Chương 129

Nguyên Bảo và Hà Vân Hàm năm mươi tuổi đã hoàn toàn rút lui khỏi giới giải trí, một số việc trong tay họ cũng dần dần siết chặt.

Đây là khoảng thời gian đặc biệt hạnh phúc đối với Nguyên Bảo. nàng cuối cùng cũng hoàn thành được tâm nguyện lớn cuối cùng trong đời sau khi trở thành diễn viên, mở siêu thị và đưa Hà Vân Hàm về nhà chăn trâu.

Chăn trâu không phải là một công việc dễ dàng.

Đặc biệt việc thuyết phục lão Hà, người vốn vốn là người luôn thích sạch sẽ và không chọn làm những việc chân tay thì chăn gia súc không phải là điều dễ dàng.

Nếu như lúc còn trẻ rơi vào trường hợp này, Hà Vân Hàm nhất định sẽ nhìn Nguyên Bảo bằng ánh mắt khinh thường, nhưng bây giờ có thời gian rảnh rỗi, cô tự nhiên muốn giúp Nguyên Bảo thực hiện tâm nguyện của nàng.

Sau khi trở về thôn Hạ Oa, hít thở không khí trong lành, Nguyên Bảo dẫn Hà Vân Hàm đi tảo mộ cho bà nội trước.

Trước mộ, nàng mua đồ ăn vặt mà bà nội yêu thích, lảm nhảm: “Bà, con về rồi, lần này nóng lòng muốn quay lại quá nên Phùng Sinh và Lạc Nhất chưa sắp xếp được công việc, chuyện giữa hai đứa cơ bản đã giải quyết xong, bà đừng lo lắng, đừng nhớ thương quá. Con và Vân Hàm sẽ về nhà cũ để chơi, để trau dồi bản thân, và để giúp đỡ Tiểu Tống nhà bên chăn trâu, v.v., con đã mua đồ ăn nhẹ yêu thích của bà và mang cho bà một ít rượu. Đừng tham lam quá, làng của chúng ta đang thay đổi theo mỗi ngày. Nếu bà vẫn còn ở đây...balbalbal..."

Mỗi lần về, việc đầu tiên Nguyên Bảo làm là đi viếng mộ để cúng tổ tiên.

Khi đó, khi bà Tiêu rời đi, Nguyên Bảo và Phong Khiển đau xé lòng, Hà Vân Hàm vẫn ở bên cạnh hai người, sợ hai người không buông tay được. May mắn thay, cả hai đều vượt qua được chuyện này.

Hà Vân Hàm kiên nhẫn đi cùng nàng, cô quỳ trước mộ, trong lòng thầm nghĩ.

—Bà ơi, chúng con đã về rồi và chúng con đều ổn cả, bà đừng lo lắng.

Người ra đi đã ra đi, người còn sống thì hãy sống thật tốt.

Nguyên Bảo vẫn là tâm điểm của cả làng. Vừa khi nàng trở về, đã có rất nhiều trẻ em đang đợi ở cổng làng, háo hức nhìn nàng.

Dù nàng có xa cách bao lâu, đây vẫn là quê hương nơi nàng đã sinh ra, nuôi nấng nàng, uống nước, nàng không bao giờ quên người đã đào giếng báo đáp ân tình suốtnhững năm qua. Nhưng cách làm không đơn giản và thô thiển như khi nàng còn trẻ, trực tiếp đưa đồ vật gì đó mà thay vào đó, nàng nghe theo lời Hà Vân Hàm và mở cơ sở kinh doanh ở quê nhà, tăng việc làm cho lao động, hỗ trợ đầu tư và thúc đẩy sự phát triển du lịch của địa phương.

So về kinh doanh và đầu óc thì Nguyên Bảo chắc chắn không bằng Lão Hà.

Nhưng một ưu điểm lớn của nàng là nghe lời vợ nhiều năm, nàng đã thực sự tiến bộ, đây là một hiện tượng rất kỳ lạ. Rõ ràng đều là giúp đỡ, nhưng dưới sự chỉ huy của Lão Hà, người trong thôn sẽ không còn bắt nạt nàng nữa mà lần nào cũng sẽ cảm kích.

Về sau, Nguyên Bảo dần dần hiểu được ý của Lão Hà khi nói “Lương thiện cũng phải mang theo gai nhọn”.

Lúc đầu mọi việc diễn ra suôn sẻ nhưng có điều gì đó không ổn khi đến việc mượn trâu bò. Hai người trở về trải nghiệm cuộc sống, nếu thật sự mua một con bò, chưa kể còn lãng phí, sau này để con bò ở đâu cũng là một vấn đề, Nguyên Bảo lập tức nảy ra một ý tưởng sang nhà bên cạnh gõ cửa.

Tiểu Tống là người làng sống ở nhà bên cạnh, có thể nói, Nguyên Bảo từ nhỏ đã giúp đỡ cậu rất nhiều. Cậu cũng là con của anh Tống Tiểu Hổ, người năm ấy từng bị Hà Vân Hàm so đo từng tí một. Lúc đó, cậu kéo con bò đến chết và không chịu buông: "Không, hai dì không biết chăn đâu, hai dì đã già rồi, nếu không may vung tay, chân làm gãy chân, bố cháu sẽ không đánh chết cháu.."

Hà Vân Hàm lạnh lùng nhìn, trong lòng khó chịu. Trong một thôn có nhiều bò như vậy, sao lại phải tìm một con từ gia đình "bạn cũ" của mình?

Nguyên Bảo cười nói: “Không sao đâu, dì sẽ không để cháu chịu trách nhiệm.”

Tiểu Tống là một cậu bé thành thật sẽ không buông con bò của gia đình mình.

Nguyên Bảo tức giận: “Thằng nhóc cứng đầu này, đưa tiền cho cháu không phải là coi như mua nó rồi sao?!"

Tiểu Tống lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Bố cháu nói đời này, không bao giờ nhắc đến tiền với dì."

Nguyên Bảo: "......"

Ôi trời ơi.

Cái này để làm gì? Đứa trẻ này, hôm nay chúng ta không có hận thù, quá khứ cũng không có hận thù, tại sao lại muốn hãm hại dì như vậy?

Đúng như dự đoán, Nguyên Bảo cảm nhận được sự ghen tị bấy lâu nay của lão Hà trước khi mượn con bò.

Sau khi rót nước và bưng trà, Nguyên Bảo gật đầu cúi chào như đang phục vụ lão phật gia: "Chị uống trà đi, nhiệt độ vừa phải."

Hà Vân Hàm ngồi trên ghế, bất động, khoanh tay nhìn xuống Nguyên Bảo, ánh mắt lập tức thể hiện lập trường.

Nguyên Bảo nuốt khan, nàng nhìn Hà Vân Hàm với lương tâm cắn rứt và bất an, "Chúng ta không chăn thả bò nữa thì sao? Không khí trong lành quá, đi lại xung quanh cũng được."

Hà Vân Hàm cười lạnh: “Em cảm thấy áy náy à?”

"Áy náy?" Nguyên Bảo lắc đầu phủ nhận: "Không bao giờ,em vì cái gì phải cảm thấy áy náy?"

Hà Vân Hàm nhướng mày, ánh mắt như móc câu, muốn lấy thứ gì đó ra khỏi cơ thể, “Em, mối tình đầu của em, không thể quên em.”

Vừa nghe đến "mối tình đầu", Nguyên Bảo vội vàng lắc đầu: "Ai nói thế? Hồi đó chúng em chỉ là những đứa trẻ chơi đùa. Mối tình đầu cái gì chị đừng nói không thành có. Mối tình đầu của em là chị."

"Ha ha, tình cũ vẫn là khó quên, con trai đã được dạy dỗ như vậy, hóa ra cũng tương đối si tình. Chẳng trách em gọi anh Tiểu Hổ thuận miệng như vậy."

