Chương 78

Ngay khi Viên Ngọc cảm thấy mất hết hi vọng vì bị hai kẻ hèn nhát trốn trước, thì nhóm WeChat đã phản ứng.

Mọi người đều gọn gàng ngăn nắp, đặc biệt như một gia đình.

Lâm Khê Tích:?

Phùng Yến:? ??

Hà Vân Hàm:???!!!

Ngay sau đó, cuộc gọi của Phùng Yến đã đến trước.

"Viên Ngọc."

Phùng Yến thực sự mang giọng quan, và giọng nói lạnh lùng, "Có Tiêu Hựu ở chỗ em không?"

Viên Ngọc kéo cổ nhìn về phía Tiêu Hựu đã bò lên bàn, hai tay vái lạy cô.

Cô chưa bao giờ thấy Tiêu Hựu hèn nhát như vậy.

Viên Ngọc tràn đầy thiện ý: "Không có."

"Tút" điện thoại không chút do dự bị cúp máy.

Viên Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, cuộc gọi lại đến, là Hà Vân Hàm. Cô nhìn Nguyên Bảo, và Nguyên Bảo nói: "Chị ơi, đó là chuyện sinh tử, nên hãy thương xót em!"

Viên Ngọc:......

Sau khi nghe điện thoại, Hà Vân Hàm bình tĩnh hỏi, như đọc được lời thoại của cô: "Nguyên Bảo có ở đó không?"

Viên Ngọc: "Không có."

Được rồi, nếu muốn chết thì để cô chết một mình.

Chỉ là cô quá ngây thơ, cô thật sự cho rằng trên đời này có thứ tình chị em nào đó, mà nhìn thấu được nỗi buồn to lớn đằng sau lớp bọc nhân tạo.

Hà Vân Hàm cũng cúp điện thoại.

Viên Ngọc lại thở ra một hơi, đang định mời hai người ra ngoài thì có điện thoại của Lâm Khê Tích.

Bây giờ cô sợ đến mức không dám nghe điện thoại, trực tiếp ném điện thoại cho Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo lau mồ hôi trên tay, "Alo a ~"

Nàng chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của Lâm Khê Tích lạnh lùng như vậy: "Sư phụ chị và mọi người đều tới rồi."

Nguyên Bảo nhất thời nghẹn ngào, nghẹn ngào muốn nói lời bào chữa cho Viên Ngọc: "Không thể nào... sao họ lại đến được đây."

Lâm Khê Tích: "Sư phụ của chị có thể định vị được điện thoại di động của em."

Họ sử dụng ID và mật khẩu chung.

Điện thoại đã bị cúp máy.

Nguyên Bảo sững sờ, "Xong rồi, xong rồi, nhanh lên, Tiêu Tổng, nhanh trèo ra ngoài, chạy thôi."

Tiêu Hựu vội vàng bò ra ngoài, "Này, túi của chị ở đâu, nhanh lên, nhanh lên."

Viên Ngọc:......

Đó thực sự là một cái tát vào mặt.

Lợi dụng ánh trăng, ba người chạy xuống lầu, Tiêu Hựu đã gọi điện trước cho Linda, yêu cầu cô nhanh chóng tới đây.

Tiêu Hựu chạy nhanh đến mức thở hổn hển, Viên Ngọc không tốt hơn bao nhiêu. Nguyên Bảo nhìn hai người và cười khúc khích như nhặt được kho báu.

Vừa xuống lầu, ba người đều chết lặng.

Hà Vân Hàm đang khoanh tay đứng dựa vào xe, Phùng Yến cũng đi tới, có vẻ như cô chưa kịp thay quần áo. Cô ấy đang nói chuyện với Linda. Linda vẻ mặt sượng trân, nhìn Tiêu Hựu nhìn chằm chằm, Linda mang ánh mắt cầu xin, ẩn ý - Tôi vô tội. Bị khí tức của Phùng Bộ điều khiển, nàng cảm thấy không khí thật loãng.

Lâm Khê Tích là người trực tiếp nhất đi đến bên cạnh Viên Ngọc, nhéo tai cô: "Chị đang nhìn cái gì vậy? Chúng ta còn chưa chia tay đúng không?"

Sau khi nói chuyện nhiều với sư phụ, nàng dần dần hiểu ra rất nhiều điều.

Có lẽ tiền bạc, quyền lực, địa vị, v.v., nàng sẽ có được bằng nỗ lực không ngừng theo năm tháng.

Nhưng một khi tình cảm đã mất đi thì không bao giờ có thể lấy lại được.

Cho dù là... gương vỡ lại lành thì cuối cùng vẫn sẽ có vết nứt.

Kẻ ngu ngốc Viên Ngọc của nàng là một kẻ ngốc độc nhất vô nhị. Nếu mất cô, nàng sẽ không bao giờ tìm thấy kẻ ngốc nghếch chỉ biết đối xử tốt với nàng.

Viên Ngọc đưa tay về phía Nguyên Bảo, "Không, chúng ta... em hỏi Nguyên Bảo... tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, còn Tiêu Tổng..."

Phùng Yến và Hà Vân Hàm từ xa đi tới.

Nguyên Bảo và Tiêu Hựu nhìn nhau chỉ vào Viên Ngọc: "Đúng vậy, bọn em chỉ uống rượu không làm gì hết, chị ấy uống quá nhiều, hành động mù quáng. Về phần có phải trong lòng chị ấy nghĩ như vậy hay không, bọn em cũng không biết nữa."

Viên Ngọc sửng sốt.

Cái gì?

Cô chỉ vào mình: "Chị???"

Được rồi, một câu có thể quyết định sự sống hay cái chết.

Lâm Khê Tích một mình đưa cô về nhà, trước đây mặc dù sau khi cùng Viên Ngọc ở bên nhau, Viên Ngọc rất nghe lời nàng, nhưng dù sao ở tuổi của nàng, Lâm Khê Tích vẫn có rất nhiều chuyện nên nghe Viên Ngọc, nhưng hôm nay, là bởi vì tin nhắn thoại lớn của cô khiến nàng tức giận, mong muốn kiểm soát mạnh mẽ của Lâm Khê Tích đã bộc lộ từ trước.

Khỏi phải nói, Nguyên Bảo cũng được Hà Vân Hàm ngoan ngoãn đưa về nhà.

Phùng Yến thì nhìn Tiêu Hựu, đã lâu rồi họ không liên lạc với nhau. Tiêu tổng không những không gầy đi mà còn trông rất ổn.

Người phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ cẩn thận bảo vệ từng li từng tí khi đối mặt với tình yêu.

Điều Phùng Yến sợ nhất chính là giới giải trí mà Tiêu Hựu thuộc về.

Nàng xinh đẹp và có khí chất. Đây là nơi nàng tự tin.

Nhưng tất cả sự tự tin này chính là điều mà Tiêu Hựu không thiếu nhất. Những người phụ nữ xung quanh nàng đều quyến rũ, trẻ trung, trong sáng... rất chói mắt.

Phùng Yến thở dài yếu ớt: "Tôi gầy hơn một bông hoa vàng. Tôi biết sẽ có một ngày Tiêu Tổng không còn thích tôi."

Tiêu Hựu lúc đầu vẫn còn tức giận, tức giận vì cô trong khoảng thời gian này không liên lạc với nàng, nhưng nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của Phùng Yến, trong lòng nàng chua chát: "Ồ, chị biết vậy là được."

Dù rõ ràng nàng đang rất đau khổ nhưng nàng vẫn dùng lời lẽ để khiêu khích cô.

Phùng Yến biết đây là phương pháp thông thường của Tiêu Hựu. Cô gật đầu, trong nước mắt: "Tôi đoán được rồi à? Rất tốt, tôi nên biết. Khi tôi làm việc chăm chỉ vất vả để lên kế hoạch cho tương lai của chúng ta, thì em đã tay ôm tay ấp, đang vui vẻ rượu chè, còn tôi..." Cô nghẹn ngào nức nở, quay người bỏ đi.

Tiêu Hựu cảm thấy tim mình như bị đâm. Nàng nặng nề thở dài, bước tới, nắm lấy tay Phùng Yến, kéo cô vào lòng.

Phùng Yến tựa vào vòng tay nàng, khóe mắt vẫn còn nước mắt, nhưng khóe môi đã nhếch lên.

Cô biết Tiêu Hựu không muốn buông tay.

Tiêu Hựu ôm lấy Phùng Yến, trong lòng có chút tức giận chính mình, có chút bất đắc dĩ, "Chị chắc ăn tôi không phải như thế đúng không?"

Rõ ràng là cô đã nói không liên lạc với nàng.

Rõ ràng phe cô đang nắm quyền kiểm soát.

Nhưng có cách nào khác chứ?

Khoảnh khắc nhìn thấy những giọt nước mắt của Phùng Yến, Tiêu Hựu đã hoàn toàn thất bại.

---.

Nguyên Bảo và Hà Vân Hàm về nhà và bước vào một quá trình "trò chuyện và tâm tình" sâu sắc. Sau khi dùng vũ lực để giải quyết vấn đề trên giường với mồ hôi đầm đìa, cả hai bắt đầu trò chuyện.

Lúc này Nguyên Bảo thân thể kiệt sức, phát tiết ra những gì cần phát tiết, giống như mèo không có gai.

Hà Vân Hàm: "Xã hội này là như vậy, loại người nào cũng có, em không thể thay đổi hết được."

Nguyên Bảo gật đầu thở dài.

