, nhưng đối với chiến đấu lại có ngộ tính kinh người, hoàn toàn có thể bù đắp kinh nghiệm thiếu hụt.
Lăng Trọng Khoan làm sao có thể bất bại?
Vẻn vẹn chỉ năm mươi, sáu mươi chiêu, Lăng Trọng Khoan liền bị hạn chế, đan điền bị phong chế, nguyên lực không cách nào vận chuyển, so với người bình thường chẳng mạnh đi đâu.
- Gia gia!
- Phụ thân!
Ba người Lăng Mộ Vân đều hét lớn, muốn xông lên, rồi lại khiếp sợ thực lực của Lưu Vũ Đồng, chỉ có thể trợn mắt nhìn Lăng Hàn. Bọn hắn không hối cải chút nào, chỉ cảm thấy tất cả những thứ này đều là Lăng Hàn sai.
Nếu Lăng Hàn không xuất hiện, sao sẽ chuyển biến như thế này.
Lăng Hàn nhìn về phía Lưu Vũ Đồng nói:
- Ngươi hơi thay đổi phong cách xuất thủ một chút, sức chiến đấu sẽ càng mạnh hơn. Tỷ như chiêu thứ mười bảy, chỉ cần tay phải của ngươi thấp xuống phía dưới, tay trái tâng lên hai tấc, thì đã có thể hạn chế đối thủ.
Mới đầu Lưu Vũ Đồng không phục, nàng chỉ cho rằng Lăng Hàn tìm được kho báu nào đó thời thượng cổ, được một số bí thuật cao cấp, lúc này mới có thể dựa vào hai câu khẩu quyết để cho cửa ải của mình buông lỏng, muốn đột phá.
Nhưng nàng hồi ức chiến đấu lúc trước một lát, sắc mặt không khỏi biến đổi, bởi vì Lăng Hàn nói đúng, vừa nãy chỉ cần nàng làm theo lời của Lăng Hàn, có thể để cho chiến cuộc kết thúc càng nhanh hơn.
Nàng không khỏi có chút kính nể Lăng Hàn, ánh mắt này thật đáng sợ.
Lăng Hàn cười ở trong lòng, hắn là ai? Vương giả võ đạo vạn năm trước, chẳng lẽ còn thu không phục một tiểu cô nương? Hắn đi tới trước người Lăng Trọng Khoan, vung tay phải lên cao.
- Tiểu súc sinh, ngươi dám!
Lăng Trọng Khoan trợn mắt nói, nếu như hắn bị Lăng Hàn bạt tai, sau này còn có mặt mũi gặp người sao?
Đùng!
Lăng Hàn không chút do dự đánh xuống, cho Lăng Trọng Khoan một bạt tai.
Hí!
Ba người Lăng gia, năm tên thị nữ đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh, đánh thật, đánh thật rồi, đường đường Lăng Gia Đại chấp sự, lại bị một phế vật bạt tai ở trước mặt mọi người.
- Tê, chẳng trách da mặt của lão cẩu này dầy thế, tay của ta cũng đánh đau.
Lăng Hàn nhe răng nói.
Đây là tự nhiên, Luyện Thể Cảnh là lấy nguyên lực rèn luyện mỗi bộ phận của thân thể, để mỗi một khối bắp thịt đều tràn ngập nguyên lực, đấm một quyền, đá một cước, liền có thể bùng nổ ra sức mạnh đáng sợ.
Lăng Trọng Khoan đã là Tụ Nguyên Cảnh, đi qua giai đoạn luyện thể hoàn chỉnh, bởi vậy mặt của hắn tự nhiên được nguyên lực rèn luyện hoàn toàn, Luyện Thể trung kỳ toàn lực đánh, cũng chưa chắc tổn thương hắn, chỉ có thể làm hắn đau, chảy chút máu, nhất định phải dùng binh khí mới có thể tổn thương được.
Nhưng hiện tại không phải vấn đề tổn thương hay không tổn thương, mà là mất mặt a!
Bị một phế vật Luyện Thể tầng hai bạt tai, hơn nữa còn ở trước mặt năm tên thị nữ, đây là nhục nhã thế nào? Truyền đi, hắn còn mặt mũi gì gặp người?
Trong mắt của Lăng Trọng Khoan muốn phun ra lửa, quát:
- Tiểu súc sinh, việc này sẽ không kết thúc như thế, ngươi nhất định sẽ hối hận, nhất định!
- Ai, lại ở trước mặt thị vệ của ta uy hiếp ta, thực sự là ngu ngốc!
Lăng Hàn thở dài, nói với Lưu Vũ Đồng.
- Có người uy hiếp chủ nhân của ngươi, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?
Khuôn mặt của Lưu Vũ Đồng cũng hơi co giật, nàng là hòn ngọc của Lưu gia, đâu thể nào thích ứng làm thị vệ cho người khác? Nhưng dù sao nàng vẫn là người thủ tín, lập tức nói:
- Muốn ta giết hắn không?
Lời này vừa ra, hai đứa con trai của Lăng Trọng Khoan cùng Lăng Mộ Vân đều sợ hết hồn, Lăng Trọng Khoan là người tâm phúc của bọn họ, nếu như Lăng Trọng Khoan chết, vậy quyền uy của bọn họ ở Lăng gia cũng sụp đổ.
Lăng Hàn cười lắc đầu, nói:
- Con chó già này là của phụ thân ta, nên để phụ thân ta tự tay giải quyết. Có điều...
Hắn nâng một bàn chân.
- Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha!
Oành, hắn nâng chân đạp vào mặt Lăng Trọng Khoan, một tiếng nặng vang lên, Lăng Trọng Khoan phun ra mấy cái răng và máu tươi.
- Lão cẩu, phụ thân ta liều mạng đi mạo hiểm, ngươi lại đoạt hi vọng của hắn, ngươi nói ngươi có nên đánh hay không?
- Ngươi có con trai cháu trai, phụ thân ta không có sao?
- Ngày hôm qua ngươi dùng thục lực áp đảo, đánh ta trọng thương, đây là thái độ của một trưởng bối nên có sao? Nếu ngươi không biết xấu hổ, không muốn làm trưởng bối, sao ta phải cho ngươi mặt mũi, coi ngươi là trưởng bối?
Lăng Hàn nói một câu liền đánh một gậy, sau mấy gậy, Lăng Trọng Khoan đã tóc tai bù xù, trên mặt đều là máu tươi, răng chí ít rơi mất một nửa.
Có điều, đừng nhìn dáng dấp của hắn thê thảm, nhưng lấy sức sống mãnh liệt của võ giả, chỉ cần không bị nội thương, ngoại thương nặng đến đâu cũng có thể khép lại rất nhanh, nên Lăng Hàn đánh thoải mái, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ thất thủ đánh chết đối phương.
Lăng Trọng Khoan đã không lên tiếng nữa, hắn âm thầm thề ở trong lòng, chờ ngày sau có thực lực trấn áp Lăng Đông Hành, nhất định phải lăng trì hai cha con này.
- Đánh đến mỏi tay a!
Lăng Hàn ném gậy nói.
- Vũ Đồng, theo ta ra ngoài một chuyến.
Vũ... Vũ Đồng?
Lưu Vũ Đồng nhất thời run lập cập, cái xưng hô này làm cho nàng cảm giác thật buồn nôn.
*CHƯƠNG 6 : Thiên dược các
Lăng Hàn và Lưu Vũ Đồng đi ra cửa, ba người Lăng Mộ Vân muốn ngăn, nhưng căn bản không dám ra tay, ngay cả Lăng Trọng Khoan cũng bị đánh bại, Lăng gia còn có ai là đối thủ?
Trừ khi Lăng Đông Hành trở về.
Nhưng coi như Lăng Đông Hành trở về, hắn sẽ giúp bên nào? Cái này không phải chuyện rõ rành rành sao.
Sắc mặt của năm tên thị nữ cũng vô cùng đặc sắc, các nàng nhìn thấy một màn kịch, đủ các nàng thổi trên ba năm.
- Đi đâu?
Sau khi ra Lăng gia, Lưu Vũ Đồng hỏi Lăng Hàn.
- Thiên Dược Các.
Lăng Hàn thuận miệng nói.
Lưu Vũ Đồng nha một hồi, nàng cho rằng Lăng Hàn muốn phối dược cho mình, dù sao nàng là "bệnh nhân" nha.
Hai người đi rất nhanh, chỉ gần mười phút liền đến.
Thiên Dược Các là một thế lực rất lớn, ở mỗi một thành thị của Vũ Quốc đều có chi nhánh, còn ở ngoài Vũ Quốc có hay không, giới hạn ở tri thức của tiền thân, hắn cũng không rõ ràng. Nói tóm lại, dược liệu, đan dược của Thiên Dược Các là đầy đủ nhất, nếu như ở đây cũng không mua được, như vậy ở chỗ người khác khẳng định cũng không mua được.
Lăng Hàn vào dược các, đi tới trước một bệ cửa, phía sau ngồi một nữ tử tuổi thanh xuân, dáng dấp tương đối xinh đẹp. Thấy Lăng Hàn đi tới, nàng lập tức đứng lên, dịu dàng nở nụ cười, nói:
- Chào hai vị, ta tên Tiểu Đào, rất vinh hạnh phục vụ hai vị.
