Chương 1: Gặp gỡ

Trên bầu trời trong vắt, ánh nắng hè chiếu rực rỡ như những ngọn lửa đốt cháy từng khoảnh khắc, lan tỏa cả vào những ngõ nhỏ, chiếu sáng sân nhà. Cả không gian xung quanh như được phủ một lớp vàng ấm áp. Ngoài ngõ, cái nóng oi ả của mùa hè hòa quyện với làn gió thu se lạnh thoảng qua, tạo nên bản hòa tấu dịu dàng, vừa phấn khích vừa xao xuyến. Những chiếc lá xào xạc trong gió, những cánh diều vờn cao trên nền trời xanh thẳm, tất cả như đang kể về sự chuyển giao giữa hai mùa.

Năm lớp 4, cột mốc đầu tiên trong hành trình trưởng thành của cô bé Nhã Đình. Đó là khi hồn nhiên gặp thực tại, để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng. Cô vẫn giữ nét ngây thơ, non nớt, với những suy nghĩ như làn sương mỏng ban mai. Nhưng một cuộc gặp gỡ vào mùa hè năm ấy đã trở thành bước ngoặt. Nó như cơn gió mạnh xé tan màn sương, buộc cô phải đối diện với cuộc sống bằng ánh nhìn mới, sâu sắc hơn.

Lúc ấy, Nhã Đình ngồi trên chiếc sofa êm ái cạnh mẹ, như thường lệ, luôn bám lấy bà như chiếc bóng không rời. Đôi chân nhỏ bé của cô bước theo từng nhịp của mẹ, dường như bà là cả thế giới của cô. Chỉ cần mẹ mỉm cười, mọi lo âu đều tan biến, chỉ còn lại cảm giác bình yên lạ thường.

Trước mặt cô là một cậu bé chừng tuổi, nổi bật với vẻ nghịch ngợm. Mái tóc đen nhánh, ánh tím nhẹ như sắc trời đêm mùa hạ, đôi mắt đỏ rực lấp lánh sự bí ẩn khó tả. Ánh mắt ấy lạnh lùng nhưng lại mang sức hút kỳ lạ, khiến người khác không khỏi tò mò. Bên cạnh cậu là mẹ, bà toát lên vẻ dịu dàng, yêu thương như tia nắng sớm. Nụ cười của bà rạng rỡ, ánh mắt như vầng trăng sáng, mang lại cảm giác ấm áp và yên bình.

Mẹ khẽ mỉm cười, giọng dịu dàng:

"À, mẹ quên chưa giới thiệu nhỉ? Đây là cô Lộ Tuyết, bạn thân của mẹ từ thời học sinh. Lâu lắm rồi mới gặp lại. Cậu bé này là Hạ Vũ, con trai cô ấy, bằng tuổi con đấy, Nhã Đình."

Nhã Đình lặng lẽ nhìn cậu bé. "Hạ Vũ" – cái tên ấy khiến cô bất giác nghĩ thầm: Cái tên thật đẹp. Khi ánh mắt cô vô tình chạm phải ánh nhìn của cậu, cả hai như khựng lại trong khoảnh khắc. Ánh đỏ trong đôi mắt ấy như lướt qua cô một cách hờ hững nhưng lại sâu lắng đến lạ, đủ để trái tim cô gái nhỏ xao động, dù cô chẳng muốn thừa nhận.

Nhìn vẻ bề ngoài, Nhã Đình mang một nét lạnh nhạt khó gần, không giống những nhân vật xinh đẹp trong truyện cổ tích. Mái tóc xanh ánh bạc, ngắn gọn, thả tự nhiên, đôi mắt xanh lục trong vắt như ngọc. Thân hình nhỏ nhắn, dịu dàng, nhưng toát lên sự kiêu hãnh, như thể cô chỉ dành sự dịu dàng ấy cho người thực sự đặc biệt.

Mẹ quay sang bảo cô:

"Nhã Đình, con dẫn Hạ Vũ lên phòng chơi nhé. Mẹ và cô Tuyết có chuyện muốn nói."

Cô ngạc nhiên, ánh mắt thoáng chút hoang mang. Đây là lần đầu tiên cô dẫn một cậu con trai, lại là người lạ, lên phòng mình. Nhưng ánh mắt dịu dàng của mẹ như có ma lực, khiến cô không thể từ chối. Gật đầu nhẹ, cô khẽ nói:

"Cậu... muốn lên phòng tôi, hay ra ngoài chơi?"

Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, mang chút ngại ngùng. Hạ Vũ nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng thoáng chút chán nản. Cậu đáp, giọng thờ ơ:

"Ở đâu cũng được, tôi không quan tâm."

Câu trả lời của cậu như một gáo nước lạnh khiến Nhã Đình sững lại. Cô chưa kịp phản ứng thì Lộ Tuyết nghiêm giọng:

"Hạ Vũ! Mẹ đã nói bao lần rồi, không được ăn nói như vậy với người khác."

Hạ Vũ cúi đầu, lặng im trước lời nhắc nhở của mẹ. Lộ Tuyết tiếp tục, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm khắc:

"Con cần phải cẩn trọng hơn với lời nói. Nhất là khi con chưa quen người ta. Lạnh lùng mãi thì ai sẽ muốn ở cạnh con chứ?"

Thấy cậu bị mắng, Nhã Đình vội xua tay, cố gắng giải vây:

"Không sao đâu ạ, con không để bụng đâu. Chắc bạn ấy chỉ chưa quen thôi."

Lời cô khiến Lộ Tuyết mỉm cười cảm kích, nhưng ánh mắt bà vẫn không giấu được nỗi lo. Sau một lúc im lặng, Hạ Vũ khẽ nói, giọng trầm và có chút ngượng nghịu:

"Xin lỗi... Với lại, tôi muốn ra ngoài chơi."

Câu nói của cậu khiến Nhã Đình thoáng bất ngờ. Dù giọng điệu lạnh nhạt, nhưng lời xin lỗi ấy vẫn làm cô cảm thấy có chút gì đó chân thành, như một khởi đầu đầy mơ hồ cho một tình bạn kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: