Chương 132

Nguyên Bảo, đã bảy mươi tuổi, muốn làm chuyện gì tình cảm không phải là điều dễ dàng. Tuy thỉnh thoảng cũng kiếm chuyện với Hà Vân Hàm nhưng nàng thực sự không dám làm những việc khó như nhảy múa.

Buổi sáng.

Khi Lạc Nhất về nhà lấy đồ, nàng xắn tay áo lên, rửa tay rồi hét vào phòng: “Mẹ nhỏ ơi!”

Hà Vân Hàm quay người lại, Lạc Nhất lắc đầu: “Mẹ bảo bối của con."

Hà Vân Hàm chỉ vào tai: "Con nói to lên đi, mẹ con không nghe thấy."

Không thể nghe?

Lạc Nhất có chút buồn bã, nàng nhìn Hà Vân Hàm nói: "Mẹ, mẹ nhỏ để răng giả trên bồn rửa. Đừng để cháu bé làm mất."

Hà Vân Hàm gật đầu phàn nàn: "Mẹ con không nghe lời, nhất định muốn ăn sô cô la. Chắc là sau khi ăn xong đánh răng rồi quên cất. Aizz, bà già không nghe lời này."

Lạc Nhất lại nói: "Đúng vậy, mẹ nhỏ thật là không nghe lời, tuổi già còn ăn sôcôla, khó quản lý hơn một đứa trẻ."

Nguyên Bảo vốn luôn “điếc” không nghe được chậm rãi quay người lại, tức giận nhìn hai người: “Sao các người lại lén nói xấu tôi?!"

Hà Vân Hàm: "......"

Lạc Nhất: "......."

Không phải bảo là điếc à? Làm thế nào mọi người có thể nghe thấy lời thì thầm như vậy?

Nguyên Bảo nhìn đồng hồ, nheo mắt: "Này, kính của em đâu? Lão Hà, nhìn xem, đã gần tám giờ rồi à?"

Hà Vân Hàm liếc nhìn một cái, nói: "Đúng vậy, em dùng xong là vứt đi lung tung, giờ này em hỏi giờ làm gì?"

Nguyên Bảo lẩm bẩm: “Bộ phim truyền hình chị đang theo dõi sắp đến giờ chiếu mà?"

Hà Vân Hàm mỉm cười, cô đi tới, ngồi ở bên cạnh Nguyên Bảo, tựa đầu vào vai nàng.

Hai năm qua, hai người đã già đi, tóc trắng nhiều hơn tóc đen, mỗi lần nhuộm tóc đều rất phiền phức, hơn nữa dù sao cũng là thuốc hóa học, dù có đắt tiền thế nào đi nữa lại không tốt cho sức khỏe nên họ quyết định không nhuộm tóc cùng nhau.

Trước khi rời đi, Lạc Nhất nhìn hai bà lão tóc bạc đang dựa vào nhau, trong lòng như có thứ gì đâm vào.

Thực sự trước khi kịp nhận ra thì hai mẹ đã già rồi.

Khoảng chín giờ, sau khi xem xong phim truyền hình, Nguyên Bảo và Hà Vân Hàm nắm tay nhau ra ngoài đi dạo.

Hai người đi cách đó không xa, mà là đi vòng quanh tiểu khu, Hà Vân Hàm lưng có chút khom, ánh mắt không tốt lắm nắm lấy tay Nguyên Bảo, thận trọng nói: “Đi chậm lại, hôm qua ở đây có mưa. Nên đường hơi trơn."

Cô bước một bước, Nguyên Bảo từng bước một bảo vệ cô, như đang bảo vệ một đứa trẻ, kiên nhẫn và nhẹ nhàng.

Đôi mắt tươi cười của Hà Vân Hàm nheo lại thành khe hở: “Đừng kéo chị ngã theo là được.”

Nguyên Bảo:.......

Khi còn nhỏ, Hà Vân Hàm vốn là người xa cách, ít nói chứ đừng nói đến đùa giỡn. Nhưng bây giờ, khi già đi, cô lại trở nên vui vẻ, hoạt bát.

Hai người nắm tay nhau đi dạo một lúc, rất chậm rãi, nắm tay nhau bước đi.

Nguyên Bảo: “Phùng Sinh nói dịp năm mới sẽ mang Bất Bất về."

Bây giờ họ đang thực hiện một nhiệm vụ cấp bà. Biệt danh của con gái Phùng Sinh và Lạc Nhất là Bất Bất, và họ và tên cũng rất đơn giản, chỉ là Tiêu Tiêu. Tiêu Hựu và Nguyên Bảo cùng nhau quyết định biệt danh này. Ban đầu muốn đặt tên là Tiêu Bất Thụ, nhưng bị hai người phụ nữ còn lại đã từ chối thẳng.

Khi còn trẻ, bốn người họ đều muốn làm nhiều điều hơn cho con cái, nhưng giờ đã đến tuổi này, tất cả những gì họ mong muốn là sự an toàn và sức khỏe của các con, cuộc sống càng đơn giản thì càng tốt.

Đêm nay trăng tròn hơn bình thường, Nguyên Bảo nhìn, nhớ lại chuyện cũ, cười nói: “Lão Hà, chị còn nhớ hồi còn trẻ không? Em cũng đeo tất giả làm thủy thủ mặt trăng để quyến rũ chị.”

"Làm sao chị có thể không nhớ?" Hà Vân Hàm giọng điệu thoải mái nói: "Lúc đó,  em thật sự mỗi ngày đều phải nghĩ ra cái gì đó mới mẻ."

Nguyên Bảo nhếch mép cười, buông tay Hà Vân Hàm ra, ôm mặt nàng vào lòng, “Bây giờ thì sao, em không phải vẫn mới mẻ sao?"

Ngay sau đó, nàng bắt chước thủy thủ mặt trăng giơ cao hai tay, bày tỏ tình yêu của mình với Hà Vân Hàm, thậm chí còn giơ một chân lên: "Bà thủy thủ mặt trăng yêu chị~"

Đôi mắt cười của Hà Vân Hàm nheo lại thành một khe, cô nhanh chóng đưa tay đỡ eo Nguyên Bảo: “Mau đứng lên, đừng để ngã nữa.”

Nguyên Bảo nắm lấy cánh tay cô: "Ồ không sao đâu. Em đang uống viên canxi bọn trẻ mua cho em. Điều này có nghĩa là gì? Nhìn xem." Nàng đột nhiên nhấc chân lên và nhảy lên: "Em vẫn có thể nhảy. Chị cũng có thể nhảy, nhảy đi!." Nàng nhảy múa xung quanh Hà Vân Hàm giống như khi còn trẻ. Hà Vân Hàm vừa buồn cười lại vừa lo lắng, hai người liền ầm ĩ lên.

Đối diện lầu trên, Tiêu Hựu nheo mắt nhìn xuống: "Này, Tiểu Yến, nhanh tới đây nhìn xem."

Phùng Yến lau nước trên tay: "Em đang nhìn gì vậy? Em đã uống thuốc hạ huyết áp chưa?"

Tiêu Hựu: “Uống rồi, nhìn xem, bên kia hai tên đang cười như điên, là Nguyên Bảo và Lão Hà à?”

Phùng Yến đi tới để nhìn nhưng không thể nhìn rõ. Cô lấy kính thiên văn từ trong tủ ra và tập trung vào hai người.

Tiêu Hựu:......

Người phụ nữ của nàng luôn mạnh mẽ như vậy.

Phùng Yến: "Còn không phải sao? Em có muốn xuống đi dạo không?"

Tất nhiên là có.

Khi về già, người ta đặc biệt sợ ở một mình. Để tránh cho bốn người già quá cô đơn, hai đứa trẻ đã mua cho họ một căn biệt thự để cùng ở, trong chẳng ở được mấy ngày Tiêu Hựu và Nguyên Bảo đã cãi nhau đến mức chó bay gà chạy, mối quan hệ rạn nứt và mối quan hệ kéo dài hàng chục năm sắp không còn, lựa chọn cuối cùng ngoài việc mua cho họ một căn nhà ở khu dân cư gần đó.

Tiêu Hựu đang vội vàng đi xuống, Phùng Yến ho khan một tiếng, đội mũ cho nàng: “Có cần chống gậy không?”

Tiêu Hựu trợn mắt: “Em ấy đang nhảy lên nhảy xuống rồi, còn em thì đang cầm gậy sao? Chẳng phải em đang đợi em ấy chê cười à?”

Phùng Yến: "....."

Hai người này thực sự cứ gặp nhau là không yên khi họ đã chiến đấu gần như cả cuộc đời nhưng không thấy đủ.

"Ừm."

Trước khi Tiêu Hựu xuất hiện, nàng đã ho hai tiếng, Nguyên Bảo đang nắm tay Hà Vân Hàm đi về phía phòng tập thể dục, Hà Vân Hàm nhìn thấy Tiêu Hựu, mỉm cười: “Tới à?”

Phùng Yến cũng cười, và Tiêu Hựu đặt tay lên hông : "Nguyên Bảo? Nguyên Bảo!"

Sao lại không để ý đến nàng thế này.

Hà Vân Hàm cười giải thích:

“Tai của em ấy không tốt lắm."

Đây là định dối lừa ai chứ?

Tiêu Hựu không phải Lạc Nhất, nàng đi tới trước mặt Nguyên Bảo, nhướng mày: “Bọn nhỏ mang cho chị hai con ngỗng quay, em—"

Lời còn chưa dứt, Nguyên Bảo đã bỏ chạy: “Con nhóc Lạc Nhất kia, lấy được con dâu quên mẹ, mang ngỗng cho nhà thông gia, con còn không thèm nhắc tới mẹ!"

Mọi người:..........

Chỗ nào là tai không tốt lắm? Đơn giản là nàng có đôi tai thính hơn bất kỳ ai khác nên có thể khiến não phản ứng nhanh hơn.

Bốn người già ở cùng nhau chắc chắn sẽ nói rất nhiều, chỉ khác với hồi còn trẻ, lúc ấy về cơ bản họ nói về công việc và sự nghiệp. Nhưng bây giờ họ nói về con cái, thỉnh thoảng Tiêu Hựu và Nguyên Bảo còn nói về một số tin đồn.

"Cậu trai trẻ họ Lâm mới ra mắt, trời ơi, chị đã thấy chưa? Cậu ấy trông giống như con quỷ rắn trong anh em hồ lô sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, đôi mắt của Nguyên Bảo nghe vậy sáng lên, "Thật dễ thương!"

Tiêu Hựu sờ sờ cằm nói: "Chị không thích loại đó, chị thích anh cả hơn."

Nguyên Bảo:......

Hai người họ luôn như vậy. Họ sẽ bắt đầu đánh nhau trước khi nói được vài lời, và sau đó họ sẽ ổn thôi.

Phùng Yến và Hà Vân Hàm nhìn hai người cãi nhau từ phía sau với nụ cười, cảm giác như họ đang nuôi hai đứa trẻ lớn tuổi.

Cuối cùng, Nguyên Bảo và Tiêu Hựu đã nắm tay nhau và hát rất to.

—Chúng ta hãy sống một cách nhàn nhã và thoải mái trong thế giới bình yên này...

Hai người hát sảng khoái đến nỗi các bạn trẻ bên kia quảng trường thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn họ, có người ngạc nhiên, có người bối rối, đa số đều nở nụ cười.

Nguyên Bảo vui vẻ nói: "Nhìn này, Tiêu tổng, chúng ta thực sự là những mỹ nhân già đáng yêu, và chúng ta vẫn được chú ý như vậy."

Tiêu Hựu cũng vui vẻ nói: "Còn phải nói sao, bốn chữ bảo kiếm bất lão sinh ra dành cho chúng ta mà!!”

Nhìn hai người vừa đánh nhau xong liền bắt đầu khoe khoang thực lực của mình.

Hà Vân Hàm hắng giọng, "Đừng hiểu lầm."

Phùng Yến: “Nhìn thấy hai người hát có lẽ giống như xem các cô ở quảng trường nhảy múa say sưa khi chúng ta còn trẻ."

Hà Vân Hàm gật đầu: “đúng là cảm giác đó.”

Hai người người hát người bè đánh bại Nguyên Bảo và Tiêu Hựu.

Về nhà sau khi đi dạo vào buổi tối.

Nguyên Bảo pha nước nóng ngâm chân Hà Vân Hàm, thời tiết gần đây tương đối ẩm ướt, cho nên nàng đặc biệt thêm vào ngải cứu.

Hà Vân Hàm vốn đang đọc sách, nhưng sau đó cô trở nên quá thoải mái, dựa vào chiếc ghế đan mà ngủ quên.

Nguyên Bảo nghe thấy tiếc ngáy đi tới, lấy sách của cô đi, Hà Vân Hàm vẫn như cũ ngủ rất nông, có chút động tĩnh liền tỉnh dậy, có chút mê hoặc nhìn Nguyên Bảo: "Làm sao chị có thể ngủ quên được nhỉ?"

Nguyên Bảo cười chọc mũi cô: “Buổi tối đi mấy bước chắc thấy mệt thôi, được rồi, nước sắp nguội cả rồi.”

Nàng đi vào phòng tắm, lấy khăn ra lau chân cho Hà Vân Hàm.

Lau chân xong.

Nguyên Bảo bắt đầu hành vi chiều chuộng vợ mà nàng đã nài nỉ cả đời. Nàng đặt chân Hà Vân Hàm lên chân mình và ấn nhẹ.

Kỹ thuật của nàng rất tốt. Nàng đặc biệt yêu cầu Sophia học tìm một nhân viên mát xa chuyên nghiệp để theo học.

Khi Hà Vân Hàm còn trẻ, cô không chú ý đến việc chăm sóc cơ thể của mình, mặc dù sau này cô đã chăm sóc nó rất tốt và không còn là vấn đề nghiêm trọng nữa, nhưng những vấn đề nhỏ không bao giờ dừng lại. Nguyên Bảo nghe nói có rất nhiều châm cứu, bấm huyệt ở bàn chân và massage lâu dài rất tốt cho cơ thể nên nàng vẫn kiên trì.

Hà Vân Hàm rất thoải mái, cô nheo mắt như mèo, Nguyên Bảo nhướng mày: "Chị thế nào rồi? Cảm thấy tay nghề của em thế nào? Em có được thưởng không?"

Hà Vân Hàm nhếch lên khóe môi: "Chị cho em hai xu."

Thời tiết về đêm hơi lạnh.

Nguyên Bảo hâm nóng sữa rồi dỗ Hà Vân Hàm uống. Mấy ngày nay cô ngủ không ngon giấc, luôn thức dậy vào lúc nửa đêm.

Hà Vân Hàm sợ nằm trên giường sẽ lạnh quá nên cô đã sưởi ấm giường trước cho Nguyên Bảo. Hai người nằm trong đó trò chuyện một lúc mới nắm tay nhau đi ngủ.

Lạc Nhất và Phùng Sinh luôn bối rối trước cử chỉ nắm tay nhau của hai bà mẹ để thể hiện tình cảm của mình. Việc họ có mối quan hệ tốt là điều dễ hiểu, nhưng ở đâu họ cũng giống như cặp song sinh dính liên.

Lúc nửa đêm.

Hà Vân Hàm đột nhiên tỉnh lại, cô đã già, lúc còn trẻ ngủ không nhiều, hiện tại càng ít.

Cô vừa động đậy, Nguyên Bảo cũng tỉnh dậy, Hà Vân Hàm sờ lên mặt nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng: “Em có thể ngủ thêm một lát nữa.” Cô nhìn đồng hồ, mới có bốn giờ.

Nguyên Bảo dụi dụi mắt: "Không được."

Nàng theo thói quen chu môi, Hà Vân Hàm cũng theo thói quen cúi đầu hôn nàng.

Nàng không muốn để Hà Vân Hàm một mình.

Giờ đây khi họ đã già đi, ngày càng có nhiều người xung quanh rời đi và họ đều trân trọng từng phút từng giây có thể ở bên nhau.

Đèn trong nhà đã bật sáng.

Nguyên Bảo nấu chút cháo kê, hai người dính vào nhau, cô đút cho nàng một ngụm, nàng đút cho cô một ngụm, ăn hết bát cháo.

Ăn sáng xong.

Nguyên Bảo và Hà Vân Hàm nghĩ rằng Tết Nguyên đán sắp đến, lũ trẻ sắp về, và cặp vợ già hàng xóm cũng sắp tới, nên họ có thể làm một số món tráng miệng trước.

Được Nguyên Bảo cưng chiều lâu như vậy, Hà Vân Hàm vẫn không biết nấu ăn.

Cô chỉ có thể giúp đỡ vài chuyện vặt vãnh.

Nguyên Bảo nhào bột, lẩm bẩm nói: “Sau Tết lần này, Phùng Sinh có thể ở lại thêm mấy ngày, Lạc Nhất có việc ở nước ngoài, Tiêu Tiêu cũng có buổi họp lớp.”

Hà Vân Hàm giơ tay vén tóc Nguyên Bảo ra sau tai, "Có thể hiểu được, con bé đã học nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tốt nghiệp tiến sĩ, nên nghỉ ngơi một chút."

Nguyên Bảo thở dài: “Nhìn con bé đi, sau này sẽ không để người ta lo lắng đâu. Con bé giống như Phùng Sinh khi còn nhỏ. Chị nói xem tại sao gen của nhà Tiêu tổng mạnh như vậy? Sao không giống như Lạc Nhất nhà chúng ta nhỉ?"

Hà Vân Hàm cười nói: "Em thôi được chưa? Con cháu sẽ có phúc phận riêng, không được nói đến cháu gái của chị."

Cô cực kỳ bảo vệ con cháu.

Nguyên Bảo không vui nhìn Hà Vân Hàm, trong mắt có chút nịnh nọt, "Em hỏi chị một việc."

Hà Vân Hàm giúp nàng làm mì: “Ừ, em nói đi.”

Nguyên Bảo nghiêm túc nói: “Chị thích em hơn hay thích Tiêu Tiêu hơn?"

Hà Vân Hàm: "......"

Cô thực sự chết lặng.

Nguyên Bảo quả thực là vị thần ghen tị nhất vũ trụ. Nàng bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn ghen tị với cháu gái mình? Nàng chỉ quan tâm, càng ngày càng yêu Lão Hà hơn, nhất thời không rời được, Hà Vân Hàm đi xuống lầu mua đồ, chỉ cách đó vài bước, nếu Nguyên Bảo tỉnh dậy thì phát hiện không có ai ở đó, nàng nhất định phải mặc quần áo, đi giày chạy xuống dưới ngay, không ai nói được, Lạc Nhất và Phùng Sinh rất tức giận. Nhưng Hà Vân Hàm vẫn luôn mỉm cười trước sự cứng đầu của Nguyên Bảo không nỡ lòng trách móc một câu.

Cô biết nỗi lo lắng trong lòng của Nguyên Bảo. Khi già đi, Nguyên Bảo sợ rằng cô sẽ biến mất trong nháy mắt.

Đếm từng ngày và ngóng chờ, cuối cùng năm mới cũng đã đến.

Tiêu Hựu và Phùng Yến đến từ sáng sớm, bốn bà già đang bận rộn nấu ăn. Dù tay chân chậm chạp nhưng dù sao đây cũng là lễ hội mùa xuân truyền thống của Trung Quốc, họ vẫn muốn nấu bữa ăn tại nhà cho những đứa trẻ.

Nguyên Bảo đương nhiên là chủ lực, Tiêu Hựu hảo tâm tới giúp đỡ, lòng tự trọng của nàng bị Nguyên Bảo mắng một trận đánh tan.

—Ồ, bà già, bà định làm gì thế? Bỏ xuống đi, rau của tôi còn chưa rửa xong!

Đi đi, có ai cắt khoai được như bà không?

Ah ah ah, tôi điên mất thôi. Bụng cá vẫn chưa được làm sạch. Chị định làm gì trong nồi vậy?

......

Phùng Sinh và Lạc Nhã vừa quay lại đã nghe thấy tiếng mắng, hai người nhìn nhau mỉm cười. Bên cạnh, một cô gái tóc dài chạy vào bếp ôm lấy bốn bà già: “Bà nội, bà ngoại, con về rồi!!!"

Nhìn thấy đứa bé, Tiêu Hựu cuối cùng cũng không buồn bực nữa, nắm tay Tiêu Tiêu không chịu buông ra: “Được rồi được rồi, cháu gái xinh đẹp hơn, càng ngày càng giống bà.”

Nguyên Bảo lau mồ hôi nói: "Tiêu Tiêu, không để ý tới bà con, lại đây cho bà nội xem, ồ, đúng là một thiếu nữ rồi, cháu có người chưa yêu?"

Tiêu Tiêu cười, đôi mắt nheo lại và rạng rỡ khi cười. Nếu thực sự nói về ngoại hình, cô bé nghĩ mình giống Phùng Yến và Hà Vân Hàm hơn, nhưng tính cách lại sôi nổi và vui vẻ, giống Nguyên Bảo và Tiêu Hựu hơn.

"Ồ, các bà, các bà đi ra ngoài chơi đi, nơi này cứ giao cho con xử lý."

Tiêu Tiêu dỗ bốn bà ra ngoài,

Phùng Sinh và Lạc Nhất ở bên cạnh mỉm cười rửa tay: "Ừ, các mẹ đi uống trà đi. Hôm nay chúng con về sớm chỉ để nấu cơm cho mọi người."

Bốn bà già được đẩy sang một bên để uống trà.

Phải thừa nhận rằng tuổi trẻ sức trẻ, ba người rất nhanh nhẹn.

Khi ăn xong.

Hà Vân Hàm đặc biệt dặn dò Nguyên Bảo: “Không nên ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, vì rất khó tiêu hóa."

Nguyên Bảo cúi đầu xuống, Tiêu Hựu nghiêm nghị nhìn nàng một cái, sau đó đeo răng giả lên một cách khoa trương: "Ồ, không có gì tốt bằng có hàm răng đẹp."

Phùng Yến chọc vào mặt nàng, "Em nói ít lại."

Đầu xuân năm mới còn bắt nạt người khác. Hai người này thực sự lắm lời từ khi còn trẻ.

Cá chẽm hấp, tôm luộc, cơm bát bảo, thịt bò sốt tiêu, ngô chiên...

Ngay khi ánh đèn nhấp nháy, các món ăn trên bàn được kết hợp với món khai vị là rượu vang đỏ, cả nhà cùng nhau nâng ly: "Chúc mừng!"

"CHÚC MỪNG NĂM MỚI!"

Tiếng pháo ngoài cửa sổ vang lên không ngừng. Mọi người đang ăn uống trò chuyện, xem dạ tiệc mùa xuân, và trọng tâm tất nhiên là Tiêu Tiêu.

Nguyên Bảo vẫn có chút lo lắng: “Tiêu Tiêu, ở tuổi của con bà ngoại con đã kinh nghiệm đầy mình, sao con vẫn không có động tĩnh gì?”

Tiêu Hựu đang ăn tôm suýt chút nữa bị mắc kẹt, nàng đá vào Nguyên Bảo: "Đừng gài bẫy chị—!". Quay sang Phùng Yến "Em không có!"

Nguyên Bảo trợn mắt, "Không phải sao? Ai không biết nhà họ Tiêu có tính đào hoa? Em đã yêu lão Hà ngay từ cái nhìn đầu tiên, một yêu là yêu cả đời."

Tiêu Hựu tức giận: "Chị không phải sao? Đừng nói gì nữa. Trong số những người trẻ ngày nay, ai có thể si mê như chị? Ngày xưa, ở địa vị như vậy, với vẻ đẹp vô song như vậy, lại vất vả chờ đợi Tiểu Yến, mà một lần đợi là mười năm, ai có thể làm được?

Phùng Yến mỉm cười và gật đầu: "Lúc đó ..."

Tiêu Hựu ăn một cái bánh nếp, che miệng không nói nên lời, "Sao ăn vội thế? Răng giả lại bị dính rồi à?"

...Bên bàn rượu, chắc chắn người lớn tuổi sẽ hồi tưởng lại quá khứ.

Phùng Sinh và Lạc Nhất trông bất lực, Tiêu Tiêu lén lút ghé vào tai mẹ và thì thầm: “Một lát nữa, bà sẽ kể về việc bà ngoại đã bị bỏ rơi thế nào và việc bà cô đơn gối chiếc thế nào. Sau đó bà nội sẽ kể về việc bà bị đẩy ra sao. . nhưng bà nhất quyết không buông tay.

Cô bé thực sự đã ghi nhớ tất cả.

Chỉ trong chớp mắt, những cảm xúc chấn động và cuộc đời khó quên của tuổi trẻ đã trở thành chuyện quá khứ được kể cho con cháu trong những bữa ăn.

Hạnh phúc là gì?

—Muốn có được trái tim của một người, nắm tay đến bạc đầu răng long.

Tất cả họ đã làm được điều đó.

Tiêu Tiêu nhìn bốn bà, mím môi cười nhạt.

Sau bữa tối giao thừa, vẫn chưa đến ngày mùng một Tết Nguyên đán, tất cả các bà trong gia đình đều không chịu nổi nỗi cô đơn mà ra ngoài.

Viên Ngọc gõ cửa tới thăm, uống chút rượu, ở bên ngoài vui vẻ ca hát: "Bảo bối yêu của chị đâu, Nguyên Bảo, chị yêu tới rồi!"

Sau bấy nhiêu năm, Nguyên Bảo không còn là đứa trẻ mà cô có thể ôm vào lòng nữa nhưng cách sống hòa hợp của họ vẫn không thay đổi.

Mễ Tô đẩy xe lăn đến đây. Lạc Nhan bị thương ở chân, bây giờ tuổi tác già rồi, Mễ Tô đặc biệt chú ý những ngày tuyết rơi lạnh lẽo như thế này, cô sẽ không để nàng di chuyển, thường thường sẽ đẩy xe lăn cho nàng.

Tô Tần và Tiêu Phong Khiển cũng đến, mang theo thịt xông khói từ nhà.

Một đám đông đã tụ tập.

Một gia đình sôi nổi ngồi cùng nhau chụp ảnh gia đình.

Tiêu Tiêu cầm máy ảnh nói: "bà Tô, nhích sang một bên, ồ, đúng rồi. Haha, bà ngoại, sao bà lại dùng đầu chặn bà nội con?"

Nguyên Bảo đẩy Tiêu Hựu ra: "Đi đi, đừng cản trở lão bà xinh đẹp như em!"

Tiêu Hựu từ chối, thậm chí còn dùng tay nhéo vào mặt Nguyên Bảo. Viên Ngọc cũng nghịch ngợm giơ hai ngón tay ở tay trái và tay phải lên, để lộ đôi tai thỏ trên đầu của Hà Vân Hàm và Phùng Yến.

Tất cả đã sẵn sàng để tiếp tục.

Tiêu Tiêu kêu lên: "Ok!"

Cô bé chạy nhanh tới, mọi người hét vào camera: "Cheese!" Các bà đều cười lớn.

“Tách.” Một tiếng.

Năm tháng đã trôi qua nhưng hạnh phúc vẫn kéo dài.

Các bà sẽ luôn nhìn các con cháu với nụ cười và sự lạc quan.

—Các bạn nhất định phải hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ghd