Phần 3

   Nhưng nếu xét theo khía cạnh khác, trong nhà vệ sinh có người hay không không quan trọng, bởi thời gian gây án của hung thủ không dài, vả lại còn chọn một trong những buồng vệ sinh ở đây. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cho dù có người chẳng may đi vệ sinh, cũng không chắc đi đúng vào buồng có nạn nhân. Hơn nữa, hiện trường còn là trong nhà vệ sinh, dọn dẹp có lẽ cũng không mất quá nhiều thời gian.
   Đúng! Vậy vấn đề ở đây là sau khi gây án hung thủ đi đâu? Hoặc hung thủ có thể đi đâu?
   "Em hiểu rồi, chẳng trách anh cứ nói về vấn đề này suốt." Hàn Đông Thăng rất kích động. "Ý anh, hung thủ là con gái?"
   Trừ khi hung thủ tìm thấy một cách thức hoàn hảo nào đó để rời khỏi KTX. Bởi nếu hung thủ là con trai thì hắn ta có thể trốn ở đâu?
   Chỉ cần hắn ta ho một cái đã có thể bị phát hiện một cách dễ dàng rồi. Đừng nghĩ rằng KTX nữ buổi tối yên tĩnh mà dễ ẩn mình, cũng chính bởi yên tĩnh đến đáng sợ như vậy, nên chỉ cần một tiếng động nhỏ đã có thể biến thành tiếng còi báo động, lộ tẩy động tĩnh của hung thủ.
   Cho nên dù có nhẹ nhành hành động đến đâu thì cũng không thể đến mức cả toà KTX không ai nghe thấy tiếng động gì. Vì vậy, ý của tôi là, hung thủ rất có thể không chỉ là con gái, mà còn có khả năng chính là con gái sống trong KTX này.
   "Nhưng, trong toà này có nhiều nữ sinh như vậy, ai là người có khả năng nhất?" Hàn Đông Thăng bị tôi làm cho sốt ruột hỏi.
   "Không chỉ vậy. Có thể chú còn sót một người, người mà sau khi nữ sinh ở ký túc bắt gặp đều sẽ coi như không nhìn thấy."
   "Người đó là ai?" Hàn Đông Thăng đơ luôn, hỏi tôi.
   Tôi nói rồi, hung thủ rất có thể là người mà khi các nữ sinh nhìn thấy đều cảm thấy rất bình thường. Có lúc trí nhớ của con người sẽ có chút sai lệch, khi bạn đã quá quen thuộc với một người thường xuyên xuất hiện trước mắt, não bộ sẽ tự động xoá bỏ đi sự tồn tại của người đó. Khi bạn hồi tưởng lại, sẽ không nhớ ra sự xuất hiện của người đó nữa.
   Hàn Đông Thăng dần hiểu vấn đề, chắc là đã đoán được người đó là ai.
   Người quản lí ký túc!
   Đúng vậy, người quản lí ký túc. Mặc dù mấy cô gái chúng tôi thẩm vấn đều nói không có điều gì bất thường, nhưng không có nghĩa mấy cô gái đó không nhìn thấy cô quản lí ký túc trong toà nhà. Cũng có thể là mọi người đã quên đi sự có mặt của người phụ nữ trông to con này mà thôi.
   Nhìn vẻ bề ngoài, cô ta hoàn toàn có thể siết chết một nữ sinh gầy gò yếu đuối.
   Vị quản lí ký túc nhìn thấy chúng tôi thì rất ngạc nhiên. Hiển nhiên, so với việc tắc trách trong công việc, thì có liên quan đến án mạng còn đáng lo hơn gấp ngàn lần. Mặc dù cô ta trông rất thẳng thắn, nhưng chẳng thể vì thế mà chúng tôi xem nhẹ việc điều tra người phụ nữ này được.
   Rất tiếc, không thu hoạch được gì, tất cả mọi thứ từ lời khai của cô gái nhân chứng đến chứng cứ trực tiếp, đều nói lên cô quản lí ký túc không có đủ thời gian gây án. Không thể không thừa nhận, trong vụ này tôi đã tính toán sai rồi.
