Chương 93
Phải mất hơn nửa năm để điều chỉnh.
Cả hai đều khỏe mạnh và cùng nhau đến bệnh viện.
Ngày này rất hoành tráng, Tiêu tổng, vợ nàng và bạn bè của hai người đều có mặt ở đây.
Giai đoạn đầu, bác sĩ đã nói rất rõ ràng: “So sánh hai người, Tiêu tổng rõ ràng là phù hợp hơn. Vợ bạn lần này xem như người bên cạnh động viên rồi.”
Mọi người không quan tâm giờ phút này ai sinh con, chỉ cần có thể mang thai là được.
Trong phòng phẫu thuật.
Tiêu Hựu nhìn về phía Phùng Yến: “Em sắp mang thai bảo bối của chị.”
Nhà họ Tiêu ba đời đều được xuất hiện theo cách này, đội ngũ tuyệt đối là hạng nhất. Nàng đã hỏi ý kiến bác sĩ, bác sĩ nói khả năng thành công rất cao.
Đôi mắt của Phùng Yến đỏ hoe, cô muốn khóc, nhưng cô tự nhủ mình phải mạnh mẽ lên.
Liệu cô có thể thực hiện được ước mơ được ở bên người yêu đến hết cuộc đời và có được đứa con của hai người?
"Em sắp có thai, chị không được bắt nạt em.” Tiêu Hựu nhìn thấy quầng đỏ trongmắt cô, “Tiền tiêu vặt của em có nên được tăng lên không?"
Phùng Yến mỉm cười, và Tiêu Hựu bĩu môi, "Được tăng mạnh luôn."
Cuộc phẫu thuật kéo dài suốt buổi sáng.
Sau khi kết thúc.
Hai người được đẩy ra ngoài.
Trên thực tế, đây không phải là một cuộc phẫu thuật lớn. Bác sĩ mỉm cười và nói với Tiêu Hựu: "Thật hoàn hảo. Chúng ta hãy chờ tin tức."
Lúc Tiêu Hựu đi xuống ôm lấy eo, nói như hoàng thái hậu: “Ồ, ồ, ồ, các người tránh ra. Nguyên Bảo đâu? Tối nay ta muốn ăn sườn heo chua ngọt và vịt nướng giòn da."
Nguyên Bảo lúc này cũng giống như tiểu thái giám chạy tới: "Không thành vấn đề."
Không ai dám gây sự với Tiêu Hựu bây giờ nàng đã là một con gấu trúc khổng lồ và rất có giá. Hơn nữa, con gấu trúc khổng lồ này không phải là thứ tốt, rất khó tính và dễ nổi giận.
Ngược lại, Phùng Yến rất thờ ơ. Ánh mắt cô luôn rơi vào Tiêu Hựu, và cảm xúc trong lòng cô đã tràn ngập.
Lão Tiêu tổng đi tới sờ tóc nàng: “Cảm ơn con đã vất vả rồi."
Bất kể việc đi cùng hay việc có thể nằm đó và thực hiện ca phẫu thuật này là thể hiện 100% tình yêu dành cho Tiêu Hựu.
Tiêu Hựu tựa hồ có mắt sau gáy: “Bà nội, dạo này cháu rất nhạy cảm, bà đừng nhân cơ hội dụ dỗ vợ cháu.”
Lão Tiêu tổng: "......"
Mọi người cười lớn, và Tiêu Hựu về nhà trong vòng vây của mọi người.
Công việc của Tiêu Hựu chắc chắn sẽ dừng lại.
Điều này khiến Nguyên Bảo rất tức giận. Hà Vân Hàm gần như đã được thăng chức ở công ty trong thời gian này, nàng rất khó gặp được cô.
Buổi tối, nàng bưng đồ ăn đã chuẩn bị sẵn tới, Hà Vân Hàm nhìn bộ dáng tức giận của nàng, buồn cười: “Được rồi, Tiêu tổng đã giúp chúng ta vượt qua thời điểm khó khăn nhất, đừng nhỏ mọn như vậy.”
Khoảng thời gian này quả thực mệt mỏi, thậm chí còn khó khăn hơn cả khi cô mới đến Thánh Hoàng, nhưng Hà Vân Hàm cảm thấy mọi chuyện đã khác sau khi có Nguyên Bảo, dù mệt mỏi cô cũng vui vẻ.
Nguyên Bảo suy nghĩ một chút, sờ bụng: "Em cũng sinh cho chị một đứa thì sao?”
Bản thân nàng vẫn còn là một đứa trẻ và luôn bối rối về trẻ con. Nguyên Bảo rất được trẻ em yêu thích, cả trẻ lớn và trẻ nhỏ trong làng đều đặc biệt yêu thích nàng. Nhưng nàng tạm thời không nghĩ tới, chỉ là cả đời sau này nàng và Hà lão sư sẽ cần nghiêm túc cân nhắc.
Trong mắt Hà Vân Hàm hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, cô cúi đầu đọc văn kiện.
Nguyên Bảo đang bận lấy đồ ăn cho cô, không để ý đến tâm trạng nhỏ của cô sau khi dọn đồ ăn xong, Hà Vân Hàm liền đi tới.
Nguyên Bảo co ro trên sô pha, cắn ngón tay: “Hôm nay chúng ta diễn lại câu chuyện mẹ cho con bú nhé."
Hà Vân Hàm:........
Ai đó, đưa tên điên này ra khỏi đây với.
Nguyên Bảo duỗi tay, chu môi: "Mẹ, con muốn uống sữa."
Hà Vân Hàm: "......."
.........
Cuộc sống của Tiêu Hựu chưa bao giờ trọn vẹn đến thế.
Bạn bè và gia đình nàng đều cưng chiều và dỗ dành nàng, Phùng Yến cũng coi nàng như báu vật. Chưa kể la hét ầm ĩ, tưởng như ngậm nàng vào miệng để bảo vệ nàng.
Tiêu Hựu xấu hổ ngồi trên ghế sofa ăn nho: "Ô, phiền phức quá, em còn phải nhổ vỏ."
Phùng Yến mỉm cười, cúi đầu và cẩn thận đưa từng quả nho vào miệng. Cô không chỉ nhằn vỏ nho mà còn bỏ hạt.
Tiêu Hựu ăn uống vui vẻ, “Bà nội nói chúng ta chọn cái tên khá hay, không cần thay đổi hoàn toàn, cứ gọi là Tiêu Phùng Sinh đi, đơn giản như vậy, nhũ danh là A Sinh, em thích."
A Sinh, A Sinh.
Tiêu Hựu nghĩ sẽ lãng mạn biết bao nếu con gái của được người yêu mình gọi tên như vậy, bất kể con bé thích con trai hay con gái.
Phùng Yến: "Ừm nghe em."
Ối.
Khi Tiêu Hựu nhìn thấy cô ngoan ngoãn, tham vọng của nàng càng lớn. Khi Phùng Yến lại đưa nho vào miệng nàng, Tiêu Hựu cười ác độc: "Đừng dùng tay." nàng nhìn chằm chằm vào môi Phùng Yến và liếm chúng.
Phùng Yến sắc mặt có chút đỏ lên, Tiêu Hựu ôm bụng nói: "Ồ, em bụng đau quá."
Phùng Yến: "...Chị sẽ cho em ăn."
Cô thực sự sợ Tiêu Hựu.
Trong lúc ăn nho, nhìn khuôn mặt đỏ bừng cúi đầu của Phùng Yến, Tiêu Hựu đột nhiên nghĩ đến Nguyên Bảo, nàng cảm thấy Nguyên Bảo thực sự là một thiên tài.
Nguyên Bảo đã nói rằng boss thực sự thích nhìn dáng vẻ hèn hạ của người khác là thật.
Tiêu Hựu lại bắt đầu lảm nhảm, "Khi cho em ăn nho chị phải nói, em yêu, em ăn nho nào, há miệng ra, a~"
Phùng Yến: "..........."
Một bát nho.
Tiêu Hựu nghĩ ra tám trăm chiêu, cuối cùng khi Phùng Yến đứng dậy dọn dẹp, nàng đã kéo cô lại, đè cô xuống.
Phùng Yến đỏ mặt: "Em đang làm gì vậy? Em quên lời bác sĩ nói rồi à?"
Bác sĩ đặc biệt yêu cầu hai người phải chú ý đến việc quan hệ tình dục và tập thể dục điều độ.
Tiêu Hựu nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng nói có chút khàn khàn: “Chị ở dưới sao phải sợ?”
Phùng Yến: "......"
Cuộc sống của Tiêu tổng chưa bao giờ trọn vẹn đến thế.
Hàng ngày, nàng ăn từng bữa nhỏ và được người đẹp phục vụ. Nàng có thể nổi nóng bất cứ lúc nào mình muốn, và không ai dám nói một lời “không”.Thứ bảy, Nguyên Bảo đến gặp nàng và nói: "Tiêu tổng, chị tăng cân rồi."
Phùng Yến đã nghỉ phép hàng năm để chăm sóc nàng, khi Tiêu Hựu nghe thấy điều này, nàng lập tức ôm bụng và nói: "Tiểu Yến, em ấy đã bắt nạt em và đứa bé."
Phùng Yến nhìn Nguyên Bảo. "Em nên nghĩ xem nên nói gì?"
Nguyên Bảo run rẩy nuốt khan: "Tiêu tổng, chị thật xinh đẹp."