Hà Vân Hàm: "Nhưng..." Mặt cô hơi đỏ lên, "Em có thể thay đổi chị."

Cô không thích nhìn thấy Nguyên Bảo thở dài, nhưng lại thích nhìn thấy nàng cười.

Trong lòng Nguyên Bảo nghe những lời này thoải mái, nàng ôm chặt Hà Vân Hàm: "Em thấy thương chị em, chị không biết, chị Viên Ngọc đối với em là một sự tồn tại đặc biệt, chị đừng ghen tị, ở một khía cạnh nào đó, chị ấy thậm chí còn quan trọng hơn chị gái em ".

Hà Vân Hàm suy nghĩ một chút: "Chị sẽ cố gắng hết sức."

Cô biết trong lòng Nguyên Bảo, Viên Ngọc là một sự tồn tại đặc biệt.

Và sự "đặc biệt" này đã tồn tại trước khi cô xuất hiện. Nguyên Bảo đã hơn một lần kể cho cô nghe về Viên Ngọc khi nghĩ về tương lai.

Nàng nói nếu sau này chị Viên Ngọc có nhà riêng thì họ sẽ sống ở bên đối diện khi không có việc gì làm thì họ sẽ đến xem và giúp đỡ vì Viên Ngọc vụng về không làm được gì.

Nếu không, nàng sẽ mang chị gái Viên Ngọc đến ở cạnh và nuôi nấng Viên Ngọc như một bà lão, vốn muốn gửi Viên Ngọc vào viện dưỡng lão, nhưng nàng sợ Viên Ngọc không những già mà còn ngốc, sẽ bị ăn hiếp bởi một đám bà già và ông già. Nàng không thể chịu đựng được việc chị nàng bị bắt nạt.

Hà Vân Hàm thoạt nghe có chút chua chát, buồn cười, nhưng sau đó cô hoàn toàn cảm động.

Nguyên Bảo thực sự giống như một kho báu.

Càng ở bên nhau, Hà Vân Hàm càng có thể phát hiện ra những điểm sáng vô tận ở Nguyên Bảo.

Thế giới này thật bẩn thỉu.

Lòng tốt của Nguyên Bảo khiến trái tim cô cảm động.

Đêm đó, trước khi đi ngủ, Nguyên Bảo ôm Hà Vân Hàm nhỏ giọng nói: "Chị thích ghen thật đấy."

Hà Vân Hàm chọc mũi nàng.

Cô vốn là một người rộng lượng nhưng chẳng lẽ bị Nguyên Bảo thay đổi?

Năm mới và không khí tươi mới. Sau khi trở về, mọi người bắt đầu bận rộn.

Năm nay Thánh Hoàng giới thiệu mấy dự án lớn, Hà Vân Hàm rất bận rộn, Tiêu Hựu vốn dĩ còn không đồng ý cho Lão Hà tham gia ghi hình "Thanh Thông Go!", nhưng nàng không thể đánh bại cô, cũng không có cách nào đành để cô đi.

Điều khiến Tiêu Hựu ngạc nhiên là có lẽ do tích tụ và kết tủa trong thời gian trước, nên Phùng Yến ngày càng đến nhiều hơn.

Nụ cười của cô cũng nhiều hơn và bước đi của cô dường như bớt căng thẳng hơn trước.

Cô đã có rất nhiều thời gian dành cho Tiêu Hựu.

Cô sẽ pha cà phê cho Tiêu Hựu, bóp vai nàng khi cô rảnh rỗi và ở bên nàng khi nàng bận rộn.

Phùng Bộ đúng là Phùng Bộ.

Chưa đầy một tuần nữa, công việc của Linda đã bị tranh mất.

Điều quan trọng nhất là cô và Tiêu Hựu có sự hiểu biết giữa những người yêu nhau. Cô chỉ cần nhìn là hiểu ý của Tiêu Hựu.

Tiêu Hựu chưa bao giờ dám hỏi cô dạo này bên kia xử lý thế nào, lực lượng mới ra sao và liệu cô đã được chuyển đến một vị trí an toàn thích hợp hay chưa. Tiêu tổng không phải là người hay do dự, nhưng nàng sợ nhận được câu trả lời làm nàng hoảng loạn, nên nàng cẩn thận bảo vệ chút ngọt ngào trước mặt.

Ngày càng ấm hơn và ánh nắng ngày càng nhiều, "Thanh Thông Go!" đã theo đúng kế hoạch ban đầu tiến hành ghi hình.

Cả khuôn viên trường sôi sục.

Gần đây, mặc dù Hà Vân Hàm đã giảm bớt thời gian đứng trước ống kính nhưng sự nổi tiếng mạnh mẽ trước đây của cô vẫn còn đó. Mễ Tô cũng đã tham gia nhiều chương trình tạp kỹ khác nhau trong hai năm qua, nhanh chóng tích lũy được độ nổi tiếng nhất định.

Vì vậy, ngay khi hai người cố vấn vừa xuất hiện trên sân khấu, tiếng hò reo của các bạn trẻ đã vang dội đến mức lật đổ toàn bộ địa điểm tổ chức hoạt động.

Nguyên Bảo nhìn Hà Vân Hàm trên sân khấu đang vẫy tay cười chào mọi người, khóe môi nhếch lên, nàng cảm thấy đặc biệt tự hào.

Người phụ nữ xinh đẹp và xa cách được mọi người thèm muốn này đã thuộc về nàng.

Cô ấy lạnh lùng, cô ấy có năng lực, cô ấy mạnh mẽ.

Nhưng không ai biết cô ấy mềm mại như thế nào trong vòng tay nàng.

Trong lòng nàng có một cảm giác thỏa mãn lan tỏa trong tim, nàng mỉm cười như một con cóc. Trước khi phát sóng, đạo diễn K đã đặc biệt đến gặp nàng và nói một cách chân thành: "Nguyên Bảo, trong quá trình quay hình, em và Vân Hàm nên giữ khoảng cách. Em ...phải kiềm chế biểu cảm của mình, cư dân mạng bây giờ quá đáng sợ, em có hiểu ý tôi không?"

Nguyên Bảo nghiêm túc trả lời: "Em không hiểu."

Đạo diễn K: "...."

Hai người yêu nhau có thể không tự mình cảm nhận được một cái nhìn nhỏ hay một cử động nhỏ cũng vô tình bộc lộ sự ngọt ngào vô hạn.

Độ nổi tiếng CP hiện tại của Nguyên Bảo và Hà Vân Hàm vượt xa sự mong đợi của đoàn làm chương trình.

Quả nhiên, vừa mới bắt đầu đã có một anh khóa trên đến hỏi thăm: "Nguyên Bảo, em và Hà sư phụ..."

Vị tiền bối này là chủ tịch câu lạc bộ kịch của trường, tên là Vương Minh, bình thường cùng Nguyên Bảo có quan hệ rất tốt.

Nguyên Bảo: "Chị ấy là người dẫn dắt em."

Câu trả lời này khá chính thức, Vương Minh thản nhiên cười nói: "Thật sự không có quan hệ gì đặc biệt "thân thiết" sao?"

Nguyên Bảo gật đầu cười: "Đương nhiên không."

Nàng đã chửi thầm trong lòng từ lâu rồi, quá quan hệ thân mật nói với anh ta làm gì? Hôm qua nàng và Hà lão sư mới ngủ với nhau, có liên quan gì đến anh ta?

Vương Minh đứng thẳng, vuốt thẳng cổ áo, ánh mắt sáng ngời nhìn Hà Vân Hàm: "Thật tốt, người ta thường nói, vợ bạn bè không nên bắt nạt. Vậy thì Nguyên Bảo, vì em đã tự mình nói với tôi, em không liên quan gì đến Hà lão sư, tôi sẽ không khách sáo nữa, tôi... tôi đã thích chị ấy gần mười năm rồi."

Nguyên Bảo: "....."

Sáng sớm, Nguyên Bảo như bị đâm vào tim. Nàng bực bội vào hậu trường chuẩn bị trang điểm và bắt đầu buổi chụp hình khởi động hôm nay. Không ngờ lại bị Tô Mẫn và một người bạn của cô ấy chặn lại.

Sau khi Tô Mẫn chuyển ngành vào khoa Quản lý, những người bạn xung quanh cô ấy có khí chất mạnh mẽ hơn những người khác. Bây giờ, người bên cạnh là Quách Viên, người có mối quan hệ thân thiết với Tô Mẫn. Quách Viên là một kiểu chị gái điển hình, cô ấy nhìn Nguyên Bảo: "Nguyên Bảo, em cùng Hà lão sư..."

Tô Mẫn đang xem trò hay. Gia cảnh của Quách Viên không thua kém Phùng Bộ, tương lai của cô ấy rất tươi sáng. Cô ấy đã thích Hà Vân Hàm từ lâu và là một fan cuồng nhiệt.

Từ khi Nguyên Bảo biết chuyện này, nàng liền lo lắng không bao giờ để Hà Vân Hàm đi theo mình đi tìm Tô Mẫn, chỉ là đề phòng.

Rút ra bài học trước đó, Nguyên Bảo cau mày: "Tục ngữ nói, vợ bạn bè"

Những lời này hàm chứa một lời cảnh báo rõ ràng.

Quách Viên và Tô Mẫn nhìn nhau, cô ấy khẽ mỉm cười: "Mặc dù tiếng Trung của chị không tốt, nhưng chị vẫn biết làm vợ bạn bè không cần khách sáo, chị sẽ cố gắng hết sức."

Nguyên Bảo: ".....???"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ghd