   Sau khi thẩm vấn xong, Hàn Đông Thăng lắc đầu nói: "Thật không thể tin được, hiện trường như vậy, hung thủ lẽ nào lại là một cô sinh viên ư? Điều này sao có thể sảy ra được?"
   Từ thủ pháp gây án, khả năng hung thủ là con gái rất thấp. Chỉ nói đến việc siết chết người thôi đã thấy điều này rất khó tin rồi. Nhưng mọi việc trên đời chẳng có gì là tuyệt đối. Giả thiết chỉ là giả thiết mà thôi, chứng cứ mới là điều quan trọng nhất.
   Nhưng vấn đề là, giả sử hung thủ đúng là người trong toà ký túc, nhưng khi chúng tôi thẩm vấn điều tra đều không xuất hiện một chút manh mối nào cả. Hàn Đông Thăng dường như nhớ ra điều gì, hỏi tôi: "Em đã dặn phía nhà trường hỏi tất cả nữ sinh ở toà ký túc này rồi, không ai phát hiện ra điều gì bất thường. Cộng thêm phản ứng của người quản lí ký túc, dường như đúng là không có chút vấn đề lạ nào phát sinh hết."
   Không ai phát hiện ra bất thường, không có nghĩa là điều bất thường đó không xảy ra. Không ai phát hiện ra nhà vệ sinh có hung thủ, không có nghĩa là không ai bắt gặp một người lạ khác trong nhà vệ sinh. Nếu bạn là một nữ sinh, sáng ra vào nhà vệ sinh thấy một cô gái bạn không hề quen biết, bạn cũng chẳng cảm thấy có gì bất thường.
   Nhưng người lạ đó, rất có thể chính là hung thủ. Vì vậy tôi cảm thấy, sáng sớm hôm đó tất cả các cô gái đi vệ sinh đều có thể là nghi phạm.              Lại quay trở về vấn đề chưa lời giải đó. Không thể đi gỏi tất cả nữ sinh rằng ai là người đi ra khỏi phòng trong khoảng thời gian đó rồi coi họ là nghi phạm được, dù gì khi ấy cũng quá sớm, mọi người đều đang say giấc. Cho dù có ai để ý đến điều này, cũng chỉ là cá biệt một vài người.
   Ví dụ như Hồ Thiến.
   Tôi luôn cảm thấy lời nói của Vương Tịnh Nhã có chút gì đó mờ ám, liền nói với Hàn Đông Thăng: "Cô ấy nói có một cô gái rất mất lịch sự, thích đem bạn trai về phòng. Cậu còn nhớ không?"
   "Em nhớ. Điều này cũng không có gì là lạ cả, đem bạn trai về phòng, tuy chẳng tốt đẹp gì nhưng cũng không phải là hiếm gặp." Nhưng tôi luôn cảm thấy, cô ấy nói như vậy là đang ám chỉ một ai đó. Giống như cô ấy từng nói, giữa con gái với nhau có những lời không tiện nói thẳng trước mặt.
   Hà Đông Thăng mắt sáng lên: "Ý anh là, cô ta nói như vậy để chỉ một ai đó trong phòng?"
   "Cậu có nhớ cái cô Hồ Thiến đòi số điện thoại của cậu không?" Tôi nhắc lại cho cậu ta.
   "Cho dù người cô ta nói là Hồ Thiến, vậy thì liên quan gì đến vụ này." Hàn Đông Thăng vẫn chưa hiểu ra.
   "Cậu quên rồi sao, Vương Tịnh Nhã từng nói, con gái đưa bạn trai về phòng, quản lí ký túc nhiều khi không phát hiện ra. Cậu tưởng rằng cô quản lí lơ là sao? Cái cửa to thế kia, có con trai đi vào, chẳng lẽ lại không nhìn thấy?"
