Chương 111

Nguyên Bảo học kỳ hai năm cuối bận rộn đến mức có khi về đến nhà cũng không có thời gian ăn uống, mệt đến mức chỉ nằm trên giường.

Lúc đầu thì không sao, nhưng một tháng sau, tình hình vẫn như cũ, Hà Vân Hàm im lặng.

Khi một người bạn buồn, những người bạn tốt đương nhiên sẽ xuất hiện.

Sáng sớm, người phụ nữ nội trợ gia đình Tiêu tổng, mặc bộ đồng phục dành cho bà mẹ cực kỳ chuyên nghiệp, bế Phùng Sinh, cô bé gần một tuổi rưỡi.

Phùng Yến đưa hai mẹ con đến đây. Cô đã hồi phục rất tốt, nước da cũng tốt hơn trước. Cô cúi đầu hôn Phùng Sinh: “Sau giờ làm việc mẹ sẽ đón con."

Phùng Sinh không thể nói rõ ràng, "Không... lão... tiêu..."

Phùng Yến cười và chạm vào trán Phùng Sinh để an ủi cô bé: "Mẹ phải đi làm, nên con chỉ cần đi theo Lão Tiêu."

Tiêu Hựu hôn Phùng Sinh, “Trời ạ, đứa nhỏ này đối với em giống như mẹ kế.” Vừa nói, nàng chỉ vào môi mình, Phùng Yến khẽ mỉm cười cúi đầu hôn nàng.

Hà Vân Hàm nhìn cảnh tượng này một cách thờ ơ và im lặng.

Cánh cửa đã đóng lại.

Nhìn thấy Tiêu Hựu vừa mới hôn con mình một giây, lưu luyến không rời tiễn Phùng Yến đi, đột nhiên ném Phùng Sinh xuống thảm, đá vào mông nhỏ của cô bé: "Nịnh nọt, tranh giành ân huệ, nhóc quỷ này, đi mà chơi một mình đi!"

Hà Vân Hàm: "......"

Phùng Sinh ủy khuất xoa mông, hừ hai tiếng, vươn bàn tay nhỏ bé hướng về Hà Vân Hàm: "Ưm~.....ưm~..."

Trong lòng Hà Vân Hàm tan chảy, cô bước tới, cúi người ôm lấy Phùng Sinh: “Có người nào làm mẹ như cậu không?"

Tiêu Hựu: "Điều này có nghĩa là gì? Mẹ sinh ra tôi đã giao tôi cho bà nội. Bà nội bắt tôi bò khắp sàn nhà. Theo dì tôi nói, tôi suýt ăn phân ngựa ở sân sau. Nhà họ Tiêu của chúng tôi chăm con theo cách thả rông." Nói xong, nàng đi vào tủ lạnh tự nhiên như nhà hỏi: "Nguyên Bảo có làm món gì ngon không?"

Trước đây mỗi lần biết nàng tới, Nguyên Bảo đều làm mấy món ăn vặt mà Tiêu Hựu thích, mùi vị ngon hơn đồ bên ngoài nhiều.

Tiêu Hựu quay đầu lại, có chút thất vọng quay đầu nhìn Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm dỗ dành Phùng Sinh: “Gần đây em ấy rất bận.”

Tiêu Hựu là ai, một con khỉ thần? Nàng nhìn Hà Vân Hàm, "Em ấy bận rộn? Em ấy mới là sinh viên năm cuối, còn chưa tốt nghiệp. Sao có thể bận rộn như vậy? Tôi nói dạo này cứ cảm thấy cậu như mất hồn vậy. Hóa ra thấy hụt hẫng à?”

Hà Vân Hàm im lặng ôm Phùng Sinh vào lòng. Phùng Sinh rất thích người dì này. Cô bé cảm thấy dì có mùi rất giống mẹ mình. Cô bé hôn má của Vân Hàm, vẫy tay và chân nhỏ bé, "Làm... làm dì ấy!"

Hà Vân Hàm: "....."

Tiêu Hựu: "......"

Gen thực sự rất mạnh mẽ.

Phùng Sinh đã thể hiện khả năng săn đón mạnh mẽ từ khi còn nhỏ, điều này khác với những đứa trẻ khác. Có lẽ vì suốt ngày chứng kiến hai mẹ mình thể hiện tình cảm trước mặt nên cô bé thường xuyên đưa ra những phát ngôn gây sốc.

Tiêu Hựu ho khan một tiếng, chỉ vào Phùng Sinh: "Nghiêm túc một chút, đừng bắt chước mẹ con, giống như mẹ thuần khiết hơn chẳng phải tốt hơn sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Sinh bị ép thành một quả bóng, cô bé phun một bong bóng vào nàng, "Xấu... kẻ xấu... đánh... mông..."

Hà Vân Hàm không thể tin được nhìn Tiêu tổng, "Phùng bộ trưởng và Tiêu tổng như vậy thực sự có ổn không?"

—Làm em.

—Kẻ xấu, đánh vào mông đi.

Tại sao Hà Vân Hàm nghe từng câu lại có cảm giác như đang xem cảnh nóng vậy?

Tiêu Hựu không hề xấu hổ mà còn cảm thấy tự hào: “Thật tuyệt vời. Từ nhỏ đã suy nghĩ chín chắn, muốn nói gì thì nói. Khi lớn lên, chắc chắn không giống Tiểu Yến, không giống cậu, sẽ không chịu bất kỳ tổn thất nào nếu nói bất cứ điều gì con bé muốn.

Hà Vân Hàm nghe xong im lặng, lặng lẽ lau nước bọt cho Phùng Sinh. Phùng Sinh nắm lấy tay cô đưa vào miệng.

Tiêu Hựu: "......"

Điều này là quá đáng rồi nha.

Có biết bàn tay dùng để làm gì không? Làm thế nào mà đứa bé này học được tất cả những điều bà nội đã làm?

Tiêu Hựu kéo Phùng Sinh lại, ném mấy món đồ chơi từ trong túi lên chiếu, “Đi, chơi thôi."

Phùng Sinh lập tức im lặng.

Khía cạnh này vẫn rất giống Phùng Yến, biết chuyện và rất dễ dụ dỗ.

Tiêu Hựu nhướng mày: “Cậu có nghĩ Nguyên Bảo ngày càng trưởng thành và xinh đẹp không? Càng lớn lên, em ấy càng trở nên nổi bật. Không chỉ cậu thấy vậy, mà những người khác cũng sẽ rất đẹp. Và khi em ấy tốt nghiệp, sự nghiệp sẽ dần cất cánh. Cậu là người tin tưởng vào em ấy, nhưng cậu không nên tin vào thế giới đầy màu sắc này".

Họ biết rõ hơn ai hết những người trong vòng tròn cho dù, vẫn còn trong vòng tay, vẫn có những người sẽ đến quyến rũ một cách trơ trẽn.

Tiêu Hựu và Phùng Yến đều đã quen với điều đó.

Câu nói nổi tiếng nhất trong giới là không có gia đình nào không thể tan vỡ, chỉ có tiểu tam không chăm chỉ mà thôi.

Trong những năm qua, có bao nhiêu cặp đôi đã xa cách những người xung quanh, kể cả ban lãnh đạo?

Tiêu Hựu không ngừng nói: “Tôi nghĩ rằng cậu có thể lạnh lùng lạnh nhạt, người bên ngoài nhiệt tình như vậy, yêu nhau đã lâu, đều là những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống. Làm sao biết câu dẫn như những người trẻ tuổi đó được."

Hà Vân Hàm nghe xong liền nhìn chằm chằm Tiêu Hựu: "Tiêu tổng bắt đầu học tâm lý học từ khi nào?"

Tiêu Hựu hất tóc nói: “Thật xin lỗi, đối với một người ưu tú như tôi, Tiểu Yến trước đây cũng thường xuyên cảm thấy như vậy.”

Khóe môi Hà Vân Hàm hiện lên một nụ cười. Cô bế Phùng Sinh đang chơi đùa trên mặt đất lên, ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng thì thầm: “Nào, Phùng Sinh, đọc cho dì nghe nào, thật không biết xấu hổ.”

Cách phát âm của cô đặc biệt chuẩn và cử động môi của cô rất rõ ràng.

Đôi mắt to đen như quả nho của Phùng Sinh nhìn chằm chằm vào cô, như thể chúng có thể nhìn thấu lòng người. Cô bé cũng có thể phát huy"... không biết xấu hổ... so với... biến... thái"

Nói xong cô bé mỉm cười ngọt ngào với Tiêu Hựu.

Tiêu Hựu: "......."

Đứa con ruột thừa của nàng thật là.

Suy cho cùng, Tiêu Hựu và Phùng Yến đã ở bên nhau hơn mười năm, hiện tại con cái đã lớn như vậy, họ vẫn có nhiều kinh nghiệm sống hòa hợp.

“Hai người ở bên nhau đã lâu, sẽ luôn có cảm giác buồn tẻ, đúng như lời người ta nói, có thể nói tay trái chạm tay phải nhàm chán? Đâu còn tuổi trẻ rộn ràng? Thỉnh thoảng, có thể có tìm cái gì đó mới, tôi nghĩ Nguyên Bảo cũng từng rất chịu khó ".

Tiêu Hựu hiếm khi nghiêm túc và nói chuyện có lý.

Hà Vân Hàm cũng lắng nghe cẩn thận với vẻ mặt nghiêm túc.

Nhìn thấy cô như vậy, Tiêu Hựu muốn cười: "Ở đây không có người ngoài, chính cậu nói đi, tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng mỗi lần Nguyên Bảo làm như vậy, cậu có vui không?"

Vui hay không vui?

Ánh mắt Hà Vân Hàm đỏ bừng đã trả lời tất cả.

Điều này rất thỏa mãn lòng hư vinh của Tiêu tổng, “Vậy thì hãy nghe lời tôi và cho em ấy thứ gì đó mới mẻ nếu cậu không có việc gì làm. Tôi biết cậu không thể làm điều gì quá đáng. Cậu cũng như Tiểu Yến, thường lạnh lùng và xa cách, có thể thỉnh thoảng cậu hãy nhẹ nhàng và ân cần nhé?"

Tiêu tổng bế đứa trẻ bỏ đi, để lại Vân Hàm một mình.

Cô cẩn thận kiểm tra trên máy tính, làm thế nào để trở thành một người vợ dịu dàng, ân cần và yếu đuối. Sau khi kiểm tra, cô thở ra một hơi dài.

Thực sự không dễ dàng.

Nguyên Bảo gần đây đã tham gia một chương trình tạp kỹ thể thao. Nàng đã phóng điện 100% mỗi ngày và chỉ có thể về nhà khi kiệt sức.

Trên đường đi, nàng yêu cầu tài xế dừng lại một lúc, đi đến một cửa hàng hoa và mua một bó hoa bách hợp lớn rực rỡ.

Đây là loài hoa yêu thích của Vân Hàm.

Nghĩ đến khoảng thời gian này, nàng bận rộn với công việc và cảm thấy khá có lỗi vì đã bỏ mặc Vân Hàm.

Lão Hà mặc dù không nói gì nhưng Nguyên Bảo lại hiểu rõ cô đến mức nàng chỉ một ánh mắt thoáng qua cũng hiểu cô đang nghĩ gì.

May mắn thay, công việc sắp kết thúc và nàng có thể nghỉ ngơi. Nàng đang chuẩn bị đưa Vân Hàm về nhà thăm bà nội và nghỉ ngơi.

Về đến nhà.

Nguyên Bảo mỉm cười mở cửa, vừa bước vào, mắt nàng sáng lên chưa kịp nói.

Ồ!

Vân Hàm hôm nay ăn mặc rất giản dị, mặc một bộ vest trắng trơn, tóc xõa, trang điểm nhẹ, nhà cửa ngăn nắp.

Nguyên Bảo đưa hoa ra, nhìn chung quanh: "Sao không nghỉ ngơi đi? Không mệt sao?"

Hà Vân Hàm nhận lấy bông hoa, hơi đỏ mặt, cúi đầu hít một hơi thật sâu.

Khi Nguyên Bảo quay lại, nàng thấy lão Hà nhà nàng hít một hơi thật sâu và hơi giật mình.

Đang muốn nói chuyện, Hà Vân Hàm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng: "Nghĩ đến em trở về, chị liền cảm thấy đỡ mệt mỏi hơn."

Nguyên Bảo: "........."

Gần như ngay lập tức, tóc gáy của Nguyên Bảo dựng đứng lên.

Tình hình thế nào?

Tại sao Lão Hà lại như thế này? ? ? Thật kì cục? ? ?

Phải chăng nàng đã làm sai điều gì đó ở đâu đó?

“Chị nấu mì cho em nhé.” Hà Vân Hàm chỉ vào bếp, vẻ mặt này khiến nàng khó chịu. “chị hy vọng em ăn xong sẽ ấm lòng."

Nguyên Bảo:.........

Trời ơi! ! !

Đầu óc nàng quay cuồng nhanh chóng, trái tim nàng ấm áp? ? ? Sưởi ấm lòng saoooo???!

Sợ hãiiii!!!!

Lão Hà đang nói dối và mỉa mai, chẳng lẽ gần đây lại có scandal lan truyền khiến cô không vui?

"Đứng yên làm gì thế?"

Hà Vân Hàm đưa đôi đũa cho Nguyên Bảo một cách rất “chu đáo”, Nguyên Bảo nhận lấy và sợ hãi nhìn cô.

Mì, mặc dù hương vị tệ một chút.

Nhưng may mắn thay đã được nấu chín và không có nguyên liệu nào được thêm vào.

Nguyên Bảo ăn không còn chút đồ ăn nào, liền khen: "Vân Hàm, chị nấu càng ngày càng ngon, ngon quá."

Hà Vân Hàm đang xem qua tuyển tập những câu nói ấm lòng trên điện thoại di động, nghe nàng nói vậy, ngẩng đầu cười ấm áp: “Đó là vì em đã ăn được tấm lòng của chị.”

Nguyên Bảo:.........

Trời.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lão Hà, đừng làm vậy... giết nàng luôn đi. ! !

Sau bữa tối.

Nguyên Bảo đi tắm, nàng rất lo lắng khi tắm, sấy tóc xong mới ra ngoài đã gần mười giờ.

Dưới ánh sáng mơ hồ.

Hà Vân Hàm đang ngả lưng đọc sách. Cô thường mặc bộ đồ ngủ màu trắng, nhưng bây giờ lại mặc bộ đồ màu hồng nhạt.

Nguyên Bảo nhìn kỹ, tim đập thình thịch. Đó không phải là bộ đồ ngủ của nàng sao?

“Em sắp ngủ à?” Hà Vân Hàm khẽ mỉm cười, trong lòng Nguyên Bảo run lên, “Ồ, ồ, vâng..."

Vì sao Lão Hà lại mặc quần áo của nàng?

Đây không phải là một cách trừng phạt mới sao?

Nguyên Bảo đã suy nghĩ kỹ, gần đây nàng thực sự không tán tỉnh phụ nữ, nhưng...

Vương Quân, một chàng trai cùng nhóm, đã tỏ tình với nàng bị nàng từ chối ngay tại chỗ, nhưng vẫn có tin đồn về chuyện này, chẳng lẽ là vì cái này sao?

Hà Vân Hàm: "Em đang suy nghĩ cái gì?"

Hà Vân Hàm cứ cười mãi.

Nụ cười ấy thật ấm áp và nhân hậu.

Nguyên Bảo nhắm mắt lại, cảm thấy trong lòng như bị vô số nhát dao đâm vào, hít một hơi thật sâu, bước tới: “Vân Hàm, em quyết định thành thật với chị.”

Hà Vân Hàm vốn đã quyết định táo bạo giờ này sửng sốt, trước câu nói thành thận?

Nguyên Bảo leo lên giường ôm lấy cô: “Chị... thật ra cũng không nhiều. Năm cuối cấp, tính cả trường học, có tổng cộng tám người theo đuổi em, hai nam và sáu nữ. Em thẳng thừng từ chối bảy người, và một trong số đó là vì em ấy là sinh viên năm nhất nên em thấy đáng thương nên không trực tiếp từ chối mà bày tỏ một cách khéo léo ".

Điều này nằm ngoài sự mong đợi của Nguyên Bảo. Nàng luôn nghĩ rằng từ khi công khai mình là người đồng tính, nàng sẽ không thu hút được bất kỳ cuộc tình nào nữa, nhưng... hóa ra lại ngược lại, ngày càng có nhiều phụ nữ theo đuổi nàng..

Sắc mặt Hà Vân Hàm trở nên lạnh lùng.

Nguyên Bảo lén nhìn cô một cái, “Hơn nữa... dạo gần đây tâm trạng em không được tốt lắm, suy nghĩ lại thì biết chị muốn nói chuyện với em, em mệt quá nên giả vờ như không nhìn thấy lời cầu xin từ đôi mắt nhỏ xíu của chị."

Hà Vân Hàm hít một hơi thật sâu.

Nhẹ nhàng, ân cần và dẻo dai!

Thấy cô im lặng, Nguyên Bảo càng lạnh lùng kéo tay cô, nũng nịu nói: "Ồ, chúng ta đều là đôi tình nhân già, có vấn đề gì thì cứ nói đi. Tự nhiên về nhà lại làm hành động như vậy? Chị làm em sợ quá."

Hà Vân Hàm: "......"

Nguyên Bảo thấy Hà Vân Hàm vẫn im lặng, liền cười nói: “Em hiểu được.”

Nàng đứng dậy, đi đến tủ tìm bộ đồ ngủ của Hà Vân Hàm rồi mặc vào, “Hôm nay chị có muốn chơi trò đảo ngược không?"

Vừa nói, Nguyên Bảo vừa xoa đùi, liếm môi, dùng ánh mắt mê hoặc nhìn cô, "Nguyên Bảo, lại đây, em là Vân Hàm

Hà Vân Hàm:................

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ghd