Trong cuộc trò chuyện.
Tiêu Hựu lại bắt đầu cư xử không đúng mực, nàng nhìn Nguyên Bảo: "Trước đây em đã bắt nạt chị rất nhiều, bây giờ em sắp trở thành dì. Tại sao em không ăn năn về những lỗi lầm trước đây của mình trước mặt con chị?"
Nguyên Bảo mỉm cười.
Nàng hét lên trong lòng: Thực xin lỗi, đồ quỷ đầu to, có bản lĩnh thì cứ sinh ra A Sinh đi, nếu em không đánh chết chị thì em không phải là Nguyên Bảo! Giả vờ giả vịt! ! Quỷ quyệt! ! !
Tiêu Hựu kéo cổ nàng, "Tiểu—. "
Nguyên Bảo: “Àiii, em nói.”
Nàng thay đổi câu nói đùa trước đó, nhìn vào bụng Tiêu Hựu, chân thành nói: “Em bé, thực xin lỗi, dì của con trước đây đã bị thế tục làm mờ hai mắt, không nhận ra tấm lòng trong sáng của mẹ con, dì thường xuyên ức hiếp mẹ của con, dì thực sự hối hận về điều đó.
Tiêu Hựu gần như dựng đuôi lên khi nghe thấy điều này.
Nguyên Bảo nói tiếp: “Con không dễ gì có được dũng khí như vậy, nhưng A Sinh, dì thấy con dũng cảm hơn dì, con có dũng khí làm con của Tiêu tổng, dì khen ngợi con, dì vỗ tay bằng cả hai tay và chân cổ vũ cho con, con là thần tượng của dì, con là thần tượng của tất cả chúng ta, cho dù những ngày sắp tới có khó khăn đến đâu, đừng sợ, các dì đều ở bên con, dì—"
Tiêu Hựu: "Phùng Yến!!!"
Nguyên Bảo bị đuổi đi.
Trái cây nàng mang cũng bị ném ra ngoài.
Phùng Yến dựa vào cửa với vẻ mặt bất lực, "Tại sao em lại chọc tức em ấy?"
Nguyên Bảo bĩu môi nhìn Phùng Yến: "Tiểu Yến, chị đã thay đổi một chút, chị biết không?"
Phùng Yến: "Có lẽ chị quá hạnh phúc."
Gần đây cô hay mơ về trẻ con, chỉ cần nhìn đứa trẻ trong giấc mơ là không khỏi hưng phấn. Mắt đứa nhỏ giống hệt mắt Tiêu Hựu, còn lại rất giống cô, nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng đặc biệt đáng yêu khi nói chuyện.
Nguyên Bảo nhìn chằm chằm vào cô, "Lần sau chị mang thai đi, đừng để chị ấy."
Phùng Yến: "Được rồi, khi nào Vân Hàm sẽ tới, chúng ta dùng bữa cùng nhau?"
Lão Hà ở đó bận rộn đến mức thực sự không thể rời đi được giây phút nào.
Một tháng sắp trôi qua.
Kỳ kinh nguyệt của Tiêu Hựu mãi chưa thấy đến. Về cơ bản, ngày nào nàng cũng phải thử, nhưng kết quả luôn làm nàng rất thất vọng.
Ngay cả lão Tiêu tổng cũng đi tới, bà nghĩ: "Không thể nào, còn mấy ngày nữa con mới đến tháng?"
Tiêu Hựu suy nghĩ một chút: “Đã chậm lại bốn ngày.”
Lão Tiêu an ủi: “Đợi thêm xem, có lẽ do con quá sốt ruột."
Tiêu Hựu có chút lo lắng, bé con của nàng nhất định phải tới, nếu không nỗ lực trước đó của nàng đều sẽ uổng phí.
Lại một tuần chờ đợi nữa.
Cũng thật trùng hợp khi Nguyên Bảo, Hà lão sư và Lão Tiêu tổng đều đến từ sáng sớm và cùng nhau ăn sáng.
Sau bữa tối.
Tiêu Hựu cho biết bụng nàng hơi đau và mọi người trở nên lo lắng. Nàng đi vào phòng tắm và mọi người đều đứng dậy.
Lão Tiêu tổng: "Sao con không nhờ bác sĩ xét nghiệm máu?"
Nguyên Bảo run rẩy run rẩy: “Em lo.”
Vân Hàm chạm vào nàng: “Bé ngoan, em căng thẳng quá.”
Phùng Yến cũng đi tới đi lui một lúc sau, Tiêu Hựu ra khỏi nhà vệ sinh, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Mọi người đều lo lắng: “Sao vậy?"
Tiêu Hựu ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, "Em... em đến tháng."
"Hả?" lão Tiêu tổng trước tiên hoảng sợ, "Con có chắc là bà dì đến không? Không phải chảy máu à?"
Nói xong, tay của Phùng Yến trở nên lạnh lẽo.
Nguyên Bảo: “Chị nhớ chính xác ngày tháng không?”
Phùng Yến lắc đầu, "Không... A Hựu đáng lẽ phải cùng ngày với chị, nhưng thực sự đã bị chậm trong một thời gian dài."
Hà Vân Hàm nhìn về phía Phùng Yến, "Vậy chị đến chưa?"
Phùng Yến lắc đầu, "Có lẽ chị quá căng thẳng nên bị chậm. Chị đã từng như thế này trước đây."
Đôi mắt của lão Tiêu tổng đột nhiên sáng lên, "Đi kiểm tra đi."
“Xoạt” một tiếng, mọi ánh mắt đều tập trung vào Phùng Yến. Phùng Yến có chút xấu hổ, “Con...”
“Đi đi.” Nguyên Bảo đẩy cô, “Em cảm thấy ngày đó khí chất của chị khác thường.”
Phùng Yến đi rồi.
Ngoài cửa phòng tắm.
Nguyên Bảo khoanh tay nhìn Tiêu Hựu, "Này, Tiêu tổng của em, mau lên đây ngồi đi, đừng để A Sinh của em bị lạnh."
Tiêu Hựu:......
Lão Tiêu tổng: "Haha, may là hiện đại. Nếu việc này được thực hiện ở thời cổ đại, ta còn tưởng rằng con đang giả vờ mang thai để tranh giành ân sủng."
Tiêu Hựu:......
Hà Vân Hàm nhìn Tiêu Hựu, người đang nhìn cô một cách đau khổ. Lúc này, chỉ có lão Hà quan tâm đến nàng.
Hà Vân Hàm: “Không đáng được thương cảm cùng an ủi."
Tiêu Hựu:......
Năm phút sau.
Phùng Yến bước ra ngoài, đôi mắt cô hơi thẳng và bước đi nhẹ nhàng.
"Chuyện gì vậy?"
Một số chen chúc hỏi thăm nhưng chỉ có lão Tiêu tổng để ý đến que thử thai trên tay cô, nhìn thấy hai vạch trên đó, lão Tiêu tổng suýt bật khóc, bà nói, "Nhanh lên, Tiểu Yến, ngồi xuống đi!"
"Ahhh!!! Em sắp làm dì rồi, Phùng bộ trưởng, em yêu chị, chị là một người mẹ tuyệt vời!"
Nguyên Bảo ôm lấy Phùng Yến trong nước mắt. Hà Vân Hàm cũng rơi nước mắt. Cô hoàn toàn choáng váng nhìn Phùng Yến.
Phùng Yến mỉm cười và rơi nước mắt. Cô đi đến chỗ Tiêu Hựu và nói: "A Hựu, chúng ta có con rồi."
Tiêu Hựu vẫn còn ngơ ngác.
Nhiều người đang theo dõi, vừa muốn cười vừa muốn khóc khi nhìn thấy cô.
Phùng Yến nắm lấy tay nàng và đặt nó lên bụng cô, "Ở đây, có một em bé Tiêu."
Tiêu Hựu tỉnh táo lại, nàng che miệng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, “Em sắp làm mẹ...em sắp làm mẹ? em sắp làm mẹ!!!"
Lúc đó thế giới thật hạnh phúc.
Mọi người đều vui mừng cho hai người.
Đắm chìm trong niềm hạnh phúc, mọi người reo hò rất lâu.
Phùng Yến bị đẩy đến ghế sofa. Lão Tiêu tổng mỉm cười nói: "Được rồi, được rồi, hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé. A Hựu, đừng làm loạn. Con nên biết cách đối xử tốt với người ta, hiểu không?"
Tiêu Hựu gật đầu.
Lão Tiêu tổng kinh nghiệm hơn nhìn về phía Phùng Yến: "Gần đây cảm giác thế nào? Có mệt không? Con và A Hựu có làm chuyện đó không?"
Phùng Yến:.......
Tiêu Hựu:........
Cảm giác? Cô đã bị Tiêu Hựu bắt làm nô lệ, tâm trạng thăng trầm cùng đứa bé trong bụng.
Cô có mệt không? Ngay cả nho cũng phải được đút bằng miệng.
Không làm chuyện đó? Hầu như ngày nào cô cũng bị đè.
Thấy Phùng Yến im lặng, mọi người quay đầu lại và hướng ánh mắt căm thù về phía Tiêu Hựu.
Sau một lúc.
Tiếng hét của Tiêu Hựu vang vọng khắp biệt thự.
Ahhh—
Đừng đánh con, đau quá!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top