Chương 19: Tiếng Hát Định Mệnh Và Đối Thủ
Ánh đèn sân khấu Nhà Hát Lớn Hoàng Thành bỗng vụt tắt, rồi bừng sáng trở lại trong tiếng vỗ tay vang dội của khán giả. Cuộc thi "Giai Điệu Thần Âm" chính thức khai mạc. Không khí trong khán phòng vừa trang trọng, vừa sôi động. Từng thí sinh bước ra sân khấu, phô diễn tài năng của mình. Mai Lâm với chất giọng Ballad cao vút, kỹ thuật điêu luyện đã khiến cả khán phòng chìm trong cảm xúc. Hoàng Thiên khuấy động không khí bằng những ca khúc Pop sôi động, tràn đầy năng lượng. Thanh Ngọc kể những câu chuyện bằng âm nhạc, giọng hát khàn đặc trưng của cô như chạm đến từng ngóc ngách tâm hồn người nghe.
Thái Phể ngồi trong cánh gà, trái tim đập thình thịch. Nỗi lo lắng vẫn còn đó, nhưng sự tự tin thầm lặng trong cậu đã lớn mạnh hơn bao giờ hết. Cậu nắm chặt chiếc kèn harmonica trong tay, cảm nhận sự cộng hưởng với sức mạnh Long Uyên Ngư đang cuộn chảy trong mình. Bé Xuân ngồi ở hàng ghế khán giả, ánh mắt không rời khỏi cậu, nụ cười động viên là nguồn sức mạnh lớn nhất.
Và rồi, tên Thái Phể được xướng lên. Cậu hít một hơi thật sâu, bước ra sân khấu dưới ánh đèn spotlight rực rỡ. Tiếng vỗ tay vang lên, nhưng cũng có những tiếng xì xào tò mò. Khán giả chưa biết "hiện tượng phòng trà" này sẽ mang đến điều gì trên sân khấu lớn.
Thái Phể chọn một bài hát dân ca quen thuộc, nhưng được cậu thổi hồn bằng một giai điệu mới, mang đậm phong cách của riêng mình. Khi cậu cất giọng, ban đầu là những âm thanh mộc mạc, chân thật, như tiếng suối reo từ núi rừng Sapa. Nhưng khi cảm xúc dâng trào, khi cậu dồn hết nỗi đau, sự cô đơn và khao khát của mình vào từng câu hát, từng nốt nhạc, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Cái miệng to của cậu, giờ đây không chỉ là nơi phát ra âm thanh, mà là cổng cộng hưởng hoàn hảo. Năng lượng Long Uyên Ngư trong cơ thể cậu hấp thụ những rung động cảm xúc, chuyển hóa chúng thành nội lực và truyền tải ngược lại vào giọng hát.
Giọng hát của Thái Phể trở nên nội lực hơn, vang vọng hơn, không chỉ làm rung chuyển thính giác mà còn chạm đến tâm hồn người nghe. Và rồi, cậu đưa chiếc kèn harmonica lên môi. Tiếng kèn vang lên, không còn là âm thanh đơn thuần, mà như tiếng rồng gầm gừ từ vực sâu, tiếng sóng biển vỗ về tâm hồn, mang theo một thứ ma lực kỳ lạ. Âm thanh ấy hòa quyện hoàn hảo với giọng hát, tạo thành một bản giao hưởng độc đáo, khiến cả khán phòng như bị hút vào một thế giới riêng. Khán giả im lặng lắng nghe, bị cuốn hút bởi sự chân thật, nguyên bản và sức mạnh ẩn giấu trong từng nốt nhạc.
Amee, vị Thanh Âm Đại Sư, ngồi trên ghế giám khảo, đôi mắt sâu thẳm của cô ấy ánh lên vẻ kinh ngạc. Ban đầu, cô ấy chỉ tò mò về thí sinh này, nhưng khi Thái Phể cất giọng và thổi kèn, cô ấy cảm nhận được một luồng năng lượng quen thuộc, mạnh mẽ và đầy nguyên thủy. Đó là sức mạnh của Long Uyên Ngư, thứ mà cô ấy biết rất rõ có liên quan đến những bí mật của Cầm Ca Bang. Cô ấy chăm chú quan sát, nhận ra sự hòa quyện độc đáo giữa khả năng bẩm sinh của Thái Phể và sức mạnh tu luyện. "Thằng bé này... nó đã tìm được cách rồi sao?" Amee thì thầm, nụ cười rất khẽ thoáng hiện trên môi. Cô cảm nhận được một tiềm năng khổng lồ đang ẩn chứa trong con người Thái Phể, một tiềm năng có thể làm thay đổi cục diện của Cầm Ca Bang.
