C47-49: Đêm thứ sáu của sáu ngày bảy đêm
Chương 47: Đêm thứ sáu của sáu ngày bảy đêm (1)
Đêm.
Yên tĩnh không tiếng động.
Ánh trăng lạnh lẽo sáng tỏ như nước, yên lặng chiếu xuống toàn bộ hoàng cung giống như cảnh đẹp xa hoa trong mơ.
Lâm Hồi Âm ở nơi xa lạ này, đêm thứ nhất của cuộc đời, ngủ an ổn như thế.
Nhưng mà, không biết có phải do ban ngày đã ngủ quá nhiều rồi không, nàng liền tỉnh lại rất sớm.
Ngoài cửa sổ trời vẫn còn xám, toàn bộ thế giới vẫn đang im lặng. Lâm Hồi Ân nghĩ mình thức dậy cũng không có việc làm. Vì thế nàng nhắm mắt lại, nằm ở trên giường, trong đầu không ngừng nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian này, quả thực muốn tệ đến bao nhiêu cũng không xong. Tuy rằng bây giờ, nàng có kết giới bảo hộ, tạm thời không cần lo về mạng sống. Nhưng nếu không thể rời khỏi đại điện này, quả thực khó chịu chẳng khác nào bị cầm tù. Đáy lòng nhịn không được lại chờ đợi Triều Ca xác định ngày có thể đưa nàng trở về.
Lâm Hồi Âm chậm rãi trở mình, tay lại chạm phải một chỗ ấm áp. Nàng nghi ngờ mở miệng, liền mở mắt, sau đó cả người đột nhiên ngồi dậy.
Dạ Huyền...Dạ Huyền sao lại ở trên giường của nàng.
Không phải Triều Ca đã nói, nơi này có kết giới, hắn không vào được sao?
Dạ Huyền nhìn chằm chằm vào ánh mắt hoảng hốt của Lâm Hồi Âm, lười biếng giơ tay lên, chống cằm của mình, xoay người, đem nàng đặt ở dưới thân của mình, hơi cúi đầu, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm đối diện với vẻ mặt của Lâm Hồi Âm.
"Toàn bộ mọi người trong hoàng cung đều biết, Hoàng thái tử Triều Ca cứu được một nữ nhân, chăm sóc cẩn thận ở trên Thiên điện của hắn." Khóe môi hắn hiện ra nụ cười yếu ớt, vạn phần xinh đẹp, khẽ mở môi mỏng, ngữ khí mê hoặc: "Ngươi nói, nếu sáng ngày thứ hai, thị nữ hầu hạ ngươi rời giường, đột nhiên phát hiện, ngươi và ta cùng nằm trên một chiếc giường. Sau đó toàn bộ Hoàng cung đều nhanh chóng biết rằng, nữ nhân Triều Ca giữ lại cùng đệ đệ Dạ Huyền của hắn lén lút vụng trộm. Đến lúc ấy, ngươi nghĩ xem biểu tình của Triều Ca sẽ như thế nào?"
Khi đó Triều Ca sẽ bị vô số người nghị luận rằng...Đệ đệ ruột thịt của hắn lại cường chiếm nữ nhân của hắn...Người kia từ nhỏ được mọi người tôn sùng, là Hoàng thái tử vô cùng cao ngạo. Đến lúc đó thể diện đều bị tổn hại...Suy nghĩ một chút, đều khiến người ta vô cùng phấn chấn nha...Đó là Triều Ca nợ hắn! Hắn phải khiến cho thể diện của hắn ta thật tổn hại, bị mọi người chê cười một lần!
"Ngươi buông ra, ta mới không cùng ngươi nằm chung trên một chiếc giường!" Lâm Hồi Âm ở dưới thân Dạ Huyền liều mạng giãy dụa. Tay nàng không ngừng đẩy Dạ Huyền ra, nghĩ đến hôm qua Dạ Huyền tàn nhẫn cùng vũ nhục đối với nàng, hắn còn lật lòng, cơn tức giận trong lòng Lâm Hồi Âm càng lớn: "Ngươi cút cho ta, cách xa ta một chút!"
Nhất thời vẻ mặt của Dạ Huyền âm trầm vài phần, một cỗ sát khí cố kìm nén từ đáy lòng trào lên, nhưng khi nghĩ đến có thể lợi dụng nữ nhân này để đối phó với Triều Ca, Dạ Huyền miễn cưỡng ngăn chặn sát khí của mình, giọng nói âm tàn cảnh cáo nữ nhân dưới thân: "Không được lộn xộn!"
