THÁI TỬ PHI THẤT SỦNG (pn11)

Chương 324: Phiên ngoại – Không phải oan gia không đối kháng

Edit: Muỗi Vove

Ngay tại thời điểm Tử Lạc Vân đang trầm tư Lâm Oánh Nhi bỗng nhiên trừng mắt quát:

-“Ngươi là người nào? Vì sao nhìn thấy thái tử gia cũng không hành lễ?”

Nghe thấy thanh âm của Lâm Oánh Nhi bạch y thiếu nữ kinh ngạc xoay đầu lại, chỉ thấy nàng ước chừng mười ba mười bốn tuổi, bộ dáng tinh tế dung mạo tuy rằng không tính là cực đẹp nhưng ngũ quan tú lệ nhất là đôi mắt tròn to trong sáng, lông mi dài phủ xuống lại càng thêm linh hoạt hữu thần.

Trên đôi môi đỏ mỏng manh của nàng nhếch lên một nụ cười, cư nhiên làm cho người ta có chút thất thần.

Chỉ thấy cặp mắt kia lóe sáng dừng trên người Tử Lạc Vân chớp chớp, sau đó giòn thanh nói:

-“Ngươi chính là Tử Lạc Vân sao?”

Tử Lạc Vân vẫn không nói gì, Lâm Oánh Nhi thay đổi sắc mặt, tức giận quát:

-“Lớn mật! Ở đâu ra tiện tỳ, tục danh của thái tử gia há lại để ngươi kêu?”

Bạch y thiếu nữ nghe xong lời nói của Lâm Oánh Nhi cũng không có gì kinh hoảng, nàng hơi cau đôi mi thanh tú nói:

-“Tên của hắn không phải Tử Lạc Vân sao? Ta không gọi hắn Tử Lạc Vân, vậy phải gọi tên gì?”

Nói tới đây bạch y thiếu nữ phảng phất có điểm buồn rầu nhìn Lâm Oánh Nhi liếc mắt một cái nghĩ nghĩ lại nói:

-“Chẳng lẽ ta nên giống sư phó gọi hắn là Vân nhi sao?”

Bạch y thiếu nữ kia buồn rầu bộ dáng thật đáng yêu, nhưng không biết vì sao nhìn thấy người này trong lòng Lâm Oánh Nhi dâng lên một cỗ nguy cơ, trực giác của nàng cho thấy nàng thực chán ghét bạch y thiếu nữ này, cho dù nàng thoạt nhìn vô hại như vậy.

Nàng nghe xong lời của Bạch y thiếu nữ đang muốn tiếp tục giáo huấn, nhưng Tử Lạc Vân lại bỗng nhiên bước lên phía trước đánh giá người trước mặt, trầm giọng hỏi:

-“Ngươi là ai?”

Tử Lạc Vân vừa dứt lời bạch y thiếu nữ nở một nụ cười hồn nhiên, thanh âm vui vẻ nói:

-“Ta là Vệ Lan, ngươi là Tử Lạc Vân sao? Sư phó để cho ta tiến cung tìm Tử Lạc Vân làm thị vệ bên người hắn, bảo hộ hắn.”

Tử Lạc Vân có điểm ngoài ý muốn nhướng nhướng mày hỏi:

-“Ngươi chính là Vệ Lan? Nha đầu xấu xí thích khóc trước đây?”

Vệ Lan nghe xong trợn to hai mắt nhìn Tử Lạc Vân không vui nói:

-“Ta chính là Vệ Lan, nhưng ta không phải là nha đầu mau khóc, Tử Lạc Vân ngươi nhớ lầm rồi! Bởi vì ta chưa từng gặp qua ngươi!”

Tử Lạc Vân khẽ hừ một tiếng thản nhiên nói:

-“Nguyên lai người không nhớ rõ là xấu nha đầu nhà người. Là mẫu thân phái ngươi đến sao? Vậy ngươi bây giờ có thể trở về nói cho mẫu thân biết ta căn bản không cần cái gì là thị vệ bên người, cho dù cần cũng không đến lượt ngươi!”

Vệ Lan trợn to hai mắt chớp chớp, sau đó tựa tiếu phi tiếu nhìn Tử Lạc Vân nói:

-“Sư phó nói ngươi thích nhất là đùa giỡn, hôm nay vừa thấy quả thế! Được rồi về sau ta chính là thị vệ của ngươi, ta nếu đã đáp ứng sư phó chuyện gì thì nhất định phải làm được, cho dù ngươi không quan tâm ta cũng đã là thị vệ bên người ngươi, dù sao ta cũng không quay về! Nếu muốn ngươi tự đi mà làm!”

Tử Lạc Vân giận tái mặt, hắn liếc nhìn Vệ Lan sau đó một phen kéo tay Lâm Oánh Nhi căm giận xoay người lạnh lùng thốt:

-“Tùy ngươi! Dù sao bản thái tử cũng không muốn ngươi làm thị vệ của bản thái tử, đừng tưởng rằng có mẫu thân chống lưng thì có thể dắt mũi bản thái tử, nếu ngươi thức thời liền ngoan ngoãn quay về Thủy Vân cung đi, nếu không bản thái tử sẽ đối với ngươi không khách khí!”

Nói xong Tử Lạc Vân không hề để ý tới Vệ Lan giữ chặt tay Lâm Oánh Nhi rời đi.

Mà Vệ Lan nghe xong lời nói của Tử Lạc Vân phản ứng đầu tiên hơi bất ngờ, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái cũng nhanh chóng bước theo phía sau Tử Lạc Vân và Lâm Oánh Nhi.

Vệ Lan cứ như vậy không nhanh không chậm theo sau hai người Tử Lạc Vân, biểu tình lãnh đạm dường như không chút để ý đến thái độ thù địch của Tử Lạc Vân.

Mà Tử Lạc Vân lại không được thư thái như Vệ Lan, thấy Vệ Lan đi theo trong lòng hắn giống như bị kiến cắn, hắn như thế nào cũng không nghĩ xấu nha đầu năm đó luôn bị hắn khi dễ hiện tại trở nên khó chơi như thế.

Bất quá trong lòng hắn không thể không thừa nhận, tuy rằng Vệ Lan sau khi lớn lên vẫn đang không tính là mỹ nhân, nhưng so với trước đây tú lệ và đáng yêu hơn rất nhiều, bất quá cho dù là như vậy hắn vẫn không thích nàng, bởi vì nàng là do mẫu thân phái tới giám thị hắn .

Cho nên cảm giác được Vệ Lan đi theo phía sau, Tử Lạc Vân cố ý bước nhanh hơn, việc này đối với người luyện võ như hắn tự nhiên không có gì, nhưng lại khổ cho Lâm Oánh Nhi, bởi vì hắn giữ chặt tay, Lâm Oánh Nhi cơ hồ phải chạy theo từng bước chân của hắn, đối với tiểu mỹ nhân chân yếu tay mềm như nàng mà nói thật sự thống khổ không chịu nổi.

Nhìn Lâm Oánh Nhi bị Tử Lạc Vân hành thành bộ dáng chật vật Vệ Lan nhịn không được cười ra tiếng.

Tử Lạc Vân nghe được tiếng cười của nàng, không khỏi dừng bước lại quay đầu nhìn Vệ Lan tức giận nói:

-“Xấu nha đầu, ngươi cười cái gì?”

Đối mặt với chỉ trích của Tử Lạc Vân Vệ Lan cơ hồ cười đến gãy lưng, nàng chỉ vào Lâm Oánh Nhi cười nói:

-“Ngươi đi nhanh như vậy, mỹ nhân nhà ngươi làm sao chịu nổi, ngươi rốt cuộc có hiểu hay không cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc? Ngươi xem bên cạnh ngươi mỹ nhân tỷ tỷ bị ngươi kéo đến không thở nổi rồi!”

Tử Lạc Vân nghe xong lời nói của Vệ Lan khuôn mặt tuấn tú nháy mắt đỏ bừng lên:

-“Mắc mớ gì tới ngươi? Xấu nha đầu, ta cảnh cáo ngươi đừng đi theo ta nữa, nếu không đừng trách ta không nể mặt! Hừ!”

Nói xong Tử Lạc Vân không hề để ý tới Vệ Lan quay đầu đối với Lâm Oánh Nhi đang thở gấp không khỏi quan tâm hỏi:

-“Oánh nhi, nàng không sao chứ?”

Lâm Oánh Nhi bất động thanh sắc quét mắt về phía Vệ Lan, ôn nhu nói:

-“Lạc Vân, ta không sao chàng trước đưa ta về tẩm cung, được chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: