Chương 5 : Phần 2

"Hừ ... xứng đáng .... Ai kêu anh uống nhiều như vậy .... Xem anh lần sau còn uống nữa không ...." Uống nhiều còn không chịu nhận, còn muốn đùa giỡn, Lý Tử Truc bắt đắc dĩ phe phẩy đầu.

"Ô ô.... Em cũng khi dễ anh.... Ô ô.... Ban ngày anh bị giáo luyện bọn họ khi dễ còn chưa đủ sao? Không phải là lại thua một trân đấu thôi sao? Dù sao năm nay anh cũng không phải lần đầu tiên thua, thua thì thua ... vì cái gì phải nổi giận như vậy, anh cũng không phải không cố gắng .... Anh như thế nào biết thời điểm phản thủ cuối cùng anh dùng sức quá mạnh, đánh ra biên ...." Cao Tư Đặc nằm ở trên giường hướng Lý Tử Trúc oán giận.

"Hôm nay anh lại thua rồi?"

"Cái gì gọi là 'lại thua rồi', hiệp đầu anh không phải có thắng sao? Anh cũng không phải mỗi trận đều thua...." Cao Tư Đặc bất mãn hét lớn với Lý Tử Trúc, dùng sức đẩy cậu ra.

"Cái gì gọi là 'không phải mỗi trận đều thua', tâm cầu thắng của anh đi nơi nào? Anh không phải được xưng là thiên tài tennis sao? Đấu trí của anh chạy đi đâu?"

Trước mắt Lý Tử Trúc là vẻ mặt suy sút của Cao Tư Đặc, trong trí nhớ của cậu hình ảnh Cao Tư Đặc oai hùng hiên ngang tận tình chạy ngược xui, mồ hôi đầm đìa dùng sức huy động vợt không hề phai nhoà, Cao Tư Đặc tiếu ngạo cầu toàn lúc ấy chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ năm tháng thực sự phá huỷ hết thảy sao?

"Ha ha... Em càng ngày càng giống lão già kia, mỗi ngày cứ lải nhải mãi không hết ... Nga.... Không đúng, em không phải là giáo luyện của anh, vậy em là ai?? Di ... anh không biết em, em như thế nào lại ở nhà anh?" Cao Tư Đặc mê mang nhìn Lý Tử Trúc, "Em là ai?"

"Anh... Không cho phép anh tiếp tục uống nhiều rượu như vậy ..." Lý Tử Trúc cảm thấy mình sắp phát điên, không còn lời nào để nói cho con ma men trước mắt này thông hiểu.

"Nga....Ha ha ... Em tức giận à ... Em yêu, anh nói giỡn với em thôi, anh như thế nào không thể nhớ em chứ? Em là lão bà đáng yêu của anh, anh từ thị trấn nhỏ ở phía bắc Scotland cưới về một lão bà luật sư.... Ha ha... Nguyên lai em thực tức giận, a ...sắc mặt hồng phấn .... Thật đáng yêu, đến ... để cho lão công hôn một chút ..." Nói xong, Cao Tư Đặc liền chu cái miệng đầy mùi rượu hôn lên mặt Lý Tử Trúc.

"Đủ rồi ... nhắm mắt lại, ngủ!" Lý Tử Trúc đem Cao Tư Đặc ấn xuống gối đầu .....

[Làm ơn, anh không cần lại say khướt nữa được không? Chỉ ứng phó với vụ án của chị gái anh cũng đã làm em mệt chết đi....]

"Nga ... lão bà không tức giận nha, anh sẽ ngoan ngoãn ngủ, nghe lời ... không cần phát hoả nga ..." Cao Tư Đặc kéo chăn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nhắm lại chưa được một lát, lại giống như đứa nhỏ lặng lẽ mở ra, nhìn thấy Lý Tử Trúc chính là trừng mắt hung dữ nhìn anh, sợ tới mức lại nhắm mắt lại, nhưng lại không được một lát, lại lặng lẽ mở ra nhìn biểu tình của Lý Tử Trúc ... rồi lại nhắm lại, cứ như vậy cùng Lý Tử Trúc chơi gần nửa giờ, rốt cuộc đem kiên nhẫn của Lý Tử Trúc tiêu hao hết.

"Anh chậm rãi đùa đi ... Em muốn đi ngủ." Lý Tử Trúc phi thường mệt nhọc, quyết định không quản anh nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi, thì ......

"Không cần đi, anh sẽ ngoan ngoãn ... không nháo em ... ở cùng anh được không?...." Cao Tư Đặc lôi kéo tay Lý Tử Trúc, điềm đạm đáng yêu nhìn Lý Tử Trúc.

"Anh ..." Lý Tử Trúc muốn dùng lực kéo tay mình ra khỏi tay Cao Tư Đặc.

"Thực xin lỗi, anh thực không nháo, em đợi cho anh ngủ rồi mới lại đi được không?" Cao Tư Đặc đem tay của Lý Tử Trúc đặt lên trên má mình, mỉm cười nhắm lại hai mắt của mình, nhìn biểu tình đáng yêu của anh, Lý Tử Trúc thật sự không đành lòng rời đi anh.

[Quên đi ... chờ anh ấy ngủ say rồi lại đi!]

Tuổi thơ Cao Tư Đặc bất hạnh, cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn, nguyên nhân anh để ý vụ kiện của chị gái anh như vậy, cùng tuổi thơ bất hạnh kia cũng là có liên quan, cha mẹ ly hôn, Cao Tư Đặc đi theo cha, nhưng vì anh quá giống mẹ, mà không được cha yêu thương, tuổi thơ cũng chỉ có chị gái Y Lệ Toa Bạch cho anh một chút tình thương khuyết thiếu, anh không muốn người nhà lại chia lìa, không hy vọng cháu trai của mình lại gặp phải hoàn cảnh bất hạnh giống mình, cho nên mới kiên trì muốn chị gái thắng vụ kiện tụng này.

Lúc này đây Cao Tư Đặc không còn cùng Lý Tử Trúc đùa giỡn, anh là thực đang ngủ, nhìn vẻ mặt ngủ của anh như một đứa con nít, Lý Tử Trúc không khỏi thất thần, nguyên lai đồn đãi bên ngoài nhiều ít có một chút chân thật, tuổi thơ Cao Tư Đặc bất hạnh, cùng khát vọng đối với gia đình ....

"Anh yêu, an tâm ngủ đi, mặc kệ là khi nào em cũng đều ở bên cạnh anh ..." Lý Tử Trúc nhẹn nhàng đứng lên đặt một nụ hôn lên trên mặt ngủ yên của Cao Tư Đặc.

Lý Tử Trúc cẩn thận đóng nhẹ cửa phòng, tiếng bước chân nhẹ chậm rãi đi xa, người đàn ông nằm trên giường thoải mái mỉm cười, trở thân mình, vẻ mặt hạnh phúc, tựa hồ anh đang mơ một giấc mơ đẹp ....

——————

Ba ngày thật dài cuối cùng cũng trôi qua, ngày mai phiên toà sẽ mở phiên xử mới. Tình tiết vụ án không hề tiến triển, Lý Tử Trúc theo thời gian phiên toà mở càng gần thì càng thêm rốt ruột.

"Tử Trúc, điện thoại của anh ...." Trợ lý Mai Lý nhắc nhở Lý Tử Trúc là điện thoại vang lên đã thật lâu đều không có tiếp.

"Mai Lý, thật xin lỗi...." Lý Tử Trúc vì vụ án của Y Lệ Toa Bạch mà phiền não đến thất thần, cậu cầm điện thoại lên trả lời ....

"Hi ... xin chào!"

"Là anh ..." Bên tai Lý Tử Trúc vang lên nam âm quen thuộc. Nam âm kia vừa lên tiếng đã làm cho trái tim của Lý Tử Trúc đập gia tốc .....

"Cao Tư Đặc? Anh như thế nào lại gọi đến văn phòng của em?"

"Ách .... Anh theo danh thiếp của em để ở trong nhà, anh nghĩ muốn hẹn em tối nay cùng nhau ăn cơm, có thể chứ? Em không có hẹn với người khác chứ?" Thanh âm Cao Tư Đặc tựa hồ có điểm khẩn trương.

"Đương nhiên không có, em rất thích ..." Lý Tử Trúc khó có thể áp chế thanh âm hưng phấn của mình.

"Khi anh kết thúc huấn luyện sẽ đến đón em, khoảng chừng 7 giờ rưỡi, anh đợi em dưới lầu, được không?"

"Uh...." Lý Tử Trúc vội vàng gật đầu đáp ứng.

"Đến lúc đó gặp ...." Tiếp theo điện thoại bên kia liền chuyển tới thanh âm đô, đô, đô .... Lý Tử Trúc mỉm cười cúp điện thoại.

"Tử Trúc?? Tử Trúc???" Mai Lý gào thét trước vẻ mặt ngây ngô cười của Lý Tử Trúc.

[Ôi trời, là vị thần tiên nào vừa gọi điện thoại đến mà có thể làm cho Tử Trúc luôn luôn làm việc rất nghiêm túc mà thất thần đến như vậy?]

"Uh.... Mai Lý gọi tôi lớn tiếng như vậy có chuyện gì sao?"

"Tử Trúc, điện thoại....." Mai Lý bỉu môi, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lý Tử Trúc.

[Hôm nay anh ta bị làm sao vậy? Có phải hay không buổi sáng ăn nhằm thứ gì hỏng?]

"Nga ... Hi ... Xin chào ...." Lý Tử Trúc không nhìn Mai Lý kháng nghị, cầm điện thoại lên trả lời.

"Uh... Uh... Phi thường cảm tạ, phi thường cảm tạ ... được được ... hẹn gặp lại ..." Sau khi Lý Tử Trúc tiếp điện thoại xong, tảng đá đè nặng trong lòng cậu đã có thể phóng xuống.

"Mai Lý, chúng ta thắng rồi!"

"Thật tốt quá, Tử Trúc, bất quá quan toà còn chưa có tuyên án, anh làm sao tin chắc rằng mình sẽ thắng ..." Tuy hiểu biết cá tính của thủ trưởng mình, Lý Tử Trúc không bao giờ là người cuồng ngôn, chỉ cần cậu nói có tin tưởng liền nhất định sẽ thắng, nhưng khẳng định trước mình sẽ thắng như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

"Cô phải tin tưởng năng lực của tôi, tôi nói sẽ thắng, liền nhất định sẽ thắng ..."

[Tuy rằng làm như vậy để thắng lợi có điểm không sáng rọi, nhưng chỉ cần là vì Cao Tư Đặc, bất cứ việc gì mình cũng đều nguyện ý làm, vạn lần chết cũng không chối từ!]

"Mai Lý, ngươi cảm thấy bộ dạng này của ta có được không?" Lý Tử Trúc mỉm cười đứng trước mặt Mai Lý, trước mắt là áo sơmi màu phấn hồng đang được thịnh hành, quần tây vừa vặn, tiếp đến mái tóc chỉnh tể đến không thể chỉnh tề hơn, làm cho Mai Lý giật mình đến cơ hồ cằm rơi đến trên mặt đất.

"Tử Trúc, anh từ nơi nào lấy ra bộ quần áo này, buổi sáng rõ ràng anh mặc là âu phục trắng đen mà ... Như thế nào lại ..." Hơn nữa Mai Lý có thể xác định là cậu không có rời đi văn phòng, cậu là từ nơi nào biến ra bộ quần áo đó, hơn nữa, hơn nữa ..... không phải màu phấn hồng .... Không phải nói không thích hợp với cậu ...làn da của Tử Trúc thật trắng, mặc sơmi màu phấn hồng xem cũng tốt lắm, nhưng .... Nhưng ....Mai Lý nói không được chỗ nào là lạ ....

"Rất kỳ quái sao? Rất khó coi sao?" Vừa rồi Lý Tử Trúc rõ ràng ở trước cửa sổ lớn của văn phòng ngắm nhìn chính mình xuyên qua phản quang thuỷ tinh đến nửa ngày, cảm thấy cũng không tệ lắm mới đi ra hỏi ý Mai Lý một chút.

Mai Lý dùng sức lắc đầu....[Tuyệt không khó coi, nếu đem nút áo sơmi cởi thêm vài nút ở trên, góc áo lôi ra, bỏ đi bao công văn màu đen làm cho người ta nặng nề thì ...]

"Hẹn hò???" Mai Lý mở miệng đến nửa ngày mới phun ra được hai từ này. Tay chân lanh lẹ tiến lên sửa sang lại quần áo cho Lý Tử Trúc, dựa theo suy nghĩ trong lòng, nút áo sơmi cởi bớt vài nút trên, góc ao lôi ra, lấy đi bao công văn, nện đôi dày cao góc 3 tấc 'thùng thùng'... tiến vào văn phòng của Lý Tử Trúc, đem bao công văn gì đó đồng tiến vào trong bao máy tính xách tay, nhìn thấy trong tay Lý Tử Trúc không còn gì, cũng vừa lòng gật gật đầu ... cuối cùng lấy tay vuốt vuốt mái tóc quá chỉnh tề của Lý Tử Trúc làm cho nó rối loạn một chút.

"Uh...." Lý Tử Trúc rung trời chuyển đất trên toà án, cư nhiện bởi vì hẹn hò mà thẹn thùng đỏ mặt, ngại ngùng cười nhẹ.

Đây là khi Lý Tử Trúc đi dạo cuối tuần trước, ngẫu nhiên ở trong một cửa hàng mua chiếc áo sơmi này, mua xong không được bao lâu thì Lý Tử Trúc liền hối hận, màu phấn hồng tuy rằng thích nhưng mặc vào rất ngượng ngùng, đã muốn cầm lui trả lại mấy lần, nhưng lại có điểm luyến tiếc ... rốt cuộc hôm nay cố lấy dũng khí đem ra mặc.

"Thật tốt quá ... Hôm nay Tử Trúc thực đáng yêu nha ... Đàn ông tốt như Tử Trúc vậy ... rốt cuộc mùa xuân đã đến ...." Mai Lý vui vẻ ôm Lý Tử Trúc một cái nồng ấm.

[Rốt cuộc cũng có người biết thưởng thức Tử Trúc, thật là tốt quá ....]

"Tôi là đàn ông, đừng nói tôi đáng yêu ...." Lý Tử Trúc thu hồi vẻ xấu hổ trên mặt, nghiêm trang nói, cậu cũng không muốn mình trở thành đề tài đầu bản để mọi người bàn luận xôi nổi vào buổi sáng ngày mai, Mai Lý chính là người đẹp 'miệng rộng', thích nhất YY đàn ông diện mạo đáng yêu, Lý Tử Trúc cũng không muốn trở thành đối tượng YY của cô.

"Cùng ai? Ai?" Mai Lý tò mò hỏi.

"Bí mật......"

"Tử Trúc ... quá đáng ...." Lý Tử Trúc nói xong liền hướng chỗ thang máy đi đến, Mai Lý nhìn theo bóng dáng quỷ hẹp hòi Lý Tử Trúc gào thét lớn lên.

—————— end ch.5————————

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: