Chương 32


  Sáng sớm, tiếng nhạc vang lên quấy rối giấc mơ đẹp của người khác, đoạn âm thanh này rất sát phong cảnh còn một mực kêu, tiếng còn càng lúc càng lớn, cơ hồ muốn xé rách màng tai người khác.

Thân thể Sở Diệc Mạc động đậy, theo hướng âm thanh sờ soạng loạn xạ, sờ đến điện thoại trên đầu giường, mở ra xem xét, phát hiện là báo thức của Lê Tuần, anh tắt chuông báo, nghĩ đến người bên cạnh sợ là đã bị đánh thức, vừa quay đầu liền phát hiện Lê Tuần vẫn như trước chưa tỉnh.

Cậu ngủ rất sâu, hô hấp đều đều lâu dài, lông mi màu đen thật dài lặng yên, khuôn mặt anh tuấn chôn ở lồng ngực anh, mái tóc màu nâu mềm mại xinh đẹp rơi vãi trên gối đầu màu trắng, cậu cứ yên tĩnh như thế ngủ trong lòng ngực của anh.

Sở Diệc Mạc ngồi dậy nhìn cậu, chăn mềm màu trắng chảy xuống, lộ ra bả vai Lê Tuần, trên đó có lưu rất nhiều dấu hôn, lồng ngực của cậu phập phồng lên xuống, trước ngực nổi lên hai điểm hồng hồng, dưới ánh nắng ban mai trở nên dâm mỹ sáng bóng.

Hô hấp của Sở Diệc Mạc nặng nề hơn, ánh mắt của anh dính chặt lấy thân thể trần truồng của Lê Tuần không dời, một đường đi từ xương quai xanh đẹp mắt đến phần bụng, da thịt ở vùng bụng được chăm sóc rất cẩn thận, bởi vì nằm nghiêng nên thắt lưng tạo thành một đường cong rất đẹp.

Ven theo bụng dời đến đường cong phía dưới, nhìn thấy cặp đùi xinh đẹp rắn chắc, cặp chân kia cũng che kín dấu vết tím xanh, nhẹ nhàng, tình sắc dị thường.

Anh tiến qua hôn cậu, đầu lưỡi nóng ướt trượt trên mặt cậu, theo động tác của anh, vài sợi tóc quá dài rủ xuống mặt Lê Tuần, con ngươi của anh sáng như sao thần, nhanh chóng nhìn chằm chằm người trước mặt, anh nhẹ nhàng liếm lông mi Lê Tuần, say mê cảm thụ run run rất nhỏ ngay dưới đầu lưỡi của anh...

"A......" Trên mặt tựa hồ có vật thể nóng ướt đang dao động, tiếng rên nhẹ như lông vũ kia rơi vào tầm mắt anh, ngứa ngáy, Lê Tuần không thoải mái nghiêng đầu. Thế nhưng mà, cái cằm bị giữ cố định, cái vật thể nóng ướt kia trơn trượt đến môi của cậu, lại thè lưỡi ra liếm gặm, phả ra hơi thở nóng rực, theo bản năng cậu giơ tay lên, tay lại mềm nhũn, hoàn toàn không có lực.

Cậu bắt đầu thở dốc, đôi môi theo nhịp thở run rẩy rất nhỏ, cậu vô lực muốn bắt lấy cái gì đó, đầu ngón tay lại không phối hợp phát run, mạnh mẽ mở mắt ra, nhìn thấy Sở Diệc Mạc vuốt ve cậu, dán vào lồng ngực của cậu, sắc mặt tuấn mỹ như mộng giống như mê huyễn, bắt đầu liếm liếm điểm nổi lên trên ngực cậu, nơi đó bị gặm cắn vừa đỏ vừa sưng bị anh thè lưỡi ra liếm một cái, cảm giác tê dại trong người bay lên.

"Thả tôi ra, tôi rất chóng mặt." Lê Tuần đẩy đẩy bờ vai của anh, chóng mặt nhìn Sở Diệc Mạc, muốn anh đừng áp thân thể trên người mình nữa, hiện tại đầu cậu rất choáng váng, rất không thoải mái, hơn nữa bây giờ cũng không còn sớm, phải đứng dậy đi làm rồi.

"Cháng váng đầu..." Sở Diệc Mạc nhíu mày, nhìn khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng của cậu, phát giác được một tia không đúng, vội vàng sờ lên trán Lê Tuần, nhiệt độ chỗ đó nóng đến dọa người, vì muốn xác định tình huống của cậu, liền đi tìm nhiệt kế.

Năm phút sau, Sở Diệc Mạc nhìn cậu, ánh mắt đau lòng nói, "Lê Tuần, em phát sốt rồi, hôm nay ngoan ngoãn ở nhà đi."

"À?" Lê Tuần sinh bệnh rồi, thật sự rất nặng, phát sốt cảm mạo ho khan không chừa cái nào hết, khó chịu nhất chính là phát sốt, mơ mơ màng màng, uống hết thuốc hạ sốt đến trưa mới tốt hơn; cậu lại bắt đầu cảm mạo ho khan, hữu khí vô lực nằm trên giường, yết hầu đau rát giống như ngậm lửa, uống nhiều nước hơn nữa cũng không có gì khác, mũi còn ngứa, hắt xì một cái liền chảy nước mũi, cậu rút giấy lau nước mũi, hơi quá đáng, tại sao người bị cảm lạnh cảm mạo là cậu!