****************************
Chương 48: Đêm thứ sáu của sáu ngày bảy đêm (2)
Lâm Hồi Âm sao có thể để ý tới Dạ Huyền, chính là liều mạng đẩy Dạ Huyền ra. Dạ Huyền ghét bỏ Lâm Hồi Âm phiền phức, dễ dàng bắt được tay nàng, khống chế được sự giãy dụa của nàng, sau đó đối với gương mặt của nàng, hơi hơi thấp cúi đầu: "Nhìn ánh mắt ta!"
Mặt của hắn cách khuôn mặt của nàng cực kì gần.
Lông mi hắn rất dài, so với Triều Ca còn dài hơn, hơi động một chút, có thể lướt qua da mặt của nàng.
Lâm Hồi Âm nghiêng đầu sang nơi khác, không để hắn đắc ý nhìn ánh mắt của nàng.
Dạ Huyền nhíu mi, không kiên nhẫn lại đưa ra một bàn tay, động tác có chút thô lỗ nắm chặt người của nàng, ép buộc ánh mắt của nàng cùng mình đối diện với nhau.
Mâu sắc của hắn có chút lãnh đạm, lại sâu thẳm vô cùng, giống như một cái động không đáy, hấp dẫn người ta rơi vào.
Lâm Hồi Âm muốn trốn tránh theo bản năng, nhưng nàng lại phát hiện ánh mắt không nghe theo sự sai khiến của mình, chỉ có thể không nháy mắt chăm chú nhìn đôi mắt của hắn.
Hắn nhìn ánh mắt của Lâm Hồi Âm, nhẹ nhàng mở miệng, dịu dàng khó thấy được: "Cười một cái."
Lâm Hồi Âm cũng không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra với mình, liền cong môi, nở nụ cười một chút với Dạ Huyền.
Dạ Huyền vừa lòng nhìn dáng vẻ của Lâm Hồi Âm, đáy lòng chắc chắn rằng nàng đã bị khống chế.
Lúc này chỉ cần hắn bảo Lâm Hồi Âm làm cái gì, nàng sẽ làm cái đó!
Nếu không phải nàng vừa giãy dụa không chịu phối hợp, hắn cũng ghét bỏ nàng phiền phức. Nếu không hắn sẽ không khống chế nàng như vậy!
Dạ Huyền muốn khống chế ánh mắt của Lâm Hồi Âm, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng. Ánh mắt của Lâm Hồi Âm, to mà sáng ngời, bên trong lóe ra hào quang trong suốt dịu dàng, lộ ra một cỗ linh khí đáng yêu. Dạ Huyền đột nhiên ngẩn người, có chút xuất thần...Đây là lần thứ hai, lần thứ hai từ trong đáy mắt của nàng, thấy được cảm giác quen thuộc. Loại cảm giác này, giống như là Thanh Âm.
Lần đầu tiên là khi hắn tìm năm nam nhân bắt nạt nàng, nàng quật cường như vậy...
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Dạ Huyền nhanh chóng nhíu mi, là hắn rất nhớ Thanh Âm sao?
Cho nên mới xuất hiện ảo giác.
Dạ Huyền trừng mắt nhìn, bắt buộc bản thân lấy lại bình tĩnh, rồi nhìn về phía ánh mắt của nàng, phát hiện ánh mắt ấy, vẫn khiến hắn cảm giác như vậy, nhịn không được trầm luân. Không phân biệt được thời khắc này, rốt cuộc là ai đã khống chế ai.
Hắn cứ như vậy nhìn nàng.
Nàng bị hắn khống chế liền nhìn lại.
Hai người bốn mắt giao nhau, cứ lẳng lặng tương đối như vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ trời đã sáng, có thanh âm của thị nữ ở cửa vang lên: "Hồi Âm tiểu thư, người đã tỉnh sao?"
Một câu làm Dạ Huyền bừng tĩnh, nháy mắt hắn khôi phục tối tăm như trước, khóe môi nở nụ cười lạnh, nhẹ giọng nói với Lâm Hồi Âm: "Ôm lấy ta."
Ánh mắt của hắn thật đẹp, mang theo sự hấp dẫn nồng đậm, khiến cho nàng không thể lẩn tránh, làm cho nàng cam tâm tình nguyện nghe theo lời của hắn giơ tay lên, ôm cổ của hắn.
Đáy mắt Dạ Huyền thoáng hiện sự vừa lòng, lẳng lặng nhìn ánh mắt của nàng, trong chốc lát, nói với nàng: "Đối với người bên ngoài nói, có thể vào được"
"Hồi Âm tiểu thư, người đã tỉnh sao?" Thanh âm của thị nữ ở ngoài cửa lại vang lên.
Được Dạ Huyền ra lệnh, Lâm Hồi Âm lập tức ngoan ngoãn mở miệng: "Vào đi."
Khóe môi Dạ Huyền giương lên, thanh âm nhu mị tiếp tục khống chế Lâm Hồi Âm: "Hôn môi ta...."
****************************
Chương 49: Đêm thứ sáu của sáu ngày bảy đêm (3)
Khóe môi Dạ Huyền giương lên, thanh âm nhu mị tiếp tục khống chế Lâm Hồi Âm: "Hôn môi ta...."
Lâm Hồi Âm không hề do dự ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại như hoa tiếp cận về hướng Dạ Huyền.
Trong nháy mắt đó, Dạ Huyền cũng không biết rốt cuộc là mình làm sao vậy, thế nhưng toàn thân từ trên xuống dưới dâng lên dục vọng.
Đặc biệt mãnh liệt.
Hắn xúc động mãnh liệt muốn chủ động hôn môi nàng.
Nhưng không được...chỉ có nàng chủ động hôn môi hắn, bị thị nữ này thấy được, mới có thể làm ra sóng to gió lớn____Nữ nhân Triều Ca bảo hộ, ở sau lưng hắn ta chủ động câu dẫn nam nhân khác.
Dạ Huyền cứng rắn khống chế ý muốn của chính mình.
Các thị nữ được Hồi Âm đáp lại, thuần thục đẩy cửa ra.
Môi của Lâm Hồi Âm hướng về phía Dạ Huyền ngày càng gần.
Mà tiếng bước chân của thị nữ cũng dần dần tới gần.
Môi Lâm Hồi Âm cách Dạ Huyền chỉ có khoảng cách một li thước.
Các thị nữ đã đứng trước giường lớn che màn, đang chuẩn bị xốc màn che lên.
Máu toàn thân Dạ Huyền không nhịn được đều trở nên hưng phấn.
Chỉ cần các thị nữ này nhìn thấy Lâm Hồi Âm hôn môi hắn. Như vậy, mục đích chỉnh Triều Ca liền đạt tới.
Môi Lâm Hồi Âm, mắt thấy đã kề sát Dạ Huyền, nhưng đột nhiên nàng lại yên lặng bất động. Ánh mắt của nàng nhẹ nhàng chớp chớp, thấy khoảng cách của mình với Dạ Huyền gần như vậy, nàng không nghĩ liền đẩy Dạ Huyền ra.
Lực đạo của nàng rất lớn.
Lớn đến mức có chút không tưởng tượng được.
Thế nhưng đẩy Dạ Huyền ở trên giường ngã xuống mặt đất.
Thị nữ ở bên ngoài đang chuẩn bị vén màn che, đột nhiên có người từ bên trong vọt ra, gắng gượng đem màn che hạ xuống.
Các nàng sợ đến mức kêu lên một tiếng, tản ra chung quanh.
Nháy mắt đầu của Lâm Hồi Âm hiện ra những gì Dạ Huyền vừa làm với mình. Hắn thế nhưng muốn lợi dụng nàng, trả thù Triều Ca.
Thù cũ thêm thù mới chồng chất ở trong đầu Lâm Hồi Âm, biến thành tức giận nồng đậm. Nàng không nghĩ gì liền xông về phía Dạ Huyền.
Thị nữ ở bên ngoài còn chưa hoảng hồn bình tĩnh được. Ngay sau đó lại nhìn thấy có một bóng người ở trên giường nhảy xuống, các nàng sợ hãi hét chói tai.
Dạ Huyền rơi xuống đất một giây, lập tức đứng dậy trong nháy mắt. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm đang từ trên giường nhào về phía trước, theo bản năng muốn bóp cổ Lâm Hồi Âm.
Nhưng tốc độ của Lâm Hồi Âm so với hắn còn nhanh hơn. Đầu tiên hắn nắm cổ tay của nàng, nhưng ngay sau đó tay kia của nàng nâng lên thật nhanh, dốc sức tát vào mặt của Dạ Huyền.
Một loạt động tác này của Lâm Hồi Âm, nối liền nhanh chóng.
Nhanh đến mức làm cho Dạ Huyền đã trải qua năm ngàn năm không thấy được nửa điểm dấu hiệu.
Một cái tát kia, Lâm Hồi Âm dùng hết toàn bộ sức lực, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của Dạ Huyền lệch sang một bên, da thịt trắng nõn hiện lên năm ngón tay màu đỏ.
Toàn thân Dạ Huyền bộc phát ra sát khí.
Tràn ngập toàn bộ đại điện.
Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng Lâm Hồi Âm.
Lâm Hồi Âm không sợ hãi một chút nào, giơ tay lên, ngược lại định cho hắn một cái tát, sau đó nhìn vào mắt của hắn, thanh âm rõ ràng lưu loát: "Ta đã sớm muốn đánh ngươi. Chẳng qua trước đây ta không đánh lại ngươi. Tuy không biết tại sao hôm nay ta có thể bộc phát lực lượng cùng tốc độ như vậy nhưng chỉ cần ở chung, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội đáp trả lại ngươi đâu!"
****************************
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top