"Không, có chuyện gì vậy... Chị không thấy ngay cả con bò cũng không cho em mượn à? Nếu tình cũ thật sự khó quên, sao anh ấy lại keo kiệt như vậy?"

Lời nàng nói có lý, cuối cùng cũng tạm thời ngăn được cơn tức giận của Hà Vân Hàm. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên bàn, trầm ngâm nhìn Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo sợ nhất là lão Hà nhìn nàng như thế này, nhất định đang nghĩ đến nàng. Một khi lão Hà quan tâm đến nàng, nhất định sẽ không có kết quả tốt.

Hai người đang có suy nghĩ riêng thì có tiếng gõ cửa, Nguyên Bảo thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: “Chắc là con nhà hàng xóm đến chơi với em.”

Nàng rất được trẻ em yêu mến. Sẽ thật tốt nếu có người ở nhà vào lúc này để chuyển hướng sự chú ý của Lão Hà.

Hà Vân Hàm tuy ngẫu nhiên nổi nóng với Nguyên Bảo nhưng vẫn biết cách đối xử với khách. Cảm thấy không vui, cô vẫn đứng dậy đi theo Nguyên Bảo chuẩn bị đón khách.

Khoảnh khắc mở cửa, nụ cười trên mặt Nguyên Bảo cứng đờ, "Sao anh lại ở đây?"

Hà Vân Hàm ở phía sau nhìn rõ ràng người trước mặt cũng có sắc mặt đen tối.

Lần này không phải Tiểu Tống, cha của Tiểu Song, Tống Tiểu Hổ, đã lớn tuổi, dãi nắng mưa ngoài đồng, trên mặt có nếp nhăn, cười nhìn Nguyên Bảo. “Anh nghe con trai anh nói em về và muốn mượn một con bò? Thằng bé không hiểu chuyện, anh đã mang con bò tốt nhất trong nhà đến cho em.

Tuy đã già nhưng ánh mắt nhìn Nguyên Bảo rất sắc bén, giống như một thanh niên trẻ trung.

Nguyên Bảo lúng túng nhìn con bò phía sau, quả thực đây là một con bò rất mạnh mẽ về hình dáng và màu lông. Điều quan trọng nhất là rõ ràng Tống Tiểu Hổ cũng đã tắm rửa cho con bò, ở quê có rất nhiều người có tâm tư nhàn nhã như vậy, tất cả đều vì Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo sống lưng lạnh lẽo: “Em... Không cần đâu, phiền phức quá.”

Tống Tiểu Hổ sắc mặt có chút đỏ bừng, anh không giỏi nói chuyện, chỉ ngơ ngác nhìn Nguyên Bảo.

Thời gian trôi qua, thế hệ của họ đã già đi, bị thời gian tàn phá và bị cuộc sống ép buộc, họ đều là những ông già, bà già trong miệng người khác, nhưng Nguyên Bảo vẫn xinh đẹp như anh nhớ, thậm chí cả khuôn mặt cũng không hề thay đổi nhìn vào mắt anh thật sống động.

Vẻ mặt này khiến Nguyên Bảo có chút xấu hổ, người mà nàng đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên chính là Hà Vân Hàm, vốn là quan hệ hai bên cùng đồng thuận, cho nên nàng hiểu rõ loại cảm giác khó quên này, trong chóc lát nàng hơi choáng váng.

Đúng lúc hai người nhìn nhau.

Hà Vân Hàm từ phía sau bình tĩnh nói: "Nguyên Bảo, em cứ nhận đi, đừng lãng phí công sức của Tiểu Hổ."

Trong một câu, từ ngây ngốc trở thành hiện thực, Nguyên Bảo tỉnh táo lại, nàng đã cảm nhận được cái chết uy hiếp sau lưng, chỉ có thể đem bò đi: "Vậy cảm ơn anh."

Nàng không muốn nói thêm nữa vì sợ sẽ chọc vào Lão Hà không vui.

Nhưng ngay khi cánh cửa đóng lại.

Sau đó là lời mỉa mai của lão Hà: "Đó thực sự là mối tình đầu sẽ không bao giờ quên. Chị nghĩ chị sắp khóc. Em còn nói hay là thôi nhưng chẳng phải em đã vui vẻ nhận lấy sao?"

Nguyên Bảo quả thực ngốc nghếch, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, rõ ràng là Lão Hà yêu cầu nàng nhận!

Một chuyến về quê chăn bò được cho là vô cùng lãng mạn.

Nhưng sau khi trở về nhà, Lạc Nhất nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn xảy ra với hai người mẹ. Phùng Sinh đã đến tìm nàng. Hai người muốn hẹn nhau đi xem kịch, cô vui mừng mặc như đi trẩy hội, nũng nịu nói với Lạc Nhất: "Ồ, em có thấy người ta trông xinh không? Chỉ một cái nhìn cũng khiến em xúc động phải không?" Cô chu môi, "Nào, hôn chị đi."

Lạc Nhất đẩy mặt cô ra: “Đừng gây sự, hai mẹ có thể đang xích mích."

Phùng Sinh là người kiêu ngạo nhất, "Không phải vừa đi chơi về sao? Ô, đừng suy nghĩ nhiều, đợi đến tối chị gọi hai mẹ chị đến nói chuyện là lành ngay ý mà."

Bốn mẹ già tụ tập cùng nhau vào buổi tối.

Nhưng thay vì trò chuyện, bốn người cùng nhau đi dạo, trước đây, họ luôn cảm thấy cuộc sống của người già khiêu vũ ở quảng trường và đi bộ tập thể dục sau bữa tối là quá xa vời với mấy người, nhưng không ngờ ngày này cũng thực sự đến.

Bốn người nhìn ông già và bà già đang khiêu vũ trên quảng trường mà không có phản ứng gì.

Sự xuất hiện của bốn người đương nhiên khiến mọi người có mặt đều tỏa sáng.

Tiêu Hựu không thể ngồi yên nên nàng vòng tay ôm lấy Phùng bộ trưởng của nàng và bắt đầu hát một bài hát.

Khí chất và ngoại hình của nàng vốn đã rất nổi bật, vũ điệu khiêu vũ của Tiêu tổng đã nổi tiếng trong giới thời điểm đó. Cùng với khí chất của Phùng bộ trưởng, sau bài hát, rất nhiều người tụ tập xung quanh hai người đều chết lặng.

Tiêu Hựu nhướng mày nhìn Nguyên Bảo, ra hiệu cho nàng nhanh lên. Nguyên Bảo hiểu ý và định đi tìm Lão Hà của nàng. Đột nhiên, nàng nhìn thấy một người đàn ông trung niên đẹp trai mặc vest và đi giày da đưa ra lời mời với Hà Vân Hàm. Và vợ nàng, Lão Hà, thực sự đã đồng ý???!!!

Bây giờ thì tốt rồi. Khi còn trẻ, nàng rất hay ghen tị. Khi về già, vại giấm vàng ngày càng chua hơn.

Khi hai người mở cửa và nín thở về nhà, Lạc Nhất và Phùng Sinh đang làm trò xấu trên ghế sô pha, may mắn là họ không cởi quần áo, đầu bù tóc rối, vội vàng chỉnh lại quần áo. Lạc Nhất ngồi dậy nhìn hai mẹ, hai bà mẹ sắc mặt không tốt: "Hai mẹ... Vì sao về sớm như vậy không có hai dì tới giúp sao?" Tại sao không khá hơn mà dường như ngày càng tệ hơn?

Hà Vân Hàm hừ lạnh một tiếng, chỉ vào miệng Lạc Nhất: "Son môi."

Lạc Nhất:......

Phùng Sinh vươn đôi bàn tay trắng nõn thon dài ra lau sạch cho nàng, nhìn hai người lần lượt bước vào nhà, đầu cúi thấp.

Điều này thực sự kỳ lạ.

Vợ vợ yêu nhau lâu như vậy sao có thể xảy ra chiến tranh lạnh?

Phùng Sinh thấy lạ lùng, lén kéo Lạc Nhất: “Em nói xem rốt cuộc có chuyện gì vậy, có thể khiến hai mẹ còn cãi nhau như vậy được không?"

Lạc Nhất lắc đầu.

Phùng Sinh nhìn bộ dáng buồn bã của nàng, hạ giọng nói: "Không sao đâu, vợ chồng lâu năm thắm thiết, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa. Đừng lo lắng quá."

Nghe xong, Lạc Nhất đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi Phùng Sinh: “Chị cho rằng ở tuổi này hai mẹ còn có thể làm chuyện giường chiếu nữa sao?"

Phùng Sinh:......

Điều này khiến cô đặt câu hỏi, đúng vậy, ở tuổi này, có phải không còn nhu cầu về phương diện đó nữa không?

Buổi tối, Phùng Sinh về nhà hỏi Tiêu Hựu câu hỏi này. Tiêu Hựu đang xoa bóp chân cho Phùng Yến để cô thư giãn khi nghe những gì con gái nói, đôi mắt nàng mở to: "Con đang coi thường ai?"

Phùng Sinh: "....."

Tiêu Hựu: “Con đang nói xấu mẹ đấy à?”

Phùng Sinh: "......"

Trái tim của người già vốn rất mong manh, họ dễ dàng gán ghép những “kỳ thị thành khiến” này trên mình.

Dậy sớm vào sáng hôm sau.

Phùng Sinh đang ăn cháo, Tiêu Hựu có vẻ hơi buồn ngủ, chậm rãi bước ra ngoài, "Con ăn à? Đừng đi làm muộn."

Phùng Sinh nhìn mẹ và hàng loạt dấu hôn đỏ tím trên cổ mẹ, chiếc thìa trên tay cô rơi xuống bát “bụp".

Cùng lúc đó, nhà Nguyên Bảo cách đó mười km.

Lạc Nhất rót nước cho hai mẹ con như thường lệ, đợi hồi lâu không thấy ai ra ngoài, nàng đi gõ cửa.

Có tiếng gõ cửa một lúc.

Lạc Nhất có chút kinh ngạc nhìn mẹ. Tại sao không mặc quần áo mà chỉ quấn chăn?

Nguyên Bảo quấn chăn đi ra ngoài: "Làm cái gì vậy? Lớn to đầu vậy rồi còn cần tìm mẹ à?"

Lạc Nhất nhìn nàng: “Mẹ con đâu?"

Nguyên Bảo ngáp một cái, nói: "Còn đang ngủ."

Lạc Nhất hít một hơi thật sâu, "Vào giờ này... mẹ còn ngủ à? Hai mẹ mười giờ hôm qua không phải đã lên giường rồi sao?"

Nguyên Bảo gãi đầu, không còn sức lực, “Đó là lúc nằm xuống.” Nàng quay người liếc nhìn: “Mẹ lớn con gần như không ngủ cả đêm, con có chuyện gì à? Nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền giấc ngủ của hai mẹ."

Lạc Nhất cả đêm không ngủ? ???!!!

Cảnh tượng như vậy, va chạm như vậy, khiến hai người trẻ tuổi đều không thể bình phục.

Sau khi gặp nhau, hai người nhìn nhau hồi lâu, Phùng Sinh nhìn Lạc Nhất nói: "Chúng ta... có chút yếu hơn các mẹ không?"

Lạc Nhất im lặng một lát, nàng nhìn Phùng Sinh: “Không thể thua người già được phải không?”

Phùng Sinh đã bắt đầu cởi quần áo, để lộ dây đai bên dưới, "Tuyệt đối không! Cố lên."

Lạc Nhất mặt đỏ bừng, quay mặt đi: “Đừng chạm vào em."

Phùng Sinh: "...Chị không có chạm vào em, nhưng tay em đang làm gì vậy? Ôi, đừng giả vờ dè dặt nữa, nhanh lên, chúng ta phải thẳng bốn mẹ già mới được!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ghd