Lê Tuần hung dữ suy nghĩ, có điều thấy được Sở Diệc Mạc cẩn thận chiếu cố, giúp cậu gọi điện thoại đến công ty xin phép nghỉ, lại tìm thuốc cho cậu uống, thậm chí không có bởi vì cậu cảm mạo hắt xì mà tránh xa cậu, vì như vậy nên cũng không thể nào trách cứ anh được nữa.

Mùi thơm lan tỏa khắp phía, thần sắc Lê Tuần hoảng hốt nhìn lại, một chén cháo nóng hôi hổi xuất hiện ngay trước mắt, là cháo trắng, bên trong bỏ thêm thịt nạc cùng trứng muối, ngửi thôi đã biết vị rất ngon, bụng cũng ùng ục ục kêu, bởi vì buổi sáng phát sốt không có khẩu vị, hiện tại cơn sốt đã giảm, ngửi được mùi thơm, liền đói không chịu được, cậu thuận tay muốn tiếp nhận chén, nhưng Sở Diệc Mạc lại múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi thổi, nhìn nhiệt độ nguội đi không ít, mới đưa tới bên miệng cậu.

"Như vậy có thể ăn được rồi."

Lê Tuần nhíu mày, thanh âm ấm ách nói, "Tự tôi ăn được."

"Em sinh bệnh rồi, anh muốn chăm sóc tốt cho em, chờ em khỏe lại, sẽ để cho em tự ăn." Sở Diệc Mạc ôn nhu ngưng mắt nhìn cậu, khiến cậu không có biện pháp cự tuyệt anh, cũng đều là anh không tốt, tối hôm qua ôm cậu quá phận như vậy, hại cậu hôm nay nằm trên giường không nhúc nhích được.

"..." Lê Tuần đói bụng đến mức thật sự không chịu được nữa, thuận thế hé miệng nuốt xuống, cháo được nấu rất nhừ, thịt vừa ngon vừa trơn, tay nghề của anh thật sự không tệ, cậu hé miệng còn muốn ăn.

Sở Diệc Mạc mừng rỡ tiếp tục đút cậu ăn. Chỉ là Lê Tuần thật sự quá đói, hận không thể bưng cháo lên ăn như hổ đói, nhưng hết lần này tới lần khác Sở Diệc Mạc lại không làm cậu thỏa mãn, mỗi lần đều chậm rãi thổi nguội cháo, Lê Tuần chỉ có thể giương mắt nhìn anh, nhịn không được nói với anh."Nhiệt độ của cháo vừa vặn rồi, anh không cần thổi nữa."

"Đã biết." Sở Diệc Mạc cười cười, không còn thổi nguội cháo nữa, từng miếng từng miếng đút cậu ăn, cho đến khi chén cháo nhìn thấy đáy, Lê Tuần cũng được ăn rất no bụng nằm trên giường, mới thu hồi bát đũa nhìn cậu."Em có chỗ nào không thoải mái, cứ nói cho anh biết."

"Thắt lưng của tôi rất đau." Lê Tuần cũng không khách khí nói với anh, nguyên nhân cậu sinh bệnh là vì anh, tại anh không tốt trước, cậu muốn tùy ý sai khiến anh làm việc.

"Anh giúp em xoa xoa." Sở Diệc Mạc ngồi vào bên giường, ra hiệu Lê Tuần nằm xuống sau đó mát xa thắt lưng cho cậu, kỳ thật anh rất thích làm việc như vậy, không chỉ có thể sờ vào thân thể Lê Tuần, còn có thể tùy thời thân mật hôn cậu.

" Sở Diệc Mạc, anh đối với bất kỳ người nào cũng như thế này sao?" Lê Tuần ghé vào gối đầu mềm mại, đôi tay kia để trên thắt lưng cậu, mát xa rất thoải mái, quá mức thoải mái rồi, cứ thế hỏi ra chuyện mình để ý.

Sở Diệc Mạc dừng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu "Chỉ với em." Anh không phải người cẩn thận như vậy, đối tượng kết giao với anh trước đây, đều ngại anh không đủ nhiệt tình nên chia tay.

Lê Tuần không khỏi nở nụ cười. Trước đây sinh bệnh, cha mẹ sẽ trực tiếp đưa cậu đến bệnh viện, để y tá tốt nhất chiếu cố cậu, sau đó liền đi ra ngoài bề bộn làm ăn, về mặt vật chất họ chưa từng bạc đãi cậu, chỉ là trên tinh thần lại quá ít, cậu muốn rất đơn giản, chỉ là muốn lúc sinh bệnh sẽ có người có thể ở bên cạnh cậu, nhưng mà đợi thật lâu vẫn không có người làm như thế, bây giờ Sở Diệc Mạc cho cậu ôn hòa như vậy, chỉ là như vậy thôi trái tim đã nóng lên  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammy