Thái tử phi thất sủng (pn3)
Chương 316: Phiên ngoại – Đối với hắn áy náy 2
Edit: Muỗi Vove
Tử Ảnh không trả lời câu hỏi của Diệp Lạc mà cúi xuống nhìn nàng, nhẹ giọng nói
-‘‘Lạc nhi, nàng vẫn đẹp như thế, một chút cũng không thay đổi, hoàng huynh. . . . . . . Hắn đối với nàng có tốt không?”
Tuy rằng đã xa cách nhiều năm như vậy, nhưng Diệp Lạc vẫn không cách nào đối diện với ánh mắt si tình của hắn, nàng thản nhiên quay đầu đi chỗ khác nói:
-“Ta rất khỏe, chỉ là ngươi vì sao không nạp phi?”
Bên môi Tử Ảnh xẹt qua một ý cười thê lương, thản nhiên nói:
-‘‘Lạc nhi, nàng muốn ta nạp phi như vậy sao?”
Đối mặt với câu hỏi của hắn Diệp Lạc nhất thời nghẹn lời, nàng mất tự nhiên cúi đầu xuống nền đất ngập ngừng nói:
-“Ngươi cũng biết ta không phải có ý tứ này, chỉ là ta cảm thấy ngươi không cần như vậy, bởi vì. . . . . Bởi vì không đáng giá. . . . . . . Không phải sao?”
Tử Ảnh không nói lời nào, hắn nhìn hoa sen trong hồ theo gió lay động, trong lòng một trận chua xót, trái tim hắn có ai hiểu được?
Hắn không thể quên nàng, hắn vốn cho là hắn có thể quên nàng, nhưng năm năm qua hắn căn bản không thể quên nàng.
Thân ảnh của nàng, một cái nhăn mày, một nụ cười đều thật sâu khắc ở trong lòng hắn, theo thời gian từng ngày từng ngay đi qua bóng dáng của nàng không dần dần mất đi, ngược lại càng thêm rõ ràng, rõ ràng đến mức chính hắn cũng cảm thấy sợ hãi.
Năm năm trước hắn cho là mình là có thể buông, cho nên hắn vì hạnh phúc của nàng, vì hoàng huynh hắn lựa chọn ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Năm năm qua từ sau khi trở về Thủy Vân cung nàng chưa từng xuất hiện ở trước mặt hắn, nàng và hoàng huynh ở bên nhau hẳn là rất hạnh phúc?
Nhưng hắn thì sao? Hạnh phúc của hắn đang ở nơi nào? Ai mới thật sự là giai nhân trong đời hắn?
Từ khi hắn lên kế vị không ít đại thần đề nghị hắn lập hoàng hậu, nhưng hắn ngay cả việc chọn tú bình thường nhất cũng chưa từng làm, hắn không thương những nữ nhân kia, nạp các nàng vào cung cũng chẳng để làm gì?
Hắn rõ ràng thân thế của mình, trong thân thể này không phải huyết mạch chính tông của hoàng gia mà là dòng máu dơ bẩn, hắn chính là bằng chứng chứng minh mẫu hậu phản bội phụ hoàng.
Hắn không muốn trong hậu cung tái xuất hiện một nữ nhân giống như mẫu hậu, cũng không nguyện ý nhìn thấy những oán phụ trong thâm cung! Bởi vì hắn không thương các nàng, lại càng không muốn gặp các nàng, vì yêu sinh hận chỉ sợ càng làm thêm một trận gió tanh mưa máu.
Hôm nay là ngày thành thân ngày vui của Diệp Hạo, vốn Diệp Hạo cũng chỉ là một thương nhân, quan hệ với hắn cũng không mật thiết, y thành thân hắn thân là hoàng đế Tây Lương căn bản không cần tự mình đến.
Nhưng hắn vẫn tới, đơn giản vì Diệp Hạo là ca ca của nàng, đơn giản vì hôm nay nàng sẽ quay về Diệp phủ, cho nên hắn đến đây chỉ để muốn gặp nàng một lần.
Năm năm qua nàng vẫn xinh đẹp như thế, thậm chí so với ngày trước còn nhiều thêm vài phần làm người ta mê muội.
Nàng hạnh phúc, bởi vì được cùng người nàng yêu ở một chỗ, hoàng huynh cũng hạnh phúc, bởi vì bên cạnh hắn có nàng làm bạn.
Nhưng hắn thì sao? Hắn không có hạnh phúc, tưởng buông được nhưng kết quả lại bất lực.
Hắn chỉ có thể đứng xa xa nhìn nàng, bảo vệ nàng, nhìn nàng hạnh phúc bên người nàng yêu.
Hắn chưa từng nghĩ sẽ tìm một nữ nhân khác thay thế nàng, bởi vì hắn biết đó căn bản là chuyện không thể nào, hắn cũng biết đời này hắn có lẽ vĩnh viễn chỉ có thể ở trong lòng lặng yên che chở cho nàng.
Tử Ảnh hít thật sâu một hơi, đưa ánh mắt dừng lại trên dung nhan tuyệt mỹ của Diệp Lạc, trầm giọng nói:
-“Lạc nhi, nàng biết là nàng rất đáng giá, nàng đáng giá. . . . . . . .”
Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, đôi mắt sáng bao trùm một tầng thủy ý, cặp mắt trong trẻo nhìn hắn, thanh âm nghẹn ngào nói:
-“Ngươi tội gì phải làm thế? Ngươi biết rõ thứ ngươi muốn ta căn bản cấp không nổi, Tử Ảnh, ngươi hẳn là biết mà?”
Đây là lần đầu tiên Diệp Lạc trước mặt gọi tên hắn, trong lòng Tử Ảnh một trận kích động, hắn vươn tay nhẹ nhàng ôm Diệp Lạc vào lòng, thống khổ nói có:
-“Lạc nhi, đã yêu nàng ta làm sao có thể đi yêu người khác? Những nữ nhân đó cũng không phải nàng. . . . . . Không phải nàng. . . . . . .”
Diệp Lạc không giãy dụa cũng không đẩy hắn ra, bởi vì trong nội tâm nàng không đành lòng, nàng chưa bao giờ biết có một nam nhân yêu nàng sâu sắc như thế, hắn năm năm trước vì thành toàn cho nàng và Tử Dạ, mới phải lưu tại trong cung, gánh trên vai trách nhiệm nặng nề của một vị hoàng đế, tại đây năm năm sau hắn đến cỡ nào thống khổ, nàng tất cả đều không biết!
Nàng tưởng rằng hắn sẽ tìm được hạnh phúc của mình, sẽ có một người mà hắn yêu.
Nhưng nàng sai rồi, năm năm sau nàng lại nhìn thấy hắn, hắn vẫn lẻ loi cô đơn một mình, mặc dù là một hoàng đế cao cao tại thượng, nhưng trong con ngươi đen bóng càng sâu thống khổ. Đây đều là bởi vì nàng.
Thân thể Diệp Lạc hơi run rẩy, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ theo khóe mắt chảy xuống, nàng phải làm thế nào để an ủi nỗi thống khổ của nam nhân này? Nàng nên làm như thế nào mới có thể khiến mình không áy náy?
Nàng biết những năm hạnh phúc của mình đều là do hắn hy sinh đổi lấy, nhưng nàng lại đối với hắn không thể có bất kỳ hồi báo.
Đơn giản vì người nàng yêu không phải hắn, người kia đã khắc thật sâu vào trong lòng nàng rồi, không thể chứa thêm được tình yêu của hắn.
Chính bởi vì như vậy nàng mới cảm thấy áy náy, đặc biệt mỗi khi nghe được tin hắn thoái thác chọn tú, năm năm qua hắn chưa từng sủng hạnh bất kỳ nữ nhân nào, thời điểm hiểu rõ nàng áy náy càng sâu.
Nhưng nàng lại vô lực không thể thay đổi hết thảy, nàng chỉ biết trốn tránh, không dám xuất hiện ở trước mặt hắn, bởi vì nàng không biết phải đối diện với thâm tình bao năm của hắn như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top