Chương 72
Khi Tiêu Hựu còn nhỏ đã thích điệu.
Khi còn răng sữa, nàng đã học vẽ lông mày và tô son khi không có việc gì làm. Nàng cảm thấy mình là cô gái xinh đẹp nhất thế giới.
Lúc đó trẻ con còn chưa hình thành ý thức thẩm mỹ cơ bản, Tiêu Hựu đương nhiên được mọi người khen ngợi là tiên nữ, ngoại trừ Hà Vân Hàm.
Mặc dù cô ấy không lạc nhịp như bây giờ nhưng nàng cũng có xu hướng khác với mọi người từ lâu.
Truyền thống của nhà họ Tiêu xưa là không lấy được thì cố phải lấy cho bằng đường. Mà Tiêu Hựu cũng không phải ngu ngốc, nàng mơ hồ có thể cảm nhận được hành vi thờ ơ của những đứa trẻ khác, thực ra nàng đang mong chờ Hà Vân Hàm có thể nhìn nàng như người bình thường.
Để nhận được lời khen ngợi của Hà Vân Hàm, Tiêu Hựu thường xuyên đu đưa trước mặt cô.
Chế độ thứ bậc đẳng cấp gì đó trong trái tim một đứa trẻ dần dần hình thành những nét phác thảo.
Nhưng Hà Vân Hàm đã được bố cô kể từ khi cô còn nhỏ rằng gia đình họ Tiêu là cấp trên của họ, và Tiêu Hựu là người cô không được gây sự cùng.
Vì vậy, mặc dù không thích Tiêu Hựu giống con bướm nhưng cô chưa bao giờ đuổi nàng đi.
Sáng sớm, Tiêu Hựu mặc váy hồng, cài một chiếc kẹp tóc to màu hồng, vẫy vẫy trước mặt Hà Vân Hàm: “Cậu có thấy tôi đẹp không?"
Hà Vân Hàm lạnh lùng.
Lúc này Tiêu Hựu chưa yêu nghiệt như khi lớn lên nữa, nàng đã học được nhiều điều từ bà nội hoặc từ TV. Nàng dùng một tay nâng cằm Hà Vân Hàm lên và nói: “Ha, này cậu, tôi biết cậu đã bị tôi chinh phục, có muốn lọt vào dưới váy thạch lựu của tôi không?" Nàng vén váy lên, nhiệt tình hỏi: "Tôi hỏi lại, nhìn có đẹp không?"
Hà Vân Hàm: “Trông không ổn lắm, đầu to quá."
Tiêu Hựu:......
Phải biết rằng từ nhỏ, cái đầu to luôn là bãi mìn của Tiêu Hựu. Cô nghe bà nội nàng kể rằng khi bé còn trong bụng mẹ, bác sĩ đo chu vi vòng đầu của nàng khi siêu âm B, bác sĩ cũng phải cảm thán về chu vi đầu nàng, sau khi sinh ra nàng đúng là một em bé đầu to.
Tiêu Hựu muốn dạy cho Hà Vân Hàm một bài học, liền xắn tay áo lao về phía trước.
Sau đó, nàng bị đánh...
Lần đầu tiên trong cuộc đời này, nàng bị đánh.
Tiêu Hựu khóc lóc chạy về nhà.
Sau khi trở về nhà, nàng gặp phải đủ kiểu chế giễu không thương tiếc từ mẹ và bà nội, vì điều này mà bà nội nhà họ Tiêu nhìn Hà Vân Hàm với ánh mắt ngưỡng mộ. Bà cảm thấy đứa trẻ này có tiềm năng và sự hung dữ của cô có thể dẫn đến những điều lớn lao trong tương lai.
Kể từ đó, Tiêu Hựu và Hà Vân Hàm có mối quan hệ thân thiết.
Theo quỹ đạo phát triển của hai người khi còn trẻ, lẽ ra họ không nên ở cùng một phía, nhưng ông trời đã thay đổi quỹ đạo phát triển của họ.
Gần đến tuổi học trung học cơ sở rồi.
Tiêu Tổng thường xuyên đi dạo ven sông nên hay ướt giày.
Sau bao nhiêu năm “làm đủ mọi việc ác” và bắt nạt kẻ yếu, cuối cùng nàng lại bị con gái nhà họ Hồ gọi người đến từ Nam Dương chặn ở nhà vệ sinh.
Nhưng mọi người nên biết rằng, Tiêu Hựu luôn có vệ sĩ vây quanh nên nhà vệ sinh là nơi tốt nhất để hành động.
Mối thù giữa Nam Dương và Thánh Hoàng đã có từ rất lâu.
Kể từ khi cô cháu gái nhà họ Hồ nghe thấy bà nội khóc lóc kể về việc hồi nhỏ bà đã si mê và bị lão Tiêu Tổng không màng đến, từ đó cô ấy đã quyết định rằng nhà họ Tiêu đều là những kẻ trơ trẽn bạc tình, gặp người nào là phải đánh người đó.
Tiêu Hựu không bao giờ ngờ rằng Hồ Sảng lại táo bạo đến mức tìm năm người chặn nhà vệ sinh cho nàng trong khi ngậm một cây kẹo mút trong miệng.
Hồ Sảng lạnh lùng nói: "Cậu cũng có ngày hôm nay?"
Tiêu Hựu không thể mất đà, chống tay lên hông: "Đánh nhau thì đánh nhau. Tại sao cậu lại ăn kẹo mút trong nhà vệ sinh? Không thấy buồn nôn à?"
Hồ Sảng sắc mặt tối sầm.
Khi đó Hà Vân Hàm quả thực có xuất hiện, nhưng không biểu cảm gì, trông chẳng giống diễn viên thần tượng chút nào, cô nắm lấy tay Tiêu Hựu chạy nhanh ra ngoài.
Hà Vân Hàm luôn là người giữ kỷ lục chạy nước rút của trường vào thời điểm đó, Tiêu Hựu bị kéo lê đến mức ruột sắp nổ tung.
Nàng chống eo nói: "Sao cậu lại bỏ chạy? Danh tiếng của tôi đã mất rồi."
Nàng chính là chị đại trong trường, sao có thể làm chuyện chạy lén như vậy?
Hà Vân Hàm sắc mặt thẳng thắn nói: "Cứu cậu tốn công, nên để cậu bị đánh một trận."
Tiêu Hựu ưỡn ngực, "Tôi từ nhỏ đã luyện tập tán thủ, ba tuổi học võ, tôi giỏi Nam Quyền Bắc Chân— à—"
Nàng còn chưa nói xong, Hà Vân Hàm đã dùng một chân đá nàng một cước, Tiêu Hựu ngã xuống đất.
Hà Vân Hàm nhìn Tiêu Hựu, “Còn có cái gì muốn nói không?"
Tiêu Hựu u sầu nằm trên mặt đất, ngoan ngoãn nói: “Khum còn."
Đối với những người như vậy, phải thẳng thắn và mạnh mẽ, không được mềm lòng.
Hà Vân Hàm: “Đứng dậy.”
"Ồ." Tiêu Hựu vỗ mông, vội vàng đứng dậy.
Sau đó Tiêu Hựu nhìn thấy Hà Vân Hàm, nói đùa còn được, nhưng nếu muốn nghiêm túc thì nàng trước tiên sẽ bị dọa chết.
Cả hai đều thuộc Thánh Hoàng, đều là con của quản lý cấp cap nên hai người đương nhiên đi cùng nhau, Hà Vân Hàm kém Tiêu Hựu vài tuổi, nhưng so với tuổi tâm lý thì Tiêu Hựu vẫn còn trẻ con hơn.
Trước Tết năm Tiêu Hựu ra nước ngoài, Thánh Hoàng xuất hiện một mụ phù thủy bói toán cho mọi người.
Người ta đều nói bà thầy bói này xem rất chính xác nên nàng đã đưa Hà Vân Hàm đi cùng.
Lúc này, gia đình Hà Vân Hàm đã thay đổi, cô không cười nhiều nữa, không còn hung bạo như khi còn bé nữa, cô luôn trầm tĩnh, giữ mọi chuyện trong lòng.
Trên đường, tài xế đang lái xe, Tiêu Hựu cũng không để ý đến sự thờ ơ của cô, dọc đường lẩm bẩm: “Dù có chuyện gì xảy ra, cậu vẫn là bạn của tôi, cho dù ngày tận thế có đến, tôi vẫn sẽ giữ cậu lại trong lòng. Nếu một ngày cậu trở thành quái vật, tôi sẽ là người đầu tiên chặt đầu cậu, tôi sẽ không để cậu càng càng càng chìm sâu như thế này. Đừng lo lắng, Vân Hàm, tôi sẽ lo cho cậu."
Hà Vân Hàm im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trên trán nổi gân xanh.
Cô được Tiêu Hựu đưa đến đây để xem bói.
Trước đây cô không tin vào điều này, nhưng những trải nghiệm trên đường đi đã cho cô nếm trải hương vị của số phận.
Phù thủy không phải là loại phù thủy có quả cầu pha lê lớn, mũi nhọn, mái tóc dài và cây chổi mà hai đứa trẻ tưởng tượng.
Bà là một bà già rất tốt bụng nhưng lại bị mù. Bà có mái tóc bạc trắng và giọng nói ấm áp, nhân hậu.
Lão Tiêu Tổng đang ở trong phòng, Tiêu Hựu và Hà Vân Hàm đang đợi ở một bên.
Câu hỏi của lão Tiêu Tổng rất đơn giản, trên mặt lộ ra sự nghiêm túc mà đã lâu rồi Tiêu Hựu không thấy: “Tôi muốn hỏi, nếu người ta thật sự có kiếp sau, liệu tôi có còn được gặp lại vợ mình không?"
Vợ của lão Tiêu Tổng, họ Hạ, hồi đó cũng là một mỹ nhân có một không hai.
Phù thủy:......
Câu hỏi này hơi khó.
Khi con người già đi, nỗi buồn thương cảm là điều không thể tránh khỏi.
Lão Tiêu tổng có chút cảm khái, Tiêu Hựu bước tới ôm lấy Tiêu tổng: “Bà ơi, không ngờ bà vẫn còn chút lương tâm."
Lão Tiêu Tổng muốn cười, vỗ nhẹ vào mông Tiêu Hựu một chút.
Tiêu Hựu nói thêm: "Nhưng nếu có kiếp sau, bà cũng đừng đuổi theo bà Hạ nữa. Ở bên bà cuộc sống của bà Hạ sẽ có rất nhiều điều phải lo lắng. Bà hãy nhân từ chút được không, để bà ấy ra đi."
Lão Tiêu Tổng:....
Sau một lúc hỗn loạn, Tiêu Hựu bị lão Tiêu tổng đánh một cách hung dữ trước khi rời đi, Tiêu Hựu đã lén đưa ngón giữa lên.
Hà Vân Hàm ở một bên nhìn không nói một lời, nhưng trong lòng cô thực ra rất hâm mộ.
Cô chưa bao giờ có một gia đình và sự ấm áp như vậy.
Nhìn thấy người rời đi, Tiêu Hựu lẩm bẩm nói: “Vân Hàm, sau này nếu có người mình thích, tôi sẽ không bao giờ giống bà nội, dây dưa với người khác. Chỉ cần cô ấy nói với tôi: “Tiêu Hựu, đừng yêu người khác. Tôi nhất định sẽ hứa với cô ấy, nói được thì phải làm được."
Hà Vân Hàm coi đây như một câu nói xàm.
Tiêu Hựu không vui, "Cậu không tin sao?"
Hà Vân Hàm ngắt lời nàng bằng một câu: “Nhà họ Tiêu của cậu có gen xấu."
Họ Tiêu tượng trưng cho hạt giống của đa tình còn nói những lời trong sáng thuần khiết như vậy
Tiêu Hựu tức giận: "Tôi nguyền rủa cậu sau này gặp phải người họ Tiêu!!!"
Hà Vân Hàm cười lạnh: “Vậy tôi sẽ đâm đầu chết.”
Thầy bói nghe hai người tranh cãi một hồi, vui vẻ hỏi: "Hai người muốn xem cái gì? Là tình yêu à?" Bà đặt một cây nến trước mặt, lúc đó chưa xem xong cho hai người, bà đã đốt tờ giấy ghi thông tin của hai người đi. Tiêu Hựu nghe nói bà thầy bói nói bà là người bà nội đã cố gắng rất nhiều để mời từ chỗ người yêu cũ về. Nàng ước tính tuổi của phù thủy, cảm thấy hơi đau răng.
Khi bà nội nàng còn trẻ... đúng là đàn ông, đàn bà, già trẻ đều ăn.
Hà Vân Hàm không có hứng thú, Tiêu Hựu gật đầu, ánh mắt sáng ngời: “Nửa kia của cháu sau này sẽ như thế nào?"
Phù thủy: "Đưa tay ra."
Tiêu Hựu hiểu đây là một hình thức bói toán nên đã ra tay.
Bà thầy bói dùng bàn tay thô ráp của bà chạm vào tay nàng, cau mày, như cảm nhận được điều gì: “Là con gái."
Tiêu Hựu: "Cái này cháu biết."
Xu hướng tính dục của nàng đã được xác định từ lâu.
Bà thầy bói tiếp tục nói: "Có chút lãnh đạm với người khác, có chút mạnh mẽ... đối với cháu, có chút xảo trá... có chút lệ thuộc."
Trái tim của Tiêu Hựu rơi xuống.
Chết tiệt, không phải nói về Vân Hàm, phải không?
Nàng há hốc mồm nhìn Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm lạnh lùng nhìn nàng: “Nếu cậu còn nhìn tôi nữa, tôi sẽ móc mắt cậu ra.”
Tiêu Hựu:.......
Phù thủy: “Cô ấy... tương lai sẽ làm quan. Cô ấy là người có tiếng nói cuối cùng trong gia đình.”
Tiêu Hựu:! ! !
KHÔNG!
Khi nghe điều này, chắc chắn là mấy lời nói nhảm!
Làm sao nàng có thể để đối phương có tiếng nói cuối cùng trong gia đình mà còn làm quan? Nếu cô ấy dám làm quan chức, bà nội sẽ không đánh gãy chân cô ấy chứ?
Biết Tiêu Hựu không tin, bà thầy bói lắc đầu, đối mặt với Hà Vân Hàm.
Khi đó Hà Vân Hàm không muốn cùng người khác động chạm cơ thể, bà thầy bói hỏi ngày sinh của cô, thấp giọng lẩm bẩm: “Sống là cô ấy, chết cũng là cô ấy, duyên ba kiếp, trải một đời, này cháu gái, người yêu của cháu là một đứa trẻ nhỏ hơn, yêu đời lạc quan hơn cháu, và cô ấy là cảm giác hoàn toàn khác với cháu."
Hà Vân Hàm nghe xong lắc đầu, "Cháu không thích người trẻ tuổi, không có khả năng."
Bằng cách này, bà thầy bói đã được hai đứa trẻ nhất trí xác định là thầy mò.
Ra khỏi cổng.
Tiêu Hựu cũng nghe thấy những người cô đi chú bác nói về độ chính xác của lời thầy bói, nàng hoảng sợ đến mức chỉ có thể chuyển sự chú ý sang trêu chọc Hà Vân Hàm: “Vân Hàm, cậu phải tìm người nhỏ tuổi hơn cậu à, trâu già đi gặm cỏ non, e chừng có thể tìm được một con chó sói."
Hà Vân Hàm: "Không có khả năng. Nhưng nếu cậu muốn tìm người làm quan, chỉ sợ cậu sẽ bị đè cả đời."
.......
Con dao này đã đâm nàng đau đớn.
Tiêu Hựu nghiến răng giơ ngón tay lên: “Tôi, Tiêu Hựu, thề có trời, sau này nếu tìm được người làm quan chức, tôi sẽ làm thụ cả đời, không bao giờ có thể lật được! "
Thề xong, nàng nhướng mày nhìn Hà Vân Hàm, “Đến lượt cậu."
Hà Vân Hàm nhàn nhạt nói: "Trẻ con."
Cô sẽ không thề.
Tại sao người ta phải thề?
Không nên chừa cho mình một lối thoát sao?
Tiêu Hựu đang định nói, ánh mắt đột nhiên nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ.
Đó là một cô gái mặc váy dài màu trắng, dáng người rất thanh tú, cao ráo, khuôn mặt trái xoan, tóc được buộc cao đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên bên cạnh.
Tiêu Hựu nhìn chằm chằm, nói: "Thật đẹp."
Hà Vân Hàm trợn mắt. Cô có chút chán nản cúi đầu mở điện thoại ra xem tin tức.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trang web trên thiết bị di động dường như bị nhiễm vi-rút và đột nhiên chuyển sang trang quảng cáo.
Trên trang có một người với bím tóc cao ngất trời, đôi mắt sáng lấp lánh, trên tay cầm một mảnh lụa đỏ, nhìn từ xa thì giống hồng hài nhi, nhưng nhìn gần thì lại giống một kẻ ngốc nhỏ.
Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của nàng, khóe miệng Hà Vân Hàm nhếch lên, Tiêu Hựu đi tới: “Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Hà Vân Hàm cất điện thoại của cô đi, “Liên quan gì đến cậu?”
........
Một số người nói rằng trong cuộc đời này, vốn đã sắp đặt trước là bạn sẽ gặp ai, bạn sẽ trải qua bao nhiêu mối tình và cuối cùng bạn sẽ nắm trong tay ai đến hết cuộc đời.
Sau một thời gian dài, Hà tổng và Tiểu tổng, những người đã sống đến tuổi này, đã tin vào điều đó.
—Bạn có tin không?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top