Nàng chăm chú nhìn Lưu Vũ Đồng mấy cái, dù sao cô gái này không phải đẹp đẽ bình thường, ngay cả nàng thân là nữ nhân, cũng có chút không dời mắt nổi.
Lăng Hàn gật gù nói:
- Ta muốn Tử Hà Thảo, Kha Lam Quả, Bách Niên Chu Trúc, Hồng Diệp Thự, Lạn Diệp Khô Thụ Căn.
Tiểu Đào mờ mịt, nàng làm ở đây hơn hai năm, nhưng xưa nay chưa từng nghe nói năm loại dược liệu kia. Nàng run lên một hồi, mới nói:
- Hai vị khách nhân, thực sự không phải, năm loại dược liệu này, ta nghe cũng chưa từng nghe, các ngươi chờ chút, ta giúp các ngươi đi hỏi.
- Có thể.
Lăng Hàn gật gù, năm loại dược liệu này xác thực rất lạ, bởi vì ngoại trừ dùng để phối chế Nguyên Tâm linh dịch, ở chỗ khác rất ít dùng đến. Mà cấp bậc của Nguyên Tâm linh dịch, tuy không cao, nhưng mà kiếp trước hắn sáng tác, chỉ truyền cho mấy người, nhưng có lưu truyền tới nay hay không thì không nhất định.
Một lát sau, chỉ thấy Tiểu Đào cùng một trung niên hơn ba mươi tuổi đi tới.
- Ngươi chính là gia hỏa quấy rối kia?
Người đàn ông trung niên kia nhìn Lăng Hàn một chút, trên mặt đều là vẻ khinh thường.
Lăng Hàn hơi nhướng mày, nói:
- Cái gì gọi là gia hỏa quấy rối?
- Ta nhổ vào, lung tung báo tên dược liệu căn bản không tồn tại, cái này không phải cố ý quấy rối là gì?
Người đàn ông trung niên kia hừ nói, một bộ ta đã sớm nhìn thấu vẻ mặt của ngươi.
Lăng Hàn nói:
- Làm sao ngươi biết những dược liệu này là ta nói lung tung?
- Cái này không phải phí lời sao, ta đường đường là Đan Sư Hoàng Cấp trung phẩm, những dược liệu này ta ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói, không phải ngươi nói lung tung thì là cái gì? Nhanh cút ra ngoài cho ta!
Người đàn ông trung niên kia phất tay, thật giống như đuổi con ruồi.
Hắn gọi Mã Đại Quân, đúng là Đan Sư Hoàng Cấp trung phẩm.
Trong cửa hàng còn có những khách nhân khác, nghe hắn nói như thế, đều "Ồ" một tiếng, lộ ra vẻ kính sợ.
Đan Sư là một nghề nghiệp rất khan hiếm lại cao quý, chia làm bốn đẳng cấp lớn Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi đẳng cấp còn có thể phân chia tỉ mỉ, bao gồm ba tiểu phẩm giai là thượng, trung, hạ. Dù là loại cấp thấp như Hoàng Cấp trung phẩm, cũng được hoan nghênh cùng tôn trọng, bị tất cả thế lực lớn tranh đoạt.
Tỷ như Thương Vân Trấn, cũng chỉ có một Đan Sư như thế, chịu trách nhiệm duy trì Thiên Dược Các, bình thường không cần hắn luyện chế đan dược gì, chỉ là dùng để tọa trấn.
Bởi vậy, Mã Đại Quân tự nhiên có đủ vốn kiêu ngạo.
- Ngay cả Mã Đan Sư cũng nói như vậy, tiểu tử này khẳng định là tới quấy rối.
- Thực sự là buồn cười, lại chạy đến Thiên Dược Các ngang ngược, đây là đứa ngốc từ đâu tới?Tất cả mọi người đều giúp Mã Đại Quân nói chuyện, Đan Sư cực kỳ cao quý, bởi vậy thiên hướng tự nhiên hết sức rõ ràng.
Lăng Hàn có chút tức giận, nói:
- Ngươi chưa từng nghe nói, kia là ngươi học nghệ không tinh, tại sao có thể võ đoán cho rằng người khác quấy rối? Ngươi đi gọi người học vấn sâu nhất trong cửa hàng các ngươi ra đây, ta nói với hắn.
- Ngươi là thứ gì, dám ra lệnh cho ta làm việc?
Mã Đại Quân đồng dạng có vẻ rất không thích, hắn đã tự mình đi ra "vạch trần", sao ngươi còn ở nơi này quấy nhiễu? Lại nói, hắn chính là người phụ trách của Thiên Dược Các nơi đây, còn có ai học vấn cao hơn hắn?
Đương nhiên, Chư Đại Sư không tính, người ta chỉ là du ngoạn, đột nhiên có linh cảm, mượn dùng nơi này luyện đan mà thôi.
Lưu Vũ Đồng nhìn ở trong mắt, khóe miệng hơi giương lên, có vẻ chờ mong.
Lần này có thể nàng sẽ không xuất thủ.
Thiên Dược Các là một quái vật khổng lồ, ngay cả Vũ Quốc Hoàng thất cũng phải khách khí, huống chi nàng chỉ là một tiểu bối của Lưu gia, tuyệt đối không thể bồi tiếp Lăng Hàn hồ đồ.
Không phải ngươi rất biết thổi sao, hiện tại sao không thể hiện?
Tuy nàng đáp ứng làm thị vệ cho Lăng Hàn, hơn nữa chỉ là tạm thời, nhưng lấy kiêu căng tự mãn của nàng, đương nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện, chí ít hiện tại không thể. Bởi vậy, nàng rất muốn nhìn thấy dáng dấp túng quẫn của Lăng Hàn.
Nữ nhân lại băng sơn, cũng có tâm trả thù.
- Còn không mau cút đi!
Mã Đại Quân phủi tay một cái, rất thiếu kiên nhẫn.
- Ngươi không nên hối hận?
Lăng Hàn thong thả nói.
- Ha ha, ngươi có thể làm gì ta?
Mã Đại Quân không khỏi vui vẻ, thiếu niên này lại còn dám uy hiếp mình.
Những người khác trong cửa hàng cũng chế giễu, thiếu niên này là thiếu gia nhà ai a? Nhưng dù là con cháu của hai đại gia tộc thì lại làm sao, nào có tư cách hò hét với Đan Sư Hoàng Cấp trung phẩm.
Lăng Hàn chỉ nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Lưu Vũ Đồng.
Trong lòng Lưu Vũ Đồng hiện lên một tia xem thường, lại muốn bảo mình ra tay sao? Lại nghe Lăng Hàn nói:
- Lớn tiếng gọi cho ta: dư Đồng Cốc Sa! Liền gọi ba tiếng, càng lớn càng tốt.
Đây là ý gì?
Lưu Vũ Đồng trừng lớn đôi mắt đẹp, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Lăng Hàn, trái tim liền thổn thức, không khỏi làm theo, quát to:
- Dư Đồng Cốc Sa! Dư Đồng Cốc Sa! Dư Đồng Cốc Sa!
Nàng là Tụ Nguyên Cảnh, trung khí mười phần, tiếng như Sư Tử Hống.
- Hai người các ngươi đều có tật xấu, nhanh đuổi bọn họ ra ngoài cho ta!
Mã Đại Quân giận dữ nói, nói với hai tên hộ vệ trong cửa hàng.
Oành! Một tiếng vang thật lớn, thật giống như món đồ gì nổ tung, phàm là Đan Sư đều có thể lập tức kết luận, đây là nổ lô, sự tình mà mỗi Đan Sư đều sẽ gặp phải.
Oành oành oành oành,... tiếng bước chân liên tiếp vang lên, từ trên lầu một đường đi xuống, rất nhanh, một ông lão tóc bạc trắng xuất hiện trên thang lầu, bước dài vọt tới trước mặt Lưu Vũ Đồng, kích động nói:
- Làm sao ngươi biết dư Đồng Cốc Sa?
Trên người ông lão còn mang theo thảm trạng sau nổ lô, chòm râu, lông mày, tóc đều cháy một bộ phận, khuôn mặt già nua đen nửa bên, y phục cũng rách rưới. Bị một ông lão như vậy dùng ánh mắt cực kỳ chăm chú nhìn chằm chằm, lúc này trong lòng Lưu Vũ Đồng quái dị là có thể tưởng tượng được.
Nhưng càng làm cho nàng kinh ngạc chính là một viên huy chương bạc ở ngực ông lão, kia là tiêu chí của Đan Sư, làm bằng bạc, đại diện cho... Huyền Cấp! Một viên thì lại đại diện cho hạ phẩm.
Lão giả này là Đan Sư Huyền Cấp hạ phẩm.
Ai ya, nhân vật như vậy, cho dù ở Hoàng Đô, cũng là khách quý của tất cả đại gia tộc, cho dù là Lưu gia gia chủ nhìn thấy đối phương cũng phải khách khí xưng đối phương một tiếng "Đại sư".
Nhưng hiện tại, vị "Đại sư" kia lại dùng ánh mắt như chó giữ nhà nhìn mình, đầy mặt muốn biết, điều này làm cho Lưu Vũ Đồng làm sao có thể không cảm thấy quái lạ?
Nàng không khỏi nhìn về phía Lăng Hàn, thiếu niên này còn có bao nhiêu địa phương thần kỳ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top