Trong khu vực chờ, Thái Dối đứng lặng người, đôi mắt dán chặt vào màn hình lớn chiếu trực tiếp màn trình diễn của Thái Phể. Anh đã chuẩn bị tinh thần cho một màn trình diễn ấn tượng, nhưng những gì Thái Phể thể hiện đã vượt xa mọi mong đợi của anh. Giọng hát đầy cảm xúc, mộc mạc nhưng lại nội lực đến lạ thường, cùng với tiếng kèn harmonica ma mị, vang vọng như tiếng gọi từ vực sâu.
Thái Dối cảm thấy một sự choáng ngợp. Giọng hát của Thái Phể không hoàn hảo về mặt kỹ thuật, nhưng nó có một thứ "linh hồn" mà anh luôn tìm kiếm. "Cậu ấy... cậu ấy đã làm được điều mà mình luôn khao khát," Thái Dối thì thầm. Anh cảm nhận được sự chân thật, nỗi đau và cả sức mạnh tiềm ẩn trong từng nốt nhạc của Thái Phể. Đó là một thứ sức mạnh không thể học được, không thể mua được bằng tiền bạc. Thái Dối nhận ra rằng, dù mình có Hồn Âm Thạch Míc và kỹ thuật điêu luyện đến đâu, anh vẫn thiếu đi sự nguyên bản, sự hồn nhiên trong việc truyền tải cảm xúc như Thái Phể. Một sự ngưỡng mộ sâu sắc trỗi dậy trong lòng Thái Dối, kèm theo đó là một chút ganh tị nhưng nhanh chóng bị lấn át bởi khao khát muốn được kết thân, muốn tìm hiểu về nguồn sức mạnh bí ẩn đó của Thái Phể.
Sau màn trình diễn của Thái Phể, đến lượt Thái Dối. Anh bước ra sân khấu với vẻ ngoài tự tin, lịch lãm, khác hẳn với Thái Phể phong trần. Anh cầm trên tay chiếc Hồn Âm Thạch Míc lấp lánh. Khán giả vỗ tay nồng nhiệt, họ đã quen thuộc với tài năng của thiếu gia.
Khi Thái Dối cất giọng, cả khán phòng như bừng sáng. Giọng hát của anh hoàn hảo về kỹ thuật, từng nốt cao, từng đoạn luyến láy đều chuẩn xác đến kinh ngạc. Chiếc Hồn Âm Thạch Míc phát huy tác dụng tối đa. Những hòa âm không gian tinh tế, bay bổng lơ lửng trong không khí, bao bọc lấy giọng hát của Thái Dối, tạo nên một bản giao hưởng âm thanh kỳ ảo. Ánh sáng từ chiếc micro liên tục thay đổi màu sắc theo cảm xúc của bài hát: từ ánh xanh lam dịu dàng khi hát về tình yêu, đến ánh đỏ rực rỡ khi hát về sự đam mê, và ánh vàng lấp lánh khi kết thúc một nốt cao trào.
Khán giả bị mê hoặc bởi màn trình diễn đẳng cấp, vừa nghe bằng tai, vừa chiêm ngưỡng bằng mắt. Họ vỗ tay không ngớt, reo hò không dứt. Hoàng Thiên và Mai Lâm đều gật gù tán thưởng, công nhận tài năng của Thái Dối.
Amee quan sát Thái Dối với ánh mắt trầm tư. Cô ấy thừa nhận tài năng và kỹ thuật đỉnh cao của anh. Chiếc Hồn Âm Thạch Míc quả thật là một bảo vật hiếm có, giúp khuếch đại cảm xúc và tạo ra hiệu ứng âm thanh tuyệt vời. Tuy nhiên, cô ấy cảm nhận được một sự khác biệt lớn giữa Thái Dối và Thái Phể. Giọng hát của Thái Dối hoàn hảo đến lạnh lùng, thiếu đi sự "nguyên bản", sự "nội lực" và "tính truyền tải" mà Thái Phể sở hữu. Nó giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tinh xảo, đẹp đẽ, nhưng thiếu đi linh hồn hoang dã, không thể đoán trước được của một Long Uyên Ngư. Amee biết rằng, Cầm Ca Bang không chỉ tìm kiếm kỹ thuật, mà tìm kiếm bản nguyên, tìm kiếm những người có thể hòa quyện linh hồn vào âm nhạc. Và ở điểm đó, Thái Phể lại có một lợi thế đặc biệt, một thứ mà Thái Dối, dù tài năng đến mấy, cũng không thể có được bằng tiền bạc hay công nghệ.
Vòng thi kết thúc. Cả Thái Phể và Thái Dối đều đã để lại ấn tượng sâu sắc, nhưng theo những cách rất khác biệt. Quyết định giờ đây nằm trong tay ban giám khảo, và đặc biệt là Thanh Âm Đại Sư Amee.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top