   "Vì vậy, nếu thật sự có con trai đi vào, rất có thể Hồ Thiến đã giúp hắn ta lẻn vào." Hàn Đông Thăng phấn khích nói.
   Đúng vậy, cô quản lí cũng có những lúc rời phòng trực, ví dụ như đi vệ sinh, hoặc đi xử lí vấn đề điện nước của toà nhà. Việc này chẳng có gì khó, chỉ cần có người để ý một chút rồi nhắn lại với tên kia thời gian cô quản lí không có ở đây là đã có thể chuồn vào rồi. Lúc rời đi chắc cũng làm như vậy.
   "Những người phòng khác không đi báo cáo việc này hay sao?" Hàn đông Thăng vừa nói dứt câu liền phủ đi luôn: "Ồ cũng đúng, bạn cùng phòng đều chẳng quan tâm, những người phòng khác thì lại càng chẳng phải nói."
   Không biết người Vương Tịnh Nhã nói đến là ai,người đó ít nhất là đã làm ra việc đưa bạn trai vào đây. Xem ra, đã đến lúc đi tìm Hồ Thiến nói chuyện thêm rồi.
   Không khó để làm rõ việc này. Giống như lời khai của hai người bạn cùng phòng còn lại, Hồ Thiến rất nhanh liền thừa nhận hôm đó quả thực có dẫn một bạn nam về phòng. Nhưng cô ta thề thốt rằng hai người không làm gì nhau cả, chỉ nói chuyện thôi. Mặc dù các bạn còn lại đều tỏ ra khó chịu, nhưng chẳng phải cũng đều thừa nhận hai người đó không làm việc gì quá đáng hay sao.
   Chúng tôi nhanh chóng tìm ra người con trai đó, là bạn trai cũ của Hồ Thiến. Lúc mới gặp cậu ta tỏ ra rất hoảng sợ, nghe thấy chúng tôi chỉ hỏi vài câu mới yên tâm hơn phần nào, trực tiếp thừa nhận tối hôm đó có vào KTX nữ. Nhưng cậu ta cũng nói không cảm thấy mình làm sai việc gì. Tối hôm đó cậu ta về phòng và chơi bài với các bạn cùng ký túc, đến hơn 1h sáng mới ngủ, các bạn trong phòng đều có thể làm chứng.
   Điều tra đến đây chúng tôi lại rơi vào ngõ cụt. Nhưng mặt khác, chúng tôi lại có một phát hiện mới.
   Sau khi nói chuyện với cậu bạn kia xong, Hàn Đông Thăng nói với tôi, có một điểm khiến cậu ấy khá bất ngờ. Đó chính là Hồ Thiến không nói dối chuyện đưa con trai về phòng.
   "Ý cậu là sao, sao cô ấy lại phải nói dối?" Tôi hỏi "Em luôn cảm thấy cô ấy không được đáng tin cho lắm. Ví như ngay từ đầu cô ta đã giấu giếm việc nhìn thấy nạn nhân trở về phòng, những lời cô ta khai báo sau đó đều giống như nói dối vậy, em thậm chí nghi ngờ tất cả câu chuyện đều do cô ta bịa ra để lừa chúng ta."  "Đến bây giờ kể cả cho dù cô ta không nói dối, em vẫn cảm thấy cô gái này có rất nhiều bí mật  đang che giấu." Hàn Đông Thăng nói. "Chúng ta đến bây giờ vẫn chưa có bất cứ bằng chứng gì, đây mới là điều đáng lo nhất. Tất cả vẫn đang chỉ là suy đoán, không có bằng chứng, sẽ không giúp được gì trong việc bắt hung thủ." Tôi nói.
   Nhưng có một điều Hàn Đông Thăng nói mà tôi không tán thành. Chuyện của Hồ Thiến, chưa chắc đã là nói dối. Cô gái này, có thể hành động có chút mờ ám, nhưng không thể khẳng định rằng những lời cô ấy nói ra là không đúng.
   "Thế thì vô lí quá rồi!" Hàn Đông Thăng vội vàng bật dậy: "Nạn nhân đã chết lúc 3h sáng rồi, nhưng Hồ Thiến nói 4h sáng thấy nạn nhân trở về phòng, đây không phải nói dối thì là gì? Chẳng lẽ có ma thật ư?"
   "Cậu chỉ nhớ đến việc cô ấy nói Nhan Nghiên quay trở lại phòng lấy thứ gì đó?" Tôi nhắc: "Vậy thì vấn đề là, nếu lời Hồ Thiến là thật, người quay trở về phòng đó, cần lấy thứ gì?"
   "Điện thoại!" Hàn Đông Thăng gần như hét lên. "Điện thoại của nạn nhân không thấy đâu!"
   Đúng vậy, tại hiện trường vụ án không phát hiện ra điện thoại của nạn nhân. Điều này không có gì lạ, một cô gái đi vệ sinh, không mang theo điện thoại là điều hết sức bình thường.
   Điều lạ ở đây là, tìm cả phòng đều không thấy điện thoại của Nhan Nghiên. Chúng tôi thậm chí đã tìm ở cả thư viện, vẫn không nhìn thấy bóng dáng chiếc điện thoại ấy đâu.
   Chúng tôi đã điều tra lịch sử cuộc gọi số điện thoại Nhan Nghiên dùng, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, mấy cuộc điện thoại gần đây đều là từ shipper hoặc bạn bè bình thường. Nhưng điện thoại biến mất như vậy, quả là một điều rất đáng nghi.
   "Lẽ nào hung thủ trộm điện thoại, vứt xuống nước rồi?" Hàn Đông Thăng đột nhiên nói vậy. Cậu ta cau mày, cảm thán rằng nếu như vậy thì rắc rối to rồi.
   Còn một khả năng nữa, nếu người đi về phòng đó, là người khác thì sao? Mục đích người này quay trở về phòng chính là để lấy cái điện thoại đó. Trước khi đi ngủ, mọi người thường lướt điện thoại một chút, rồi để ở đầu giường. Vì vậy nếu có người trở về phòng, nhanh chóng lấy điện thoại đi cũng không có gì là khó cả.
   Điều khó ở đây là quá trình quay trở lại phòng. Xem ra tên này cũng to gan đấy.
   "Cậu cho rằng việc này là không thể, vậy nên mới nghĩ Hồ Thiến nói dối. Nhưng nhìn từ khía cạnh khác, nếu thật sự có người quay trở về phòng, nhưng không phải nạn nhân, mà là một người khác, vậy thì chuyện này hoàn toàn hợp lí." Tôi vỗ vai Hàn Đông Thăng.
   Cậu ta ngập ngừng.
   Tôi tiếp tục: "Cậu muốn nói, Hồ Thiến khăng khăng khai rằng người cô ta nhìn thấy là nạn nhân, đúng không?"
   "Người khi đang lơ mơ, ký ức sẽ xuất hiện sai lệch, cộng thêm Hồ Thiến nằm ở giường tầng trên, nạn nhân ngủ ở giường tầng dưới, từ trên nhìn xuống không thể nhìn rõ mặt được, nếu lúc đó quả thật có người mặc đồ ngủ giống nạn nhân, sau đó quay lại phòng lấy điện thoại thì Hồ Thiến sẽ không thể nào phát hiện ra điểm gì bất thường."
   Tôi nói tiếp: "Anh nghĩ, đây có lẽ là nguyên nhân Hồ Thiến cằn nhằn mấy câu nhưng không nghe thấy Nhan Nghiên đáp lại."
   "Nhanh chóng đi điều tra thôi anh." Hàn Đông Thăng nói: "Đây là manh mối rất quan trọng đó."
   Đang cho điều tra rồi. Tôi đã bảo Đại Từ lấy DNA ở bộ quần áo ngủ, xem có phát hiện gì mới không.
   Trên lí thuyết, nếu suy đoán của tôi đúng thì trừ DNA của nạn nhân ra chắc chắn sẽ có thêm phát hiện gì mới.
   Hàn Đông Thăng tự dưng hiểu ra. Hung thủ có thể là đeo găng tay để gây án, nhưng chắc chắn phải mặc bộ đồ ngủ đó về phòng ký túc, nếu không sẽ rất dễ bị lộ.
   "Chẳng trách anh bảo em đi hỏi bọn họ nạn nhân có mấy bộ đồ ngủ. Đây mới là mục đích chính. Nếu Nhan Nghiên chỉ có một bộ đồ ngủ, vậy có thể hung thủ đã chuẩn bị trước một bộ y hệt vậy, đúng chứ?"
   Quả thực, nếu vậy thì quá phiền phức. May là từ lời khai của họ đều cho thấy nạn nhân có ít nhất 3 bộ thay đổi, vậy nên có thể loại trừ khả năng hung thủ chuẩn bị từ trước.
   Tôi nhìn đồng hồ, Đại Từ vẫn chưa gửi kết quả xét nghiệm, nhưng chắc cũng sắp rồi.
   "Đồ ngủ của con gái thường sẽ không đưa cho người khác mặc. Vì vậy xét trên lý thuyết, bộ đồ ngủ này sẽ chỉ có DNA của nạn nhân. Nhưng nếu tôi đoán đúng, bộ đồ này sẽ không chỉ có DNA của nạn nhân mà còn có cả của người khác, người này khả năng cao chính là hung thủ."
   "Người này có quan hệ đặc biệt với nạn nhân. Bởi khi nạn nhân được phát hiện, vẫn đang mặc bộ đồ đó." Tôi nói tiếp.
   "Cái gì cơ?" Hà Đông Thăng vẫn chưa phản ứng kịp.
   "Nếu cậu là hung thủ, không quen với nạn nhân, khi cởi bỏ đồ ngủ của nạn nhân, cậu sẽ mặc lại cho thi thể đó không? Mặc quần áo cho người chết, không chỉ là vấn đề sợ hay không, mà còn là việc rất phức tạp. Tất nhiên, đồ ngủ khá rộng rãi, mặc vào không khó, nhưng cũng rất mất thời gian. Điều này đối với hung thủ mà nói, là việc có thể khiến bản thân dễ bị bại lộ hơn. Trừ phi, hung thủ rất để ý đến việc nạn nhân không mặc gì."
   "Đúng" Hàn Đông Thăng nói: "Hung thủ và nạn nhân chắc chắn quen biết nhau, không thì làm sao có thể biết thời gian Nhan Nghiên đi vệ sinh được. Vả lại, còn vết rạch trên mặt nạn nhân kia nữa!"
   Chắc chắn không phải tuỳ ý giết người, việc giết Nhan Nghiên là đã có kế hoạch từ trước. Nếu không phải người quen, hung thủ làm sao có thể biết Nhan Nghiên ở phòng nào?
   Điều quan trong nhất là hắn ta còn biết Nhan Nghiên ở trong phòng vệ sinh đó, trong khi việc Nhan Nghiên có thói quen dậy đêm, rất ít người biết.
   Đây chính là lý do tôi thẩm vấn riêng mấy cô bạn cùng phòng. Bây giờ xem ra, mấy câu hỏi đó quả thực rất quan trọng.
   Khi Đại Từ gọi điện đến, tôi và Hàn Đông Thăng đang ngồi suy xét lại vấn đề một lần nữa.
   "Cậu giỏi thật đấy." Giọng Đại Từ nghe có vẻ rất phấn khích. "Quả thực có phát hiện ra DNA của người khác không phải nạn nhân."
   Tôi vừa định cười, cậu ta lại nói thêm một câu, là của một người con trai.
   Nụ cười tôi bỗng dưng cứng lại.
   Đại Từ tiếp tục nói trong kho số liệu không có người nào trùng với mẫu DNA đó, tôi đáp lại mấy câu rồi dập máy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top